Phản ứng của nữ nhân khiến đám đông hơi bất ngờ, chỉ nghe nàng tiếp tục nói: “Chưa từng thấy bạn bè trai gái cãi nhau à, nhìn cái gì, giải tán đi!”
“Ồ…”
Nghe thấy là quan hệ bạn bè trai gái, mấy người muốn bước tới giúp đỡ vào trước đó lập tức tỏ ra xấu hổ, vốn có ý tốt muốn giúp đỡ, không ngờ lại thành làm phiền người ta.
“Phì, thể hiện tình cảm trên đường là ngại mình chết quá nhanh à.”
Phạm Kiến thấy không còn trò vui gì để xem, không nhịn được hùng hổ nhanh chóng trà trộn vào trong đám người rời đi.
“Đi!”
Thấy đám người xung quanh đã giải tán, nữ nhân kéo tay Triệu Khách đi ra ngoài, cho đến khi cách xa quán mỳ một quãng rồi, nàng mới dừng lại xoa đầu, nói: “Ngươi ra tay quá độc ác.”
Sau khi Triệu Khách thấy vết thương trên đầu nàng không có gì đáng ngại, sắc mặt đen xì xoay người muốn đi.
“Ôi ôi ôi, ngươi làm ta ngã đau như vậy, ta còn giải thích giúp ngươi, không nói một câu xin lỗi nào à?”
“Lần sau đừng vỗ vai ta từ sau lưng nữa.”
Triệu Khách dừng bước cũng không quay đầu lại nói, hắn chán ghét người khác xuất hiện sau lưng hắn, đáng ghét hơn là người khác đi vỗ vai hắn.
“Vậy ngươi đừng đi nữa, bệnh của ngươi sao rồi, cách ngủ quan tài mà ta nói cho ngươi biết lần trước cũng không tệ lắm đúng không.”
Nữ nhân sải bước đuổi theo, xem ra không hề thấy tức giận vì Triệu Khách ra tay với nàng, ngược lại còn quan tâm bệnh tình của Triệu Khách.
Nghề nghiệp của nữ nhân này là bác sĩ tâm lý, tên là Vương Na, cũng được coi là một chuyên gia bệnh tâm thần có chút danh tiếng ở nơi này, sở dĩ Triệu Khách lại ngủ ở trong quan tài, cũng vì nàng đề nghị.
Nhưng tính toán ra trước sau mình cũng chỉ đi khám mấy lần, sau này bệnh tình ổn định hơn đã không đi nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, còn gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
“Vừa nãy có nhiều người mắng chửi ngươi như vậy nhưng ngươi không phát bệnh, xem ra chứng bệnh của ngươi thật sự đã khôi phục, vậy đi, chúng ta hẹn thời gian đến chỗ ta để chẩn đoán chính xác hơn.”
“Không đi!”
Triệu Khách từ chối rất quyết đoán, không phải vì tiền chữa bệnh ở nơi đó rất đắt đỏ, mà vì hắn không chịu được bị người khác nhìn tới nhìn lui cứ như chuột bạch.
“Không đi cũng được, ngươi cho ta địa chỉ, ta đến tìm ngươi.”
Tuy bị Triệu Khách lạnh lùng từ chối nhưng hình như Vương Na cũng không định từ bỏ như vậy, quấn lấy Triệu Khách đòi địa chỉ.
Triệu Khách bị nàng làm phiền không còn cách nào khác, đành phải nói địa chỉ nhà hàng cho nàng biết, lúc này mới khiến Vương Na chịu rời đi.
“Thiên Vương Cái Địa Hổ, Ngọc Đế…”
Phạm Kiến vừa hát vừa đi ra cổng chợ, trước khi đi không quên thó hai trái dưa leo từ một quầy rau, ăn một cách ngon lành.
Vừa nghĩ đến vừa rồi ở trong tiệm mì mình được nhiều người ủng hộ như vậy, Phạm Kiến vẫn không nhịn được cảm thấy cả người bừng bừng phấn chấn, cảm giác mình rất ngầu, dự định quay về sẽ đăng một bài về chuyện này lên Weibo.
Nhưng nhớ đến đôi chân dài trắng nõn mềm mại, cùng lớp ren màu hồng kia, trong lòng Phạm Kiến lại cảm thấy ngứa ngáy, âm thầm chửi bới: “Phì, khốn kiếp, một củ cải trắng tốt như thế lại để cho heo ủi.
Phạm Kiến đi về phía trước, đột nhiên thấy bắp ngô được trồng trong ruộng ở bên cạnh, ánh mắt sáng ngời nhìn hai bên thấy xung quanh vắng lặng, liền rón rén đi vào tiện tay bẻ hai bắp ngô, lúc quay đầu lại đã thấy một người đứng sau lưng hắn ta.
“Ngươi!”
Phạm Kiến trợn to mắt, một cảm giác chẳng tốt lành gì xông thẳng lên đầu, đang muốn há to miệng gọi người, đã thấy người tới đột nhiên đưa tay ra bóp cổ họng Phạm Kiến, năm ngón tay kẹp chặt xương cổ Phạm Kiến như một cái kìm sắt, khiến lồng ngực Phạm Kiến thít chặt thở không ra hơi.
“Miệng lưỡi châm ngòi thổi gió, ngươi nên xuống địa ngục!”
Vừa nói hết câu, chỉ thấy cái tay đang bóp cổ Phạm Kiến nhanh chóng di chuyển lên trên, bóp miệng Phạm Kiến ra, không biết trên bàn tay còn lại đã cầm một con dao găm màu đen xì từ lúc nào.
“Xoẹt!”
Sau khi trong ruộng ngô vang lên một tràng tiếng sàn sạt, đã nhanh chóng yên tĩnh lại, không lâu sau đã thấy một chiếc xe gắn máy nhanh chóng rời đi dọc theo con đường nhỏ.
Trong ruộng ngô tươi tốt chỉ còn lại một vũng máu và mấy bắp ngô bị bẻ xuống, ngoài ra không còn gì nữa.
“Rầm rầm rầm…”
Lưỡi dao tạo ra tiếng gõ nhẹ nhàng lại giàu cảm xúc ở trên chiếc thớt gỗ, dao làm bếp mới tinh nhẹ nhàng gõ vào thân cá đã được cắt ra.
Từng cây xương cá bị gõ vào đều rung lên ở dưới thịt cá, ngay tức khắc dao lớn đổi thành dao nhỏ cắt từ trên xuống dưới, sau đó chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng lắc, xương cá hoàn chỉnh được tách ra từ trên thịt cá, không thiếu một cây cũng không rơi một cây.
“Tuyệt vời!”
Bốn thực khách ngồi trên bàn cơm nhìn kỹ thuật dùng dao vô cùng tuyệt vời trước mắt không nhịn được trợn to mắt, thậm chí là ngừng thở, nhưng đối mặt với quá trình lọc xương quá đặc sắc này vẫn không nhịn được khen ngợi.
Triệu Khách gật đầu mỉm cười, lấy ra một cái đại tràng màu phấn hồng được ngâm trong nước để khử mùi.
Hắn nhanh chóng cắt thành miếng, xoa đồ gia vị được chế tạo bí mật, sau đó đổ hỗn hợp thịt cá với cả rượu vang đỏ vào trong cái đại tràng màu phấn hồng,
“Đại tràng!”
“Ồ…”
Nghe thấy là quan hệ bạn bè trai gái, mấy người muốn bước tới giúp đỡ vào trước đó lập tức tỏ ra xấu hổ, vốn có ý tốt muốn giúp đỡ, không ngờ lại thành làm phiền người ta.
“Phì, thể hiện tình cảm trên đường là ngại mình chết quá nhanh à.”
Phạm Kiến thấy không còn trò vui gì để xem, không nhịn được hùng hổ nhanh chóng trà trộn vào trong đám người rời đi.
“Đi!”
Thấy đám người xung quanh đã giải tán, nữ nhân kéo tay Triệu Khách đi ra ngoài, cho đến khi cách xa quán mỳ một quãng rồi, nàng mới dừng lại xoa đầu, nói: “Ngươi ra tay quá độc ác.”
Sau khi Triệu Khách thấy vết thương trên đầu nàng không có gì đáng ngại, sắc mặt đen xì xoay người muốn đi.
“Ôi ôi ôi, ngươi làm ta ngã đau như vậy, ta còn giải thích giúp ngươi, không nói một câu xin lỗi nào à?”
“Lần sau đừng vỗ vai ta từ sau lưng nữa.”
Triệu Khách dừng bước cũng không quay đầu lại nói, hắn chán ghét người khác xuất hiện sau lưng hắn, đáng ghét hơn là người khác đi vỗ vai hắn.
“Vậy ngươi đừng đi nữa, bệnh của ngươi sao rồi, cách ngủ quan tài mà ta nói cho ngươi biết lần trước cũng không tệ lắm đúng không.”
Nữ nhân sải bước đuổi theo, xem ra không hề thấy tức giận vì Triệu Khách ra tay với nàng, ngược lại còn quan tâm bệnh tình của Triệu Khách.
Nghề nghiệp của nữ nhân này là bác sĩ tâm lý, tên là Vương Na, cũng được coi là một chuyên gia bệnh tâm thần có chút danh tiếng ở nơi này, sở dĩ Triệu Khách lại ngủ ở trong quan tài, cũng vì nàng đề nghị.
Nhưng tính toán ra trước sau mình cũng chỉ đi khám mấy lần, sau này bệnh tình ổn định hơn đã không đi nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, còn gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
“Vừa nãy có nhiều người mắng chửi ngươi như vậy nhưng ngươi không phát bệnh, xem ra chứng bệnh của ngươi thật sự đã khôi phục, vậy đi, chúng ta hẹn thời gian đến chỗ ta để chẩn đoán chính xác hơn.”
“Không đi!”
Triệu Khách từ chối rất quyết đoán, không phải vì tiền chữa bệnh ở nơi đó rất đắt đỏ, mà vì hắn không chịu được bị người khác nhìn tới nhìn lui cứ như chuột bạch.
“Không đi cũng được, ngươi cho ta địa chỉ, ta đến tìm ngươi.”
Tuy bị Triệu Khách lạnh lùng từ chối nhưng hình như Vương Na cũng không định từ bỏ như vậy, quấn lấy Triệu Khách đòi địa chỉ.
Triệu Khách bị nàng làm phiền không còn cách nào khác, đành phải nói địa chỉ nhà hàng cho nàng biết, lúc này mới khiến Vương Na chịu rời đi.
“Thiên Vương Cái Địa Hổ, Ngọc Đế…”
Phạm Kiến vừa hát vừa đi ra cổng chợ, trước khi đi không quên thó hai trái dưa leo từ một quầy rau, ăn một cách ngon lành.
Vừa nghĩ đến vừa rồi ở trong tiệm mì mình được nhiều người ủng hộ như vậy, Phạm Kiến vẫn không nhịn được cảm thấy cả người bừng bừng phấn chấn, cảm giác mình rất ngầu, dự định quay về sẽ đăng một bài về chuyện này lên Weibo.
Nhưng nhớ đến đôi chân dài trắng nõn mềm mại, cùng lớp ren màu hồng kia, trong lòng Phạm Kiến lại cảm thấy ngứa ngáy, âm thầm chửi bới: “Phì, khốn kiếp, một củ cải trắng tốt như thế lại để cho heo ủi.
Phạm Kiến đi về phía trước, đột nhiên thấy bắp ngô được trồng trong ruộng ở bên cạnh, ánh mắt sáng ngời nhìn hai bên thấy xung quanh vắng lặng, liền rón rén đi vào tiện tay bẻ hai bắp ngô, lúc quay đầu lại đã thấy một người đứng sau lưng hắn ta.
“Ngươi!”
Phạm Kiến trợn to mắt, một cảm giác chẳng tốt lành gì xông thẳng lên đầu, đang muốn há to miệng gọi người, đã thấy người tới đột nhiên đưa tay ra bóp cổ họng Phạm Kiến, năm ngón tay kẹp chặt xương cổ Phạm Kiến như một cái kìm sắt, khiến lồng ngực Phạm Kiến thít chặt thở không ra hơi.
“Miệng lưỡi châm ngòi thổi gió, ngươi nên xuống địa ngục!”
Vừa nói hết câu, chỉ thấy cái tay đang bóp cổ Phạm Kiến nhanh chóng di chuyển lên trên, bóp miệng Phạm Kiến ra, không biết trên bàn tay còn lại đã cầm một con dao găm màu đen xì từ lúc nào.
“Xoẹt!”
Sau khi trong ruộng ngô vang lên một tràng tiếng sàn sạt, đã nhanh chóng yên tĩnh lại, không lâu sau đã thấy một chiếc xe gắn máy nhanh chóng rời đi dọc theo con đường nhỏ.
Trong ruộng ngô tươi tốt chỉ còn lại một vũng máu và mấy bắp ngô bị bẻ xuống, ngoài ra không còn gì nữa.
“Rầm rầm rầm…”
Lưỡi dao tạo ra tiếng gõ nhẹ nhàng lại giàu cảm xúc ở trên chiếc thớt gỗ, dao làm bếp mới tinh nhẹ nhàng gõ vào thân cá đã được cắt ra.
Từng cây xương cá bị gõ vào đều rung lên ở dưới thịt cá, ngay tức khắc dao lớn đổi thành dao nhỏ cắt từ trên xuống dưới, sau đó chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng lắc, xương cá hoàn chỉnh được tách ra từ trên thịt cá, không thiếu một cây cũng không rơi một cây.
“Tuyệt vời!”
Bốn thực khách ngồi trên bàn cơm nhìn kỹ thuật dùng dao vô cùng tuyệt vời trước mắt không nhịn được trợn to mắt, thậm chí là ngừng thở, nhưng đối mặt với quá trình lọc xương quá đặc sắc này vẫn không nhịn được khen ngợi.
Triệu Khách gật đầu mỉm cười, lấy ra một cái đại tràng màu phấn hồng được ngâm trong nước để khử mùi.
Hắn nhanh chóng cắt thành miếng, xoa đồ gia vị được chế tạo bí mật, sau đó đổ hỗn hợp thịt cá với cả rượu vang đỏ vào trong cái đại tràng màu phấn hồng,
“Đại tràng!”
Danh sách chương