Dưới sự cổ vũ của Cố Diệp và Giải Thừa, tập thể các đại sư Huyền Thuật trẻ tuổi tổ chức đi thi.

Thật ra, đối sư môn của bọn họ mà nói, thật vất vả quốc gia mới cho một cơ hội tốt như thế này, mọi người đều hi vọng bọn nhỏ thế hệ trẻ có thể đi thi thử một chút.

Dù sao chờ đến lúc bọn nó già đi, người trong sư môn cũng không giúp được gì, mấy đứa nhỏ này đều không có gia thế chỉ có thể vào bản thân, chắc chắc không bằng nhờ vào quốc gia.

Mà lại có thể làm việc vì nước nhà thì sẽ có công đức trong người, sẽ không xảy ra những chuyện như hội Huyền Thuật học trước kia.
Ngay ngày hôm đó, Cố Diệp và Giải Thừa cùng mọi người đi đến địa điểm thi, hai người đã là người đã được dự định trước, không cần thi sát hạch.

Sau khi xuống xe rồi đưa bọn họ đi vào, Cố Diệp và Giải Thừa chờ ở cổng chính.
Lúc này, có một bà lão đẩy một cái xe ba bánh, phía trên xe kéo cómột cái hộp, bên trong bày biện không ít bánh quai chèo to.

Bà lão tóc hoa râm, ăn mặc cũng rất sạch sẽ, mặc áo sơ mi tay hoa, vừa đi bên đường vừa rao to: “Bánh quai chèo to đây! Bánh quai chèo to chiên dầu đây! Hoàn toàn được làm bằng tay!”
Cố Diệp hỏi Giải Thừa: “Bánh quai chèo này ăn có ngon không?”
Giải Thừa khinh bỉ nói: “Biết ngay cái loại thiếu gia con nhà giàu như em chưa từng thấy món này mà.

Mà nói thật là anh cũng chưa ăn nên cũng không biết nó có ngon hay không.”
Cố Diệp cạn lời luôn, nói gần nửa ngày mà toàn là nói nhảm.
Cố Diệp vẫy vẫy tay với bà lão, sau khi ngăn xe lại thì giơ ra một ngón tay: “Bác gái, cho con một cái trước.”
Bà lão cười nói: “Con muốn nếm thử có ngon hay không phải không nào?”
Cố Diệp gật đầu, đúng thế.
Bà lão cũng là người sảng khoái, cầm lấy một cây tách ra thành hai nửa, cho hai người họ mỗi người một cái, cười nói: “Đây là chính tay bà làm, ăn ngon thì mua tiếp, ăn không được thì không cần trả tiền.”
Cố Diệp cười nói: “Làm vậy sao được ạ.”
“Ăn đi, bác vừa mới làm ngày hôm nay, giòn lắm.”
Hai người cười rồi nhận lấy, nhìn tướng mạo của bà lão, mặt mũi hiền lành nên Cố Diệp liền có cảm tình.

Sau khi nếm thử một miếng, Cố Diệp hài lòng gật đầu, vừa xốp giòn lại vừa giòn, hiển nhiên là vừa mới làm, độ ngọt cũng vừa vặn: “Ăn ngon quá, bác cho con sáu mươi cái.”
Giải Thừa lườm Cố Diệp, sáu mươi cái? Em điên rồi?
Cố Diệp cười nói: “Lát nữa bọn họ thi xong, em sẽ mời bọn họ ăn bánh quai chèo.”
Bà lão cũng không nghĩ Cố Diệp muốn nhiều như vậy, bà thêm tất cả những thứ này cũng chỉ hơn sáu mươi cái, như vậy là bà có thể về nhà sớm rồi.

Sau khi mua được một quầy bánh quai chèo, hai người liền ngồi xổm ở ven đường ăn bánh.

Vừa lúc có người đi ngang qua nhìn thấy giống Cố Diệp, liền chụp cho cậu một tấm hình rồi đăng lên mạng, tag Cố Diệp hỏi: Nam thần, cậu có biết hai anh chàng đẹp trai ăn bánh quai chèo này không? Sao tôi lại cảm thấy người này rất giống cậu nhỉ?
Người này còn post hình bình luận ở dưới weibo Cố Diệp, fan hâm mộ Cố Diệp vừa nhìn liền nhận ra Cố Diệp, đều vui như điên: Nam thần ơi, cậu có thể chút ý hình tượng một chút có được không? Cậu ăn bánh quai chèo cũng không sao, cậu nên tìm một chỗ cao cấp một chút mới có thể xứng với thân phận của cậu!
Nhìn xem xem, con trai của ông bố quốc dân, bạn trai của chủ tịch dẫn đầu khoa học công nghệ điện tử ngồi xổm ở ven đường ăn bánh quai chèo.

Tất cả mọi người đến xem chuyện mới mẻ nè, đi ngang qua thì đừng bỏ qua!
Cố Diệp ăn quà vặt bình dân thôi mà cũng con mịa nó cũng đẹp trai như thế này!
Cố Diệp ngồi ở ven đường ăn cái gì là thành phong cảnh, người khác tại ven đường ăn cái gì cũng thành F.A+ nghèo khổ.
Ba Cố có thiếu con gái không? Con có thể kề cận anh trai mỗi ngày.

Không cho anh trai ăn vụng mấy món trong quán lề đường.

Bây giờ ba Cố không có thời gian tìm con gái, lúc này ông chỉ tâm trạng sắp gả con gái.

Ngay sau khi Cố Diệp đi ra ngoài không lâu, ông Úc đã liên hệ với ông, muốn gặp mặt ông để nói chuyện.

Cố Đức Thành cho là Cố Diệp lại gây ra chuyện gì, sau khi gặp mặt mới biết được, ông Úc có ý muốn nhanh nhanh tổ chức hôn sự cho hai người bọn họ.
“Tôi tìm người tính xong rồi, Đường lão không sống được bao lâu nữa, ông ấy là bạn tốt nhất của tôi.

Ông ấy mà mất thì một khoảng thời gian dài tôi sẽ không có tâm trạng làm chuyện cưới xin nữa.

Tôi muốn nhân lúc ông ấy còn sống có thể tham gia hôn lễ của con trai tôi để không còn tiếc nuối nữa.

Hơn nữa Úc Trạch cũng đã ba mươi tuổi, tôi cũng không muốn trì hoãn thêm.”
Lý do của ông Úc khiến ba Cố nghiêm túc suy nghĩ: “Để tôi hỏi lại Cố Diệp, nếu đứa nhỏ không phản đối thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Ông Úc nghiêm túc nói: “Đây là chuyện nên làm, người làm cha như tôi đến hỏi người cha như ông một chút nhưng vẫn nên cân nhắc ý kiến của đứa nhỏ.”
Lúc này Cố Diệp còn đang vui vẻ ăn bánh quai chèo.

Sau khi ăn no, Cố Diệp và Giải Thừa mang theo hai túi bánh quai chèo đứng chờ trước cửa chính, thấy ai ra cũng nhét cho một cái, hỏi bọn họ thi thế nào? Những người thi xong đều lắc đầu: “Mấy đề bài này dường như không có đáp án tiêu chuẩn, càng giống một dạng đề tâm lý hơn”
Cố Diệp hỏi: “Phạm Hiểu đâu? Thấy thằng bé không?”
“Thằng ngốc đó ngủ gật trong khi làm bài, sau khi được kêu dậy thì lại làm tiếp, ai biết có thể thi đậu hay không?”
Nhắc lên Phạm Hiểu, tất cả mọi người đau đầu, đứa nhỏ này mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, sau này chỉ có thể để nó làm văn chức, không thể để nó ra ngoài, bằng không ngày nào đó nó dùng hết vận may còn làm mất luôn cái mạng nhỏ của mình mà còn không biết vì sao lại mất.
Phạm Hiểu là người ra sau cùng, nhìn thấy trong tay hai người có đồ ăn, liền vui vẻ vươn móng vuốt vào lấy ra, tất cả mọi người vây quanh hắn hỏi: “Thi được không?”
Phạm Hiểu cảm thấy mình thi rất tốt: “Hẳn là  không tệ.”
Tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ cũng không biết đáp án là gì, vậy mà thằng nhỏ này biết mình thi không tệ, cũng không biết lấy đâu ra tự tin nữa.

Sau khi Phạm Hiểu ăn một miếng liền vui vẻ nói: “Cái bánh quai chèo này ăn ngon thật, cho em thêm hai cái đi.”
Giải Thừa đưa hết mười cái còn lại ở trong bao cho nó, Phạm Hiểu vừa xách vừa ăn, còn quan tâm người khác: “Mọi người thi thế nào?”
Mọi người nhìn thấy nó như vậy thì đều thở dài.

Thôi, mặc cho số phận đi.
Bánh quai chèo còn lại không ít, Cố Diệp đem về nhà, nhìn thấy Cố Dương ở trước cửa nhà, trực tiếp nhét cho cậu: “Cho em nè, là quà của anh mua cho em đó.”
Cố Dương vui vẻ nói: “Cảm ơn anh.”
Cố Lâm ở bên cạnh, khóe miệng hơi cong, thong thả ung dung nói: “Dùng đồ ăn thừa của em để dỗ con nít.”
Cố Diệp đi đến bên cạnh anh hai, nhỏ giọng hỏi: “Sao cái gì anh cũng biết thế”
Anh hai – người luôn nắm rõ thông tin mới nhất trên mạng, ghét bỏ nói: “Có rất nhiều người ở dưới weibo của em gọi em, hỏi em bánh quai chèo ăn có ngon hay không, anh cũng đâu có ngốc.”
“Ha ha!” Cố Diệp cười híp mắt nói: “Đừng nói cho bạn nhỏ biết nhé.”
“Nó biết mà, nó cũng có nhìn thấy.”
Cố Diệp nhướng mày, đứng dậy đi tìm Cố Dương.
Cố Dương đang ngồi trên cái ghế ở cạnh sân cỏ, vừa ăn vừa đùa giỡn với chó, tâm trạng vô cùng tốt.
Cố Diệp đi đến phía sau cậu, xoa nhẹ lên đầu Cố Dương cái: “Ăn có ngon không?”
Cố Dương đưa cho cậu một cái: “Ăn ngon lắm ạ.”
Cố Diệp cười nói: “Cái này là tụi anh mua ở ven đường, anh đã ăn thử rồi.”
“Em biết mà.” Cố Dương cười nói: “Bởi vì ăn ngon nên anh mới giữ lại cho em, em biết.”
Cố Diệp ngừng một chút, mỉm cười, xoa xoa đầu em trai “Đứa nhỏ ngốc, em thật là đáng yêu.”
Cố Dương không hiểu chuyện gì: “Anh, anh làm sao vậy?”
“Không có gì, em rất là đáng yêu.” Cố Diệp không nhịn được muốn ôm người em trai đã cao hơn mình này.


Đứa nhỏ này vẫn luôn dùng những suy nghĩ thiện ý để phỏng đoán tâm tư của các anh trai, bởi vì thiện lương nên số mệnh mới tốt như vậy.
Cố Diệp nói với cậu: “Ăn ít một chút, buổi tối anh dẫn em đi ăn ở bên ngoài.”
Cố Dương cười hì hì nói: “Anh, buổi tối ăn ở nhà đi, gọi anh Úc tới luôn.

Ngày mai chúng ta đi nhà hàng Hải Dương, nghe nói mới mở một cái nhà hàng Hải Dương, năm sao, cực lớn.”
Cố Diệp cảm thấy hứng thú mà nói: “Được, em hỏi thử mẹ có đi không, chúng ta cùng đi luôn.”
Cố Dương vui vẻ chạy vào nhà: “Mẹ, ngày mai con với anh ba cùng đi tới nhà hàng Hải Dương, anh ấy hỏi mẹ có đi không?”
Lúc này, Cố Đức Thành đi tới: “Thằng ba, lại đây.”
“Gì vậy ba?” Cố Diệp nhìn ra ba cậu có việc, vội vàng đi theo.

Ba Cố dẫn cậu vào thẳng thư phòng của mình, Cố Diệp vừa nhìn thấy điệu bộ này thì lập tức trở nên căng thẳng, bình thường những lúc ba muốn nói tràng giang đại hải mới gọi bọn họ vào thư phòng.

Cố Diệp vào cửa, liền nịnh hót: “Hai ngày nay con đã rất thành thật rồi.”
Ba Cố bất lực trừng mắt liếc cậu một cái: “Ba không giáo huấn con, chỉ muốn tìm con bàn chút chuyện thôi.”
Cố Diệp lập tức thở phào nhẹ nhõm, chờ sau khi ba Cố ngồi xuống cậu cũng kéo ghế ra nhưng cũng không dám ngồi, cho đến lúc ba gật đầu ra hiệu, lúc này Cố Diệp mới ngồi xuống: “Ba nói đi.”
Ba Cố nặng nề nói: “Hôm nay ông Úc lão có tìm ba, nói là muốn sớm làm hôn sự cho hai đứa.”
Cố Diệp không hiểu hỏi: “Không phải nói là chờ con tốt nghiệp sao?”
“Vốn định chờ con tốt nghiệp xong, nhưng ông Úc có ý muốn nhân lúc Đường lão còn sống, tổ chức hôn lễ cho hai đứa”
“Làm đi ạ, con không có ý kiến gì ạ.” Ba Cố còn muốn nói thêm gì đó, không ngờ tới Cố Diệp vẫn rất thoải mái, không chỉ có không có ý kiến mà diệu bộ còn rất phấn khởi: “Không cần mời nhiều người thân như vậy, quan hệ không thân thiết thì không cần mời, người có quan hệ tốt đến hai bàn, ở hôn lễ ba và ông Úc thông báo tin của chúng con, chuyện này cứ như vậy là được.”
Ba Cố thở dài, tâm tình phức tạp mà nói: “Được rồi, chỉ mời người có quan hệ tốt.”
Cố Diệp mỉm cười hỏi: “Ba, vì sao ba lại có vẻ nặng nề như vậy?”
Ba Cố nhìn cậu cười không tim không phổi, mệt mỏi khoát khoát tay: “Mau mau cút đi, sau này dọn qua nhà họ Úc, không có việc gì thì đừng trở về chọc tức ba.”
Cố Diệp nghe được tiếng lòng của ba cậu trong lời nói khó chịu này, cậu cười dỗ dành nói: “Hai chúng con ở cùng nhau cũng không có người nào cưới người nào gả, bên nào cũng là nhà cả, muốn ở bên nào thì ở bên đó.

Cho dù làm nghi thức thì cũng như vậy, ba và ông Úc cũng đã nói xong, sau này hai chúng con cũng giống như bây giờ.

Tối nay Úc Trạch tới nhà ở, ngày mai con dẫn mẹ với em đến nhà hàng Hải Dương.

Nếu ba muốn đi, chúng ta cùng đi chung, để cho anh cả, anh hai còn có Úc Trạch ra ngoài kiếm tiền, ba cảm thấy thế nào?”
Vẻ mặt căng thẳng của ba Cố dễ nhìn hơn rất nhiều, đột nhiên cảm giác tâm trạng tốt hẳn lên.
Sau khi tin tức được loan ra, mặc dù chỉ mời những người có quan hệ đặc biệt tốt nhưng ba Cố vẫn nhận được rất nhiều cuộc gọi từ bạn làm ăn.
Tuổi tác của Cố Diệp và Úc Trạch chênh lệch nhau bảy tám tuổi, Cố Sâm là anh cả còn chưa kết hôn, đứa thứ ba còn chưa tốt nghiệp thì lại muốn kết hôn Đối tượng còn là đàn ông, nhưng bởi vì đối tượng là Úc Trạch cho nên không ai dám nói một câu không tốt, tất cả đều là chúc mừng ba Cố lại có thêm một đứa con trai tốt.
Cố Đức Thành thản nhiên tiếp nhận lời chúc mừng, so sánh với thằng con trai không đáng tin của ông thì ở mọi phương diện mà nói, Úc Trạch quả thật rất ưu tú, sau khi suy nghĩ rõ ràng, ba Cố có cảm giác mình chiếm được món hời lớn.
Buổi chiều Cố Diệp lại chạy đến công ty Úc Trạch sau đó cùng với anh ngây ngốc hơn nửa ngày, buổi tối hai người cùng nhau về nhà ăn cơm.


Cố Diệp vẫn luôn không nhàn rỗi, vui vẻ gửi lời mời cho bạn bè: Kiều Kiều, tôi muốn kết hôn, cậu đến đây đi, tặng tôi một hồng bao lớn nào.
Đối phương vô tình nói: Không đi.
Cố Diệp: Tới đi mà, cậu không đến tôi cảm thấy không được vẹn toàn.

QAQ
Đối phương gửi cho cậu một chuỗi chấm chấm chấm, cậu điên à? Không bình thường vậy!
Cố Diệp: Tới đi, cậu không đến trong lòng tôi không yên.
Qua mấy phút, đối phương trả lời: Người có đi nhưng không cho tiền.
Cố Diệp vui vẻ trả lời lại: Được, cậu đến là tốt rồi.
Giải quyết xong Kiều Kiều, Cố Diệp lại đi tìm Giải Thừa: Em muốn kết hôn, anh làm phù rể cho em nhé?
Giải Thừa: Em đã hỏi anh ba lần rồi! Anh đã biết biết biết rồi!
Cố Diệp lại đi quấy rối Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường: Tớ muốn kết hôn, hai người có làm page boy* cho tớ không?
*Hình như là em bé rắc cánh hoa ở lễ cưới =)))))
Triệu Bằng Vũ bất lực hỏi: Cậu nhỏ, chúng ta có thể thay đổi thành cái khác không?
Cố Diệp: Cậu muốn làm phù rể đứng bên cạnh cậu của cậu sao?
Triệu Bằng Vũ: Được rồi, tớ cảm thấy tớ làm page boy rất tốt.
Cố Diệp cười híp mắt hồi đáp: Được, cậu và cặp song sinh đứng cùng nhau.
Úc Trạch tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Cố Diệp uốn người trên ghế sô pha, còn đang gửi tin nhắn, đi tới khom lưng hỏi cậu: “Em đang mời bạn bè à?”
Cố Diệp vui vẻ cười cong mắt: “Đúng vậy.”
Úc Trạch hôn cậu một cái: “Hăng hái như vậy sao?”
Cố Diệp để điện thoại di động xuống, nâng khuôn mặt tuấn tú của Úc Trạch lên: “Cưới được cô vợ trẻ đẹp trai như vậy là em đã tích được đức lớn.

Em sống hai đời, đây là lần đầu tiên kết hôn, anh nói em có hăng hái hay không?”
Úc Trạch mỉm cười tiến gần, lại hôn cậu một cái.
Cố Diệp bật cười: “Đừng nghịch.”
Úc Trạch nhíu mày: “Em vậy mà không muốn anh?”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Được mà, em đang suy nghĩ, anh đừng có phẫn nộ như thế, em… Ối!”
Cố Diệp kinh ngạc thốt lên, thoáng cái liền bị Úc Trạch vác lên vai, không nói lời nào, trực tiếp bê đi.

Bây giờ đang ở nhà họ Cố, Cố Diệp không thể buông thả được.

Dù cho đã khóa cửa nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, giãy dụa mấy lần cũng không thoát được, Cố Diệp nhỏ giọng mắng: “Úc Trạch! Mẹ nó anh học xấu! Trước đây anh không như thế này.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện