Nghe chú Lê la lên, thuyền trưởng lập tức nổ máy chuyển hướng, tránh đối diện với chiếc thuyền kia. Nhưng chúng tôi mới di chuyển một chút, đã bị chiếc thuyền kia phát hiện, dù không có tiếng động cơ nhưng nó vẫn từ từ trôi đến...

Sắc mặt chú Lê khó nhìn, tôi chưa bao giờ thấy chú ấy gấp đến vậy. Chú ấy lấy la bàn giơ khắp nơi, kim la bàn xoay liên tục. Chú vội nói với Hàn Cẩn: “Cô Hàn, phiền cô vào trong thuyền gọi giúp tôi ba người đàn ông tuổi Dần, Thìn, Ngọ ra, nếu không có thì tuổi Hợi cũng được.

Hàn Cẩn gật đầu, vội đi vào trong tìm người. Tôi nghĩ chú Lê đã có cách nên nói khẽ: “Chú Lê, nếu tìm được ba người có tuổi đó, thì có thể đối phó được với cái thuyền quỷ kia à?”

Chú Lê chau mày nói: “Chú cũng không biết trên thuyền đó có đúng là thứ chú nghĩ không, đành cược thử một lần thôi.” Chú ấy nói với Đinh Nhất: “Bát tự của Tiến Bảo yếu, chú ý đến cậu ấy.”

Đinh Nhất gật đầu, nhìn tôi nói: “Con dao thép tôi đưa, cậu vẫn mang theo chứ?”

Tôi vội lấy dao ra: “Có đây, anh cần dùng à?”

“Không phải tôi, cậu cầm cho chắc, dao này có thể trừ tà, nếu như cảm thấy có gì kỳ lạ thì chém dao vào không khí.”

Tôi nhìn tia sáng lạnh từ con dao tỏa ra, yên tâm hơn một chút. Hàn Cẩn dẫn ba người đàn ông ra, có hai người là thủ hạ của anh Hào, không ngờ người còn lại chính là Phương Thanh Bình.

Chú Lê thấy họ bối rối đi theo Hàn Cẩn ra, bình tĩnh nói: “Ba người chia nhau ra ba hướng đứng ở đầu và đuôi thuyền, nghe hiệu lệnh của tôi thì cắt đầu ngón tay rồi nhỏ máu xuống biển. Sau đó di chuyển theo chiều kim đồng hồ, đứng vào chỗ của người kia, hiểu chưa?”

Dù không biết để làm gì, nhưng họ đều là đàn ông, nhỏ vài giọt máu có là gì, nên tất cả đều gật đầu đi theo hướng chú Lê chỉ.

Nghe thấy hiệu lệnh của chú Lê, ba người cùng rạch ngón tay, máu nhanh chóng bị biển nuốt lấy.

Sau khi họ hoàn thành một vòng, lại xuất hiện chuyện quỷ dị, du thuyền đang trôi về phía chúng tôi đột nhiên dừng lại, rồi lắc lư liên tục trên biển.

Chú Lê hét lên với thuyền trưởng: “Đi nhanh.”

Thuyền trưởng lái thuyền đi ngay, nhưng khi lướt qua du thuyền, đột nhiên tôi cảm thấy chân mềm nhũn, trời đất quay cuồng gục xuống boong tàu.

Mọi người đều bận quan sát chiếc thuyền kia, không ai phát hiện tôi bất thường. Đến khi Đinh Nhất quay lại khi nghe thấy tiếng va đập xuống sàn, thì đã thấy con dao rơi khỏi tay tôi.

Tôi quỳ trên đất, nhìn du thuyền kia, mắt trắng dã cả người run lên. Đinh Nhất định chạy qua đỡ thì bị chú Lê ngăn lại: “Chờ chút, đừng di chuyển cậu ấy…”

Thuyền trưởng nhanh chóng lái thuyền khỏi vùng biển đó, bỏ chiếc du thuyền kia lại. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên là trừ chú Lê và tôi.

