“Nếu cụ bà đã nói thẳng thì tôi cũng không vòng vo nữa, đúng là hơi giày vò người khác thật”, Từ Nam Đống mỉm cười: “Lần này tôi tới là vì cậu Lâm, nhưng không biết ai là cậu Lâm nhỉ?”
“Cậu Lâm… Lâm Chính?”
Nụ cười trên môi cụ bà Tô cứng đờ.
Những người khác cũng sững sờ.
Không ngờ ông Phật lớn này lại tới vì Lâm Chính?
Cụ bà Tô nhất thời không biết trả lời thế nào.
Từ Nam Đống là ai chứ? Ông lập tức nhận thấy có gì đó không ổn.
Từ Thiên bên cạnh nói nhỏ vài câu, Từ Nam Đống lập tức nhìn Tô Nhu, hai mắt sáng lên, bước về phía trước.
“Xin hỏi cô là cô Lâm đúng không ạ?”
Tô Nhu giật nảy mình, nhắm mắt gật đầu.
Nhưng Tô Mỹ Tâm ở bên cạnh lại khịt mũi khịa một câu: “Cô Lâm cái gì? Hai người họ sắp ly hôn rồi”.
“Mỹ Tâm, im miệng”.
Cụ bà Tô và Tô Bắc đồng thanh quát lên.
Toàn thân Tô Mỹ Tâm run rẩy, sau đó tủi thân bĩu môi.
Từ Nam Đống hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.
Có vẻ như cậu Lâm với người nhà họ Tô chung sống không được hoà thuận lắm.
Nhưng điều này cũng không liên quan gì đến ông.
“Cô Lâm, xin hỏi hiện nay cậu Lâm đang ở đâu?”
“Ở nhà tôi”.
“Vậy cô đưa chúng tôi đến đó có tiện không? Tôi có chuyện muốn nhờ, cô yên tâm, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu Lâm đâu”, Từ Nam Đống lịch sự nói.
“Ừm… được rồi…”, Tô Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nhưng mới đi được mấy bước, dường như nghĩ tới điều gì, cô lại quay đầu nói với cụ bà Tô: “Bà nội, về việc ly hôn với Lâm Chính, xin bà hãy cho cháu thêm chút thời gian…”
Nói xong cô bước ra ngoài.
Cô vừa dứt lời, mặt cụ bà Tô lập tức tái đi.
Từ Nam Đống khẽ cau mày, liếc nhìn người nhà họ Tô rồi bỏ đi không nói một lời.
“Chủ tịch Từ, chủ tịch Từ, xin hãy đợi!”, cụ bà Tô vội vàng đuổi theo.
Nhưng lần này Từ Nam Đống không thèm nhìn người nhà họ Tô nữa mà lên xe luôn.
Từ Thiên ngăn cụ bà Tô lại.
“Tôi hy vọng chuyện ly hôn giữa Lâm Chính và nhà họ Tô các người sẽ không thành sự thật”, Từ Thiên thấp giọng nói với mấy người cụ bà Tô, sau đó cũng quay người lên xe.
Chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz nghênh ngang rời đi.
Cụ bà Tô ngây người tại chỗ.
Tô Bắc, Tô Cối, Tô Mỹ Tâm và những người khác cũng mờ mịt.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Từ Thiên?
“Cậu Lâm… Lâm Chính?”
Nụ cười trên môi cụ bà Tô cứng đờ.
Những người khác cũng sững sờ.
Không ngờ ông Phật lớn này lại tới vì Lâm Chính?
Cụ bà Tô nhất thời không biết trả lời thế nào.
Từ Nam Đống là ai chứ? Ông lập tức nhận thấy có gì đó không ổn.
Từ Thiên bên cạnh nói nhỏ vài câu, Từ Nam Đống lập tức nhìn Tô Nhu, hai mắt sáng lên, bước về phía trước.
“Xin hỏi cô là cô Lâm đúng không ạ?”
Tô Nhu giật nảy mình, nhắm mắt gật đầu.
Nhưng Tô Mỹ Tâm ở bên cạnh lại khịt mũi khịa một câu: “Cô Lâm cái gì? Hai người họ sắp ly hôn rồi”.
“Mỹ Tâm, im miệng”.
Cụ bà Tô và Tô Bắc đồng thanh quát lên.
Toàn thân Tô Mỹ Tâm run rẩy, sau đó tủi thân bĩu môi.
Từ Nam Đống hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.
Có vẻ như cậu Lâm với người nhà họ Tô chung sống không được hoà thuận lắm.
Nhưng điều này cũng không liên quan gì đến ông.
“Cô Lâm, xin hỏi hiện nay cậu Lâm đang ở đâu?”
“Ở nhà tôi”.
“Vậy cô đưa chúng tôi đến đó có tiện không? Tôi có chuyện muốn nhờ, cô yên tâm, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu Lâm đâu”, Từ Nam Đống lịch sự nói.
“Ừm… được rồi…”, Tô Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nhưng mới đi được mấy bước, dường như nghĩ tới điều gì, cô lại quay đầu nói với cụ bà Tô: “Bà nội, về việc ly hôn với Lâm Chính, xin bà hãy cho cháu thêm chút thời gian…”
Nói xong cô bước ra ngoài.
Cô vừa dứt lời, mặt cụ bà Tô lập tức tái đi.
Từ Nam Đống khẽ cau mày, liếc nhìn người nhà họ Tô rồi bỏ đi không nói một lời.
“Chủ tịch Từ, chủ tịch Từ, xin hãy đợi!”, cụ bà Tô vội vàng đuổi theo.
Nhưng lần này Từ Nam Đống không thèm nhìn người nhà họ Tô nữa mà lên xe luôn.
Từ Thiên ngăn cụ bà Tô lại.
“Tôi hy vọng chuyện ly hôn giữa Lâm Chính và nhà họ Tô các người sẽ không thành sự thật”, Từ Thiên thấp giọng nói với mấy người cụ bà Tô, sau đó cũng quay người lên xe.
Chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz nghênh ngang rời đi.
Cụ bà Tô ngây người tại chỗ.
Tô Bắc, Tô Cối, Tô Mỹ Tâm và những người khác cũng mờ mịt.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Từ Thiên?
Danh sách chương