Trong nháy mắt Ninh Xán sợ run.
Ký ức đã lãng quên bỗng nhiên ùa về, Hạ Diễn trước mắt cậu dường như còn hung ác, đáng sợ hơn cả lệ quỷ!
Cậu đứng đó, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Hạ Diễn không nhịn được nữa.
Mọi chuyện đã quá tồi tệ rồi, không thể tồi tệ hơn được nữa.
So với việc ở bên cậu như một kẻ tự sát mãn tính, thì chẳng bằng đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ, hắn còn có thể tiếp tục duy trì cuộc sống nhạt nhẽo này của mình.
"Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Hạ Diễn nhìn chằm chằm Ninh Xán, tựa như muốn ấn những lời nói này vào trong đầu cậu, "Nếu không, chuyện bốn năm trước sẽ lại xảy ra."
Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Đó là nỗi sợ hãi Ninh Xán đã cố gắng quên đi nhưng vẫn luôn chiếm giữ toàn bộ đại não của cậu.
Trong một đêm, người anh em tốt nhất phản bội cậu, Ninh Xán suy nghĩ bốn năm cũng không nghĩ ra nổi nguyên do.
Chỉ vì cậu coi hắn thành con gái?
Chỉ vì cậu mưu toan hôn hắn một cái?
Hạ Diễn liền trả thù cậu như vậy?
Hay là nói Hạ Diễn thích Tần Tư Tiệp......
Trái tim Ninh Xán giống như bị kim đâm, cậu cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Nếu Hạ Diễn cũng thích Tần Tư Tiệp, đối mặt với sự quấy rối như vậy của cậu, xác thực là sẽ nổi điên.
Chỉ là...... Sẽ điên thành như vậy sao, sẽ...... sẽ......
Nghe thấy lời xin lỗi của cậu, trước mắt Hạ Diễn một mảnh tăm tối.
Đừng xin lỗi.
Không đáp lại tình cảm của hắn được thì hãy cách xa hắn một chút, không cần phải xin lỗi.
"Tôi đưa cậu về nhà." toàn thân Hạ Diễn vô lực, mỗi một chữ nói ra đều như thể di ngôn.
Ninh Xán dừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Cậu...... Sao cậu với Tần Tư Tiệp không yêu nhau?"
Tần Tư Tiệp?
Hạ Diễn sửng sốt một lúc, mới phản ứng kịp đó là ai.
Chính là nữ sinh mà Ninh Xán thích năm 18 tuổi, khi đó Ninh Xán đã say đến mức không còn biết trời đất trăng sao là gì, ôm hắn hôn hắn, nói rằng cậu thích hắn. Tại thời điểm Hạ Diễn kích động gần như muốn chết, Ninh Xán mới nói hết câu: "Tần Tư Tiệp, tôi thích cậu."
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Hạ Diễn thất thố.
Hắn làm ra chuyện mà bản thân đã vọng tưởng từ rất lâu, tựa như một người khẩn thiết hít thở một tia không khí cuối cùng, chẳng sợ sau đó chỉ có thể nghẹt thở mà chết.
Huyệt thái dương của Hạ Diễn không ngừng nảy lên, hắn không dám nhớ lại.
Ninh Xán lại còn nói tiếp: "Tôi vẫn luôn không biết cậu thích cô ấy, nếu như tôi mà biết......" Chắc chắn sẽ không mê sảng thành như vậy.
Hạ Diễn không giống cậu, hắn thích một người không giống như cậu đùa giỡn.
Hạ Diễn hoàn hồn, nhưng vẫn chưa phản ứng kịp: "Cậu nói...... Tôi thích ai?"
Ninh Xán mất tự nhiên cười một tiếng: "Cậu biết đấy, đầu óc tôi không nghĩ được nhiều như vậy, có việc gì cậu phải nói rõ với tôi chứ...... Từ bé đến lớn, đã có khi nào tôi tranh giành cái gì với cậu đâu."
Đây là điểm khiến Ninh Xán tủi thân nhất.
Từ bé đến lớn, cậu coi Hạ Diễn như anh em ruột thịt, cái gì tốt cũng đều cho hắn trước.
Ninh Xán biết hắn trầm tính, không thích nói chuyện, có thích cũng chỉ trộm thích, mà tên thô kệch như cậu lại cẩn thận đến mức chỉ cần Hạ Diễn nhìn một chiếc bút nhiều hơn mấy lần cũng sẽ nhường cho hắn......
Cậu đối với hắn tốt như vậy.
Sao hắn lại có thể như thế chứ......
Ninh Xán càng thêm mất tự nhiên: "Tôi không nên coi cậu thành Tần Tư Tiệp, nhưng cậu cũng đâu cần phải vậy....."
Đầu óc Hạ Diễn rối như tơ vò, không hiểu cậu đang nói cái gì.
Nhưng hắn hiểu những lời cuối cùng này.
Ninh Xán coi hắn thành người khác, Ninh Xán thích người khác.
Hạ Diễn rũ mắt nói: "Nên xin lỗi là tôi mới phải, nhưng tôi không hối hận."
Ninh Xán sửng sốt.
Hạ Diễn nhìn chằm chằm cậu nói: "Tránh xa tôi một chút đi, xa nhau bốn năm tôi chưa bao giờ quên được cậu, tôi vẫn thích cậu." Hắn tự giễu cười cười, cảm thấy bốn năm đã là gì, trái tim hắn đời này, chỉ chứa được một mình Ninh Xán.
Chỉ là cậu không yêu hắn.
Hạ Diễn mỏi mệt nói: "Cậu không muốn lại phải chịu khuất nhục như vậy, thì đừng trêu chọc tôi."
Kết thúc rồi.
Hạ Diễn cảm thấy lần này hoàn toàn kết thúc rồi.
Chẳng sợ Ninh Xán nói thêm câu hắn thật ghê tởm, hắn cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng mà......
Ninh Xán ngây người tại chỗ, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn hắn: "Cậu...... Thích tôi?"
Ký ức đã lãng quên bỗng nhiên ùa về, Hạ Diễn trước mắt cậu dường như còn hung ác, đáng sợ hơn cả lệ quỷ!
Cậu đứng đó, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Hạ Diễn không nhịn được nữa.
Mọi chuyện đã quá tồi tệ rồi, không thể tồi tệ hơn được nữa.
So với việc ở bên cậu như một kẻ tự sát mãn tính, thì chẳng bằng đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ, hắn còn có thể tiếp tục duy trì cuộc sống nhạt nhẽo này của mình.
"Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Hạ Diễn nhìn chằm chằm Ninh Xán, tựa như muốn ấn những lời nói này vào trong đầu cậu, "Nếu không, chuyện bốn năm trước sẽ lại xảy ra."
Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Đó là nỗi sợ hãi Ninh Xán đã cố gắng quên đi nhưng vẫn luôn chiếm giữ toàn bộ đại não của cậu.
Trong một đêm, người anh em tốt nhất phản bội cậu, Ninh Xán suy nghĩ bốn năm cũng không nghĩ ra nổi nguyên do.
Chỉ vì cậu coi hắn thành con gái?
Chỉ vì cậu mưu toan hôn hắn một cái?
Hạ Diễn liền trả thù cậu như vậy?
Hay là nói Hạ Diễn thích Tần Tư Tiệp......
Trái tim Ninh Xán giống như bị kim đâm, cậu cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Nếu Hạ Diễn cũng thích Tần Tư Tiệp, đối mặt với sự quấy rối như vậy của cậu, xác thực là sẽ nổi điên.
Chỉ là...... Sẽ điên thành như vậy sao, sẽ...... sẽ......
Nghe thấy lời xin lỗi của cậu, trước mắt Hạ Diễn một mảnh tăm tối.
Đừng xin lỗi.
Không đáp lại tình cảm của hắn được thì hãy cách xa hắn một chút, không cần phải xin lỗi.
"Tôi đưa cậu về nhà." toàn thân Hạ Diễn vô lực, mỗi một chữ nói ra đều như thể di ngôn.
Ninh Xán dừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Cậu...... Sao cậu với Tần Tư Tiệp không yêu nhau?"
Tần Tư Tiệp?
Hạ Diễn sửng sốt một lúc, mới phản ứng kịp đó là ai.
Chính là nữ sinh mà Ninh Xán thích năm 18 tuổi, khi đó Ninh Xán đã say đến mức không còn biết trời đất trăng sao là gì, ôm hắn hôn hắn, nói rằng cậu thích hắn. Tại thời điểm Hạ Diễn kích động gần như muốn chết, Ninh Xán mới nói hết câu: "Tần Tư Tiệp, tôi thích cậu."
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Hạ Diễn thất thố.
Hắn làm ra chuyện mà bản thân đã vọng tưởng từ rất lâu, tựa như một người khẩn thiết hít thở một tia không khí cuối cùng, chẳng sợ sau đó chỉ có thể nghẹt thở mà chết.
Huyệt thái dương của Hạ Diễn không ngừng nảy lên, hắn không dám nhớ lại.
Ninh Xán lại còn nói tiếp: "Tôi vẫn luôn không biết cậu thích cô ấy, nếu như tôi mà biết......" Chắc chắn sẽ không mê sảng thành như vậy.
Hạ Diễn không giống cậu, hắn thích một người không giống như cậu đùa giỡn.
Hạ Diễn hoàn hồn, nhưng vẫn chưa phản ứng kịp: "Cậu nói...... Tôi thích ai?"
Ninh Xán mất tự nhiên cười một tiếng: "Cậu biết đấy, đầu óc tôi không nghĩ được nhiều như vậy, có việc gì cậu phải nói rõ với tôi chứ...... Từ bé đến lớn, đã có khi nào tôi tranh giành cái gì với cậu đâu."
Đây là điểm khiến Ninh Xán tủi thân nhất.
Từ bé đến lớn, cậu coi Hạ Diễn như anh em ruột thịt, cái gì tốt cũng đều cho hắn trước.
Ninh Xán biết hắn trầm tính, không thích nói chuyện, có thích cũng chỉ trộm thích, mà tên thô kệch như cậu lại cẩn thận đến mức chỉ cần Hạ Diễn nhìn một chiếc bút nhiều hơn mấy lần cũng sẽ nhường cho hắn......
Cậu đối với hắn tốt như vậy.
Sao hắn lại có thể như thế chứ......
Ninh Xán càng thêm mất tự nhiên: "Tôi không nên coi cậu thành Tần Tư Tiệp, nhưng cậu cũng đâu cần phải vậy....."
Đầu óc Hạ Diễn rối như tơ vò, không hiểu cậu đang nói cái gì.
Nhưng hắn hiểu những lời cuối cùng này.
Ninh Xán coi hắn thành người khác, Ninh Xán thích người khác.
Hạ Diễn rũ mắt nói: "Nên xin lỗi là tôi mới phải, nhưng tôi không hối hận."
Ninh Xán sửng sốt.
Hạ Diễn nhìn chằm chằm cậu nói: "Tránh xa tôi một chút đi, xa nhau bốn năm tôi chưa bao giờ quên được cậu, tôi vẫn thích cậu." Hắn tự giễu cười cười, cảm thấy bốn năm đã là gì, trái tim hắn đời này, chỉ chứa được một mình Ninh Xán.
Chỉ là cậu không yêu hắn.
Hạ Diễn mỏi mệt nói: "Cậu không muốn lại phải chịu khuất nhục như vậy, thì đừng trêu chọc tôi."
Kết thúc rồi.
Hạ Diễn cảm thấy lần này hoàn toàn kết thúc rồi.
Chẳng sợ Ninh Xán nói thêm câu hắn thật ghê tởm, hắn cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng mà......
Ninh Xán ngây người tại chỗ, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn hắn: "Cậu...... Thích tôi?"
Danh sách chương