Cố Diệp chưa kịp đáp trả thì nhân viên y tế của bệnh viện đã nói thay cậu: Có hình làm chứng rằng bóng dáng này là của một cô gái đáng thương bị ép hoán thân* và bị bạo hành đến mức suýt chút nữa thì đã mất mạng rồi, chỉ vì một câu nói của cô ấy mà Cố Diệp chạy từ Đế Đô đến đây để cứu.
Mấy người dựa vào đâu mà nói xấu cậu ấy? Cái lũ anh hùng bàn phím mấy người có làm được như Cố Diệp chưa mà nói? Không được thì làm ơn im miệng giùm.
*Hoán thân: có thể hiểu là đổi vợ, đây là một tục mà người đàn ông sẽ đem chị em gái của mình gả vào nhà khác nhằm cưới người con gái của nhà đó.
Hai từ ‘hoán thân’ với ‘bạo hành’ quá sức là nhạy cảm.
Nhân viên y tế kia cũng chỉ vì muốn chứng minh thay cho Cố Diệp, không ngờ lại thu hút càng nhiều sự chú ý hơn.
Hoán thân? Bây giờ là thời buổi nào rồi? Vô lý, trước giờ tôi chưa từng thấy chuyện nào như vậy.
Có địa chỉ không? Tôi phải tới thăm chị gái đáng thương này mới được.
Trời đất, đúng là bi kịch mà, lũ đàn ông vũ phu chết hết đi!!!
Hình cũng gửi lên rồi, cho xin thêm cái địa chỉ được không?
Nhân viên y tế kia sợ nhóm người này mà có được địa chỉ thì sẽ thật sự tìm đến bệnh viện, làm ảnh hưởng đến việc hồi phục của Phòng Mai nên không dám nói.
Thế là vài người lại bảo rằng họ nói dối, rằng cái người tự xưng nhân viên y tế kia chẳng qua là do Cố Diệp sắp đặt thôi.
Đại sư bác ái gì chứ? Cố Diệp đâu? Mấy người bao che cho cậu nhiều như vậy mà cậu vẫn không chịu ra mặt nói một câu, chắc là chột dạ rồi.
Cố Diệp cười nhạt xem bọn họ đặt điều, bảo bác sĩ với y tá của bệnh viện không cần phải quan tâm, cứ để bọn họ nói.
Khẩu nghiệp càng nhiều thì quả báo càng nặng thôi.
Sau khi trở về khách sạn, Cố Diệp lấy ra bức hình Diêm Vương, định bụng làm cho những người dám nói xấu cậu tối nay ngủ không yên.
Nhưng khi vừa mới vào Weibo, chuẩn bị ghi hình thì Cố Diệp phát hiện cái dòng tít kia đã biến mất rồi.
“Sao lại mất rồi?” Cố Diệp thắc mắc, tra đi tra lại vài lần, đúng là không tìm được hotsearch kia.
Tức hơn nữa là toàn bộ tin tức có chứa tên của cậu đều biến mất, ngay cả nói bóng nói gió cũng không còn.
Cố Diệp tức điên, quăng cả đồ đang cầm trên tay.
Là ai làm? Người nào?
Sau khi quăng đồ, Cố Diệp sực nhận ra thứ cậu vừa ném đi là bức ảnh của Diêm Vương.
Cậu mau chóng chạy đi nhặt lên, ôm vào lòng rồi vỗ vỗ cái đầu vô hình phía trên nó: “Ba ơi, xin lỗi, xin lỗi nha.
Không đau, đừng có khóc nha.”
Giải Thừa muốn đạp cậu một cái: “Em điên à!? Người ta thì thờ thần, kính thần, có ai làm như em không?”
“Không sợ, ba yêu em lắm.” Cố Diệp vội vàng dâng hương lên ba nuôi, mà cậu cũng không gọi là ba nuôi, gọi thẳng là ba luôn.
Thần kỳ cái là khói từ nén hương đi ra tất cả đều hướng về bức hình.
Giải Thừa mắt chữ O, mồm chữ A: “Cái địch mẹ! Làm sao vậy được?!”
Cố Diệp cũng ngạc nhiên không kém: “Lần trước em lỡ xúc phạm ông ta rồi ông ta đâu có chịu nhận hương, sao lần này lại hút lấy hút để thế?”
Đúng lúc hai người đang bối rối thì hot search trên mạng lại thay đổi.
Chủ tịch Tập đoàn Công nghệ Diệp Hồng Úc Trạch V @Cậu ba nhà họ Cố biết bói toán: Em thích ngồi trong cái nào, nói anh nghe, chúng ta đi mua một chiếc.
Ở dưới là vài hình ảnh: Chuyên cơ riêng, du thuyền xa hoa, xe thể thao bản giới hạn.
Dân mạng: …
Mấy tên dân mạng không biết ngậm miệng đều bị Úc Trạch chặn cứng họng, ngay cả những người nổi tiếng trong giới kinh doanh và giải trí cũng bật ngửa.
Úc Trạch, là Úc Trạch phải không? Không phải Cao Phỏng giả dạng đấy chứ?
