Chương 169
Thư Vãn ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn Cố Cảnh Thâm: “Cố tổng, cảm ơn anh.”
Bề ngoài là cô nói cám ơn, nhưng ý tứ trong lời nói lại là tiễn khách.
Trong lòng Cố Cảnh Thâm có chút buồn bực, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa như cũ.
“Mấy ngày nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không cần tiếp đãi tôi.”
Anh ta nói xong xoay người rời đi.
Khi đi qua phòng ăn, nhìn thấy trên tủ rượu đặt một bức ảnh.
Đó là ảnh chụp lúc cô và Kiều Sam Sam mười bảy mười tám tuổi, thoạt nhìn rất trẻ, rất non nớt.
Anh ta nhịn không được dừng bước, cầm lấy tấm ảnh kia nhìn thoáng qua, phát hiện tấm ảnh này đã bị cắt một phần ba.
Đây hẳn là ảnh chụp chung của ba người, nhưng người đứng ngay bên cạnh Thư Vãn đã bị cắt bỏ.
Anh ta theo bản năng cảm thấy người này là mình, ý nghĩ này vừa lóe lên, tinh thần của anh có chút kích động.
Thư Vãn thấy anh ta ngẩn người cầm ảnh chụp chung của bọn họ, vội vàng lên tiếng: “Cố tổng, trước khi anh xem ảnh đã được tôi đồng ý chưa?”
Cố Cảnh Thâm vừa nhớ ra điều gì đó, đã bị giọng của Thư Vãn cắt ngang.
Anh ta sững sờ lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thư Vãn: “Xin lỗi.”
Anh ta đặt ảnh lại trên tủ rượu, cất bước rời đi.
Sau khi Cố Cảnh Thâm đi, Thư Vãn cũng không nhịn được liếc nhìn tấm ảnh kia.
Đó là bức ảnh duy nhất có liên quan đến Tống Tư Việt mà Sam Sam giữ lại .
Sam Sam nói năm đó sau khi Thư Vãn đến thủ đô tìm Cố Cảnh Thâm, đã có người tới phòng trọ của các cô, phá hủy toàn bộ ảnh chụp có liên quan đến Tống Tư Việt.
Lúc ấy chỉ còn tấm ảnh chụp chung của ba người này kẹp trong cuốn sách nên mới giữ lại được.
Nhưng sau khi cô từ thủ đô trở về liền tự tay cắt Tống Tư Việt trong ảnh chụp đi.
Khi đó cô bị đạp hai cước vào ngực, lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng không muốn nhìn thấy thứ có liên quan đến Tống Tư Việt nữa.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đã là quá khứ.
Thư Vãn thu hồi tâm trạng, rót cốc nước uống thuốc vào.
Uống thuốc xong, cô mở ti vi lên rôi nhắm mắt ngủ say.
Cố Cảnh Thâm trở lại công ty, nhanh chóng mở máy tính xem lại tư liệu năm năm trước.
Những tư liệu này không có vấn đề gì, bất kể là dòng thời gian hay là lời nói của người trong viện phúc lợi.
Nhưng trực giác của Cố Cảnh Thâm lại nói cho anh ta biết, lời của Thư Vãn năm đó mới là thật, những tư liệu này là giả!
Anh ta nhíu mày, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn vừa chuẩn bị đi họp, nhìn thấy điện thoại của Cố Cảnh Thâm, vội vàng nhận lấy.
“Lão Cố, có chỉ thị gì không?”