“Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”.
“Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”.
“Nhưng mà… Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?”
“Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi… Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!”
Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi mộ không tên, thả xấp giấy vàng trong tay vào chậu lửa với vẻ mặt hờ hững.
“Nếu ba năm trước mình có được y thuật như bây giờ…”, anh lặng lẽ siết chặt nắm tay, vẻ không cam tâm dâng lên trong đáy mắt.
Rắc!
Đột nhiên, tiếng nhánh cây bị đạp gãy vang lên giữa nghĩa trang vô danh.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy hai bóng người – một già một trẻ – đang thất tha thất thểu chạy đến.
Người già là một ông lão khoác trang phục thời Đường, tóc bạc da mồi, phần eo có máu rỉ ra, hiển nhiên đã bị thương. Người trẻ là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc váy hoa, dáng người thon thả trắng trẻo, trông đáng yêu vô cùng.
Cô gái vươn tay đỡ ông lão gian nan mà chạy, đôi mắt như hồ nước thu ngập tràn sợ hãi.
Khi nhác thấy Lâm Chính ngồi đốt giấy, họ đều vui mừng khôn xiết.
“Anh gì ơi! Anh làm ơn cứu ông tôi với!”, cô gái nghẹn ngào hô lên với đôi mắt ngập nước.
“Xin lỗi, tôi chỉ đến đây tảo mộ, không giúp cô được”, nhưng Lâm Chính lại lạnh nhạt đáp lại, chỉ chăm chú thắp ba nén hương vái lạy mộ bia.
“Tôi van xin anh đấy!”, cô gái nôn nóng la lên.
“Ân Ân… Đừng lề mề nữa, bỏ tay ra đi. Mục tiêu của chúng là ông, cháu mau đi trước… Ông nội ở lại cản cho cháu!”, ông lão thều thào qua vành môi tái mét.
Vì đã mất quá nhiều máu nên việc nói thôi cũng đã khiến ông phải thở hổn hển không ngừng.
“Không! Cháu sẽ không bao giờ bỏ ông lại!”, cô gái cắn răng kiên quyết.
“Con bé ngốc này!”, ông lão thở dài: “Cứ như thế này thì chúng ta sẽ cùng chết!”
Cô gái sao lại không biết điều này cho được.
Cô ta siết chặt nắm tay, nhìn người thanh niên vẫn đang quỳ trước ngôi mộ, nghiêm túc nói: “Nếu anh bằng lòng đưa ông nội tôi rời khỏi nơi này, nhà họ Hạ nhất định sẽ tạ ơn hậu hĩnh. Anh muốn gì chúng tôi đều sẽ cho anh!”
Cô ta giương ánh mắt đầy trông mong nhìn về phía Lâm Chính, hy vọng anh từng nghe qua về nhà họ Hạ, tiếc rằng anh lại không phản ứng.
Anh ta chưa từng nghe ư?
Cô ta thất vọng nghĩ, nhưng vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà trực tiếp ra giá.
“Một triệu!”
“Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”.
“Nhưng mà… Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?”
“Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi… Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!”
Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi mộ không tên, thả xấp giấy vàng trong tay vào chậu lửa với vẻ mặt hờ hững.
“Nếu ba năm trước mình có được y thuật như bây giờ…”, anh lặng lẽ siết chặt nắm tay, vẻ không cam tâm dâng lên trong đáy mắt.
Rắc!
Đột nhiên, tiếng nhánh cây bị đạp gãy vang lên giữa nghĩa trang vô danh.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy hai bóng người – một già một trẻ – đang thất tha thất thểu chạy đến.
Người già là một ông lão khoác trang phục thời Đường, tóc bạc da mồi, phần eo có máu rỉ ra, hiển nhiên đã bị thương. Người trẻ là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc váy hoa, dáng người thon thả trắng trẻo, trông đáng yêu vô cùng.
Cô gái vươn tay đỡ ông lão gian nan mà chạy, đôi mắt như hồ nước thu ngập tràn sợ hãi.
Khi nhác thấy Lâm Chính ngồi đốt giấy, họ đều vui mừng khôn xiết.
“Anh gì ơi! Anh làm ơn cứu ông tôi với!”, cô gái nghẹn ngào hô lên với đôi mắt ngập nước.
“Xin lỗi, tôi chỉ đến đây tảo mộ, không giúp cô được”, nhưng Lâm Chính lại lạnh nhạt đáp lại, chỉ chăm chú thắp ba nén hương vái lạy mộ bia.
“Tôi van xin anh đấy!”, cô gái nôn nóng la lên.
“Ân Ân… Đừng lề mề nữa, bỏ tay ra đi. Mục tiêu của chúng là ông, cháu mau đi trước… Ông nội ở lại cản cho cháu!”, ông lão thều thào qua vành môi tái mét.
Vì đã mất quá nhiều máu nên việc nói thôi cũng đã khiến ông phải thở hổn hển không ngừng.
“Không! Cháu sẽ không bao giờ bỏ ông lại!”, cô gái cắn răng kiên quyết.
“Con bé ngốc này!”, ông lão thở dài: “Cứ như thế này thì chúng ta sẽ cùng chết!”
Cô gái sao lại không biết điều này cho được.
Cô ta siết chặt nắm tay, nhìn người thanh niên vẫn đang quỳ trước ngôi mộ, nghiêm túc nói: “Nếu anh bằng lòng đưa ông nội tôi rời khỏi nơi này, nhà họ Hạ nhất định sẽ tạ ơn hậu hĩnh. Anh muốn gì chúng tôi đều sẽ cho anh!”
Cô ta giương ánh mắt đầy trông mong nhìn về phía Lâm Chính, hy vọng anh từng nghe qua về nhà họ Hạ, tiếc rằng anh lại không phản ứng.
Anh ta chưa từng nghe ư?
Cô ta thất vọng nghĩ, nhưng vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà trực tiếp ra giá.
“Một triệu!”
Danh sách chương