Tính cách Cố phu nhân vốn mạnh mẽ, trước giờ luôn vùng dậy đáp trả mỗi khi bị oan ức hay mất thể diện.

Lần này bà thật sự tức giận.

Bà không nhớ được lần cuối Cố Diệp khóc là khi nào, thằng bé hẳn đã phải chịu rất nhiều tủi thân.

Cậu uất ức tới nỗi có thể kêu lên một tiếng ‘mẹ’ như vậy, Cố phu nhân chẳng khác nào bị một nhát dao cứa sâu vào tim, lòng bà đau như cắt.

Vung bàn tay lên, bà giáng xuống một cú tát thật mạnh.

Một tiếng “chát” vang lên, trên khuôn mặt trắng trẻo của Cảnh Chi Lăng hằn rõ năm ngón tay, nhanh đến nỗi thư ký lanh lợi bên cạnh cũng không phản ứng kịp.
Vẫn chưa xong, Cố phu nhân ngay lập tức nắm lấy cổ áo của Cảnh Chi Lăng, kéo bà ta lại gần rồi liền tát thêm một cái: “Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh vào mặt con trai tôi! Cô lấy tư cách gì mà cả gan đánh nó!”
Cố phu nhân như một con hổ cái đang bảo vệ hổ con, điên tiết đến mức muốn cắn chết người.

Thư ký của Cảnh Chi Lăng bước lên toan can ngăn nhưng liền bị Cố phu nhân đạp văng đi, bà tức giận nói: “Cút ngay!”
Cảnh Chi Lăng đã quen dùng mưu trí, lại luôn tự cho mình là hơn người khác, thành ra giờ không biết làm cách nào để phản kháng lại.

Bà ta chỉ biết nắm lấy cổ tay Cố phu nhân, cố gắng giật tay bà ra.
Tay tài xế đưa Cảnh Chi Lăng đến cũng sốt sắng chạy vào, định kéo Cố phu nhân ra chỗ khác.

Mặt bà lạnh lùng: “Ai dám đụng đến tôi? Không ai xem chúng tôi là người nhà họ Cố nữa à?”
Tay tài xế bị khí thế của bà hù cho bạt vía.

Trước khi đến đây, hắn biết rằng Cố Diệp là con trai của của Cố Đức Thành.

Thông tin của gia đình này cũng không phải bí mật gì, có thể được tìm thấy trên mạng.

Người phụ nữ này chính là vợ của Cố Đức Thành, hắn quả thật không dám đụng đến bà.
Cố phu nhân cười nhạo một cái, buông Cảnh Chi Lăng ra rồi nói bằng giọng hung hãn: “Nói! Tại sao lại đánh con trai tôi!?”
Cố Diệp đột nhiên thấy khó chịu.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của mẹ mình, khóe miệng cậu vô thức giật giật, cậu đưa tay ra nắm lấy tay Cố phu nhân: “Mẹ ơi, con không sao, chúng ta đi thôi.”
“Sao phải đi? Bà ta dám đánh con thì mẹ đánh lại bà ta.

Con không đánh phụ nữ không có nghĩa là mẹ cũng không!” Cố phu nhân tức giận nói: “Quên mẹ dạy con thế nào rồi à, ăn gì thì ăn chứ làm sao ăn cục tức được! Bà ta là ai?”
Cố Diệp nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Chỉ là một người dưng bỏ rơi cả chồng con mà không dám thừa nhận thôi ạ.”
Cố phu nhân cười khẩy: “Con của mình mà cô còn dám bỏ, cô lấy tư cách gì mà đánh con tôi?”
Cả người Cảnh Chi Lăng run lên.

Vừa nhắc đến việc bỏ rơi chồng con, trong mắt bà ta đã tràn đầy hỗn loạn, căn bản là không dám nhìn vào mắt Cố Diệp.
Thư ký tiến lại đỡ bà ta dậy, lạnh giọng hỏi: “Cố phu nhân, các vị dù sao cũng là danh môn thế gia.

Con trai của bà đào mộ của người thân Cảnh tổng lên rồi lấy đồ trong đó, các vị còn muốn gây sự sao?”
Cố phu nhân xắn tay áo lên: “Bớt láo đi, con trai tôi không đời nào làm chuyện như vậy!”
Tên thư ký bị mắng, mặt hắn xịu xuống: “Bà cứ hỏi con trai là rõ.”
Cố phu nhân quay lại nhìn Cố Diệp.
Cố Diệp thành thật trả lời: “Đó là phần mộ trống của sư huynh con, có nhiều người khác cũng làm như vậy.

Tụi con dời mộ là để cho các trưởng bối trong sư môn đổi phong thủy bảo địa.”
Cố phu nhân nghiêm mặt hỏi tiếp: “Vị sư huynh đó chính là người đã chữa khỏi bệnh cho con hả?”
“Dạ đúng, con nợ anh ấy một mạng.

Chính sư huynh đã trị thương cho con, còn dạy con các tuyệt kỹ.”
Cố phu nhân lúc này dần hiểu ra chuyện: “Còn cô là mẹ của sư huynh nó?”
Thư ký đang đứng bên cạnh Cảnh Chi Lăng vội sửa lời: “Là người thân.”
Ánh mắt Cảnh Chi Lăng lấp lóe, cuối cùng vẫn là không dám thừa nhận.
Cố Diệp chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
Cố phu nhân nhìn thấy vẻ mặt của Cảnh Chi Lăng, trong lòng càng thêm phần khinh bỉ: “Chỉ là nhận vơ.

Người đã chết rồi thì cả con châu chấu, thiêu thân cũng có thể nhận làm người thân.”
“Không phải.” Mắt Cảnh Chi Lăng tối sầm lại, hổ thẹn nói: “Cô đừng nói bậy.”
“Này! Không có bằng chứng rõ ràng, ai cho cô nhận vơ người thân như vậy? Chuyện giữa con trai tôi với sư huynh nó thì liên quan gì đến cô? Cô dựa vào cái gì mà dám tát con tôi? Cô lấy thân phận gì mà dám chỉ trích con tôi? Cái đồ bỏ rơi chồng con như cô, tôi khinh!”
Lời lẽ phát ra từ miệng Cố phu nhân như những lưỡi dao vô tình, không chút thương tiếc.

Trên mặt vẫn còn nóng ran và đau điếng, Cảnh Chi Lăng sắp không kiềm được cơn tức: “Cố phu nhân, tôi không muốn có xích mích với cô, cô đừng có mà hung hăng.”
“Tôi hung hăng?” Cố phu nhân lại xắn tay áo lên: “Cô còn dám nói một tiếng nữa thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là hung hăng.

Đánh người thì cũng phải tránh cái mặt ra chứ.

Không có người của Cố gia ở đây thì cô muốn ức hiếp con trai tôi thế nào cũng được à?”
Mặt Cảnh Chi Lăng nhăn nhó.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải một người phụ nữ mạnh bạo như vậy.

Bà ta bảo vệ đứa nhỏ không cần lí do, còn dám động thủ đánh người, trông chẳng giống một phu nhân chút nào cả, so với những người phụ nữ đanh đá khác còn ra tay tàn độc hơn.
Thư ký chẳng thể nói gì hơn.

Cố phu nhân không chỉ xuống tay nhanh gọn mà miệng lưỡi cũng vô cùng lưu loát, cô ta chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.

Cố phu nhân thấy bọn họ không dám lên tiếng thì thu tay lại, lạnh lùng nói: “Nhớ cho kỹ cái tát này của Cố gia chúng tôi.

Con, chúng ta đi.”
Tên tài xế đứng ở cửa không dám cản hai người họ.

Cố phu nhân kéo tay Cố Diệp ra khỏi căn nhà thì thấy người ta đang đứng xem ở trước cửa.

Bà hỏi rất hung hãn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy mẹ bảo vệ con bào giờ à?”
Nhiều người đứng xem xung quanh liền bị dọa, bỏ đi chỗ khác.

Thấy Cố phu nhân đưa Cố Diệp vể rồi, họ mới bắt đầu bàn tán.

Những ai nhận ra hai người họ thì đều vỡ mộng, không ngờ một người phụ nữ giàu có, xinh đẹp, nổi tiếng cả nước lại có thể hung dữ như vậy.
Cảnh Chi Lăng bần thần ngồi trên ghế, nhất thời không có lời nào để nói.

Bốn chữ “bỏ rơi chồng con” này như bóp nghẹt tim, khiến bà ta không có cách gì phản bác.

Trên mặt vẫn còn tê rần, Cảnh Chi Lăng đưa tay lên sờ thì thấy nó đã sưng lên rồi.
“Cảnh tổng, bà đắp cái này lên đi.” Thư ký nhìn cô bằng ánh mặt thương cảm, trên tay đã chuẩn bị sẵn một cái khăn lạnh: “Cố phu nhân này mạnh bạo thật, xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hầy.”
Vẻ mặt Cảnh Chi Lăng không thay đổi, một câu cũng không nói, để cho thư ký tùy ý đắp khăn lên mặt.
Thư ký lo lắng hỏi: “Cảnh tổng? Bà không sao chứ, Cảnh tổng?”
Cảnh Chi Lăng hơi giật mình, đáp: “Tôi có cảm giác như có thứ gì đó bị đánh rơi, bị mất đi, vĩnh viễn không thể tìm lại được nữa.”
Trong đầu bà ta trống rỗng, chỉ là do cảm thấy thiếu vắng gì đó trong tim, cảm thấy hơi khó chịu nhưng lại không tìm ra nguyên nhân.
Sau khi ra khỏi cửa, Cố Diệp lấy chìa khóa xe từ tay của Cố phu nhân: “Mẹ, để con lái cho.”
Cố phu nhân lo lắng hỏi: “Con thật sự đào mộ người ta à?”
Cố Diệp không e dè: “Dạ con đào.”
Cố phu nhân nhau mày: “Làm vậy không nên đâu con.”
Cố Diệp thản nhiên nói: “Không sao mà, chỉ là một phần mộ trống không, sư huynh con cũng không để ý đâu.”
“Vẫn là không nên, mang đến điềm xấu đó.”
“Dạ con biết rồi, lần sau không làm vậy nữa.”
Cố phu nhân căn dặn: “Con nhớ đốt nhiều tiền giấy xuống cho người ta.”
Khóe miệng Cố Diệp nhếch lên: “Không cần đâu ạ, ảnh cũng chẳng nhận được.

Do cứu người nên anh ấy hồn bay phách tán, thi thể cũng không còn ở tại chỗ.

Nghe đâu nó hóa thành tro rồi bị gió thổi bay đi mất rồi mẹ.”
“Chà!” Cố phu nhân thương tiếc nói: “Tội nghiệp, còn trẻ vậy mà.

Thế người kia là mẹ của nó?”
“Bà ta bỏ anh ấy từ khi còn nhỏ xíu, sư huynh con không có mẹ.”
Nghe vậy, Cố phu nhân liền tức giận: “Làm sao trái tim của một người mẹ lại có thể nhẫn tâm vậy được? Lúc đó cậu ta bao nhiêu tuổi?”
Cố Diệp nói với một giọng bình thản, tựa như đang kể chuyện của người lạ: “Chắc tầm bốn, năm tuổi gì đấy.”
Cố phu nhân bàng hoàng: “Tuổi đó đã có thể nhận thức mọi việc rồi.”
Cố Diệp cười lạnh tanh: “Đúng vậy, có nhớ một chút.”
Cố phu nhân bất bình: “Tội nghiệp quá.

Bị bỏ rơi ở độ tuổi đó còn đáng thương hơn bị bỏ rơi lúc mới sinh ra nhiều.

Ít ra trẻ sơ sinh không biết mẹ mình là ai, chứ bốn, năm tuổi thì đã nhớ được mọi việc rồi.”
Cố Diệp chỉ gật đầu không đáp, cậu không muốn nhắc đến bà ta nữa.
Cố phu nhân vuốt vuốt sau đầu cậu, an ủi: “Không sao đâu, mẹ của con sẽ không bao giờ không cần con.

Sau này nếu không có tiền thì sẽ đem em trai con đi bán đổi bánh bao.”
Cố Diệp cuối cuối cùng cũng bị chọc cười: “Không có tiền thì mình ăn anh cả với anh hai ấy, chứ đừng bán em trai con.”
Cố phu nhân thấy vậy cũng vui mừng, nở nụ cười hỏi Cố Diệp: “Mặt còn đau không?”
“Dạ hết rồi.

Bà ta tát nhẹ hều à, làm sao mạnh bằng mẹ được.”
“Phụt!” Lần này thì đến lượt Cố phu nhân bị chọc cười.

Bà nhìn mặt Cố Diệp, thấy đúng là chỉ hơi đỏ một chút, không bị sưng hay trầy xước gì cả thì mới yên lòng.

Nhưng trong lòng bà vẫn còn hừng hực lửa giận: “Chờ mẹ về nhà sẽ nói cho ba con nghe, má nó chứ! Đồng vợ đồng chồng, tát cho nó hết dám hó hé gì luôn!”
Cố Diệp dở khóc dở cười, cái tính nóng nảy của mama đúng là không giống ai.
Cùng lúc ấy, sau khi đọc được tin tức trên điện thoại thì trong mắt Úc Trạch ánh lên vẻ hốt hoảng, anh đứng lên với khuôn mặt nghiêm trọng, vội vã đi ra ngoài.
Thư ký Lưu không hiểu gì hết, cầm áo khoác của anh rồi đuổi theo phía sau: “Úc tổng, ngài đi đâu vậy, chiều nay còn có cuộc họp hội đồng!?”
“Hủy đi.” Úc Trạch lạnh giọng nói: “Dời hết lịch họp trong hai ngày tới.”
“Hả?!” Thư ký Lưu cuống cuồng nói: “Còn công chuyện ngày mai…”
Úc Trạch nghiêm mặt: “Không hiểu lời tôi nói à?”
“Dạ tôi hiểu rồi, thưa Úc tổng.” Thư ký Lưu bị ánh mắt nghiêm trọng của Úc Trạch làm cho hoảng hồn, đưa áo khoác cho anh cũng không dám.

Nhìn thấy Úc Trạch vội vàng tiến ra khỏi cửa, ông ta nhỏ giọng than thở một câu: “…Cả tỉ bạc chứ ít gì, vậy mà nói không cần là không cần.”
Mới ăn trưa xong, Cố Diệp đã đưa Cố phu nhân đi náo loạn, cậu thật sự không có tâm trạng để vô học lại.

Nằm trên ghế sofa với Đại Hắc trong vòng tay, vô số ý nghĩ cứ hiện lên trong đầu cậu.

Cố Diệp muốn ngủ nhưng không ngủ được.
Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên từng giây, mới đó mà đã một tiếng trôi qua rồi.
Úc Trạch mở cửa đi vào.


Khi thấy được bộ mặt ngờ nghệch của Cố Diệp, ánh mắt anh mới trầm xuống.
Cố Diệp nghe tiếng động nên ngồi dậy xem thử, rồi cậu bước tới và hỏi trong kinh ngạc: “Úc Trạch, sao anh lại ở đây?”
Úc Trạch buồn bã sờ vào má Cố Diệp, ánh mắt nặng nề trông khá đáng sợ: “Có đau lắm không?”
“Không có, cũng sắp hết rồi.” Cố Diệp bật cười: “Anh biết tin nhanh quá vậy? Rồi không quan tâm gì hết đến công việc luôn?”
“Anh mặc kệ.” Úc Trạch ôm Cố Diệp vào lòng, ôm thật chặt, đưa ánh mắt lo âu lên trán cậu, rồi nhẹ nhàng hôn vào đó.

Tuy những cử chỉ của anh đều rất ân cần, nhưng ánh mắt thì càng lúc càng sắc lại: “Lần sau không vậy nữa.”
Khóe miệng Cố Diệp khẽ giật lên, cười nói: “Em thật sự không bị gì mà.

Nhưng vậy cũng tốt, sau khi gặp anh thì em đã thoải mái hoàn toàn rồi, trong lòng cũng không còn gợn nữa.

Em chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như thế này.”
Úc Trạch không có cách nào để an ủi, chỉ biết nhẹ nhàng hôn vào mi mắt của Cố Diệp.
Cố Diệp cảm thấy toàn thân Úc Trạch lạnh toát, mới lo lắng hỏi: “Sao cả áo khoác anh cũng không mặc, bị cảm thì sao?”
“Không đâu.”
“Rồi ăn cơm chưa?”
Úc Trạch không đáp, Cố Diệp chỉ cần vậy đã hiểu: “Anh ngồi nghỉ một lát đi, để em làm cái gì cho anh ăn đỡ.”
Sự chán chường của cậu đã không còn nữa.

Khi thấy Úc Trạch vì mình mà đến, tâm trạng của Cố Diệp ngay lập tức trở nên tốt hơn, cậu để lại hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại phía sau.

Ngay khi Cố Diệp bước vào nhà bếp thì Úc Trạch mở máy tính của anh lên, đăng nhập vào hộp thư của mình và gửi đi vài cái thư trong nước và ra nước ngoài.
Sau khi gửi thư, Úc Trạch thấy Weibo của Cố Diệp vẫn còn mở, thế là anh đăng trực tiếp lên đó: Hôm nay xảy ra chuyện, buổi phát sóng trực tiếp sẽ được dời sang tuần sau – Úc Trạch
Toàn bộ gần 30 triệu fan của Cố đại sư đều xôn xao: Cái gì cơ!? Mình bị mù rồi sao!!?
Thông báo chính thức, đây chắc chắn là thông báo chính thức rồi! Cái tên này không phải là Cố Diệp, phải không? Cũng là hai chữ nhưng không phải Cố Diệp!
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Cố Diệp không thể lên sóng? Cậu ấy còn không thể tự mình đăng lên Weibo mà phải nhờ người khác làm hộ?
Trên lầu mù rồi à, còn có thể là ai được nữa chứ? Đây chắc chắn là bạn trai tin đồn lâu nay của Cố Diệp rồi!
Có thật không vậy, hay chỉ là dựng nên? Úc Trạch không phải là cái người nổi tiếng trên khắp các bảng tin hả?
Cố Diệp sao phải dựng chuyện chứ? Thông báo chính thức, đây nhất định là thông báo chính thức rồi! Sau này hai người họ có bảo chỉ là anh em bình thường đi nữa tôi cũng không thèm tin.
Tôi chỉ quan tâm là Cố đại sư bị sao mà không thể tự mình đăng bài thôi!
Á à á à, chồng lên tiếng kìa.

Ban ngày ban mặt thế này, hai người không thể dè dặt một chút à!?

Cư dân mạng phát rồ lên, nhưng một số trang báo lá cải nhanh chóng đánh hơi được sự bất thường trong vụ việc.

Sau khi nghe ngóng xung quanh, họ biết rằng hời trưa Cố Diệp đã có xung đột với người nào đó.

Cậu bị người đó đánh, rồi mẹ cậu đánh trả lại.

Cụ thể sự tình thế nào, trên màng không có hình ảnh nên không xác định được.
Có mấy người phòng viên rất quan tâm đến sự việc này và muốn điều tra đến cùng, nhưng lại bị cấp trên la mắng xối xả.
“Tình hình thế này mà các cậu vẫn muốn điều tra hả, có bị đần không? Úc Trạch đã ra mặt, chẳng lẽ bên Cố gia không biết chuyện? Hai nhà này mà liên thủ thì chỉ một cái thổi nhẹ cũng làm chao đảo cả thị trường.

Chỉ là một câu nói chưa được kiểm chứng và mấy cái tờ báo lá cải đưa tin, đừng có tự tìm lấy phiền toái!”
“Chỉ là dắt mũi dư luận mà cũng nhìn không ra à? Nhìn trên mạng thử xem, được mấy cái bình luận như vậy? Ngay cả hình ảnh đều không có, mấy cậu không thấy được người ta muốn làm gì à?”
“Hồi trước lúc Úc Trạch vừa ra mắt, những dòng tít có tên cậu ta xuất hiện từng phút một, còn giờ cả Weibo không xuất hiện nổi cái tên Úc Trạch.

Chỉ có fan của Cố Diệp là nhảy múa ăn mừng dưới Weibo cậu ta.

Rõ ràng là có người khống chế thông tin.

Trước giờ mấy lời đồn xoay quanh Cố Diệp đều vô thưởng vô phạt, nhưng lần này rõ ràng có điều bất thường.

Nếu mà lộn thì chỉ còn con đường chết.”
Một ít người sáng suốt biết rằng họ không thể đắc tội với ai, nên những phóng viên cho các tòa soạn đều tạm thời án binh.

Vào thời khắc then chốt thế này, thà không nói gì còn hơn là nói sai.
Cố Diệp nấu một phần sủi cảo và mang ra bàn, kêu với Úc Trạch: “Cái này dễ làm, anh ăn đỡ đi.

Tối em nấu cái khác cho.”
Úc Trạch đóng hộp thư lại: “Buổi phát sóng trực tiếp tối này dời sang tuần sau, đừng lên sóng nữa.”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Không được, em đã hứa với netizen rồi.

Đã nói thì phải giữ lấy lời chứ.”
Úc Trạch sờ sờ hai bên má đang ửng hồng của Cố Diệp: “Anh xin dời cho em rồi, đợi tâm trạng tốt hẳn rồi hẵng làm.”
“Gì cơ!” Cố Diệp giật mình: “Anh xin dời là sao? Anh đăng lên Weibo của em ấy à?”
Úc Trạch gật đầu.
Trong lòng Cố Diệp đột nhiên có dự cảm không lành, vội vàng mở trang Weibo của mình ra để xem, khóe môi của cậu nhếch nhẹ lên, hai mắt mở to: “Anh… Anh còn ký tên làm cái gì!? Khoe tên đẹp hay gì?”
Úc Trạch nghĩ nghĩ, rồi nói một cách trịnh trọng: “Quen tay.”
Cố Diệp thấy người hâm mộ của mình như hóa điên, liên tục nhồi cho cậu một đống hoa hồng và còn gửi cho hai người họ ảnh photoshop giấy đăng ký kết hôn.

Cậu cũng chẳng biết phải giải thích thế nào.


Cái này chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết, đúng rồi đấy, rằng hai người đang ở cùng nhau sao?
Người hâm mộ của Cố Diệp háo hức về chuyện này đến nỗi không còn ai quan tâm đến buổi phát sóng trực tiếp nữa, tất cả những gì mọi người hỏi chỉ là về mối quan hệ của hai người bọn cậu.

Còn chuyện livestream được dời sang tuần sau thì để tuần sau tính.

Cố Diệp hết cách, đành tắt máy đi.

Càng xem cậu càng thấy chóng mặt, thôi không xem nữa.
Tối đến, thư ký Lưu đem máy tính của Úc Trạch sang để anh gửi thêm vài cái email nữa.

Ẩn đi sự lạnh lùng trong ánh mắt, anh gõ máy tính với vẻ mặt không cảm xúc.
—-
Cảnh Chi Lăng trở về khách sạn để hồi phục sau chuyện lúc giữa trưa.

Mặt bà ta giờ đã sưng tấy lên, sờ một chút đã thấy đau rát.

Lần này về nước, bà ta bảo với chồng rằng mình đi xử lý chuyện công ty, ba ngày sau sẽ quay lại.

Nhưng chỉ ba ngày thì cái dấu vết trên mặt này không tài nào biến mất được.
“Con hổ cái này!” Cảnh Chi Lăng nhíu mày, không cách nào để diễn tả Cố phu nhân, chỉ biết dùng hai chữ, hổ cái.
Thư ký đưa thuốc bôi xong thì nghe tiếng điện thoại reo, vội vàng bắt máy.

Sau vài câu, mặt tay thư ký biến sắc: “Cảnh tổng, mấy vị khách Hoa Hạ chúng ta vừa mới nói chuyện đều đã hủy đơn hết rồi.”
“Gì cơ?” Cảnh Chi Lăng hoang mang ngẩng đầu lên, nói với bộ mặt nhăn nhó: “Đã thỏa thuận xong xuôi hết rồi mà!?”
Mặt thư ký trắng bệch: “Tất cả những người chưa ký hợp đồng đều đã hủy.

Hơn nữa, toàn bộ vàng bạc đá quý của nhãn hàng chúng ta đều đã bị gỡ khỏi thị trường điện tử Hoa Hạ.

Những cửa hàng ở trong các trung tâm thương mại lớn cũng đã báo rằng trong quý tới họ sẽ không tiếp tục nhập hàng nữa.”
Cảnh Chi Lăng bàng hoàng.

Công ty bà ta chuyên cung cấp trang sức và túi xách hàng hiệu mà thị trường Hoa Hạ chiếm đến 50% tỉ trọng: “Tại sao lại gỡ hàng? Trước giờ hai bên vẫn hợp tác tốt mà? Bọn họ đủ tiền rồi nên không muốn kiếm thêm nữa sao?”
Cảnh Chi Lăng không ngồi yên được nữa, đứng bật lên, lấy máy tính rồi lạnh lùng nói: “Gửi hết mấy cái báo cáo qua đây cho tôi.”
“Cảnh tổng.” Thư ký lại nhận được tin: “Tôi mới được báo là phát ngôn viên của một đại diện nhãn hàng vừa đăng lên một blog chính thức, nói rằng họ thà hủy hợp đồng chứ không muốn tiếp tục đại diện cho chúng ta nữa.”
“Cậu ta điên rồi sao? Một nghệ sĩ mà hủy hợp đồng thì không khác nào đâm đầu xuống vực?”
“Có vẻ như đây là ý của công ty chủ quản.” Sau khi đọc lướt qua, thư ký ngay lập tư chuyển tiếp sang cho Cảnh Chi Lăng.

Cô ta nói trong tuyệt vọng: “Cảnh tổng à, công ty của sao nam này là do anh trai của Cố Diệp mở ra.

Anh hai của cậu ta không chỉ sở hữu một công ty giải trí lớn mà còn là chủ của ba tờ báo, nên anh ta có khả năng thoải mái điều hướng dư luận trên mạng.

Cứ thế này thì mai mốt chúng ta khó mà kiếm được đại diện người Trung Quốc rồi.”
Mắt Cảnh Chi Lăng mỗi lúc một lạnh đi: “Tất cả là do Cố Diệp giở trò? Nó chỉ là một thằng sinh viên, khả năng đâu mà có thể khiến các sàn thương mại điện tử gỡ hết hàng và khiến các cửa hàng hủy nguồn cung từ chúng ta được chứ?”
“Cảnh tổng, trước khi đến đây tôi có cho ngài xem qua các tư liệu rồi ạ.

Cha cậu ta là Cố Đức Thành, doanh nhân bất động sản lớn nhấn Hoa Hạ này.

Theo số liệu từ hai năm trước, tổng tài sản của ông ta được ước tính 200 tỉ.

Anh cả của cậu ta, Cố Sâm, hiện tại đang tiếp quản công việc của cha, nhưng tự anh ta đã có một công ty được niêm yết ở nước M, chuyên kinh doanh mảng thương mại điện tử.

Nghe nói nó đã được chuyển giao cho Tập đoàn Công nghệ Diệp Hồng với giá 50 tỷ.

Tôi cũng nghe bảo rằng chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn Diệp Hồng, Úc Trạch, chính là bạn trai của Cố Diệp.” Có lời này mà thư ký xấu hổ không dám nói ra, rằng chỉ vì một cái tát mà mất đi hơn phân nửa tâm huyết cả đời, có đáng không?
Mặt Cảnh Chi Lăng tái mét, cả người lạnh đi: “Úc Trạch của Tập đoàn Diệp Hồng kia là chàng trai trẻ đã từ chối hợp tác cùng Bertram năm ngoái ấy hả?”
“Đúng vậy.

Chồng bà vẫn luôn muốn tạo mối quan hệ với bên đó nhưng chưa tới đâu cả.

Dạo gần đây, mối quan hệ hai bên vừa mới khởi sắc thì bà lại đắc tội với bạn trai Cố Diệp.” Thư ký nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hai nhà này mà bắt tay lại thì chúng ta không còn đường lui đâu.

Bà nên bỏ thị trường trong nước đi.”
Cảnh Chi Lăng bình tâm lại một chút, nheo mắt lại: “Không, không thể để bao công sức đổ sông đổ biển được.

Từ bỏ thị trường trong nước thì khác nào bỏ đi 50% lợi nhuận!”
Thư ký chỉ còn biết thở dài, nhìn Cảnh Chi Lăng thức thâu đêm trả lời mail, xử lý chuyện công ty và cố gắng cứu vãn tình hình.

Trời tờ mờ sáng, Cảnh Chi Lăng mới chịu hết nổi mà nằm xuống nghỉ một lát thì chồng gọi đến, cô ta uể oải bắt máy: “Alo, Bertram đó hả.”
Đối phương nóng nảy hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Em đang ở Hoa Hạ.”
“Quay lại mau! Chúng ta cần nói chuyện, xem cô rốt cuộc giấu tôi cái gì!”
Nhịp tim Cảnh Chi Lăng nhanh dần, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Cơn đau khiến cô ta tỉnh táo lên nhiều, cô bình tĩnh nói: “Anh yêu à, anh không phải là nghe người ta đàm tiếu…”
“Tôi không muốn nghe mấy lời chống chế của cô.

Về mau, không thì chúng ta ly hôn!”
Đầu dây bên kia hoàn toàn không cho Cảnh Chi Lăng cơ hội để nói hết câu.

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh đáp lại: “Được thôi, nhưng anh phải bình tĩnh lại trước đã.

Em làm cho xong việc rồi sẽ về liền.” Nói xong, cô ta không để bên kia trả lời mà liền gác máy, khuôn mặt tái nhợt nhăn lại.

Bà ta không sinh nổi một mụn con, còn Bertram thì ở ngoài có tận mấy đứa bồ nhí, sinh ra cả một bầy con nhỏ.

Ông ta chẳng thèm để ý đến cảm giác của Cảnh Chi Lăng mà đưa tất cả mấy đứa nó về nhà.

Đứa nào đứa nấy cũng tóc vàng, mắt xanh, chẳng có ai là tóc đen, mắt đen, khiến bà ta trông lạc lõng ngay chính trong căn nhà của mình.

Đám bồ nhí kia cũng luôn hăm he chiếm lấy vị trí của Cảnh Chi Lăng, nếu công việc kinh doanh của cô ta không phát triển tốt trong mấy năm qua, hỗ trợ cho Bertram thì bọn họ đã ly hôn lâu rồi.


Việc kinh doanh ở Hoa Hạ này mà bị tổn hại thì hôn nhân của bọn họ có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào, và thiếu đi sự trợ giúp của Bertram, bà ta cũng chẳng thể duy trì công việc kinh doanh ở nước ngoài.
Cuộc gọi từ Bertram lại đến, Cảnh Chi Lăng nhau mày, miễn cưỡng bắt máy lên.

Ở bên kia, Bertram nói trong giận dữ: “Cô từ giờ… đừng có quay lại Trung Quốc nữa!”
Cảnh Chi Lăng khó chịu: “Đây là quê em mà.”
“Thì đừng bao giờ về quê nữa, bỏ nó đi.

Và quay lại đây nhanh lên! Công việc làm ăn ba năm tới của tôi đều bị cô phá hỏng hết rồi! Cả chục tỉ cũng không cánh mà bay mất!”
“…” Cảnh Chi Lăng há hốc miệng, tức vô cùng nhưng chẳng nói gì được, ngay lập tức mất bình tĩnh mà cúp máy.
Thư ký bên cạnh cũng chân thành khuyên nhủ: “Cảnh tổng à, chúng ta về đi.

Công chuyện bên đây để về rồi xử lý cũng được, sẽ có cách mà.

Chồng bà đang rất giận rồi, về càng trễ thì càng khó giải quyết đó.”
Cảnh Chi Lăng đứng lên, để cứu vãn cuộc hôn nhân này, bà ta đành thỏa hiệp: “Đặt vé máy bay đi, nhưng đặt chuyến tới Thành phố Hoài Tân trước.”
Thư ký thắc mắc: “Bà lại tính đi đâu vậy? Có chuyện gì?”
“Tôi tính dẫn nó theo.” Cảnh Chi Lăng bước ra cửa sổ, nhìn ánh mắt trời đang từ từ ló dạng, rồi ngẩn người trong một khoảnh khắc.

Bà liều mạng nhiều năm như vậy, cuối cùng trong tay còn lại gì? Liệu có đáng hay không? Cảnh Chi Lăng cứ thế mê man một lúc.
Sau khi đến Thành phố Hoài Tân rồi, Cảnh Chi Lăng được thư ký giúp sức, cùng nhau leo lên núi.

Nhưng kết quả là chẳng có gì ở trên đỉnh cả.
Lần trước hai người đến thì thấy ngôi mộ đã được ai đó sửa sang lại, bia mộ cũng được dựng đứng lên.

Nhưng hiện tại, không có một cái gì cả.

Cảnh Chi Lăng không dám tin vào mắt mình: “Làm sao có thể? Bia mộ đâu?”
Thư ký cũng thắc mắc: “Tôi nhớ rõ ràng là ở đây mà, chẳng lẽ có người đem nó đi rồi?”
Cảnh Chi Lăng nghiêm mặt: “Tìm người đào nó lên lần nữa đi.”
Bà ta cố chấp như vậy, thư ký cũng không còn cách nào khác ngoài tìm người đào đất lên lần nữa, tìm hũ tro cốt của Cố Diệp.

Không ngờ, đã đào được hai mét rồi mà vẫn không thấy gì.
Cảnh Chi Lăng không dám tin, quỳ trên mặt đất, nhìn cái hố to trong tuyệt vọng.

Khi ấy thằng bé muốn đi theo bà ta, bà lại bỏ cậu lại, đến giờ muốn đem cậu theo thì tìm không thấy đâu nữa.

Cảnh Chi Lăng cào lên mặt đất, tay run run, khóc không thành tiếng: “Nó đi đâu rồi?”
Thư ký nói nhỏ: “Chắc là… bị đem đi chỗ khác rồi.”
Cảnh Chi Lăng chưa từ bỏ ý định, thuê người tìm kiếm khắp cả ngọn núi nhưng cũng chẳng thấy bia mộ hay tro cốt của Cố Diệp đâu.
“Không được, tôi phải tìm cho ra nó.” Cảnh Chi Lăng phát điên, lần theo trên bản đồ ra được một địa chỉ, một cái địa chỉ mà cô ta luôn sợ, không dám nhìn vào suốt mấy chục năm qua: “Tôi muốn đến đây kiếm.”
“Cảnh tổng à, bà bình tĩnh lại đi.

Ở đó không có kiếm được đâu.” Thư ký thấy Cảnh Chi Lăng đã hai ngày đêm không ngủ, sắc mặt tiều tụy, hai mắt đỏ hoe, sợ rằng bà ta có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào: “Không tìm được thì bỏ đi, chúng ta về thôi.”
“Không, tôi muốn tới đó xem thử.” Cảnh Chi Lăng nhớ lại lời của Cố Diệp, rằng trước khi chết trên chân su huynh cậu có một vết sẹo.

Chẳng hiểu vì sao sau đó lồng ngực cô ta như bị bóp nghẹt lại, có cố cách mấy thì cũng chẳng kiếm được một chút dấu vết của Cố Diệp, cứ như sự tồn tại của đứa trẻ này chỉ là trí tưởng tượng của bà ta vậy.

Cảnh Chi Lăng muốn đem tro cốt của cậu theo, nhưng cả phần mộ cũng tìm chẳng thấy.

Bà ta muốn quay lại nơi khi xưa mình đã bỏ rơi Cố Diệp để xem thử liệu đó có phải là thật hay không, liệu cô ta có đang nằm mơ rằng mình từng có một đứa con trai tóc đen, mắt đen và đặc biệt vô cùng ngoan ngoãn.
Đoàn người cuối cùng cũng tới cái sơn thôn nhỏ mà Cảnh Chi Lăng nhắc đến.

Sau 20 năm, cảnh vật xung quanh đã thay đổi đi nhiều.

Trước khi đến được vùng núi, xe của bọn họ bị chặn lại ở một ngã ba: “Xin thứ lỗi, khu vực này đang được cải tạo để trở thành một thắng cảnh, không ai được phép đi vào.

Xin các vị vui lòng quay đầu xe và rời khỏi đây.”
Mặt Cảnh Chi Lăng nhợt nhạt, thều thào hỏi: “Phía trước có phải là Nam Giang Thôn không?”
Chú bảo vệ lắc đầu: “Tôi chỉ biết ngọn núi trước mặt gọi là núi Trường Nhạc thôi.”
Cảnh Chi Lăng như tắc thở, nói bằng giọng run run: “Không đúng, ngọn núi này không phải tên Trường Nhạc.

Tôi nhớ rõ mà, không phải Trường Nhạc.

Nó có thật mà, đúng không? Không phải do tôi tưởng tượng ra mà, đúng không? Phải rồi, cái cô nhi viện…”
Thư ký ngao ngán nói: “Cái cô nhi viện đã bị dỡ đi lâu rồi, giờ ở đó người ta xây thành một tiểu khu.”
Cảnh Chi Lăng nhìn ra ngọn núi sừng sững bên ngoài cửa sổ, người tên Cố Diệp này, cứ như chưa từng tồn tại, bà ta chẳng thể tìm ra được một dấu vết nào.

Trái tim Cảnh Chi Lăng đột nhiên trống rỗng, bà ta suy sụp, bụm mặt lại.

Cao cao tại thượng cái gì chứ? Khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ, tự lập cái gì chứ? Cảnh Chi Lẳng bỏ hết lại phía sau, giờ chỉ còn biết nức nở: “Mất hết rồi, con trai tôi, mất rồi.”
Thư ký khuyên nhủ: “Bà muốn khóc thì cứ khóc đi.

Nhưng khóc xong thì khi về đừng bao giờ nhắc đến nữa, trong lòng ông chủ đã có nghi ngờ rồi.”
Cảnh Chi Lăng lấy tay ôm chặt cái lồng ngực đang bị bóp nghẹt, đến cuối cùng, cậu cũng không để lại cho bà ta bất cứ manh mối nào về sự tồn tại của mình.

Đứa con trai này cứ như là một giấc mộng.
Vừa mới xuống máy bay, Cảnh Chi Lăng đã ngất xỉu.

Dưới áp lực của chuyện công ty, phần mộ mất tích của Cố Diệp, rồi còn cả sự thúc giục của người chồng, bà ta đã ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, rốt cuộc cũng cầm cự hết nổi.

Thư ký tức tốc đưa bà ta đến bệnh viện, chẩn đoán của bác sĩ gói gọn trong hai từ: lao lực.
Ngay khi mới đưa Cảnh Chi Lăng lên giường bệnh, người thư ký nhận được một cuộc gọi khác và không còn cách nào khác ngoài lay bà ta dậy: “Cảnh tổng ơi, tối qua cổ phiếu của công ty chúng ta bị người nào đó cố ý thu mua, đã mất đi 20% rồi.”
Cảnh Chi Lăng bừng tỉnh: “Gì cơ? Làm sao nhanh vậy được?” Nhìn thấy quá nửa thành quả cả đời của mình bị tung hứng chỉ trong vòng mấy ngày vừa rồi, chân tay Cảnh Chi Lăng lạnh toát, hoàn toàn hoảng loạn.

Bà ta chật vật bước xuống giường, vô thức dứt từng miếng da trên ngón tay, mặc cho máu rơi xuống: “Không được, tôi phải về ngay.

Không thể để cho nỗ lực bấy lâu nay tan thành mây khói được.”
Lúc này, bác sĩ đi vào, trên tay cầm một tờ đơn và nói bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Tiền viện phí của bà đã được chi trả hết rồi, người trả tiền có nhắn lại cho cô một câu.” Bác sĩ ngập ngừng một chút, rồi ngại ngùng nói tiếp: “Cậu ta nói, rời khỏi Trung Quốc đi, đừng bao giờ đặt chân về đây lần nào nữa.

Chúc bà sống lâu trăm tuổi, nửa đời cô độc.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện