Bị Cố Diệp chỉ vào mặt chửi mắng nên một một lão già không nhịn nổi nữa, cậu dám so sánh bọn họ với con giun, ông ta tức giận hỏi: “Chị của cậu là ai? Chúng tôi chưa bao giờ làm gì quá đáng với phái nữ cả!”
Võ Hi Chiêu đen mặt nói: “Cậu ta nuôi một linh hồn, là linh hồn có được trong bức tranh nhà Úc lão.”
Cố Diệp nói một cách đầy thách thức: “Đúng đấy, đó là chị tôi, này là đại ca của tôi, tôi còn nuôi quỷ con, con gái là quỷ, thú nuôi là quỷ, mấy người tính sao với tôi đây.”
Một luồng quỷ khí bao bọc toàn thân Quỷ Tướng rồi hiện thân, khiến cho ai ở đây cũng phải hít sâu một hơi: “Sao ngươi lại vào được đây?”
Cố Diệp cười cười nói: “Ngại quá, hai chúng tôi đánh đổ trận phía ngoài kia của các người rồi, nói thật thì cũng chẳng tốn nhiều sức lắm, mấy thứ các người học được gà quá.”
Hai lão tức giận đến mức suýt đập bàn, khinh người quá đáng!
Tề Tông đen mặt nín nhịn hỏi Võ Hi Chiêu: “Ông còn làm gì nữa, nói luôn đi!”
Võ Hi Chiêu ấp úng, Cố Diệp cho hắn một ánh nhìn đầy coi thường: “Chị tôi là một linh hồn trong bức tranh, ngày thường chỉ chép kinh niệm phật, tu hành đều nhờ vào tắm dưới ánh trăng, ông còn đuổi cùng giết tuyệt như vậy, là dồn chị ấy vào chỗ chết!” Cố Diệp càng nói càng tức giận: “Mẹ nó ông phải cảm ơn pháp luật của xã hội này đi! Bằng không chắc chắn đêm nay tôi sẽ giết chết ông!”
Võ Hi Chiêu há to miệng không nói được câu nào.
Một lão già không nhịn nổi nữa mới đứng bật lên đáp: “Cố Diệp, cậu ăn nói cho cẩn thận, đừng có láo!”
“Không láo không được, các ông phải xin lỗi chị tôi! Có phải các ông không quản lý được nên thế hệ sau dạy dỗ cũng không xong hả?” Cố Diệp lạnh mặt, ánh mắt đen lại như bóng đêm ngoài cửa sổ, thâm thúy, lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cậu đứng lên, đập thẳng tay lên bàn Tề Tông đang ngồi, hơi nghiêng mình một chút, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tề Tông như muốn thề không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua: “Tôi phải xả giận cho chị, dù chuyện này không ổn thỏa thì tôi đây còn có cha, Cố gia không có gì ngoài tiền đâu! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tôi thật sự làm lớn chuyện thì bọn gà mờ các ông cơm còn không có mà ăn đâu!”
Hồng Đậu bay ra từ phật châu vội vàng kéo Cố Diệp: “Đừng nóng giận, cậu tỉnh táo một chút đi.”
Cố Diệp biết đối phương lo rằng cậu làm lớn chuyện chỉ có chịu thiệt thòi, nhưng tới đã tới rồi thì còn gì phải sợ: “Không đưa ra một lời giải thích thì không xong với tôi đâu!”
Tề Tông nhìn thấy Hồng Đậu không hề có một chút sát khí nào trên người thì đen mặt lại, cắn răng hung tợn nhìn sang Võ Hi Chiêu, sau đó mới phun một câu từ trong kẽ răng ra: “Hội Huyền Học chúng tôi xin lỗi các cậu, là chúng tôi không quản lý tốt, thật sự xin lỗi.”
“Tổ trưởng Tề!”
“Mặt mũi của Hội mất hết cả rồi!”
Hai lão vô cùng tức giận, tên Cố Diệp đã chết kia vì quỷ mà đánh tới tận cửa, còn tên Cố Diệp này lại vì một cái linh hồn mà tới tận đây đòi giải thích, hai chữ “Cố Diệp” này đúng là trời sinh khắc với bọn họ mà!
Tề Tông trầm mặt, nói một cách lý trí: “Chuyện này là chúng ta không phải, nói xin lỗi là chuyện nên làm.” Tề Tông công khai nói: ” Những người xử lý nhiệm vụ này đều gọi tới cho tôi, tôi muốn đích thân tra xét.”
Cố Diệp cười cười, cậu rất hài lòng với biểu hiện này của lão: “Tổ trưởng Tề cứ từ từ mà tra, chúng tôi không làm phiền nữa.” Cậu nhìn La Hoài đang sợ hãi bên cạnh: “Đừng thiện ác bất phân như đám người lớn kia, rời khỏi nơi này sớm thì còn có thể thành tài.”
La Hoài ôm thanh kiếm gỗ bị gãy làm hai nửa của hắn rồi cẩn thận nhìn sư thúc của mình, sau đó tủi thân cúi đầu xuống im phăng phắc.
Từ nhỏ hắn đã được sư phụ nuôi dưỡng, nhận sự giáo dục tôn sư trọng đạo, sư phụ nói cái gì cũng đúng không thể cãi.
Giờ phút này, có một suy nghĩ đang dần được sáng tỏ trong đầu hắn, hắn không muốn trở thành một người giống như sư thúc.
Sau khi Cố Diệp ra ngoài thì lão già mới cực kỳ hối hận nói một câu: “Mặt mũi của Hội mất hết rồi! Tổ trưởng Tề, ông không thể cúi đầu được! Truyền đi thì thanh danh chúng ta phải làm sao? Bỏ mặt bỏ mũi hả? Bây giờ dù biết rõ đúng sai cũng không thể nhận được!”
Tề Tông cười lạnh một cách vô cùng mỉa mai: “Làm sai thì tại sao không dám xin lỗi? Chẳng lẽ sống lưng chúng ta như con giun sao?”
Hai ông lão nghẹn họng không đáp được, vẫn có vẻ không đồng ý với cách làm của Tề Tông.
Tề Tông đứng lên, mệt mỏi nói: “Nếu không thay đổi được suy nghĩ thì Hội sẽ không lâu bền được đâu.”
—
Sau khi Cố Diệp đi ra cửa còn cười tủm tỉm với Quỷ Tướng: “Quỷ đại ca à, về em phải đốt phí dịch vụ cho anh mới được.”
Quỷ Tướng lắc đầu: “Không cần, trước cậu cho còn nhiều lắm.”
Cố Diệp kiên quyết không nợ ân tình: “Đó là lúc trước, nên cho thì vẫn phải cho.”
Quỷ Tướng cũng cảm thấy quá thiếu ân tình với Cố Diệp nên kiên quyết từ chối: “Ngươi cũng gọi ta là đại ca rồi, không cần phải thù lao.”
Cố Diệp híp mắt lại đánh giá đối phương một chút, cảm thấy anh quỷ này giỏi giang như vậy nhưng tính tình vẫn rất đàng hoàng, đột nhiên cậu nảy ra ý tưởng: “Trước là em cảm ơn anh đã bảo bọc em, Quỷ đại ca, anh có thấy chị của em xinh không?”
Quỷ Tướng ngẩn người, theo bản năng nhìn Hồng Đậu cũng đang sửng sốt rồi cúi đầu xuống, im lặng không nói chuyện, mặt còn đeo theo mặt nạ nên không biết vẻ mặt hắn thế nào cả.
Cố Diệp bất mãn nói: “Anh còn chần chờ bao lâu nữa? Anh thế này là tại không tìm được bạn gái đấy!”
Hồng Đậu nói xong câu đừng nói lung tung thì lập tức chui vào trong phật châu, Cố Diệp gọi hai tiếng nhưng Hồng Đậu cứ giận dỗi không ra.
Cố Diệp bất đắc dĩ còn tự nhủ trong lòng, chị ơi, chị có ngốc không vậy, người đàn ông này đáng tin cậy biết bao nhiêu, biết đánh nhau, có năng lực còn trung thành, không yêu tiền cũng không ra ngoài bừa bãi, chẳng khác nào một tên bảo vệ, chị tóm anh ta thì ai dám bắt nạt chị nữa?
Quỷ Tướng tằng hắng một cái rồi lạnh giọng lảng sang chuyện khác: “Tề Tông cũng được.”
Chuyển đề tài này khá là cứng nhắc khiến Cố Diệp dở khóc dở cười, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay thì sắc mặt cậu dần đen lại: “Đúng vậy, tiếc là cấp cao của Hội Học không được bao nhiêu người như thế, càng ngày càng quái dị, chỉ cần đưa tiền thì không biết phân thiện ác, càng nhịn càng tức giận.
Đêm nay suýt nữa chị Hồng Đậu mất mạng, họ xin lỗi cũng không thoải mái như thế khiến lòng em càng không yên.”
Quỷ Tướng không nói lời nào, bây giờ không phải xã hội vương quyền nên không thể tùy tiện giết người, hắn không thể nào giúp một tay.