Phản ứng đầu tiên của dân mạng không phải là sốc vì mối quan hệ của bọn họ, mà là thắc mắc không biết liệu đó có phải là Úc Trạch thật không.
Dẫu sao bình thường Úc Trạch cũng rất kín đáo, đừng nói lên mạng, kể cả khi phỏng vấn trực tiếp thì anh cũng không cười mà chỉ giữ mặt lạnh, phóng viên muốn hỏi cái gì cũng phải cân nhắc kỹ trước khi cất lời.
Anh có thể tạo tài khoản Weibo và nói ra những lời như vậy sao? Thật sự không phải do đám fan CP của hai người làm bừa đấy chứ?
Lúc này mọi người nhận ra tài khoản đó đã được đóng tích xanh!
Netizen sau khi hết kinh ngạc, chỉ có thể thốt lên nào là: Vãi!
Ờ mây zing gút chóp anh ơi!
Má ơi! Aaaaaa!
Fan CP còn phấn khích hơn gấp bội: Được thấy Úc Trạch ra mặt bảo vệ vợ tràn đầy sự quan tâm như thế, một đời này sống quả không uổng mà.
Sau khi xác nhận rằng tài khoản Úc Trạch kia là chính chủ, dân mạng bình luận vô cùng náo nhiệt, không cần mua hotsearch thì cũng nhanh chóng được đẩy lên vị trí thứ nhất.
Đây là công bố chính thức rằng họ là một cặp chứ gì nữa!
Dựa vào biểu hiện của Úc Trạch, rõ ràng là gia đình hai bên đã biết rồi.
Cũng can đảm thật đấy nhỉ? Không giữ kín nữa mà đưa lên cho người người nhà nhà xem, sợ người khác không biết hả trời?
Úc tổng giàu lắm! Đây còn không phải phải là tuyên bố ta đây có tiền, chỉ cần vợ thích thì muốn ngồi trên cái gì cũng được.
Mình muốn hỏi là phi cơ với du thuyền bao nhiêu tiền vậy? Chỉ hỏi cho biết thôi chứ không mua.
Nhìn mấy cái xe thể thao đi, toàn là bản giới hạn trên toàn thế giới á.
Không ít hơn 20 triệu đâu, toàn là làm theo yêu cầu không đó.
Người có tiền bình thường e là có xếp hàng cũng chẳng mua được.
Úc tổng chỉ muốn tuyên bố rằng mình không sợ bị soi xét, mặc cho người đời nói gì, tiền anh có đầy, người anh yêu là đây.
Ngưỡng mộ thật sự, bái phục anh luôn.
Cố Diệp bây giờ chắc đang cảm động phát khóc rồi, cậu ấy vẫn chưa nói gì.
Chắc chắn là bị vu oan, tôi tin cậu ấy thật sự là đi cứu người.
Má hạnh phúc quá khóc mất rồi, sau này phải đối xử thật tốt với Cố Diệp của má đấy.
Nó muốn hái sao thì đừng cho nó trăng, nó muốn hái trăng thì đừng cho nó mặt trời.
Con đường này nhất định sẽ rất gian nan nhưng mình vẫn chọn cách chúc phúc cho hai người.
Úc Trạch trước sau vẫn luôn tràn đầy trách nhiệm, bái phục!
…
Sau khi xuất hiện trên hot search, một mẩu tin với tựa “Úc Trạch – Cố Diệp công khai chuyện tình cảm, huyền thoại thương trường khẳng định rằng anh không có hứng với mỹ nữ mà yêu đàn ông” viết bằng hai thứ tiếng Trung và Anh được đẩy lên trên trang đầu Tuần báo Tài chính ở cả trong và ngoài nước.
Úc Trạch đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải là công bố cho cả thế giới biết.
Mặc kệ người khác có thấy thế nào hay nghĩ thế nào, anh vẫn không màng danh phận của mình mà làm một cách vừa nhanh lại vừa quyết đoán, làm cho người ta không kịp chuẩn bị tinh thần.
Lúc này, Cố Diệp vẫn còn đang bận thắp hương cho ba nuôi.
Nhân dịp đối phương có tâm trạng tốt, cậu cầu ngài phù hộ cho mình không còn phải sống như đời trước, không phải học hành bục mặt và bị đuổi khỏi trường nếu xin nghỉ.
Cầu nguyện xong, Cố Diệp đăng nhập lại vào Weibo để xem mấy người chỉ trích cậu còn ở đó không thì bị bất ngờ đến nghẹn lời, cả người vô cùng khó chịu.
Cậu không thể tin vào mắt mình, tâm trạng từ từ chuyển sang bối rối.
Phản ứng đầu tiên của cậu là: “Sao mà nhiều người giả mạo thế này, mà giả ai không giả, lại giả mạo trang của Úc Trạch nhà chúng ta? Đúng là óc chó mà!”
Cố Diệp nhấn vào để xem thử thì trợn tròn mắt, hóa ra là thật!?
Phần bình luận đã náo loạn cả lên.
Có người đăng hết những bức ảnh hai người họ trước khi quen nhau lên, thời gian mối quan hệ giữa hai người bắt đầu cũng được mấy người này đưa vào một timeline được sắp xếp rất rõ ràng.
Thần kỳ nhất là đại đa số đều gửi lời chúc phúc.
Có mấy V lớn* đang hoạt động trên Weibo tràn vào công khai bày tỏ sự vui mừng cho họ, thậm chí những người nổi tiếng trong giới giải trí cũng đều lên tiếng chúc mừng.
Tình yêu nam nam trước giờ vẫn là một chủ đề rất nhạy cảm và những nhân vật trong giới giải trí hạn chế tối đa đề cập đến, vậy mà giờ lại công khai chúc phúc thế kia.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Cố Diệp là mấy người này chắc hẳn bị Úc Trạch mua hết rồi.
*Tích xanh
Những người từng chỉ trích cậu đương nhiên cũng không dám hó hé gì nữa.
Công ty của Úc Trạch đã ra thông báo, những người lén lút chụp ảnh Cố Diệp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của cậu sẽ được bộ phận pháp chế của công ty liên lạc.
Những người này hoặc là lên bài xin lỗi công khai, hoặc là chờ nhận giấy triệu tập của tòa.
Rõ rằng là Úc Trạch muốn giết gà dọa khỉ.
Sau này ai mà dám chụp hình Cố Diệp rồi đăng tin thất thiệt sẽ bị anh triệt hết đường sống.
Cố Diệp mở điện thoại lên gọi Úc Trạch, trong đầu vẫn còn lâng lâng: “Alo, anh yêu hả, trên mạng… là sao vậy?”
Úc Trạch nghe ra Cố Diệp vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mường tượng ra được vẻ mặt ngờ nghệch hiếm thấy của cậu, chỉ tiếc là không được nhìn tận mắt.
“Thì là vậy đấy, sau này ai dám bắt nạt em, anh tìm người đó.”
Cố Diệp dần lấy lại ý thức, cậu bắt đầu tiêu hóa những gì đã đọc được.
Úc Trạch công khai mối quan hệ của hai người bọn họ và công khai bảo vệ cậu, kể cả những lời bàn tán ra vào trên mạng anh cũng không cho phép.
Rốt cuộc là phải quan tâm cậu đến mức nào mới có thể bỏ ngoài tai cái nhìn của người khác, thậm chí còn dám đăng lên trang web nước ngoài.
Hai mắt Cố Diệp bỗng nhiên nóng bừng lên, tim cậu như trễ mất một nhịp đập: “Anh…” Cố Diệp chẳng biết nói gì, khóe môi hơi nhếch lên.
Cậu muốn cười vì quá hạnh phúc, nhưng lại không kiềm được những giọt nước mắt chảy xuống.
Cậu nói lắp bắp: “Anh nhất định là đang điều khiển phần bình luận.
Làm chuyện động trời thế này phá sản cái chắc, sau này em không nuôi nổi anh đâu.”
Úc Trạch cười nhẹ một cái: “Bé ngốc này, mấy người trong giới giải trí và mấy V lớn trên mạng kia, cả mấy người phóng viên đều đang thật lòng chúc mừng em đấy.
Anh không bỏ đồng nào ra đâu.”
“Làm sao có thể vậy được?” Cố Diệp không tin, đọc lại những gì được viết trên mạng một lần nữa.
Những ngôi sao, những V nổi tiếng, những phóng viên này, cậu không biết tên được mấy người mà làm sao họ có thể rủ cả fan vào chúc phúc cho cậu được chứ?
Úc Trạch cũng chẳng có ý định giải thích thêm, lại còn nói: “Bảo bối ngốc à, cứ xem như anh bỏ tiền ra mua đi.
Em không cần phải nhìn bọn họ đâu, nhìn anh thôi này.”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Em lúc nào chả nhìn anh, anh là đẹp trai nhất, chỉ là giờ em như đang trong mơ vậy.”
“Thế thì mơ tiếp đi, mà chừng nào tỉnh dậy thế?”
Cố Diệp bật cười, làm sao có thể ngang ngược như vậy chứ?
“Bên này không có gì xảy ra hết, em về liền trong hôm nay nè.”
Úc Trạch thích thú đáp: “Được, anh chờ em.”
Sau khi cúp máy, Cố Diệp mơ màng nhìn lại những tin tức trên điện thoại, cậu vẫn cảm giác như đây không phải là thật.
Cậu không nhịn được, bèn nhắn cho anh hai hỏi: Tại sao mấy ngôi sao trong giới giải trí cũng nói giúp em? Là anh bảo họ hả? Hay là Úc Trạch bỏ tiền?
Cố Lâm cười nói: “Thằng ngốc này, chẳng phải là em đại sư sao? Vẫn không nhìn thấu được sao? Nhiều người được em giúp như vậy, đây là lúc để báo đáp, họ giúp lại em cũng là chuyện thường tình mà.
Với cả giới giải trí này lớn lắm, mấy ngôi sao tai to mặt lớn gặp nhau và hợp tác thường xuyên nên bản lĩnh của em đã sớm được lan truyền khắp giới rồi.
Cho dù trước đây họ chưa từng gặp em, nhưng tương lai rất có thể sẽ cần em giúp đỡ.
Giới giải trí chính là vậy đó, sẽ không có ai dám đắc tội với em đâu.” Cố Lâm dừng lại một chút, rồi thêm một câu kì cục: “Úc Trạch cũng không tệ lắm, hai đứa sống vui nha.”
Cố Diệp nhếch nhẹ mép lên, đứng dậy, cầm ba nén nhang thành kính bái bức ảnh Diêm Vương ba vái: “May mắn được sống, có ba có mẹ, còn có được người yêu giỏi giang như vậy.
Đa tạ ngài đã không lấy mạng con đi lúc còn nhỏ.”
Sự thật đã cho Cố Diệp thấy được rằng tất cả những lo âu của cậu đều dư thừa.
Những gì cậu đã làm được trong quá khứ chính là nhân, còn những gì cậu nhận được lúc này đều là quả.
Giới huyền thuật rất xem trọng luật nhân quả luân hồi, tạo nhân tốt, quả tất ngọt, công đức từ những gì Cố Diệp làm được không hề bị mất đi.
Sau khi bái xong, Cố Diệp repost lại bài của Úc Trạch trên Weibo: đặt tên tụi nó là trứng kho, trứng muối, trứng luộc nước trà nha, yêu anh.
(ngoan_ngoãn_ngồi_chờ.jpg)
Dân mạng hộc máu tập thể: Cái tên quần què gì thế này? Cậu tính mở cửa trứng kho, ngồi trên trứng muối, rồi lái trứng luộc nước trà sao? Cố đại sư à, nghiêm túc một chút đi nào!
Fan CP cũng chẳng để ý đến thái độ đùa giỡn của Cố Diệp nữa.
Một câu chuyện tình từng bị cả thế giới ngắn cấm giờ lại vươn ra cả thế giới chưa kể, người trong cuộc còn hành xử vô cùng thản nhiên và thẳng thắn, không yêu thì không thể nào làm vậy được.
Tình yêu đích thực không có lỗi, ủng hộ Cố đại sư!
Đọc được những gì người ta viết trên mạng, Cố Diệp tắt máy với một nụ cười mãn nguyện.
Miễn là Úc Trạch không sợ thì cậu cũng chẳng có gì phải sợ.
Cố Diệp chỉ nghĩ Úc Trạch thuận miệng hỏi cho vui thôi nên cậu cũng chỉ thuận tay đặt tên.
Phi cơ với du thuyền thì làm theo yêu cầu nên cần nhiều thời gian, nhưng mấy chiếc xe, xe thể thao thì không cần chờ lâu đến vậy.
Khi thấy chiếc xe mang tên Trứng Luộc Nước Trà đậu trước cửa nhà, Cố Diệp vô cùng hối hận vì hôm đó trót lỡ miệng.
Nhưng tiếc là đã quá trễ, cả cộng đồng mạng đều đã biết cậu ra khỏi nhà trên chiếc Trứng Luộc Nước Trà.
Chuyện của Phòng Mai cũng đã xong, Cố Diệp không cần phải làm gì nữa.
Ngô Quế Lan đã buông xuôi chấp niệm, cậu và Giải Thừa tiễn đưa cô xong thì hai người cùng nhau về Đế Đô.
Sau khi hai người họ quay về, Phòng Mai được thuyên chuyển sang một bệnh viện khác.
Trong khi đó, tấm ảnh cô y tá kia chụp Cố Diệp được gửi vào vòng bạn bè lại được truyền ra ngoài rồi phát tán trên mạng.
Điều này chứng tỏ chính đám người này đầu têu vụ nói xấu Cố Diệp lúc trước, rằng cậu dính líu tới một vụ bạo lực gia đình.
Chuyện này nhất định phải được làm cho ra lẽ, không thể chỉ vì nó biến mất trên hot search mà Cố Diệp vô duyên vô cớ bị chửi được.
Lúc trước, bọn chúng không dám nói gì là vì sợ Úc Trạch lần ra rồi kiện nhưng giờ thì chẳng còn gì để chối cãi.
Vụ bạo hành này một lần nữa được cả cộng đồng mạng chú ý, còn có không ít người nổi tiếng có tích V nhân chuyện này kêu gọi mọi người: hãy tìm đến pháp luật để bảo vệ chính mình, nếu đã không thể đi tiếp cũng nhau thì hãy ly hôn; vai trò của hôn nhân là đem đến hạnh phúc cho mọi người, đừng để vì nó mà đánh mất cả mạng sống.
Xin nhắc nhở những người đã và đang là nạn nhân của bạo lực gia đình, đến bệnh viện sau mỗi lần bị bạo hành để lưu lại bằng chứng, càng nhiều bằng chứng, lúc ly hôn sẽ càng thuận lợi.
Nếu không thể chịu đựng được, đừng làm chuyện dại dột mà hãy lên tiếng hoặc tìm kiếm sự trợ giúp.
Cố Diệp không quan tâm chuyện trên mạng nữa.
Cậu quay về Đế Đô một cái là đi thẳng tới công ty của Úc Trạch, vừa đúng lúc tan tầm.
Cố Diệp ngồi trước cửa công ty, trên mặt là một nụ cười rất tươi, cộng thêm khuôn mặt thanh tú khiến cậu tách biệt hoàn toàn với những người khác, làm ai cũng phải quay lại nhìn.
Cố Diệp gật đầu chào họ một cách thân thiện rồi ngồi xích qua một bên, để trống chỗ cửa ra vào.
Những người thấy được khuôn mặt tươi cười của Cố Diệp đều phải hít một hơi thật sâu.
Sau những gì Úc tổng làm hồi sáng, họ nghi ngờ rằng anh đã bị Cố Diệp yểm bùa, vì yêu mà đánh mất bản thân, chẳng giống với anh bình thường chút nào.
Giờ nhìn Cố Diệp, bọn họ cũng nghi ngờ rằng chính bản thân đã bị yểm bùa.
Cố Diệp chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhìn thấy Úc Trạch ra khỏi thang máy một cái là cậu liền háo hức chạy tới, hai tay ôm cổ anh: “Anh yêu ơi, em về rồi nè.”
Úc Trạch vòng tay ôm eo Cố Diệp theo thói quen rồi mỉm cười, hôn nhẹ vào bên tai cậu: “Về nhà thôi.”
Sau khi lên xe, cài dây an toàn xong, Cố Diệp bảo: “Em đi mua tí đồ trước được không? Sáng nay em vui quá nên đem hết nhang thắp cho ba Diêm Vương rồi.
Em đang tính mua thêm năm bó… ừm…”
Cố Diệp chưa kịp dứt lời thì đã bị Úc Trạch đẩy dựa vào ghế, những lời cậu chưa kịp nói bị Úc Trạch chặn lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Cố Diệp bị hôn đến mức mặt đỏ bừng, đến khi sắp ngạt thở cậu mới phải đấy Úc Trạch ra.
Úc Trạch nắm cằm Cố Diệp, nhìn sâu vào bên trong mắt cậu.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt lên khóe miệng Cố Diệp, rồi anh trầm giọng nói: “Ngày mai hẵng đi, giờ mau về nhà, anh muốn em.”
Cố Diệp to tròn con mắt, vì nghe được câu nói này mà cổ của cậu đỏ ửng lên: “Anh…”
Úc Trạch liền hôn Cố Diệp một lần nữa, cơ bản là không cho cậu cơ hội để từ chối.
Cuối cùng cũng đã có thể nói cho cả thế giới biết người này là chỉ của riêng anh, trái tim Úc Trạch giờ đây tràn đầy niềm hạnh phúc và khi thật sự gặp được cậu, anh lại có cơ hội để thể hiện tình yêu.
Úc Trạch cảm thấy như mình đã phát điên lên rồi, vì cậu, anh không còn nhận ra bản thân mình nữa.
Từ nhỏ đến lớn, Úc Trạch vẫn luôn giữ cho mình một phong thái đĩnh đạc nhưng từ ngày Cố Diệp bước vào cuộc đời mình, anh dần đánh mất sự kiềm chế.
—-
Giữa trưa hôm sau, Cố Diệp ngồi dậy với vẻ mặt còn mơ mơ màng.
Cậu nhìn đồng hồ đang điểm mười hai giờ hơn, vậy là lại phải xin nghỉ học thêm một ngày.
Tưởng tượng ra vẻ mặt của thầy giáo, Cố Diệp lấy tay ôm mặt, chắc cậu sẽ lại rớt môn rồi!
Nghe được tiếng động ở ngoài cửa, Cố Diệp ngoái đầu lại nhìn: “Anh không đi làm à?”
Úc Trạch bước vào với một nụ cười, nhéo cái mũi của Cố Diệp: “Sáng nay anh có đi họp.
Anh đoán là giờ này em mới dậy nên quay xem thử.”
Cố Diệp bó tay, có cái gì mà Úc Trạch không tính được không chứ? Cậu tính toán bằng huyền thuật, còn Úc Trạch thì tính dựa vào IQ mà tính ra rõ ràng hết thảy.
“Em cứ xin nghỉ thoải mái đi, anh gọi điện lên trường rồi.
Kỳ thi cuối kỳ tới em sẽ được làm thẳng đề của năm ba.
Miễn là em giỏi thì sẽ được nhảy lớp.” Úc Trạch trông thấy vẻ mặt đáng ngơ ngác của Cố Diệp thì vừa cười vừa đưa tay lên mặt của cậu.
Rồi bắt chước theo cách Cố Diệp nắn mặt anh, Úc Trạch cũng nắn nắn: “Nửa sau năm ba em tới công ty của anh làm thực tập đi.
Mỗi ngày chỉ cần làm cho anh một việc thôi, đi làm để anh ngắm em.”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Hồi trước, anh cả với anh hai em cũng bảo đến công ty mấy anh ấy thực tập, em nên chọn chỗ nào bây giờ?”
Úc Trạch cười nói: “Rồi em tính sao?”
Cố Diệp suy nghĩ một chút rồi vui vẻ đáp: “Em chọn anh!”
Sau đó Cố Diệp đứng dậy, nói cho hai anh trai quyết định của mình.
Anh cả cậu không có gì để nói, chỉ trả lời: Anh biết rồi.
Cố Lâm tức tối nói với cậu: Thằng khờ này, xa thương gần thường, có biết không hả?
Cố Diệp: Tụi em không cần.
Cố Lâm hằn học nói lại: Thôi em thích làm gì thì làm.
À mà, ba đang tính mua một mảnh đất á, để xây năm căn biệt thự thôi, chúng ta mỗi người một căn.
Có điều vẫn chưa chọn được địa điểm, nếu em rảnh thì chọn giúp ba nha.
Cố Diệp cười đáp: Dạ rồi, để em tranh thủ về nhà một chuyến.
Ghi chú chuyện này xong, Cố Diệp ăn cơm trưa rồi đưa Úc Trạch đến công ty, còn mình thì đi mua hương.
Có vẻ như tiệm đã đổi chủ, mà ông chủ mới này còn làm ăn kém hơn ông chủ trước đây, cửa tiệm vắng vẻ hơn cả lúc trước.
Tâm trạng chủ tiệm vẫn rất vui vẻ, vừa nghe hí kịch vừa ngân nga theo trong lúc đang cắt mấy lá bùa.
Cố Diệp vừa vào cửa, ông chủ đã ngẩng đầu lên, cười ha hả nói: “Thằng bé này, chưa đợi đến nửa năm đã quay lại rồi à?”
Cố Diệp cười đáp: “Tiệm của ông ai làm hương mà tốt quá, cháu dùng để dâng thần, không quay lại sao được?”
Ông chủ đứng dậy, chăm chú quan sát Cố Diệp một chút, vừa vuốt râu vừa hít một hơi sâu với vẻ mặt kinh ngạc.
Thế rồi ông ra khỏi quầy, dạo vài vòng quanh Cố Diệp và dừng ánh mắt nới đỉnh đầu cậu: “Này, trước đây có ai tính số mệnh cho cháu chưa?”
Cố Diệp bật cười: “Dạ hồi còn sống sư phụ cháu có tính, nhưng ông ấy không nói cho cháu nghe.
Sư phụ chỉ bảo cháu ráng làm việc thiện tích đức, sau này sẽ được phúc lớn.”
Ông chủ gật đầu tán thành: “Sư phụ cháu nói đúng đấy.
Mệnh của cháu không cần người khác tính, người bình thường muốn tính cũng chẳng được, mà người có bản lĩnh đi chăng nữa cũng chẳng dám tính cho cháu đâu.
Công đức cộng thêm bản thân mình nữa, chà, thằng bé này, lợi hại thật.” Chủ tiệm vui vẻ vỗ vỗ vai Cố Diệp: “Một phần nhỏ… được hưởng một phần nhỏ phúc của cháu thôi thì ta cũng sống thêm được hai năm.”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Ông còn sống lâu mà.”
“Không phải, cháu không hiểu rồi.”
Nghe thế, trên mặt Cố Diệp hiện lên nụ cười gượng.
Cậu vốn là một thầy bói, vậy mà ông chủ tiệm lại bảo cậu không hiểu, thật sự khiến cho cậu bối rối.
Trong những người mà cậu từng gặp thì ông lão này là người mà cậu khó đọc thấu nhất.
Ông ấy tu luyện cái gì cậu không nhìn ra được dù chỉ một chút, so với Đường lão thì còn cao hơn một bậc.
Ông chủ tiệm chân thành nói: “Cháu tới giờ này đã tu được công đức đầy mình, có thể sống cả đời này trong bình an mà không cần lo nghĩ, người thân cũng sẽ có một cuộc sống trường thọ và hạnh phúc.”
Cố Diệp vui vẻ đáp: “Cảm ơn lời tốt của ông ạ.”
Ông chủ cười một tràng rồi lấy vài thứ từ trên giá xuống.
Cố Diệp trông thấy liền vô cùng bất ngờ.
Đây chẳng phải là mấy món đồ cậu đặt làm nhưng chưa kịp đến lấy thì đã phải bỏ mạng ở Hoài Tân Thành lúc trước sao.
Có lần cậu muốn mua lại nhưng anh trai chủ tiệm không chịu bán, giờ là sao vậy ta?
“Tặng cho cháu đó.”
Cố Diệp kinh ngạc: “Thật ạ?”
Chủ tiệm cười bảo: “Cháu với nó có duyên, để đây cũng vướng víu đủ thứ, cứ cầm đi.”
“Cơ mà, lỡ anh trai ông giận thì sao?”
“Kệ ổng đi, cái đồ già lẩm cẩm đó mà, chẳng để ý gì đâu.” Ông chủ dùng một ánh mắt sâu xa nhìn Cố Diệp: “Chúng vốn thuộc về cháu mà, cứ lấy đi.”
Cố Diệp biến sắc, nhìn vào mắt của ông chủ tiệm, kính cẩn cúi người chào ông: “Đa tạ tiền bối.”
Chủ tiệm vội chạy lại kéo cậu đứng thắng lên: “Ấy, cái thằng này! Ông vừa mới nhận được phúc khí, cháu cúi người chào thế này, ông lại giảm thọ mất!”
Cố Diệp dở khóc dở cười, cậu đúng là không thể hiểu nổi ông chủ tiệm mà.
Nhưng có thể khẳng được một điều rằng ông lão này không phải loại người bình thường.
Được người ta nhận ra, còn được tặng đồ, Cố Diệp ngay lập tức trả ơn đầy đủ.
Cậu mua rất nhiều đồ từ cửa tiệm, trong chốc lát đã tiêu hết hơn một trăm ngàn.
Tìm lại được mấy món đồ thất lạc bấy lâu nay, Cố Diệp ôm chúng vào lòng trong vui sướng.
Ông trời đúng là có mắt, đồ của cậu cuối cùng cũng về lại tay cậu.
Sau khi chủ tiệm thấy Cố Diệp lái xe về, ông đứng khuất trong cửa hàng, vuốt râu cảm khái nói: “Trước đây xem nó chỉ thấy được công đức mà không thấy rõ mệnh, không ngờ rằng qua được điểm hạn kia thì tất cả công đức đều dồn lại trong người nó, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên*.
Ai dà, chắc mình cũng thắp cho Diêm vương vài nén hương thôi, chúc mừng!”
*Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên: một trạng thái mà khi người tu hành đạt được sẽ trở thành chân nhân, có thể đem lại sự bình yên và vận may cho những người xung quanh.
—-
Sau khi đem đồ về nhà, cậu đi tìm Úc Trạch để khoe: “Xem nè, anh nhìn hình dạng của cái lư hương này có cưng không?”
Úc Trạch thật sự không hiểu cái lư hương có hình con sói ba đầu trông hung dữ này thì cưng chỗ nào nhưng vẫn dối lòng: “Ừm, cưng thật.”
Cố Diệp lại khoe anh cây bút lông được đặt làm riêng: “Cái đầu này có thể rút ra được nè, còn có thể cắm lông vào để viết.
Anh thấy có dễ thương không?”
Úc Trạch nhìn lên cái đầu bút có hình đầu lâu với hai con mắt đỏ rực, rút ra cũng tức là chặt đầu nó, đơn giản nhưng rất thô bạo.
Anh thật sự là không thấy nó dễ thương ở điểm nào nhưng vẫn dối lòng: “Chà, dễ thương ghê á, còn thiết thực nữa.
Là ai thiết kế vậy?”
Cố Diệp ngạo nghễ nói: “Em chứ ai!”
Úc Trạch khen cậu: “Giỏi quá ta, làm được một tác phẩm nghệ thuật như vậy luôn!”
“Hé hé!” Cố Diệp cao hứng, cho Úc Trạch xem tiếp một tấm ngọc bài: “Bài bói toán nè, em thích lâu rồi mà giờ mới có được.
Cái này mà ai không học kỹ thì chỉ nghĩ nó là một tấm bài có khắc chữ thư pháp thôi, nên là chỉ có mình em mới xài được.
Đáng yêu không anh?”
Úc Trạch thấy bao quanh miếng ngọc bài là hình cánh cổng địa ngục âm u đáng sợ đang mở ra, dưới chân lúc nhúc những bộ xương trắng thì mặt có chút biến sắc, nhưng lại một lần nữa dối lòng: “Ngầu ghê!”
Cố Diệp vui sướng, suýt thì nhảy cẫng lên: “Không hổ danh là người đàn ông mà em thích, gu thẩm mỹ đúng là số dzách! Vậy mà hồi ở trên trại người Miêu, thằng chó Kiều Kiều dám chê mấy cái thiết kế này nhìn như muốn chọc mù hai con mắt.”
Úc Trạch còn thật sự hưởng ứng: “Cậu ta đúng là không có mắt thẩm mỹ.”
Cố Diệp gật đầu, mặt tỏ vẻ tức tối: “Đúng rồi, thằng chó Kiều đó chỉ biết nuôi trùng là giỏi.”
Úc Trạch thấy dáng vẻ này của Cố Diệp thật là đáng yêu làm sao.
Nhìn một hồi, anh bắt đầu thấy cái đầu lâu trên tay cậu cũng có chỗ đáng yêu đấy.
Nghĩ đến đó, Úc Trạch vỗ trán.
Nhất định là anh bị trúng độc của Cố Diệp rồi!
—-
Cố Diệp hí hửng quay trở lại trường với những món đồ của mình.
Thầy giáo thông qua internet biết được chuyện trước kia Cố Diệp xin nghỉ phép là để đi cứu người nên cộng thêm cho cậu 10 điểm vào học phần.
Điều này khiến cậu rất bất ngờ.
Thầy còn bảo cậu: “Trường ta không cấm học sinh yêu đương nhưng đừng có để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học đấy.”
Cố Diệp nhìn học phần của mình mà nước mắt rưng rưng, định để cho thầy giáo cốc đầu cậu một cái cho tỉnh.
Cậu cảm kích nói: “Em biết rồi ạ, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến thành tích đâu, thầy cứ yên tâm.”
Thấy Cố Diệp trả lời nghiêm túc như vậy, thầy giáo bật cười: “Được rồi, thầy tin em.
À đại hội thể dục thể thao cũng sắp khai mạc rồi, năm nay đến lượt trường mình làm chủ nhà.
Em xem thử mình có thể tham gia môn nào thì đăng ký nha, quan trọng là có tham gia thôi.”
Cố Diệp ngạc nhiên, cười hỏi: “Thầy à, thầy nghĩ em chạy thắng được khoa thể dục thể thao à?”
Thầy giáo nhìn người Cố Diệp, cười nói: “Thôi khỏi, em tham gia đội cổ vũ đi.”
Cố Diệp bất đắc dĩ nói: “Dạ, em nhất định sẽ la to hết sức.”
Cố Diệp vừa ra khỏi văn phòng thì đã đụng ngay hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm.
Cố Diệp nhanh chóng nhường đường, lễ phép nói: “Dạ chào thầy hiệu trưởng, chào thầy chủ nhiệm ạ.”
Hiệu trưởng năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, thân hình hơi mập, hiền lành như ông bác nhà hàng xóm vậy.
Thấy Cố Diệp, mặt mày ông sáng lên: “Ô, Cố Diệp quay về rồi nè.
Thế là không phải có người mang cờ rồi sao?”
Cố Diệp không hiểu lắm nhưng cậu có linh cảm chẳng lành.
Thầy chủ nhiệm Lí mừng rỡ nói: “Đúng rồi, Cố Diệp quả nhiên rất thích hợp làm bộ mặt của trường.
Cố Diệp à, em phụ trách mang cờ của trường chúng ta lên sân khấu trong đại hội thể dục thể thao sinh viên vài ngày nữa nha.”
Cố Diệp: “…”
Chắc là trước khi lên lầu cậu phải tính một quẻ cái đã.
—-
Chẳng mấy chốc mà kết quả kỳ thi đã có.
Tuy Cố Diệp thường xuyên xin nghỉ những không hề chểnh mảng việc học, kết quả lần này lại là cậu đứng nhất lớp.
Đứng nhì là Hạ Tường, thua Cố Diệp 5 điểm, còn đứng thứ ba là Triệu Bằng Vũ, kém cậu 8 điểm.
Cố Diệp dùng thành tích để chứng minh: nam thần của các cậu vẫn chính là tôi đây.
Thành tích của bản thân được Cố Diệp dùng để thuyết phục thầy giáo, đồng thời cũng để chứng minh thực lực cho các bạn của cậu thấy.
Người sầu nhất phải là Triệu Bằng Vũ.
Lúc trước, hắn hừng hồn tuyên bố rằng nếu thua thì hắn sẽ vừa đi quanh sân vận động vừa hô to: “Cậu Cố Diệp thiên thu vạn kiếp, nhất thống giang hồ!”
Câu này mà phát ra từ một thằng con trai cao một mét tám thì không phải là nhục nhã nữa, mà là thiểu năng thấy mẹ luôn á!
Cố Diệp kéo tay Triệu Bằng Vũ, thúc giục: “Đi nào! Ra sân vận động mau nào!”
Triệu Bằng Vũ cười trừ trong vô vọng, xin xỏ Cố Diệp: “Mợ nhỏ à, giữ cho con chút thể diện đi mà.
Mọi người mà kêu con là thiểu năng thì không phải cậu của con sẽ xấu hổ lắm sao?”
Cố Diệp lắc đầu tàn nhẫn: “Xấu hổ gì chứ! Cậu có nhiều cháu như vậy, một đứa ngốc thì có là sao.”
Triệu Bằng Vũ cố gắng níu kéo: “Mợ nhỏ à, không, cậu nhỏ à, chú à, ba ba à! Làm ơn thương tình cho thằng con này đi mà!”
Cố Diệp sắp nhịn cười không được, khóe môi giật giật: “Con có còn liêm sỉ không vậy?”
Hạ Tường cũng âm thầm kéo Triệu Bằng Vũ đi cho bằng được: “Triệu Bằng Vũ thân cao một mét tám ba, sức dài vai rộng, tuyệt đối sẽ không biết sợ là gì, đi nào! Đi hô cho cậu ta nghe!”
“Không! Tớ biết sợ mà! Hạ Tường, cậu có phải là con người không hả?”
“Không phải.”
Cố Diệp và Hạ Tường, một trái một phải, hai người kéo lê Triệu Bằng Vũ ra tới sân vận động.
Trên đường, có không ít học sinh nghe được Triệu Bằng Vũ thua cược với Cố Diệp nên cũng đi theo hóng trong náo nhiệt.
Đám học sinh mới thì nghe nói Cố Diệp đang ở trên sân vận động nên cũng muốn chạy tới xem anh trai xin nghỉ học quanh năm suốt tháng mà vẫn có thể đứng nhất này có mặt mũi thế nào.
Triệu Bằng Vũ vừa đặt chân xuống sân đã hoàn toàn tuyệt vọng trước cảnh tượng một rừng người tập trung lại vô cùng tấp nập! Hắn chưa kịp hô mà bao nhiêu người đã đến rồi!.