Chương 122
Cố Cảnh Thâm gật đầu: “Ôn gia tổ chức tiệc tối, tôi thiếu một người bạn gái, còn phiền cô Thư tạm thay thế.”
Trợ lý cá nhân có bao gồm trách nhiệm của bạn gái tạm thời không?
Ôn gia không tính là gia tộc đặc biệt hiển hách, chỉ có thể xem như hào môn.
Quý Tư Hàn là người thừa kế của tập đoàn lớn, hẳn là sẽ không tham dự.
Thư Vãn suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
Dù sao buổi đấu thầu vừa kết thúc, Cố Cảnh Thâm sẽ trở về đế đô.
Bất quá chỉ vài ngày, nhịn một chút liền trôi qua.
Cùng tổng giám đốc Cố thị tham gia tiệc tối, đương nhiên phải có trang phục phù hợp.
Cố Cảnh Thâm không cho cô cự tuyệt, trực tiếp dẫn cô đến trung tâm thương mại Lam Loan thành phố A.
Cửa hàng này trước đây cô và Sam Sam đã tới, muốn vào xem một chút, người ta nhìn cách ăn mặc của họ liền không cho vào.
Những người có thể ra vào nơi này, đều không giàu thì quý, hàng hóa bên trong đều là cao cấp, đều là do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp làm ra.
Sau khi Cố Cảnh Thâm dẫn cô đi vào, ánh mắt cũng không chớp một cái, trực tiếp chọn cho cô một bộ váy dài, một đôi giày thủy tinh nạm kim cương thủ công.
Cố Triết bên cạnh, thấy Cố Cảnh Thâm vì một người phụ nữ mà hao tâm như vậy, con ngươi cũng muốn rớt ra.
Thư Vãn vừa nhìn ánh mắt như dao găm của Cố Triết, vừa châm chọc trong lòng, ngày mai lại phải phí một khoản tiền chuyển phát nhanh.
Nhân viên giúp cô thay đồ trang điểm xong, kéo rèm một tiếng.
Cố Cảnh Thâm ngồi ở sô pha cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe thấy tiếng rèm kéo ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Váy dài hở lưng, đem dáng người yểu điệu hấp dẫn của cô bày ra.
Eo nhỏ nhắn, thân hình dịu dàng, không có một chút thịt thừa, phác họa ra đường cong hoàn mỹ.
Trên bụng bằng phẳng, là bộ ngực sữa phập phồng như ẩn như hiện.
Da thịt lộ ra, trắng đến phát sáng, không có chút tỳ vết nào, ngay cả cánh tay và chân dài đều cân đối.
Mà khuôn mặt được trang điểm tinh xảo lại lạnh lùng, không một chút cảm xúc làm người ta không dám khinh nhờn.
Chỉ là trong ánh mắt của cô, lộ ra ánh sáng đạm mạc, mang theo một tia tuyệt vọng.
Đúng vậy, là tuyệt vọng, đây là cảm giác mỗi lần Cố Cảnh Thâm nhìn cô.
Bây giờ mới tìm được từ để hình dung ánh mắt của cô, thì ra là tuyệt vọng.
Ở trên người cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho cô tuyệt vọng như vậy?
“Cố tổng, nên đi thôi.”
Cố Cảnh Thâm nhìn Thư Vãn mê mẩn, mãi đến khi Cố Triết ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, anh ta mới lấy lại tinh thần.
Anh ta gật đầu, dẫn Thư Vãn đi ra ngoài.