Cố Diệp im lặng hồi lâu thì đột nhiên bật cười, đá cục đá dưới chân bay vèo ra ngoài rồi ngạo nghễ nói; “Người sống một đời không phục thì cứ làm thôi, kiềm nén cũng chả có ý nghĩa gì.
Cái hội này em không nhịn được, em muốn cho nó rớt đài.”
Quỷ Tướng nhíu mày, tán thưởng nói: “Ghê gớm đấy!”
Quá rõ ràng, sau khi trải qua những việc như vậy thì Quỷ Tướng rất khen ngợi Cố Diệp, thành ra nói nhiều hơn: “Nhưng những người ở hội này đều đã được bồi dưỡng một loại tư tưởng như thế, khi tách ra chưa chắc là chuyện tốt.
Giống như một đám tiểu binh nhốn nháo, sau khi bị phân tán có thể họ vẫn sẽ khăng khăng theo ý tưởng ban đầu.”
Cố Diệp nhíu mày: “Ý của anh là đổi cấp cao đi để họ bị tẩy não thêm lần nữa, bồi dưỡng họ có một thế giới quan một cách chính xác nhất?”
Quỷ Tướng gật đầu: “Đây cũng là một phương pháp.”
Cố Diệp sờ cằm: “Thật ra em có chọn được một vị boss, nhưng mà hơi trẻ tuổi một chút.”
Quỷ Tướng vừa đi vừa nói với Cố Diệp: “Là cậu nói đến lần quỷ môn quan mở, người trẻ tuổi dùng roi kia sao?”
“Đúng thế, cậu ta nghèo nhưng tâm rộng, không quan tâm tiền nhiều hay tiền ít, chắc chắn sẽ không vì hám lợi mà đen lòng.
Cậu ta còn trọng tình trọng nghĩa, có sư phụ đả động, thay thế đại sư huynh không phải rất tốt sao?”
Quỷ Tướng không đồng ý nói: “Tính tình quá sôi nổi nên hơi không đáng tin cậy.”
Cố Diệp híp mắt: “Chuyện hôm nay để cậu ta làm trợ lý là được rồi nhỉ? Để em nghĩ xem cách làm sao trị được bọn chúng.”
Nếu có người trong Hội nhìn thấy hai người bọn họ chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm.
Nửa đêm nửa hôm, một đại sư huyền thuật vừa đi vừa nói với một con quỷ bị sát khí vây lấy, hệt như bạn bè chân thành bàn bạc nhau cách đi gây sự, nhìn kiểu gì cũng thấy quái quái.
Cố Diệp đón xe về nhà, đã hơn hai giờ, cậu ngáp một cái rồi nhắn tin cho Triệu Bằng Vũ: Sáng mai xin phép giúp tớ, đừng làm phiền.
Gửi xong thì tắt máy, đi ngủ.
—–
Sáng sớm hôm sau Lục Nghệ Trạch dậy từ rất sớm, nhìn thấy quần áo mới đã được để bên cạnh nên vui vẻ mặc vào.
Linh Linh nói cho nó biết sáng nay cha sẽ đến đón nó, cậu bé đắc ý bước từ phòng ngủ ra thì phát hiện Cố Diệp còn đang ngủ trên ghế salon, còn đang định chạy thì lại biến thành đi nhẹ nói khẽ, cẩn thận từng chút một đến bên cạnh.
Cậu bé nhìn vẻ mặt Cố Diệp đang ngủ, cúi đầu nói với Linh Linh dưới chân: “Suỵt! Búp bê, đừng làm phiền anh đang ngủ.”
Linh Linh nhẹ nhàng dời đi, trong nhà này, chỉ có đứa trẻ này đi phát ra tiếng chứ bọn nó có có đâu.
Lục Nghệ Trạch nhè nhẹ đi theo Linh Linh đến phòng sách, bụng nhỏ rột rột một tiếng.
Linh Linh vỗ vỗ bụng của nó: “Bé con, em đói bụng à?”
Lục Nghệ Trạch hiếu kì hỏi: “Búp bê, bạn có đói không?”
Linh Linh ác liệt thử nhe răng: “Đương nhiên là không, đêm ta đi ăn người còn ban ngày đi ngủ mà.”
Lục Nghệ Trạch giật nảy mình rồi trốn về sau theo bản năng khiến Linh Linh bị chọc cười: “Ngốc thế!”
Cô bé lấy ra hai mươi nhân dân tệ trong giỏ giấy nhỏ của Cố Diệp rồi đưa cho Lục Nghệ Trạch: “Trước cửa tiểu khu có bán đồ ăn sáng, em đi mua bánh bao ăn đi.”
Lúc này Lục Nghệ Trạch mới phản ứng lại, con búp bê này đang hù nó, nó ngượng ngùng nhận lấy rồi nói một cách đầy chắc chắn: “Em sẽ nói ba ba trả tiền lại.”
Linh Linh: “Đừng quên tiền lãi.”
“Ừ.”” Lục Nghệ Trạch cẩn thận mở cửa ra, thấy không đánh thức Cố Diệp thì mới rón rén chạy ra ngoài, lúc đóng cửa động tác còn rất nhẹ nhàng.
Linh Linh đứng trên bệ cửa sổ khoanh tay bĩu môi một cái, trí thông minh thế này thì ba của cô bé sẽ không nhận làm con trai, ba của cô có con gái là đã đủ rồi.
Con gái không cần ăn cơm, không cần uống nước, con của ba là tiên nữ, uống chút hạt sương là đã có thể lớn lên, hừ!
Lục Nghệ Trạch vừa mua bánh bao xong thì phát hiện có một chiếc xe quen thuộc đậu ở tiểu khu, cậu bé đứng ở góc tường nhìn người bước xuống xe trông như thế nào.
Phát hiện người ấy không có bực mình, không có tức giận, không giống như ba ba lúc nào cũng giận dữ, lúc bấy giờ cậu bé mới từ góc tường chạy ra, cách đối phương mấy bước hô to: “Ba ba!”
Du Quảng Đào nghe thấy âm thanh búng ra sữa thì kích động chạy tới ôm lấy Lục Nghệ Trạch: “Cục cưng, ba ba đến rồi đây! Ba ba đến đón con về nhà đây!”
Lục Nghệ Trạch tủi thân đến đỏ hoe cả mắt: “Ba, bệnh của ba đã đỡ chưa?”
“Rồi, ba sẽ không biến thành ba xấu nữa đâu.” Du Quảng Đào vui mừng ôm chầm lấy đứa con, bùi ngùi mãi không thôi, hốc mắt cũng nóng lên: “Chúng ta đến nói với anh Cố Diệp một câu sau đó là về nhà được rồi, sau này ba sẽ không đánh con nữa đâu.”
Lục Nghệ Trạch lấy ra cái mũ nhỏ rồi mừng rỡ ôm chầm cổ ba nó: “Nhưng mà anh ấy còn đang ngủ ạ.”
Du Quảng Đào cười xoa đầu con trai mình: “Vậy chúng ta chờ anh ấy tỉnh dậy nhé.”
Hai người vừa đến cửa nhà Cố Diệp, mở cửa ra đã phát hiện Cố Diệp uể oải ngồi trên ghế salon, là đang chờ bọn họ.
“Đến muộn đấy.” Cố Diệp ngáp một cái: “Tôi còn cho là anh sẽ không chờ nổi hừng đông mà chạy đến đây đấy.”
Du Quảng Đào, bây giờ phải nói là Lục Linh, áy náy nói: “Trên đường bị kẹt xe, Hồng Đậu thế nào rồi?”
“Không sao cả, chị ấy cần nghỉ ngơi thôi.” Cố Diệp vừa nằm xuống thì ôm đầu tủi thân nói: “Phen này phải ăn thức ăn ngoài hoặc tự lăn vào bếp rồi.”
Lục Linh yên tâm hơn, thấy Cố Diệp như thế thì rốt cuộc cũng mỉm cười: “Vẫn nên cảm ơn cô ấy, nếu như không có Hồng Đậu thì tôi đã không thể đứng đây được rồi.”
Cố Diệp bật cười: “Người nhà tôi đều đức hạnh như thế, làm việc chỉ mong không thẹn với lòng, không cần người khác cảm động rơi nước mắt.
Chị dắt đứa nhỏ đi đi, sau này hãy sống tốt nhé.”
Lục Linh móc một tờ séc trong túi ra đặt trên bàn: “Như đã nói từ trước, cứu tôi tôi gửi cậu ba trăm vạn thù lao.”
Cố Diệp lười biếng nói: “Quyên cho một nhó từ thiện đi, chung quy cũng không phải là lời hứa của chị*, tôi không muốn.”
(*)Người hứa đưa ba trăm vạn là Du Quảng Đào “thật”
Lục Linh nghĩ nghĩ lập tức hiểu ra ý của Cố Diệp sau đó cất tấm séc vào lại: “Được, sau này cứ hàng năm tôi sẽ quyên tiền làm từ thiện, tích thiện để đức, cầu phúc cho đứa nhỏ, sau này nếu có thời gian tôi sẽ dắt nó đến thăm cậu.”
Cố Diệp cười cười rồi lại cuốn mềm ngủ tiếp: “Được rồi, Nghệ Trạch, có rảnh thì đến chơi với anh.”
Lục Nghệ Trạch chạy đến bên cạnh Cố Diệp thì đã thấy cậu nhắm mắt, mau chóng rơi vào giấc ngủ, nó cười cười ôm lấy đầu Cố Diệp: “Anh Cố Diệp, quần áo mới anh mua cho em rất đẹp, cực kỳ đẹp luôn.”
Cố Diệp mở mắt ra, bị chọc bật cười: “Đẹp là được rồi, đẹp trai lắm.”
“Chờ đến khi em trưởng thành, kiếm tiền rồi sẽ mua cho anh thật nhiều quần áo, coi như là tiền lãi.”
“Được, anh nhớ rồi, anh sẽ cho em vào sổ.”
“Vâng, em đi đây, anh ngủ đi.” Lục Nghệ Trạch bước ba bước đã quay đầu lại, hệt như sẽ rất lâu về sau không còn gặp được Cố Diệp nữa.
Lục Linh cười nói: “Thằng bé ngốc này, con nhớ thì đến thăm anh ấy thôi.
Sau này, cho dù là mười năm qua đi, hai mươi năm, năm mươi năm, chỉ cần anh Cố Diệp con còn sống thì lễ tết gì đều đến chào hỏi là được.
Trăm năm sau anh ấy chết, chỉ cần con còn sống, ngày mười lăm thanh minh phải đến dập đầu dâng hương, đối xử hệt như một người cha, nhớ chưa?”
Lục Nghệ Trạch nghe không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu theo: “Con nhớ kỹ rồi ba ạ.”
———
Cố Diệp ngủ đến giữa trưa, ăn cơm xong thì mới lên trường đi học.
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường còn nghĩ là cậu bị bệnh, vốn định giữa trưa rảnh rỗi sẽ đến thăm, nhưng xem cái bộ dạng này có vẻ là không giống bệnh trạng gì lắm: “Cậu sao vậy?”
“Không có gì, sáng ở nhà ngủ bù.”
“Tối qua lại đi làm việc trừ hại cho dân sao?”
Cố Diệp cười híp mắt nhìn Triệu Bằng Vũ nói: “Suýt nữa thì nuôi một đứa em trai cho cậu.”
Khóe miệng Triệu Bằng Vũ giật giật một cái rồi làm bộ như đánh lên bụng Cố Diệp: “Đánh cho bây giờ!”
Vừa mới tìm được vị trí đẹp thì điện thoại Cố Diệp vang lên, điều khiến cho cậu giật mình là cha gửi một tin nhắn cho cậu, nhìn dáng vẻ hoang mang của Cố Diệp khiến Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường khó hiểu: “Cha cậu gửi tin nhắn thôi làm gì mà hoảng hồn thế?”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Bởi vì ông ấy chưa bao giờ nhắn tin cho tớ đấy.”
Hai người đều cảm thông cho cậu, cha Cố chính là kiểu phụ huynh rất nghiêm khắc.
Cha Cố: Con trai của bác con không trở về rồi, chẳng biết nghe lời y chang thằng anh con, phản nghịch, cái miệng con đấy.
Cố Diệp nhớ tới đến ông bác sắp về hưu mà cha cậu nhắc đến nên đành bất đắc dĩ trả lời: Thật ra không phải miệng con xui mà là mệnh của bác ấy như vậy, có thêm ba năm, người nối nghiệp của ông ấy sẽ trở về, bảo dưỡng được tuổi thọ, mệnh tốt lắm.
Cha Cố: Vậy con tính cho cha xem lúc nào ta về hưu? Cố Diệp bật cười, đây mới là quan trọng, ông già không hỏi thẳng cậu mà cứ dùng chiến thuật quanh co.
Cố Diệp cười cười trả lời: Năm sau là được rồi đó cha, anh hai giỏi như vậy thì chuyện tiếp nhận toàn bộ không thành vấn đề đâu.
Cha Cố: Ầy, nhìn người thừa kế của Úc gia mà xem, Úc lão đã dưỡng già từ lâu rồi.
Cố Diệp ôm miệng, không chừng trong lòng cha cậu còn đang rất vui ấy chứ, bây giờ càu nhàu sang chuyện khác, sao trước kia cậu không phát hiện ra ông càng già lại càng tsundere thế này nhỉ?
Cố Diệp nhìn đoạn tin nhắn điện thoại xong thì nhắn cho anh hai: Anh hai, cha nói Úc Trạch xuất sắc quá, anh nói xem, nếu anh ấy không cần em nữa thì em phải làm gì?
Cố Sâm:…
Cố Diệp: Nếu anh ấy không cần em nữa thì bốn anh em chúng ta đi cướp ảnh về đi, chắc chắn anh hai sẽ dẫn đầu đúng chứ?
Cố Sâm: Em đừng nghĩ vớ va vớ vẩn!
Rõ ràng Cố Diệp lại khiến cho Cố Sâm tức giận, thật sự không còn cách nào khác, sau này muốn giải quyết ông ba thì phải để anh hai ra mặt, người khác nói chuyện chưa chắc ba cậu đã nghe.
Còn mẹ nhỏ và em tư trong nhà, Cố Diệp không tính bọn họ vào mục tiêu chiến lược, quá dễ dụ rồi nhỉ? Mẹ chỉ cần những lời nịnh nọt, em tư chỉ cần một cây kẹo que.
Mặc dù bây giờ Cố Sâm tức giận nhưng vẫn nhấc điện thoại thương lượng với Cố Lâm.
Cố Lâm mới họp xong, vừa xem báo cáo vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Cố Sâm bất mãn hỏi: “Thái độ với anh là thế hả?”
Khóe miệng Cố Lâm giật giật: “Em ba lại chọc anh giận sao?”
Cố Sâm đen mặt không nói câu nào, rõ ràng là bị nói trúng tim đen, chỉ có anh em với nhau mới có người chọc giận y, rồi y mới tìm đến mình để trút giận.
Cho thằng tư một trăm lá gan cũng không dám, to gan như thế chỉ có tiểu ma vương của bọn họ mà thôi.
Cố Sâm im lặng một hồi lâu mới thở dài nói: “Anh lo rằng lỡ như một ngày nào đó Úc Trạch thích người khác, thằng bé liệu có điên không?”
Cố Lâm ký vào báo cáo rồi thản nhiên nói: “Ai biết được?”
Thái độ đấy của Cố Lâm khiến cho anh lớn rất không hài lòng: “Sao em không lo cho nó? Em làm anh kiểu gì vậy, có quan tâm hay không?”
“Em có chứ, nhưng em ấy nói với em, khó khăn lắm mới tìm được một người khiến em ấy an tâm, nói mình sống mệt mỏi rồi và thế là em mềm lòng.” Cố Lâm đặt bút xuống rồi bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần Cố Diệp hạnh phúc, em ấy tìm người dù sao cũng tốt hơn là tìm quỷ mà.”
Cố Sâm không tin “Với khả năng của em ấy thì sao tìm quỷ được?”
Cố Lâm bất đắc dĩ hỏi: “Em ấy nuôi mấy con quỷ, có cả con búp bê da người biết động đậy thì tìm quỷ có gì lạ đâu?”
“Sao em biết?” Lời nói này có chút ganh tị, Cố Sâm đã phát hiện ra từ lâu là Cố Lâm rất thân với em ba, em tư cũng thân với em ba, chỉ có mình y làm anh cả mà còn chưa được.
Dù Cố Lâm rất bận nhưng dù sao mình là anh hai, còn bị kẹp giữa, hắn dở khóc dở cười nói: “Anh giành thời gian lên xem weibo của em ấy đi, nữ quỷ, búp bê da người, kumanthong, còn thờ cúng diêm vương, không biết tín ngưỡng của em ấy là gì nữa.”
Đột nhiên Cố Sâm áy náy: “Anh ít quan tâm đến nó quá.”
Cố Lâm cười cười: “Ai mà chả vậy? Anh cả, sau này anh mua đất có thể hỏi nó thử xem, em ba tính chuẩn lắm, nói nửa năm nữa công ty Định Nam sẽ phá sản, ứng nghiệm rồi đấy.”
“Em làm?”
“Tên Hứa Thuận kia muốn lật đổ em, em không đánh trả thì còn gì vui nữa? Nhưng nửa năm trước em ba coi xong thì chưa đầy một tuần lễ bên ngoài đã biết cả rồi.
Đến lúc đó, em ba lên hotsearch, có tiếng luôn.”
Cố Sâm mệt mỏi thở dài: “Nổi vậy thì có gì hay, sau khi tốt nghiệp giúp anh quản lý công ty có phải hay hơn không? Anh có đến hai cái công ty bận không tả được.”
Cố Lâm cười nói: “Vậy bây giờ anh làm nó vui lòng đi, không chừng sau này nó còn chia một phần bất động sản cho anh.
Nếu anh không dùng thì em sẽ kéo nó sang làm cố vấn, dù là quyết sách gì em cũng sẽ để nó tính xem là có duyệt hay không.”
Cố Sâm nghĩ đến Cố Diệp cầm bàn quẻ và xem sa bàn, lải nhải nói: “Em bấm tay tính toán thấy mảnh đất này mà mua lại thì sẽ phát tài đó.”
Anh cả Cố kiềm lòng không được mà phải ôm đầu, không thể nhìn nổi!
Cố Diệp được anh cả và anh hai nhung nhớ sau khi tan học thì gửi cho Úc Trạch một tin nhắn: Có rảnh không? Muốn gọi điện.
Ngay sau đó Úc Trạch gọi điện tới, dịu dàng nói: “Rảnh đây.”
Cố Diệp tủi thân trả lời: “Tối qua em ra ngoài chơi rồi phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.”
Úc Trạch phối hợp theo: “Vấn đề gì?”
“Em không có xe không đi chơi được!”
Úc Trạch bị chọc cười: “Lần trước nói mua xe cho em, em nói tự đi được.”
“Đừng nói nữa, bị thằng nhóc nghịch ngợm Triệu Bằng Vũ phá hư rồi, em muốn mua xe thể thao, anh mua giúp em đi, em trả tiền cho.”
“Để anh mua cho em.”
“Không, em có tiền, tiền tiêu vặt lúc sinh nhật cha em, anh cả, anh hai cho em gộp lại hơn bốn trăm vạn mà.”
Úc Trạch nghe ra Cố Diệp đang kiên trì: “Được, dùng tiền của em, cần tài xế không?”
Cố Diệp mỉm cười nói: “Không cần, anh sắp xếp giúp em nhé, chủ nhật này em đi thi bằng, em biết lái xe nên một lần là qua được rồi.”
Úc Trạch sảng khoái đồng ý: “Được, anh sắp xếp cho em.
Anh nghe nói tối qua em lại phá phách gì rồi à? Cần giúp không?”
Cố Diệp bật cười: “Tin này anh nghe cũng nhanh quá ha, tạm thời bây giờ em chưa cần, em muốn gặp Đường lão rồi hỏi ý kiến của ông ấy sau mới ra tay, dù sao thì hội này cũng là một tay các ông ấy sáng lập mà.”
Úc Trạch cười khẽ một tiếng rồi thản nhiên nói: “Nghe theo em vậy, muốn cho nó sập cũng không khó đâu.”
Cố Diệp dùng giọng điệu sùng bái khoa trương nói: “Quào! Giám đốc Úc giỏi quá! Cho đám người ở hội đấy một bài học đi!”
Úc Trạch nghe xong thì cưng chiều nói: “Em đừng đùa nữa.”
“He he he~”
Lần đầu Cố Diệp đưa ra yêu cầu thì cùng hôm đấy Úc Trạch đã để người đi mua xe cho Cố Diệp, theo như ý của cậu thì mua xe để đi đây đi đó.
Hai ngày sau, Úc Trạch gửi cho Cố Diệp một tấm ảnh, anh đặt một cỗ xe Porsche 911, bên ngoài trắng thuần, sạch sẽ thanh tao, tăng áp kép 3.
8T, 700 mã lực, muốn chạy kiểu gì thì cứ chạy như thế, chỉ cần bốn trăm vạn.
Cố Diệp trợn mắt há mồm, cậu chỉ muốn chiếc tay ga chạy cho nhanh thôi, đừng nói là tiêu hết chừng đó tiền luôn chứ! Đúng là cái đồ đàn ông phá nhà phá cửa mà! Chạy nhanh cũng có thể siêu tốc được đâu!
Úc Trạch: Không thích à? Để anh nói người ta đổi chiếc tốt hơn một chút, bốn trăm vạn đúng là khó mua được xe tốt.
Cố Diệp vội vàng trả lời: Không không không, được lắm anh! Đừng đổi nữa!
Đổi chiếc khác còn không biết mắc cỡ nào, Cố Diệp đau lòng nhìn tấm thẻ ngân hàng của mình mà âm thầm thề, sau này sẽ không để Úc Trạch mua đồ cho mình nữa, khái niệm tiêu tiền của đối phương không cùng cấp bậc với cậu, má ơi đáng sợ quá!
Chủ nhật cùng ngày, Úc Trạch cố ý bỏ trống một hôm để dẫn Cố Diệp đi thi bằng lái, thấy kỹ thuật lái xe rất thành thạo này của cậu khiến anh thầm khó hiểu.
Với hiểu biết của anh về Cố Diệp thì cậu chưa chạm vào xe cộ bao giờ, mà theo như kỹ thuật của cậu thì năm sáu năm chưa chắc đã luyện được.
Thấy Cố Diệp chuẩn bị bước xuống xe, Úc Trạch đi qua rồi kéo cổ áo hơi tung ra của cậu.
Cố Diệp cười nói: “Em không lạnh, trên xe có hệ thống sưởi, em nóng.”
Úc Trạch vẫn im lặng kéo khóa lên cho cậu: “Coi chừng bị cảm, em chạy tốt lắm, chạy đường núi cũng không vấn đề gì, chắc chắn sẽ qua.”
Cố Diệp phấn khích nói: “Em đúng là rất thích chạy đường núi, nhất là xuống dốc, kích thích cực kỳ.”
Úc Trạch đen mặt, hơi chút có nét thăm dò nhưng giọng điệu vẫn như thường căn dặn cậu: “Nguy hiểm lắm, sau này không được đi.”
“Em cũng đâu có rảnh.” Cố Diệp tiếc nuối: “Em là học sinh mà, là bé con thôi.”
Úc Trạch mỉm cười kéo mặt Cố Diệp: “Em mãi mãi là một bé con.”
Cố Diệp híp mắt: “Vậy chẳng phải anh sẽ rất đáng thương sao?”
Thật lâu sau Úc Trạch mới phản ứng lại câu này của Cố Diệp, không ngờ cậu to gan đến thế, chờ đến khi không có ai, Úc Trạch đen mặt nhét Cố Diệp vào trong ngực: “Bây giờ thì tôi thấy em trưởng thành rồi đấy.”
“Không không không.” Cố Diệp giãy như một con cá đang muốn trốn ra ngoài: “Em còn nhỏ lắm, còn lớn thêm vài năm nữa cơ!”
“Hai mươi rồi.”
“Hai ba vẫn có thể bay nhảy mà.”
“Rõ ràng em biết anh không có ý đó.”
“Anh thôi đi, em quyết định rồi! Em nói thế nào thì chính là thế ấy.”
Úc Trạch dở khóc dở cười: “Em nói có lý lẽ chút được không?”
Cố Diệp cười xấu xa: “Nói xong rồi, em là chủ gia đình, nghe em!”
Cố Diệp còn đang quấy phá thì chợt điện thoại trong túi vang lên, Cố Diệp tiện thể tựa vào Úc Trạch coi như chỗ dựa lưng, mỉm cười nghe máy.
Giải Thừa nói sang sảng: “Cố Diệp, mai là sinh nhật sư phụ tớ, ông ấy mời vài người bạn, cũng có vài người trẻ tuổi, mà không nhiều đâu, ông hi vọng cậu sẽ đến.”
Vẻ mặt Cố Diệp hơi đơ lại rồi nói theo bản năng: “‘Bạn à? Úc lão cũng đến sao?”
“Có chứ, năm nào Úc lão cũng đến, hai người họ là bạn thân cả đời đấy.”
Cố Diệp: “…”
“Làm sao? Sao không nói gì vậy?”
Cố Diệp ngẩng đầu nhìn Úc Trạch: “Đột nhiên em căng thẳng quá!”
Úc Trạch mỉm cười, ánh mắt như đang an ủi và nói, không sao đâu, đừng căng thẳng.
Giải Thừa còn tưởng là cậu nói chuyện với mình nên cười ha hả nói: “Có gì đâu mà căng thẳng, tính Úc lão rất tốt lại còn rất tân thời, mà đúng rồi, tối qua cậu dễ sợ thiệt luôn đó!”
Vẻ mặt Cố Diệp ngoan ngoãn, không nói lời nào.
“Alo? Người anh em sao vậy?”
Cố Diệp nghiêm mặt: “Căng thẳng!”
“Căng thẳng cái lông gà, đừng nói là cậu yêu thầm tớ chứ? Thấy sư phụ tớ như thấy phụ huynh sao? Ha ha ha~~”
Cố Diệp đen mặt: “Cút!” rồi bấm nút cúp máy.
Ngay lập tức Giải Thừa gửi cậu đoạn tin nhắn: Tớ đùa thôi! Đại gia ơi nhìn tớ một chút!
Cố Diệp đọc mà chỉ thấy mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn Úc Trạch rồi tủi thân nói: “Tình yêu ơi, cha của anh đi nên em căng thẳng!”
Úc Trạch cưng chiều nói: “Đừng căng thẳng, tôi đi với em.”
Cố Diệp che mặt, là chính thức gặp mặt phụ huynh nên còn căng thẳng hơn nữa!.