Chương 170
“Tô Ngôn, tôi hỏi anh. Lúc tôi là ở thành phố A mất trí nhớ, hay là đón về Cố gia mới mất trí nhớ?”
Tô Ngôn là bác sĩ chữa trị của anh ta, nên hiểu rõ tất cả tình hình của anh ta.
Tô Ngôn nghe anh ta hỏi như vậy, sửng sốt vài giây.
“Anh có nhớ ra điều gì không?”
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tô Ngôn ở đầu dây bên kia hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc đó anh mất trí nhớ ở thành phố A.”
“Là sau khi xảy ra tai nạn xe cộ liền mất trí nhớ sao?”
Tô Ngôn không nghĩ tới anh ta truy hỏi. Tô Ngôn do dự một lát, vẫn cắn răng nói: “Không sai.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, sắc mặt âm trầm xuống.
Anh ta nhớ tới lúc Thư Vãn tới tìm mình.
Khi đó cô cho rằng Cố Cảnh Thâm giả mất trí, là vì anh ta trách cô bán mình phản bội anh ta.
Lúc ấy cô quỳ gối trước mặt anh ta, hết lần này tới lần khác giải thích việc bán mình của cô là vì cứu anh ta.
Nếu như xảy ra tai nạn xe liền mất trí nhớ, vậy Thư Vãn không thể nào còn chạy đến trước mặt anh ta cố ý nhắc tới chuyện bán mình.
Điều này chứng tỏ sau khi anh ta xảy ra tai nạn xe không mất trí nhớ ngay lập tức, lúc đó anh ta còn nhớ mọi chuyện nên đã trách Thư Vãn, nên cô mới sốt ruột giải thích mọi chuyện cho anh ta hiểu.
Hẳn là sau này anh ta mới mất trí nhớ, về phần là nguyên nhân gì khiến anh ta mất trí nhớ, chỉ có anh của anh ta hoặc là người bên cạnh anh ta mới biết rõ.
Cố Cảnh Thâm càng nghĩ càng thấy không đúng, sắc mặt cũng càng khó coi, tay cầm điện thoại cũng siết chặt theo.
“Tô Ngôn, tôi biết cậu là người của anh tôi, nên cậu sẽ không nói toàn bộ sự thật cho tôi biết.”
“Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ lấy lại toàn bộ ký ức của mình.”
“Đến lúc đó nếu để cho tôi biết tất cả các người đều gạt tôi, vậy giữa chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được.”
Cố Cảnh Thâm nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Người đi theo bên cạnh anh ta, tất cả đều là người của anh trai anh ta.
Tô Ngôn, Cố Triết và ngay cả vệ sĩ cũng vậy.
Năm năm qua, câu nói bọn họ nói với anh ta nhiều nhất, chính là đừng quay về thành phố A.
Trước kia anh ta không có nghĩ kỹ, hiện tại lại cảm thấy bọn họ đang ngăn cản mình đến thành phố A hẳn là sợ anh ta nhớ tới cái gì đó.
Lần này nếu không phải anh ta kiên trì đến thành phố A xử lý công việc, chỉ sợ vĩnh viễn chẳng hay biết gì.
Tô Ngôn nhìn màn hình tối đen, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Mười phút sau, Tô Ngôn thở dài, gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Thâm.
[Lão Cố, sau khi cậu được đón về nhà, tôi mới tiếp nhận chữa trị cho cậu. Khi đó cậu đã mất trí nhớ, anh trai cậu nói cậu xảy ra tai nạn xe sau khi tỉnh lại đã bị mất ký ức. Nhưng trong quá trình trị liệu tôi phát hiện không phải như thế, anh trai cậu yêu cầu tôi giữ bí mật với cậu, nhưng tôi không muốn mất đi người bạn này.]