Khi hai chiếc thuyền thoáng qua nhau, tôi phảng phất như nghe thấy tiếng gọi từ Địa Ngục, nỗi sợ hãi to lớn đến nỗi tôi không thể chịu đựng được mà run lẩy bẩy. Ký ức trước khi chết của những người trên thuyền giống như thủy triều ào ào tràn vào đầu tôi.

“Tiến Bảo? Tiến Bảo?”

Chẳng biết đã bao lâu, tôi mới nghe được tiếng Đinh Nhất gọi, nhưng dù có giãy giụa thế nào, tôi cũng không thể thoát ra khỏi ký ức của những người đó. Giống như có hàng nghìn bàn tay giữ lại, tôi cố gắng khóa những ký ức kinh khủng này lại.

Đội nhiên tôi thấy trên môi đau nhói, chợt bừng tỉnh. Đến khi tôi mở được mắt thì thấy mọi người vây quanh mình, cả người tôi ướt đẫm như mới được vớt từ biển lên.

“Tôi bị ngã xuống biển à?” Tôi mơ màng nói.

Chú Lê đến gần vạch mắt tôi ra nhìn, sau đó vui vẻ nói: “Tốt rồi, cuối cùng cũng lui rồi!”

Tôi mơ hồ ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên bàn trong phòng sinh hoạt chung. Đinh Nhất đưa khăn lông để tôi lau mồ hôi trên mặt.

“Có chuyện gì vậy? Sao tôi lại ra nhiều mồ hôi thế?” Tôi lo lắng hỏi.

Phương Thanh Bình đưa cho tôi một cốc nước: “Lúc nãy đúng là đáng sợ. May mà có Lê đại sư”.”

Tôi vội nhìn chú Lê, thấy mặt chú mệt mỏi.

“Chú Lê, cháu làm sao vậy?”

“Cậu bị trúng tà.” Hàn Cẩn đột nhiên nói chen vào.

Tôi sững sờ, lúc này mới nhớ ra, đúng là vừa nãy tôi đã thấy một số thứ, chắc chắn là liên quan tới chiếc thuyền kia.

Phương Thanh Bình thấy tôi không có chuyện gì, thì từ từ kể lại chuyện tôi trúng tà...

Ngay khi hai chiếc thuyền lướt qua nhau, tôi đột nhiên nhắm mắt, quỳ gối xuống boong tàu, miệng còn lẩm bẩm gì đó liên tục. Đinh Nhất muốn kéo tôi dậy nhưng bị chú Lê ngăn lại.

Lúc đó chú Lê nói tạm thời không thể chạm vào tôi, nếu chạm vào sẽ càng phiền hơn. Những người trên chiếc du thuyền kia bị thành như vậy, nhất định cũng do họ đã chạm vào thứ gì không hay, lại không biết cách xử lý.

Trong lúc mọi người đang tránh xa chưa biết phải làm thế nào, thì tôi bất ngờ đứng dậy đi về mạn thuyền… Đinh Nhất thấy tôi có ý muốn nhảy xuống biển, vội nắm áo kéo lại.

Bình thường Đinh Nhất chỉ cần dùng một tay đã có thể khống chế được tôi, nhưng không biết vì sao lúc đó tôi lại mạnh vô cùng, anh ta phải dùng cả hai tay, cố gắng lắm mới giữ được tôi. Chú Lê vội lấy tờ bùa ra dán vào tim khiến tôi xụi lơ xuống đất, Đinh Nhất nhanh chóng kéo tôi vào trong khoang.

Để tránh lại có chuyện, họ trói chân tay tôi trên bàn. Sau khi bị Đinh Nhất cột chặt, tôi giãy giụa liên tục, mồ hôi cứ như nước biển bốc hơi.

Chú Lê cắn tay điểm vào mi tâm mới khiến tôi dần an tĩnh lại. Chú mở tròng mắt tôi ra, biến sắc ngay, dưới mí mắt trái của tôi bất ngờ xuất hiện một đường màu đen.

Đinh Nhất thấy màu đen trong mắt tôi thì vội hỏi chú Lê: “Phải làm thế nào bây giờ?”

Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Mấy người khỏe mạnh đến đè cậu ta lại cho tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện