Nơi Đỗ Gia Nặc sinh sống là một khu dân cư cao cấp, rất chú trọng đến tính riêng tư của mỗi cá nhân.

Đa số những người sống ở đây đều là những người nổi tiếng và giàu có.

Tiện ích sống xung quanh rất đầy đủ, vừa hay có chỗ rửa xe nên Úc Trạch đỗ xe ở chỗ đó luôn.

Sau khi hai người xuống xe, Úc Trạch vô thức nắm lấy tay Cố Diệp: “Khi chúng ta trở lại thì xe đã được rửa sạch rồi, vừa kịp giờ.”
“Đi thôi, chúng ta đi thu tiền.” Cố Diệp nhìn tay Úc Trạch, mỉm cười.

Cho dù ở đâu, chỉ cần Úc Trạch muốn nắm tay cậu thì cậu đều không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cậu mỉm cười: “Em không đi lạc được.

Có rất nhiều người nổi tiếng trong đây nên chắc hẳn có mấy tay săn ảnh đang ngồi xổm ở đây đó, anh kiềm chế chút đi.”
Úc Trạch thờ ơ nói: “Anh thèm vào quan tâm họ nghĩ gì.”
Cố Diệp bật cười, khi đối mặt với người khác, Úc Trạch là một tổng giám đốc bá đạo thực sự.

Anh hai nói Úc Trạch lòng dạ ác độc, mưu mô xảo quyệt, nhưng cậu không thấy như vậy chút nào.

Trong mắt cậu, Úc Trạch luôn là một người ôn hoà và đáng tin cậy, đặc biệt còn rất dịu dàng.
Lúc này, Úc Trạch cười, trìu mến nhìn Cố Diệp: “Nắm tay em đi, nhân sinh không lạc lối.”
Cố Diệp nhoẻn miệng cười: “Anh lại mới mua sách à? Tranh thủ vứt nhanh đi! Không thì em đánh anh đó!”
“Không.” Úc Trạch nghiêm túc nói: “Anh nói thật.”
Cố Diệp dừng lại, lúc này mới phản ứng kịp Úc Trạch có ý gì, đột nhiên cười đến cong cong đôi mắt: “Đúng vậy, không có em anh sẽ lạc đường.

Đối với anh, em chính là lục bình chốn nhân gian.

Nửa đời sau anh phải giữ em thật chắc đấy.”
Khóe miệng Úc Trạch giật giật: “Được.”
Bác bảo vệ nhìn thấy hai người lạ thì khách khí hỏi: “Xin chào, hai người muốn tới nhà nào?”
Cố Diệp nhìn địa chỉ trên điện thoại: “302, tầng năm.”
“Đợi một chút.”
Nhân viên bảo vệ hỏi cư dân bằng hệ thống liên lạc video, xác nhận rằng chính chủ sở hữu căn hộ đã cho phép thì mới cho hai người vào.

Cố Diệp tán thưởng: “Biện pháp an ninh trong khu dân cư này tốt hơn nhiều so với khu dân cư của anh.

Các nhân viên bảo vệ trong khu của anh vừa nhìn thấy em đã để em qua, không hỏi em đến từ đâu.”
Úc Trạch vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh đã làm thủ tục nhập cư cho em, có nhập biển số xe nữa, nếu không em sao vào được?”
Cố Diệp ngạc nhiên: “Vậy sao?” Cậu chợt nhớ ra điều gì đó: “Thế sao anh vào được khu dân cư của em, còn lái xe vào nữa?”
“Cũng vì lý do đó, anh cầm sổ nhà của em, tự mình làm thủ tục nhập cư, rồi ghi biển số xe vào.”
Cố Diệp sốc: “Khi nào?”
“Lúc em ngủ không tỉnh.”
Cố Diệp ngay lập tức dành cho Úc Trạch một cái nhìn tán thưởng: “Tốt lắm, về sau em sẽ để tất cả những lo lắng này cho anh.”
Đây là điển hình của loại người đã lười biếng còn tuỳ hứng, không muốn quan tâm đến bất kỳ vấn đề tầm thường nào.
Biết Cố Diệp đã đến nên Đỗ Gia Nặc đã đợi ở cửa từ trước, nhìn thấy thang máy từ lầu một đang đi lên, hắn lo lắng nhìn bản thân, sau khi chắc chắn mình đã ăn mặc rất phù hợp thì mới yên tâm.

Cửa thang máy mở ra, Đỗ Gia Nặc thấy hai người đi tới nắm tay nhau, phản ứng hơi chậm lại một chút vì ngạc nhiên.
Cố Diệp nở nụ cười: “Sao đại minh tinh can đảm thế, đứng ở cửa không sợ bị bắt cóc sao?”
Nghe cậu đùa, Đỗ Gia Nặc mới phản ứng lại, lịch sự nói: “Mời hai người vào.”
Nhìn thấy Cố Diệp, hắn hơi khẩn trương: “Cậu không cần thay giày đâu.

Cứ ngồi đi, tôi pha trà cho cậu.”
Cố Diệp cười nói: “Đừng làm nhiều quá, bọn tôi sẽ đi ngay thôi.”
Đỗ Gia Nặc xúc động: “Chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi.”
Cố Diệp lắc đầu: “Không cần khách khí, bọn tôi sẽ về nhà ăn cơm.”
“Vậy thì được rồi.

Nếu có cơ hội lần sau, chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối.” Ngoài sự biết ơn, ánh mắt Đỗ Gia Nặc nhìn Cố Diệp cũng có chút ngại ngùng, loại ánh mắt phức tạp này khiến Úc Trạch cau mày.
Cố Diệp không thấy gì cả, cười hỏi: “Trông anh khác so với những gì anh thường làm khi phỏng vấn.”
Đỗ Gia Nặc ngạc nhiên: “Cậu quan tâm đến tình hình của tôi sao?”
“Có chứ.

Tôi phải cung cấp cho anh chỉ dẫn bất cứ lúc nào.

Anh không liên hệ với tôi, tôi chỉ có thể xem các cuộc phỏng vấn của anh thôi, xem tướng mạo ấy.”
Đỗ Gia Nặc ngượng ngùng cười cười: “Trước mặt cậu, tôi cảm thấy không đứng thẳng được, không dám liên lạc với cậu.”
Cố Diệp tự hỏi: “Tại sao? Tương lai anh sẽ trở thành diễn viên, là một người nổi tiếng.

Mọi thứ anh có được là kết quả của sự cố gắng của chính mình.

Tại sao không thể đứng thẳng lưng? Tôi thấy bây giờ cũng không có lời khuyên nào cho anh.

Nếu mà khuyên thì vẫn câu nói tương tự, chỉ cần kiên trì hành động, anh chắc chắn sẽ tiến lên.


Đỗ Gia Nặc khẩn trương nói: “Cảm ơn!”
Úc Trạch nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Tranh thủ thời gian nói chuyện chính đi.”
Cố Diệp vội nói: “Đúng vậy, tôi đến đây để lấy tiền.

Hôm nay bọn tôi không có nhiều thời gian.

Khi nào có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Ồ, được.” Đỗ Gia Nặc cầm một phong bì trên bàn lên: “Tôi đã chuẩn bị trước rồi.”
Cố Diệp nhận lấy, cũng không nhìn vào trong, mỉm cười nhìn Úc Trạch: “Nhà chúng ta thật giàu có.”
Úc Trạch cười nhạt: “Nếu em thích tiền, từ nay về sau anh sẽ cho em tiền tiêu vặt.”
Cố Diệp mỉm cười, cất phong bì vào túi: “Không, em có thể tự kiếm được.”
Nhìn vào tương tác giữa hai người, Đỗ Gia Nặc cũng biết tin đồn trên mạng là sự thật.


Cố Diệp không phải người có thể để cho bản thân chịu oan ức, còn về vụ lùm xùm giữa cậu và Úc Trạch, cậu lại không giải thích.

Đỗ Gia Nặc cũng không biết tại sao mình cảm thấy khó chịu, cảm giác này khiến hắn bối rối.
Không muốn nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ, Đỗ Gia Nặc không nhịn được hỏi: “Đại sư, tương lai tôi có thể nhờ ngài xem bói được không?”
“Ừ.” Cố Diệp nhìn lại cậu ta: “Nhưng phải lấy tiền, anh thì lấy rất đắt.”
Đỗ Gia Nặc cười nói: “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.

Nhân tiện, tôi đã mua cho cậu một món quà khi tôi đi đóng phim.”
“Cám ơn, sau này không phải mua.

Nếu như thế này thì khi nhận tiền tôi sẽ cảm thấy xấu hổ.” Cố Diệp cười vẫy vẫy tay: “Được rồi, tôi đi đây.

Tôi vẫn còn bữa tối đang đợi ở nhà.”
Cố Diệp không muốn ở lâu sau khi lấy tiền, cũng không muốn nhận quà, không thích lợi dụng người khác, mối quan hệ với khách hàng chỉ là giao dịch.

Đỗ Gia Nặc đã từng đưa cho cậu một lần mà cậu đã rất xấu hổ rồi, hôm nay còn tặng quà cho cậu nữa.
Đỗ Gia Nặc sắc mặt phức tạp tiễn bọn họ, khi đến cửa thang máy, Cố Diệp cười nói: “Anh không cần xuống đâu, trở về đi.”
“Tôi …” Đỗ Gia Nặc vừa mở miệng, Cố Diệp đã đóng cửa thang máy trước khi hắn có thể nói gì thêm.
Không thấy bên kia nữa, Cố Diệp mới lấy ra phong bì có séc năm triệu bên trong, cậu mừng vô cùng: “Anh thấy chưa? Em cũng kiếm được tiền, về sau nếu anh phá sản thì em sẽ ủng hộ anh.”
Úc Trạch không khỏi dở khóc dở cười: “Bảo bối, đừng nói anh sẽ phá sản, ai cũng nói miệng của em phán câu nào cũng chuẩn.”
Cố Diệp bị chọc cười: “Ý em là nếu, đừng lo lắng, anh không thể phá sản được đâu.

Em vẫn chưa mua quà cho anh.

Bây giờ em có tiền rồi, anh muốn gì?”
“Em có thể ở cùng anh hai ngày là được.”
“Được rồi, gần đây em sẽ không lên Weibo hay đi có việc.

Chỉ cần không có ai tìm em thì em sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.

Thứ bảy và chủ nhật em sẽ đến gặp anh, được không?”
Với các đề nghị của Cố Diệp thì nói chung thì Úc Trạch đều sẽ cưng chiều nói “OK”, tất cả đều nghe theo cậu.
Sau khi rời khỏi khu dân cư, tình cờ trên đường đi có một cửa hàng hoa quả, Cố Diệp xấu hổ khi đi tay không về, nên đi mua một ít hoa quả mang theo.
Đỗ Gia Nặc đứng bên cửa sổ nhìn thấy Cố Diệp rời khỏi khu dân cư, mãi cho đến tận khi không thấy bóng dáng của Cố Diệp nữa hắn vẫn nhìn về phía cửa sổ một lúc lâu, trong lòng càng ngày càng khó chịu.

Hắn không biết tại sao mình lại như thế này, mỗi khi nhìn thấy Cố Diệp, nhịp tim của hắn sẽ tăng nhanh, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt cười của cậu, hắn đều sẽ sững sờ.

Hắn biết mình rất biết ơn Cố Diệp, nhưng cảm giác này là khác với lòng biết ơn.
Nhìn thấy Cố Diệp và Úc Trạch bên nhau, trong lòng hắn cảm thấy chua xót vô cớ.

Đứng ngẩn người hồi lâu hắn mới đóng rèm lại, không biết phải làm sao.

Phải một lúc sau, hắn mới nhận ra cảm giác vừa rồi có ý nghĩa như thế nào.

Lòng biết ơn đối với Cố Diệp bị hắn giấu kín trong lòng, qua năm tháng thì dần lên men, đổi vị.
Hắn muốn ở bên cạnh cậu, muốn bảo vệ cậu, muốn cho cậu tất cả.

Hắn đã làm việc chăm chỉ để tiến lên phía trước, từng muốn có một thân phận để có thể đứng thẳng trước mặt Cố Diệp nhưng bây giờ, hắn không thể nữa.

Đỗ Gia Nặc che mặt tự giễu, vậy mà lại thích ân nhân của mình, đây là bí mật cả đời cũng không thể nói ra.

Không biết liệu Cố đại sư đã tính ra chưa.
————
Nhìn thấy Úc Trạch đưa Cố Diệp trở về còn mua nhiều đồ như vậy, ông Úc vừa vui mừng vừa than thở: “Về sau đừng mua cái gì, ở nhà cái gì cũng có.”
Cố Diệp xấu hổ nói: “Con không mua thứ gì đắt tiền, chỉ mua một ít trái cây thôi.”
Ông Úc lúc này mới hài lòng, kêu người tiếp nhận: “Mau nghỉ ngơi đi, có nóng không?”
“Không sao ạ.” Cố Diệp cũng nhận thấy ông Úc rất thích mình, ánh mắt nhìn cậu còn trìu mến hơn cả con ruột, càng như vậy, cậu càng thấy xấu hổ.
Ông Úc vui vẻ: “Hai đứa đi nghỉ ngơi đi, cơm nước đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
“Đừng quá phiền phức ạ, chỉ cần ăn bữa cơm đơn giản thôi.”
“Không phiền phức, tất cả đều đã chuẩn bị trước rồi.

Muốn ăn điểm tâm gì không, ta sẽ cho đi làm ngay.”
“Con không ăn bánh ngọt, muốn ăn trái cây ạ.”
“Vậy thì để sai người đi gọt một đĩa hoa quả cho bớt nóng trước đã.”
Cố Diệp mỉm cười, bây giờ là đầu mùa thu, trời không nóng nữa, ông già có lẽ coi hai người như đứa trẻ rồi.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Cố Diệp đang ăn trái cây, cầm điều khiển trên bàn lên, vừa bật lên đã thấy một chương trình truyền hình đang chiếu trên TV.

Anh thứ của cậu đã ra mắt thêm hai chương trình tạp kỹ nữa, hiện đang rất nổi tiếng.

Mùa thứ hai và thứ ba đã xong rồi.

Chỉ là tập này vừa hay có sự xuất hiện của khách mời Đỗ Gia Nặc, màn trình diễn của hắn rất đáng chú ý, rất thú vị.

Cố Diệp thích thú nhìn: “Nhìn này, Đỗ Gia Nặc trên TV không giống như khi bình thường.

Đứa trẻ này rất thông minh, còn phản ứng nhanh nhẹn như vậy trên TV.

Tại sao trong cuộc sống hàng ngày lại ngốc nghếch, lá gan còn nhỏ như vậy nhỉ?”
Úc Trạch thấy cậu không nhìn ra cái gì, vẫn ngu ngơ như trước, cầm điều khiển từ xa lên, đổi kênh “Chúng ta đừng liên lạc với hắn nữa.”
Cố Diệp bối rối: “Tại sao?”
Úc Trạch nói thẳng với cậu: “Bởi vì anh ghen.”
Cố Diệp bất mãn giật lấy điều khiển từ xa, đổi lại kênh cũ: “Sao anh không uống xì dầu đi?”
“Xì dầu có vị mặn.

Anh không thích ăn đồ quá mặn.”
“Giấm chua tùy ý bay tới, không sợ chua chết sao?”

Không hẳn là ngẫu nhiên bay tới đâu, Úc Trạch nắm lấy tay Cố Diệp, mười ngón tay đan vào nhau ngón tay, ẩn ý nói: “Chỉ cần anh ta không tìm đường chết, anh ta có thể sẽ theo như lời của em, sự nghiệp sẽ rất tốt.”
Cố Diệp không hiểu, cho nên: “Đúng vậy, em nhìn người không bao giờ sai.

Chỉ cần anh ta không tự đâm đầu vào chỗ chết, anh ta ít nhất sẽ là ngôi sao hàng đầu Trung Quốc.”
Úc Trạch im lặng một lúc, vừa lòng bóp gương mặt của Cố Diệp: “Về phương diện này, tốt hơn em vẫn nên đần một chút.”
Cố Diệp: “…”
Sao cậu lại có cảm giác đây không phải là một lời khen nhỉ?
Không lâu sau, ông Úc hô gọi đi ăn tối.

Cố Diệp ném cái điều khiển từ xa, vừa đến phòng ăn đã ngửi thấy mùi thơm, bèn thốt lên: “Mùi thơm quá!”
Ông Úc cười nói: “Phật nhảy tường chính hiệu, cần ít nhất hàng chục nguyên liệu, hàng chục quy trình.

Hoàn thành mất ba ngày ba đêm.

Riêng canh nhân sâm cũng mất hơn mười giờ.

Cái này là do đầu bếp chuyên làm các món ăn truyền thống nổi tiếng làm đó.

Con nếm thử xem thế nào?”
Cố Diệp nhấp một ngụm canh trong ánh mắt mong đợi của ông Úc rồi giơ ngón tay cái tán thưởng: “Thật tuyệt vời!”
Ông Úc vui vẻ nói: “Tháng này, ta sẽ thưởng cho đầu bếp.”
Người quản gia vui vẻ viết lại: “Được rồi! Tôi sẽ gửi cho ông ta một bao lì xì khác.”
Ông Úc luôn thuyết phục Cố Diệp ăn nhiều hơn, ông cảm thấy cậu vừa nhỏ vừa gầy, bảo cậu nên ăn nhiều hơn một chút nên Cố Diệp bất đắc dĩ lén đưa cơm cho Úc Trạch.

Cậu ăn cũng khá được nhưng bây giờ cậu thực sự không thể ăn nhiều.

Có thể là do liên quan đến thể chất.

Cho dù có ăn bao nhiêu cậu cũng không béo nổi.

Theo lời mẹ cậu thì từ khi còn bé cậu đã rất yếu.

Có thể nuôi lớn như ngày hôm nay còn điều dưỡng tốt đến thế này đã là trời cao rủ lòng thương xót, không nghĩ tới lại còn cao đến 1m8.
Lão Úc nhìn thấy hành động nhỏ của cậu thì mới ngừng thuyết phục, cuối cùng tổng kết: “Con ăn ít quá.”
Cố Diệp nhìn bát Úc Trạch, thực tế thì bữa này cậu đã ăn nhiều hơn Úc Trạch rồi.
Sau khi ăn tối, Cố Diệp nằm xuống một lúc, Úc Trạch xem báo cáo trong hộp thư xong.

Ba giờ sau, hai người ra ngoài may quần áo.
Thường thì nhà thiết kế sẽ đến nhà để đo kích thước, lần này hai người đến cửa hàng này với tâm lý đi dạo.

Cố Diệp nhìn vào dãy thành phẩm vừa đẹp vừa quý kia, thở dài nói: “Nhà thiết kế này rất tài năng.”
Nhà thiết kế tươi cười chào hỏi: “Lần sau nếu giám đốc Úc đích thân đến thì hãy nói trước một câu, chúng tôi sẽ đích thân đến tận nhà.

Cố tam thiếu? Ồ, cuối cùng mới thấy người thật.” Nhà thiết kế này cũng là một người có tầm nhìn, là người trong giới thượng lưu.

Cho dù là người anh ta chưa may quần áo cho bao giờ thì anh ta cũng biết.

Điều này nhằm tránh sự lúng túng nếu không nhận ra người khác khi họ gặp nhau vào một ngày nào đó, cũng để tránh đắc tội nhầm người.
Cố Diệp mỉm cười nói: “Anh quá khách khí rồi.

May cho chúng tôi một số quần áo mùa thu và đồ tình nhân mặc ở nhà nữa.”
Đáy mắt nhà thiết kế thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền giấu đi cười nói: “Được.

Cậu thích phong cách nào để tôi thiết kế cho cậu.”
Anh đã thấy nhiều cặp đôi kiểu này nên cũng không nói gì, chỉ là anh thường thấy những người giàu có thích thay đổi khẩu vị mang theo có một thiếu niên đẹp trai nào đó tới mua vui.

Với thân phận của hai người này, hiển nhiên bọn họ không phải người có thể tùy ý chơi đùa, đây là tới thật.

Nếu là vị khách khác, nhà thiết kế có thể gợi ý nên may vài bộ đồ ngủ xinh xắn, thú vị hơn.

Nhưng đối mặt với hai người họ, nhà thiết kế cũng không dám nói.
Lúc này, Cố Diệp nhìn thấy một số bộ quần áo động vật mặc nhà, mèo con chó con, còn có tai và đuôi, Cố Diệp thích thú nói: “Dễ thương quá!”
Vẻ mặt Úc Trạch hơi đổi, nghiêm túc nói: “Em mặc đồ này thì đúng là đáng yêu thật.”
Cố Diệp mỉm cười chỉ vào mấy bản vẽ kia: “Bò sữa nhỏ này, khủng long này, gấu nhỏ này … Cho tôi một hàng này, mỗi mẫu hai bộ.”
Úc Trạch kinh ngạc nhìn cậu: “Em… Anh không mặc.”
Cố Diệp mỉm cười hì hì, đội một chiếc mũ thỏ, hỏi: “Cục cưng, em có dễ thương không?”
Úc Trạch biết cậu chơi xấu nhưng vẫn không kiềm chế được miệng: “Dễ thương lắm.”
Cố Diệp cười đểu: “Anh không muốn nhìn thấy em mặc sao? Mặc với em đi.”
Khóe miệng Úc Trạch giật giật: “Anh không muốn.”
Cố Diệp phồng má nhìn anh đầy tủi thân.

Cậu không chỉ muốn nhìn thấy Úc Trạch mặc mà còn muốn chụp ảnh Úc Trạch.

Khi về già cậu sẽ nhìn lại, làm lễ tế cho tuổi trẻ đã mất của mình.
Úc Trạch bất lực nhìn nhà thiết kế: “Lấy đi.

Em ấy lấy hai bộ.”
Nhà thiết kế rất sửng sốt, vội vàng ghi xuống, anh chưa bao giờ thấy Cố Diệp xinh đẹp khéo léo lại có tính cách đáng yêu như thế.
Cố Diệp cúi gằm mặt nói: “Vậy không lấy nữa, em không cần.” Hiện tại Úc Trạch không còn dễ lừa nữa, về sau khó sống rồi.
Úc Trạch dỗ dành: “Làm, làm hai bộ, nghe lời em mà.”
“Hehe.” Cố Diệp vui mừng, mặc quần áo xong hai người lại đi xem phim, buổi tối Cố Diệp định tự mình lái xe về.
Úc Trạch kéo anh: “Để anh đưa em về.”

“Không cần đâu, chỉ nửa giờ lái xe thôi.

Về đến nơi em sẽ gọi cho anh.”
Úc Trạch nhìn xe của Cố Diệp, vẫn còn chán ghét không thôi: “Em có muốn đổi xe không?”
Cố Diệp nhìn chiếc xe của mình: “Vẫn còn tốt mà, em không đổi đâu.”
Úc Trạch chán ghét: “Tháng sau sẽ có một chiếc xe thể thao mới, giá niêm yết là 20 triệu.

Hệ số an toàn rất tốt.

Anh sẽ đổi cho em.

Cái này… cho em trai em chơi đi.”
“Anh điên rồi à!” Cố Diệp không nói nên lời: “Đây là đồ chơi sao? Đưa cho nó chơi á?”
Úc Trạch vẫn cảm thấy xe của Cố Diệp không an toàn, cầm lấy chìa khóa xe: “Để anh đưa em về, đi thôi.”
Cố Diệp thầm nghĩ, cậu cảm thấy lời nói lúc sáng của mình quá chuẩn, cậu thật sự không nuôi nổi Úc Trạch.

Cái đồ phá nhà này, 20 triệu mà nói như hai tệ, quan niệm về tiền cũng khác với cậu.
Khi về đến nhà, ba Cố đang bưng một nồi thịt, mi mắt nhu hòa đút cho hai chú chó ăn.

Nhìn thấy Úc Trạch, ông lập tức căng mặt, Cố Diệp cười haha kêu lên: “Ba, con về rồi.”
“Con còn biết trở về à.”
Cố Diệp mỉm cười: “Tất nhiên là con biết về rồi.

Con rất nhớ ba đó!”
Cố Đức Thành tức giận bật cười trước lời nói của Cố Diệp, sắc mặt dịu đi rất nhiều, ông hỏi Úc Trạch: “Gần đây ba cậu có rảnh không?”
Úc Trạch nghiêm túc nói: “Có ạ.”
Cố Đức Thành vẻ mặt nghiêm túc sờ sờ đầu chó: “Tôi mời ông ấy đi uống rượu.”
Cố Diệp sửng sốt: “Ba, ba đừng nghĩ lung tung nữa, ba không thể đấu lại được đâu.”
Cố Đức Thành lập tức lạnh mặt, thằng nhóc hư thân này! Nói bậy!
Úc Trạch hỏi xong: “Ông ấy nói uống ở đâu cũng được, uống gì chú quyết định.”
Cố Đức Thành vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đến lúc đó tôi sẽ mang rượu tới.”
Cố Diệp mệt mỏi, cần gì phải vậy, ông Úc có thể uống hai cân, ba cậu thực sự không thể uống mà.
Cố Đức Thành cho chó ăn xong mới nhìn Cố Diệp: “Nghe nói con đi giúp cảnh sát giải quyết vụ án?”
Cố Diệp mỉm cười: “Con không giúp được gì nhiều, chỉ nhúng tay vào một chút thôi.”
Cố Đức Thành bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ cần trong lòng con hiểu rõ là được, nhớ chú ý an toàn.”
“Được rồi, con hiểu rồi.

Tiện thể, ba ơi, chương trình ngày mai có kịch bản gì không?”
Cố Đức Thành cau mày: “Con muốn thứ vớ vẩn kia làm gì? Thích gì nói đấy là được.”
Cố Diệp rất bội phục, không hổ là ba.
Lúc này, Úc Trạch nói: “Cháu phải về rồi, ngày khác đến thăm chú ạ.”
Cố Diệp không đành lòng: “Anh ăn cơm đã rồi đi.”
Úc Trạch lắc đầu với cậu, ra hiệu cậu đừng làm ba mình tức giận.
Cố Đức Thành đi ở phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, bất mãn nói: “Đã đến tận đây rồi, cơm chưa ăn đã đi là nói kiểu gì vậy? Vào ăn đi.”
Khóe miệng Úc Trạch nhếch lên, vẻ mặt thoải mái: “Cháu cảm ơn chú.”
Cố Diệp nhếch mép: “Chú cái gì, gọi ba!”
Cố Đức Thành sắc mặt lạnh lùng nhìn Cố Diệp: “Con im đi.”
Cố Diệp lần thứ hai cúi xuống: “Con xin lỗi!”
Cố Đức Thành lại giận đến bật cười, cũng đâu có ai nuông chiều đâu mà sao có thể bướng đến vậy?
————
Sáng sớm hôm sau, tổ chương trình đúng hẹn tới quay người ba quốc dân Cố Đức Thành.

Sáng sớm, theo thói quen thường ngày, Cố Đức Thành dậy sớm đi lại trong nhà hai lần để hít thở không khí trong lành và tập thể dục.

Như thường lệ, mẹ Cố dậy đắp mặt nạ và giúp bảo mẫu làm bữa sáng.

Trên thực tế, bảo mẫu cũng có thể làm một bữa ăn ngon nhưng chủ yếu là vì mẹ Cố đã quen với việc chăm sóc bọn nhỏ, sợ bọn nhỏ ăn không quen.
Khi Cố Đức Thành quay lại, ông hỏi: “Ăn gì vậy?”
Cố phu nhân cười nhẹ: “Ăn mì đi, cả hai đứa trẻ đều thích ăn mì làm bằng tay.”
Người dẫn chương trình vẫn luôn theo sát hiện trường.

Cô là một phụ nữ đã ngoài ba mươi, thanh lịch quý phái, cũng có trí tuệ, năng lực ứng biến cũng thuộc hạng nhất.

Cô cũng biết cách tìm chủ đề: “Con cả và con thứ của ngài có thường xuyên về không ạ?”
Cố Đức Thành vừa đi vừa nói: “Có về, hai em trai chúng đều ở nhà nên chúng nó sẽ về, nếu không thì thằng ba cũng có thể lôi chúng nó về.”
Cố phu nhân nói thêm: “Ngày hôm qua tôi có gửi tin nhắn rồi, hai đứa sẽ về ăn tối.”
Nhìn thấy vậy, người chủ trì cũng biết gia đình này hòa thuận, nhất là bốn anh em, không có chuyện tranh giành quyền lực, tranh đoạt tiền bạc như những gia đình khác.
“Mối quan hệ giữa anh em của họ thực sự rất tốt.

Ba Cố có thể chia sẻ với chúng tôi cách giáo dục hay không?”
Cố Đức Thành suy nghĩ một chút, xem ra ông chưa bao giờ để ý tới chuyện này, tổng kết lại: “Chắc là do thằng cả quản đi, chúng nó đều sợ anh cả.”
Người chủ trì: “… Ồ, vậy người anh cả hẳn phải rất ưu tú và rất yêu thương các em nhỉ.

Như vậy mới được các em ngưỡng mộ chứ, ngài có thể dùng một vài câu ngắn gọn nhất để nhận xét bốn đứa con không, nói anh cả trước đi.”
Cố Đức Thành suy nghĩ một chút: “Đứa lớn trầm ổn, đứa thứ hai thông minh, đứa thứ tư là ngây thơ.”
Sau khi nói xong ba người, duy chỉ không nói đến Cố Diệp, người dẫn chương trình tò mò hỏi: “Vậy còn đứa thứ ba thì sao?”
Ba Cố mặt đầy phức tạp, không biết phải nói gì.

Người dẫn chương trình ngay lập tức nhận ra rằng trong này có điểm nóng, ngày nay các chương trình talkshow không thể cổ hủ như trước, nếu không có điểm nóng thì giới trẻ sẽ không thích xem.

Họ chủ yếu dạy giới trẻ cách khởi nghiệp, để họ học hỏi kinh nghiệm đi trước và lợi thế của các doanh nhân giàu có.

Cho nên chương trình của họ sẽ theo xu hướng, đào sâu ra một số điểm nóng mà khán giả thích xem.

Mức độ phổ biến của Cố Diệp trên Internet rất cao, người dẫn chương trình hỏi: “Có khó nói không?”
Ba Cố trông nghiêm túc: “Đứa thứ ba là một đứa hư thân mất nết.”
Người dẫn chương trình rất ngạc nhiên nói: “Ồ! Cái này có thể để không ạ?”
Cố Đức Thành tùy tiện nói: “Sao cũng được.”
“Chúng tôi có một phần cần đến trường quay thực hiện một bản tóm tắt cuối cùng.

Chúng tôi cần một thành viên trong gia đình đi cùng với ngài.

Chỉ trước mặt người trong nhà thì ngài mới có thể thể hiện mặt thật của mình.

Lần này, ngài muốn mang ai đi theo?”
Cố Đức Thành không chút do dự: “Mang theo thằng ba.”
Người chủ trì mỉm cười đầy ẩn ý, trong cuộc đấu giá lần trước cũng mang theo đứa thứ ba, lần này cũng mang theo đứa thứ ba, cho dù có mắng đứa thứ ba hư thân mất nết nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ông cưng đứa thứ ba nhất.

Đứa con thứ ba có ma lực gì mà có thể khiến ba Cố treo ở đầu tim, đi đâu cũng mang theo?
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi ngoài hai mươi đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng và quần jean ôm thân, đơn giản tùy ý đi xuống lầu.


Nhìn lối ăn mặc của cậu trông chẳng khác gì đứa bé nhà hàng xóm.

Tuy nhiên khuôn mặt tinh xảo cùng ngũ quan hoàn mỹ của cậu hoàn hảo đến mức không thể tìm ra khuyết điểm, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhẹ, tao nhã lịch sự nhưng cũng khiến người ta không khỏi cảm thán, giống như đã thoát khỏi trần gian phức tạp này.

Là người dẫn chương trình của đài truyền hình quốc gia, kiểu tài năng xuất chúng nào cô cũng đã từng gặp, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một người có khí chất bất phàm như vậy.

Còn có đôi mắt đen của cậu nữa, khi bị cậu liếc qua thì có cảm giác như bị nhìn thấu.
“Xin chào chị, nhân viên làm việc chăm chỉ quá.” Cố Diệp cười nhẹ hỏi: “Bắt đầu sớm vậy sao?”
Cố Đức Thành giới thiệu: “Đây là đứa thứ ba.

Thứ bảy chủ nhật không có lớp học, nó sẽ ở nhà một ngày.”
Các nhân viên rối rít kịp phản ứng, đây là “đứa bé hư” trong truyền thuyết? Cậu rõ ràng là một tiểu công tử nhà giàu nho nhã, thanh lịch, hư chỗ nào đâu?
Sau khi Cố Diệp chào họ, cậu đi vào bếp: “Mẹ ơi, ăn gì vậy?”
“Ăn mì.”
“Con muốn hai quả trứng gà.”
“Được rồi, gọi em trai con dậy.”
Cố Diệp đứng ở cửa hỏi: “Hôm nay mẹ đi đâu thế?”
Cố phu nhân rửa tay, những gì còn lại thì không quản nữa: “Mẹ cũng phải đi làm, có chuyện gì vậy?”
Cố Diệp híp mắt cười, nói: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ sắp giàu rồi, không, gần đây mẹ cũng làm ăn phát đạt, sự nghiệp lên một tầm cao mới.”
Cố phu nhân nghe vậy, vui vẻ vỗ vai Cố Diệp: “Hahaha, mẹ sẽ thêm một quả trứng cho con!”
Cố Diệp nhịn cười: “Không, hai là đủ.”
Đến giờ ăn, Cố Diệp phát hiện trong bát của mình có ba quả trứng, Cố Diệp không khỏi dở khóc dở cười: “Con không thể ăn nhiều như vậy.”
Ba Cố trầm mặt, đưa bát: “Đừng lãng phí, đưa cho ba.”
Cố Diệp liếc mắt nhìn ông, đưa quả trứng cho ba Cố, nghiêm túc nói: “Chú ý huyết áp của ba đấy.”
Quay cả buổi mới có dáng vẻ của hai cha con, kết quả là cậu con trai không nghe lời, còn muốn quản ngược lại ba mình, ba Cố trầm mặt lấy lại chiếc bát.

Cái ánh mắt phẫn uất kia, cameraman không nhịn được đành phải cho ông một màn cận cảnh.
Sau khi ăn xong, Cố Đức Thành phải đến công ty, theo lời ông nói lúc trước, ông phải đưa Cố Diệp đi cùng.
Cố Diệp nhỏ giọng nói: “Anh cả của con đã ở đó rồi, con đến làm gì?”
Cố Đức Thành nghiêm túc nhìn cậu: “Học thêm kiến thức.”
Cố Dương thì thào: “Con cũng muốn đi.”
Cố phu nhân chế nhạo: “Không, con không muốn đâu.

Hôm nay giáo viên sẽ đến.

Năm tờ giấy bài thi đó không thể không làm xong.

Hôm nay con không được phép đi đâu.

Làm mười bài thi cho mẹ.”
Cố Dương ủy khuất: “Con cũng đâu phải là đứa đần.”
Cố phu nhân ghét bỏ: “Sự khác biệt giữa con và đứa đần là gì cơ?”
“Anh!”
Cố Diệp vẻ mặt bất lực, sờ sờ đầu dưa của em trai, an ủi: “Em phải mạnh mẽ lên.

Đến lúc anh trở về mang đồ ăn ngon cho em, chúng ta không chọc được mẹ đâu.”
Cố Dương bực bội quay lại phòng, đóng cửa lại.

Cậu nhìn năm bộ giấy kiểm tra với vẻ mặt sững sờ, câu nào không biết chọn C, đề mục viết lung tung, lừa xong bắt đầu chơi game, làm thầy giận đến mức muốn từ chức.

Cố Dương cũng oan ức lắm, cậu không biết, nói hay nghe đều không hiểu, cậu biết làm sao giờ! Chẳng lẽ cậu không muốn kiểm tra được 100 điểm sao? Nếu giáo viên không cho được thì còn có thể làm thế nào?
Cố Diệp cũng đau khổ, chạy với ba được một ngày thì bị anh cả bắt được dạy dỗ đôi ba câu, ngày tiếp theo chân gầy hẳn đi một chút.

Cố đại sư trong lòng âm thầm thề, suốt đời không được đến chỗ của ba, nếu không sẽ kiệt sức.
Cuối chương trình, quay trở lại trường quay, sau khi nghe Cố Đức Thành kỳ vọng vào thế hệ mới, người dẫn chương trình hỏi Cố Diệp: “Hôm nay đã chạy cùng ba cả một ngày rồi, cậu có muốn nói gì với ba không?”
Cố Đức Thành vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Diệp, trong mắt mang theo kỳ vọng cậu sẽ nói mấy câu như ngưỡng mộ sùng bái gì đó… Những đứa trẻ bình thường đều nói như vậy.
Cố Diệp nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Quá mệt rồi, ba ơi nghỉ hưu đi, về nhà chơi bóng, dắt chó đi dạo, để anh cả làm tất.”
Cố Đức Thành: “…”
Người dẫn chương trình nhịn cười: “Hình ảnh của ba trong lòng cậu là gì?”
Cố Diệp híp mắt: “Những người khác có phải đã nói hết rồi không?”
Người dẫn chương trình cười, trong lòng thầm nói trong lòng có lẽ Cố Diệp đã tính toán chuyện này?
Cố Diệp tò mò hỏi: “Anh tôi nói cái gì?”
Cổ động viên cười nói: “Khi nào chương trình phát sóng sẽ biết.”
Cố Diệp nở nụ cười: “Có phải khen ông ấy cực kì hoa mỹ, hâm mộ ông ấy, còn nói ông ý cực kì nghiêm túc?”
Người dẫn chương trình dở khóc dở cười, đúng là vậy thật.
Cố Diệp lo lắng: “Anh trai tôi nói gì?” Biết người dẫn chương trình không dễ trả lời, Cố Diệp nói thay cô: “Anh ấy chắc chắn là giống như đang đọc kịch bản, nói ba rất nghiêm túc, là thần tượng của anh ấy.

Đúng, tôi nói những điều mà người khác không dám nói.

Thực ra, bề ngoài ba tôi là một người ba nghiêm khắc.

Ngày nào về nhà cũng dạy con cái, nếu không vừa ý thì nói sẽ đi đánh gãy chân luôn nhưng trên thực tế, lần nào ông cũng nâng gậy lên thật cao, tiếng gõ bàn cũng rất lớn, còn cực kì mạnh mẽ không nói tay mình đau.”
Khóe miệng Cố Đức Thành nhếch lên, ánh mắt cảnh cáo Cố Diệp, ăn nói cho cẩn thận!
Cố Diệp cười nói tiếp: “Ba còn rất ngạo kiều đấy nhé, trong lòng muốn gần gũi với con trai nhưng lại không nói lời nào.

Rất ngại đúng không? Trong lòng cực kì muốn ôm muốn bế lên cao, nhưng mà ngoài miệng lại rất nghiêm túc: “Học hành không tốt! Tao sẽ đánh gãy chân của mày!” Cố Diệp buông tay, bất đắc dĩ nói:”Đáng yêu như vậy đó.”
Toàn bộ khán giả đều bị chọc cười, nói vậy cũng quá thực tế rồi, dường như hầu hết các ông bố ở độ tuổi này đều thuộc mẫu người này.
Sắc mặt Cố Đức Thành đỏ lên, bị Cố Diệp nói trúng khiến ông xấu hổ chỉ muốn đánh đứa nhỏ.
Cố Diệp ôm cánh tay của ba, nở nụ cười: “Tuy nhiên, chúng con yêu ba mà.

Mệt thì nghỉ ngơi đi, bọn con nuôi ba.”
Cố Đức Thành vốn đang trầm mặt, lúc này khóe miệng không kìm nén được, đáy mắt có chút chua xót, ngàn vạn lời nói cũng không có gì sánh được với câu nói này: Chúng con nuôi ba.
Sau khi phần này được hoàn thành, clip đã được đăng tải trên Internet, ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Cố Diệp cũng quá dám nói rồi, cứ trêu râu cọp của ba, tuyệt nhất là sau mỗi lần chọc ghẹo cậu còn không bị mắng, còn có thể vuốt mượt.

Cuối cùng cũng đến lúc tập đầu tiên của chương trình này bắt đầu lên sóng, trước khi chương trình phát sóng có một hotsearch: Ông bố quốc dân Cố Đức Thành, người con trai yêu nhất của ông là con trai thứ ba Cố Diệp, thật là đáng yêu!
Cố Diệp nhàn rỗi được một tháng, thứ bảy chủ nhật cũng không có vụ án quái gở nào để giải quyết.

Cậu cứ loanh quanh ở công ty và nhà của Úc Trạch.

Thấy hot search này, cậu ung dung tách vỏ hạt dưa đưa cho ba: “Con trai yêu thích của ba là con sao? Con có phải là đứa con ba yêu quý nhất không?”
Ba Cố lạnh lùng nói: “Cút đi!”
Cố Diệp nhẹ nhàng đứng dậy, cho vào túi hai nắm hạt dưa, chuẩn bị đi ra.
Nhưng trước khi ra ngoài, cậu đã đưa cho Diêm Vương hai nén hương, cầu xin cha nuôi phù hộ cho cậu: “Để tôi nghỉ ngơi thêm một tháng nữa.

Kỳ nghỉ tiếp theo ít nhất phải hai tháng, thiếu một ngày là không được.”
Cố Diệp sau khi thắp hương xong thì chạy ra khỏi nhà nên không thấy hương trên lư hương, bởi vì lời nói của cậu mà đã bị dập tắt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện