Thời điểm Cố phu nhân về đến nhà, Cố Diệp và Cố Dương đều đang thu dọn cặp sách của mình. Học sinh cao trung phải trọ ở trường, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần, mỗi lần không quá ba ngày nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ.



Cố phu nhân tự mình kiểm tra cặp sách của hai anh em rồi vào phòng bếp cầm thật nhiều thịt khô, trái cây, bánh mì, đồ ăn vặt nhét vào trong cặp bọn họ.



Cố Diệp nhìn nhìn cặp sách Cố Dương, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Hình như của đệ đệ nhiều hơn của con."



"Vậy sao?" Cố Dương vẻ mặt ngây thơ còn định lấy ra xem lại. Cố phu nhân tức giận vỗ cái móng heo đang giơ ra của hắn, hơi xấu hổ nhét thêm một túi khô bò vào cho Cố Diệp.



"Còn nửa năm nữa là thi đại học, ăn nhiều một chút rồi cố mà học cho tốt."



Cố Diệp thỏa mãn cầm cặp sách lên, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn mẹ!"



Một tiếng mẹ này làm nét mặt Cố phu nhân hơi ngưng lại, tâm tình cũng có chút phức tạp. Nhìn bộ dạng Cố Diệp cười thỏa mãn, bà cũng nhịn không được cong cong khóe miệng, xoa nhẹ đầu Cố Diệp một phen.



"Học cho tốt! Đừng để người khác nói con là người ngốc!"



Cố Diệp mỉm cười gật đầu. "Dạ!"



"Đúng rồi, bài tập nghỉ đông đều làm xong hết rồi chứ?"



Cố phun nhân sắc mặt nhu hòa, thật vất vả mới có bộ dạng mẫu từ tử hiểu. Không nghĩ tới vừa hỏi xong sắc mặt Cố Dương liền thay đổi.



Khuôn mặt Cố phu nhân lập tức trầm xuống. "Chưa làm xong?"



Cố Dương gãi gãi đầu, chơi vui vẻ quá nên bài tập là gì đã sớm quên rồi.



"Không làm thì không làm." Cố Diệp vuốt đầu đệ đệ, nghiêm trang an ủi. "Đệ là đứa nhỏ ngốc có ngốc phúc, căn bản không cần học tập. Dù sao có học mấy cũng học không vào, vậy thì không cần lao lực quá làm gì. Cố quá thành quá cố. Ca tính cho đệ, lần này cho dù đệ không làm bài tập giáo viên cũng sẽ không mắng đệ."



Cố Dương nháy mắt ngẩng đầu lên, vui vui vẻ vẻ.



Cố phu nhân lập tức trở mặt. "Bản thân học hành không ra gì còn muốn kéo đệ đệ theo cùng! Mày làm anh thế à!!!"



Đúng lúc này Cố Diệp đột nhiên dựa sát vào Cố Dương nhìn nhìn giữa mày rồi vui vẻ kêu. "Lão tứ a, đệ sắp có một khoản tiền nhỏ a. Mau chạy đi mua vé số, khẳng định có thể trúng."



"Oa! Đệ đi ngay đây!"



Cố phu nhân còn chưa nói xong Cố Dương đã chạy biến làm bà tức đến giậm chân.



Cố Dương thật sự mua năm tấm vé số trở về, vừa lúc đêm đó chính là ngày mở thưởng. Ăn cơm tối xong, Cố Dương cầm mấy tấm vé số kia thành kính giơ qua đầu, nghiêm trang nói.



"Gia gia nãi nãi có linh phù hộ!" Nói xong bèn nhìn nhìn cửa, phát hiện không có ai lại nhỏ giọng bồi thêm một câu. "Tam ca phù hộ!"



Kết quả, thật sự trúng!



Cố Dương hưng phấn chạy đến phòng Cố Diệp, kích động đập cửa.



"Ca! Đệ trúng thưởng! Đệ thật sự trúng thưởng rồi! Giải ba! Năm tấm được một vạn năm a!”



*1 vạn 5 RMB ≈ 51 triệu VNĐ



Tuy rằng trong nhà có tiền nhưng tiền tiêu vặt của mấy đứa trẻ trong Cố gia đều bị quản lí rất nghiêm khắc. Muốn lấy tiền ba ba kiếm được để đi tán gái, đua xe, mua hàng xa xỉ chắc chắn là không có khả năng. Cố Dương muốn mua mấy món đồ chơi quý giá đều phải xin phép trước, có lúc còn phải làm việc nhà để kiếm tiền tiêu vặt. Một vạn năm này đối với Cố Dương không phải số tiền lớn nhưng lại làm hắn cao hứng, hận không thể phe phẩy cái đuôi, lắp thêm cánh quạt trên đầu rồi bay thẳng lên trời, không muốn ngủ chỉ muốn lãng*.



*浪: Lãng (sóng). Chính là kiểu này này 〜(꒪꒳꒪)〜



Cố Diệp đang định tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng gọi liền ra mở cửa, lạnh mặt nhìn đệ đệ đang nhảy tưng tưng trước phòng. "Câm miệng! Đi ngủ ngay!"



Cố Dương bị dọa không nhẹ, vội vàng vâng vâng dạ dạ rồi xụ mặt cầm vé số rời đi.



Ở tầng một Cố phu nhân kinh ngạc nhướng mày. Thế mà thật sự trúng? Lão tam nói bà càng mặc đồ đỏ càng nghèo cũng là sự thật?



————



Sáng sớm hôm sau, Cố phu nhân mặc một chiếc váy vàng khác với mọi ngày, cầm hai bát mì từ phòng bếp đi ra ôn nhu nói: "Mỗi người một bát mì, thêm hai quả trứng gà, kiểm tra nhớ rõ mỗi môn đều được 100 điểm."



Cố Diệp chép miệng một cái: "Mẹ, ăn nhiều mì sợi với trứng gà hơn cũng không kiểm tra được 100 điểm đâu. Bởi vì 100 điểm và chỉ số thông minh có quan hệ cực kì chặt chẽ với nhau."



Cố phu nhân: "…… Câm miệng!"



Cố Diệp sau khi ngồi xuống lại nhìn nhìn bát Cố Dương. "Mẹ, con cảm thấy trứng gà trong bát đệ đệ lớn hơn trong bát con."



Cố phu nhân khóe miệng giật giật. "Nói bậy! Rõ ràng bốn quả trứng gà này lớn bằng nhau."



Cố Diệp lúc này mới vừa lòng. "Chắc là con nhìn lầm."



Cố phu nhân: "........"



Tiểu hỗn đản này mau đến trường gieo tai họa cho người khác đi!!!



Trước khi đi, Cố Diệp nhét tấm phù chú vào trong miệng hai con sư tử bằng đá ở cổng lớn. Xong xuôi rồi mới cười tủm tỉm lên xe trong ánh mắt chờ đợi của Cố phu nhân.



Cố Diệp học cao trung năm ba, Cố Dương là cao trung năm nhất, tuy cả hai học cùng một trường nhưng lại không ở cùng giáo khu. Cố Dương xuống xe ở cổng Bắc, đúng lúc gặp được bạn học quan hệ không tồi liền kéo vali đi trước, giống như một con đại khuyển được tháo dây xích tung tăng chạy nhảy.



Cố Diệp bật cười lắc lắc đầu, nhìn vào trường học, đôi mắt hơi nheo nheo lại. Còn chưa đặt chân vào cổng trường cậu đã cảm thấy một luồng hơi thở âm dương. Trường học từ thời xưa đã được xây dựng ở nơi âm khí nặng, phải dùng dương khí của học sinh để trấn trụ tà ám nên có chút âm khí cũng bình thường. Tuy nhiên, âm khí nơi này cực kì không bình thường, ẩn giấu bên trong còn có cả oán khí màu đỏ và sát khí màu đen.



Tới cổng Bắc, tài xế dừng xe lại rồi giúp Cố Diệp đem đồ đạc ra. "Tam thiếu, đồ đạc tôi giúp cậu để ở cửa phòng bảo vệ. Ăn cơm trưa xong nhớ mang về kí túc xá."



Cố Diệp mỉm cười nói: "Vâng. Vất vả cho bác rồi."



Bác tài xế hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Cố Diệp sẽ có một ngày lộ ra ánh mắt tươi cười đẹp đẽ như vậy. Dưới ánh mặt trời, khóe miệng thiếu niên câu lên, đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong hình trăng khuyết, lông mi dài như cánh quạt hơi đổ bóng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi hồng càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cậu. Nhìn qua phi thường tuấn tú.



Bị nụ cười của cậu cảm phục, bác tài xế cũng cao hứng giơ giơ nắm tay với Cố Diệp. "Tam thiếu, cố lên!"



Cố Diệp gật gật đầu, đeo cặp sách đi vào trường học. Kỳ thật trong lòng cậu cực kì bất đắc dĩ, sống lại rồi còn phải trải qua kì thi đại học một lần nữa. Nhân sinh sao lại gian nan như vậy a.



Khi Cố Diệp vào trường, mấy học sinh luôn đứng ở cửa sổ lầu ba khu dạy học nhìn chằm chằm cổng lớn đã thấy cậu.



"Mau báo cho lão đại! Tên thiếu gia ngốc kia đã đến!"



"Hắn dám cáo trạng với cha hắn hại lão đại bị cấm túc ở nhà cả kì nghỉ đông! Thật là lợi hại nha!"



"Ta đảm bảo, lão đại chắc chắn sẽ thu thập hắn. Thu thập đến ngoan ngoãn!"



Tiền Chấn vừa nghe thấy tiểu đệ báo cáo liền cười toe toét, hung tợn nói: "Mẹ nó! Tên túng bao* này còn dám tới!"



*怂包 (sǒng bāo): Theo ngôn ngữ mạng, nó có nghĩa là một người yếu đuối, không có can đảm, rụt rè. (Nguồn Baidu Baike)



Tiền Chấn vốn là một tên côn đồ ở trường Ngũ Trung. Tuy Ngũ Trung có tiếng tỉ lệ đậu đại học rất cao nhưng vẫn có ít nhiều thành phần không nên thân. Mà Tiền Chấn chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Ẩu đả, hút thuốc, uống rượu, yêu đương, chỉ cần không liên quan đến học tập hắn đều thành thục.



Hắn cũng là người địa phương, trong nhà lại có tiền nên học sinh bình thường đều không dám chọc hắn. Cố Diệp cũng là phú nhị đại, vốn có thể cùng hắn tranh cao thấp một phen, thậm chí có thể dẫm lên hắn nhưng nguyên chủ lại nhút nhát, bị Tiền Chấn đòi tiền nửa năm cũng không dám lên tiếng, tận đến khi bị đánh mới bị người trong nhà phát hiện.



Cố Đức Thành tức giận tìm người nhà Tiền Chấn nói chuyện, chính vì vậy mà Tiền Chấn bị nhốt ở trong nhà suốt kì nghỉ đông. Bây giờ nhìn thấy Cố Diệp đến Tiền Chấn lại ứa gan. Ác khí hắn tích góp suốt kì nghỉ cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tác!



Bạn học ở trong lớp vừa nghe thấy Tiền Chấn nói như vậy đều thầm cầu nguyện cho Cố Diệp. Tiền Chấn cực kì hận Cố Diệp, lần này chắc chắn Cố Diệp thảm rồi.



Cố Diệp dựa theo kí ức mơ hồ đi vào phòng học lớp 6. Mới vừa vào cửa đã bị mấy người cao to vây lại. Cố Diệp nhướng mày, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, ngay sau đó bị một người thân hình cao lớn cầm lấy cổ tay kéo ra ngoài.



"Cố Diệp, mày dám trở về cáo trạng! Mày đã nghĩ đến việc vượt qua sáu tháng cuối cấp như thế nào chưa?"



Tiền Chấn kéo Cố Diệp vào WC hung ác ấn cậu trên tường. Người hắn cao hơn Cố Diệp cả cái đầu, nhìn qua liền thấy bưu hãn dọa người. Mấy huynh đệ đi vào cùng hắn vóc dáng đều không tồi, ai nấy đều hung hăng dữ tợn.



Cố Diệp bất tri bất giác phát hiện, bản thân bị bạo lực học đường, tâm tình đột nhiên trở nên cực kì vui vẻ.



=============================



Edit by Nhã Diệp

Beta by Kim_Minseol, lyan_2222

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện