Hạ Diễn cau mày, suy cho cùng hắn vẫn không thể nghe thấy cậu nói những lời quá đáng: "Tôi sẽ kiềm chế bản thân lại, đợi thời gian dài rồi, có lẽ sẽ......"
Lời dối lòng như vậy, đến hắn cũng không nói nổi nữa.
Ninh Xán ngơ ngác mà lặp lại hỏi: "Cậu thích tôi?" Âm cuối còn nâng cao.
Hạ Diễn bị bộ dạng này của cậu làm cho có chút bực bội: "Tôi biết cậu không thể tha thứ cho tôi, và tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình."
Chỉ vì tôi yêu cậu.
Loại tình cảm không nên nảy sinh này chôn vùi tình bạn từ nhỏ đến lớn của bọn họ, làm cho hết thảy mọi thứ biến đổi.
Hắn là đầu sỏ gây tội, hắn biết chứ, nhưng mà......
Nếu như con người ta có thể kiểm soát được trái tim chính mình, làm sao sẽ có nhiều đau khổ bất kham đến vậy đây?
Ninh Xán vẫn đứng bất động mà nhìn hắn, cuối cùng cũng thay đổi cách hỏi: "Bốn năm trước cậu đối với tôi như vậy, là bởi vì...... Bởi vì cậu......"
Không biết vì sao, bỗng nhiên lại không thốt lên lời.
Một cỗ nhiệt khí chưa bao giờ có vọt lên cổ họng, khiến cho cậu mặt đỏ tai hồng.
Hạ Diễn tự giễu nói: "Bằng không thì sao?"
Dưới ánh đèn mờ mịt, khuôn mặt Ninh Xán nóng bỏng như tôm hùm đất xào cay, cậu lắp bắp: "Tôi cho rằng cậu đang trả thù tôi......"
Hạ Diễn sững sờ: "Trả thù cậu?"
"Đúng vậy, đúng vậy......" Ninh Xán sơ lược logic thần tiên của bản thân, "Tôi coi cậu thành con gái, còn muốn hôn cậu nữa, cho nên dưới cơn tức giận cậu mới......"
Hạ Diễn tức đến bật cười: "Nếu là tức giận, không phải tôi nên cho cậu một đấm sao?"
Hắn khi đó xác thực thất thố, nhưng cũng không phải vì tức giận, mà là thất vọng, vô cùng thất vọng, một mảnh thâm tình ẩn nhẫn mấy năm không được đáp lại, tưởng tượng Ninh Xán sẽ thuộc về người khác, tưởng tượng Ninh Xán say đến mơ mơ hồ hồ cùng người khác thân mật, hắn gần như phát điên, mới làm ra một chuyện không thể nào cứu vãn được nữa kia.
Ninh Xán nỉ non: "Sao cậu lại có thể thích tôi......"
Cậu không ngừng lặp lại những lời này, giống như nghe được tin tức gì đó cực kỳ kinh khủng, trong đầu đều là khiếp sợ cùng khó hiểu.
Hạ Diễn không muốn dây dưa thêm với cậu.
Hắn mất thời gian bốn năm mới miễn cưỡng thích ứng được cuộc sống hiện tại, hắn không muốn lại bị quấy rầy nữa.
Hạ Diễn không có tự tin, bản thân còn có thể trải qua một cái bốn năm như vậy nữa hay không.
"Cho nên, tránh xa tôi một chút đi." Hạ Diễn tựa như đang tự cảnh cáo chính mình, "Tôi không muốn lại khiến cậu ghê tởm."
Hắn nói xong câu đó, Ninh Xán đột nhiên ngẩng đầu: "Đừng nói chính mình như vậy."
Hạ Diễn sửng sốt.
Những tháng ngày bọn họ bên nhau trước kia, mỗi khi hắn tự trách móc bản thân, phản ứng của Ninh Xán vẫn luôn kịch liệt như vậy.
Giống như cái cách gà mái che chở đàn con của mình, không cho phép bất cứ kẻ nào mắng chửi Hạ Diễn, thậm chí còn không cho phép Hạ Diễn tự mắng chính mình.
Hạ Diễn trước kia, luôn được cậu sưởi ấm như thế, còn hiện tại, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập chua xót.
Tình anh em này, chính là đầu sỏ đẩy hắn xuống vực sâu.
Hạ Diễn nhẹ nhàng thở ra: "Đi đi, Ninh Xán, xin cậu hãy đi đi."
Một lúc lâu sau Ninh Xán mới nói: "Tôi không biết cậu lại thích tôi."
Hạ Diễn không muốn suy đoán cậu đang nghĩ gì nữa: "Không sao cả, đều đã qua."
Ninh Xán cau mày, thanh âm có chút run lên: "Cho nên...... Cậu bây giờ không thích tôi nữa sao?"
Hạ Diễn bị những lời này chọc giận, hắn nhìn chằm chằm cậu nói: "Còn muốn tôi phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây? Ninh Xán, tôi yêu em, không phải cái loại yêu mến giữa những đứa trẻ con, mà là tình yêu muốn độc chiếm em, muốn ở bên em mãi mãi!"
Ninh Xán ngây ngẩn cả người.
Hạ Diễn nói xong lại cảm thấy mệt mỏi, hắn nói: "Đi đi, coi như tôi cầu xin em, đừng lại khiến tôi......"
Ninh Xán lẩm bẩm: "Tôi cho rằng cậu ghét tôi."
Hạ Diễn nhếch môi đầy châm chọc.
Ninh Xán nói ra những lời vẫn luôn đè nặng trong lòng mình bốn năm qua, dù có nói chêm chọc cười* thế nào cũng không thể tiêu tan nổi: "Tôi cho rằng cậu ghét tôi, khi đó...... Cậu nói cậu hận tôi, nói rằng không muốn gặp lại tôi nữa, cho nên tôi mới ra nước ngoài."
(*Nói chêm chọc cười: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ diễn viên hí kịch trong lúc biểu diễn sẽ nói, làm các động tác chọc cười để thu hút khán giả.)
Đó chính là thời khắc đau khổ nhất trong cuộc đời Ninh Xán.
Tỉnh lại sau cơn say, Ninh Xán cảm nhận được cơn đau nhức như thân thể bị xé rách, và người mà cậu quan tâm nhất lại dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cậu, tại thời điểm cậu đau đớn nhất, nói rằng hắn hận cậu.
—— Hạ Diễn hận cậu.
—— Hạ Diễn ghét cậu.
Điều này đối với Ninh Xán từ trước đến nay luôn suôn sẻ trong mọi chuyện mà nói, chẳng khác nào trời sập.
Lời dối lòng như vậy, đến hắn cũng không nói nổi nữa.
Ninh Xán ngơ ngác mà lặp lại hỏi: "Cậu thích tôi?" Âm cuối còn nâng cao.
Hạ Diễn bị bộ dạng này của cậu làm cho có chút bực bội: "Tôi biết cậu không thể tha thứ cho tôi, và tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình."
Chỉ vì tôi yêu cậu.
Loại tình cảm không nên nảy sinh này chôn vùi tình bạn từ nhỏ đến lớn của bọn họ, làm cho hết thảy mọi thứ biến đổi.
Hắn là đầu sỏ gây tội, hắn biết chứ, nhưng mà......
Nếu như con người ta có thể kiểm soát được trái tim chính mình, làm sao sẽ có nhiều đau khổ bất kham đến vậy đây?
Ninh Xán vẫn đứng bất động mà nhìn hắn, cuối cùng cũng thay đổi cách hỏi: "Bốn năm trước cậu đối với tôi như vậy, là bởi vì...... Bởi vì cậu......"
Không biết vì sao, bỗng nhiên lại không thốt lên lời.
Một cỗ nhiệt khí chưa bao giờ có vọt lên cổ họng, khiến cho cậu mặt đỏ tai hồng.
Hạ Diễn tự giễu nói: "Bằng không thì sao?"
Dưới ánh đèn mờ mịt, khuôn mặt Ninh Xán nóng bỏng như tôm hùm đất xào cay, cậu lắp bắp: "Tôi cho rằng cậu đang trả thù tôi......"
Hạ Diễn sững sờ: "Trả thù cậu?"
"Đúng vậy, đúng vậy......" Ninh Xán sơ lược logic thần tiên của bản thân, "Tôi coi cậu thành con gái, còn muốn hôn cậu nữa, cho nên dưới cơn tức giận cậu mới......"
Hạ Diễn tức đến bật cười: "Nếu là tức giận, không phải tôi nên cho cậu một đấm sao?"
Hắn khi đó xác thực thất thố, nhưng cũng không phải vì tức giận, mà là thất vọng, vô cùng thất vọng, một mảnh thâm tình ẩn nhẫn mấy năm không được đáp lại, tưởng tượng Ninh Xán sẽ thuộc về người khác, tưởng tượng Ninh Xán say đến mơ mơ hồ hồ cùng người khác thân mật, hắn gần như phát điên, mới làm ra một chuyện không thể nào cứu vãn được nữa kia.
Ninh Xán nỉ non: "Sao cậu lại có thể thích tôi......"
Cậu không ngừng lặp lại những lời này, giống như nghe được tin tức gì đó cực kỳ kinh khủng, trong đầu đều là khiếp sợ cùng khó hiểu.
Hạ Diễn không muốn dây dưa thêm với cậu.
Hắn mất thời gian bốn năm mới miễn cưỡng thích ứng được cuộc sống hiện tại, hắn không muốn lại bị quấy rầy nữa.
Hạ Diễn không có tự tin, bản thân còn có thể trải qua một cái bốn năm như vậy nữa hay không.
"Cho nên, tránh xa tôi một chút đi." Hạ Diễn tựa như đang tự cảnh cáo chính mình, "Tôi không muốn lại khiến cậu ghê tởm."
Hắn nói xong câu đó, Ninh Xán đột nhiên ngẩng đầu: "Đừng nói chính mình như vậy."
Hạ Diễn sửng sốt.
Những tháng ngày bọn họ bên nhau trước kia, mỗi khi hắn tự trách móc bản thân, phản ứng của Ninh Xán vẫn luôn kịch liệt như vậy.
Giống như cái cách gà mái che chở đàn con của mình, không cho phép bất cứ kẻ nào mắng chửi Hạ Diễn, thậm chí còn không cho phép Hạ Diễn tự mắng chính mình.
Hạ Diễn trước kia, luôn được cậu sưởi ấm như thế, còn hiện tại, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập chua xót.
Tình anh em này, chính là đầu sỏ đẩy hắn xuống vực sâu.
Hạ Diễn nhẹ nhàng thở ra: "Đi đi, Ninh Xán, xin cậu hãy đi đi."
Một lúc lâu sau Ninh Xán mới nói: "Tôi không biết cậu lại thích tôi."
Hạ Diễn không muốn suy đoán cậu đang nghĩ gì nữa: "Không sao cả, đều đã qua."
Ninh Xán cau mày, thanh âm có chút run lên: "Cho nên...... Cậu bây giờ không thích tôi nữa sao?"
Hạ Diễn bị những lời này chọc giận, hắn nhìn chằm chằm cậu nói: "Còn muốn tôi phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây? Ninh Xán, tôi yêu em, không phải cái loại yêu mến giữa những đứa trẻ con, mà là tình yêu muốn độc chiếm em, muốn ở bên em mãi mãi!"
Ninh Xán ngây ngẩn cả người.
Hạ Diễn nói xong lại cảm thấy mệt mỏi, hắn nói: "Đi đi, coi như tôi cầu xin em, đừng lại khiến tôi......"
Ninh Xán lẩm bẩm: "Tôi cho rằng cậu ghét tôi."
Hạ Diễn nhếch môi đầy châm chọc.
Ninh Xán nói ra những lời vẫn luôn đè nặng trong lòng mình bốn năm qua, dù có nói chêm chọc cười* thế nào cũng không thể tiêu tan nổi: "Tôi cho rằng cậu ghét tôi, khi đó...... Cậu nói cậu hận tôi, nói rằng không muốn gặp lại tôi nữa, cho nên tôi mới ra nước ngoài."
(*Nói chêm chọc cười: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ diễn viên hí kịch trong lúc biểu diễn sẽ nói, làm các động tác chọc cười để thu hút khán giả.)
Đó chính là thời khắc đau khổ nhất trong cuộc đời Ninh Xán.
Tỉnh lại sau cơn say, Ninh Xán cảm nhận được cơn đau nhức như thân thể bị xé rách, và người mà cậu quan tâm nhất lại dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cậu, tại thời điểm cậu đau đớn nhất, nói rằng hắn hận cậu.
—— Hạ Diễn hận cậu.
—— Hạ Diễn ghét cậu.
Điều này đối với Ninh Xán từ trước đến nay luôn suôn sẻ trong mọi chuyện mà nói, chẳng khác nào trời sập.
Danh sách chương