Ngọc Tử lại ăn hai nắm cơm, rồi đi ra sân sau.

Lần này nàng mới phát hiện, khoảng sân này quả thực không nhỏ, tuy rằng cỏ dại, cây cối mọc tràn lan khắp nơi như rừng. Nàng đi lòng vòng ước chừng khoảng nửa giờ mới quay về nhà gỗ.

Nàng mới vừa đến gần, liền nghe thấy tiếng người nói.

Sao lại có tiếng nói, chẳng lẽ có khách đến chơi? Ngọc Tử có chút tò mò. Tức thì, bước chân nàng chậm dần.

Tiếng nói từ khoảng sân phía trước nhà gỗ truyền tới.

Ngọc Tử lặng lẽ thò đầu ra, chỉ thấy một người trung niên vóc dáng béo tròn đứng ở bên ngoài, ở nơi này mọi người đều có sắc mặt xanh xao, nhưng người trung niên kia sắc mặt lại vô cùng hồng hào. Trên người ông ta, cả trong lẫn ngoài đều mặc đồ lụa, hai chiếc giày dưới chân đều có gắn một khối ngọc, chắc chắn là một người có tiền.

Phía sau người trung niên kia, có hai người cao gầy đang đứng, bên hông đeo trường kiếm. Hai người này tay đang cầm chuôi kiếm, mặt không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm vào phụ thân nàng.

Cung chống cái chổi, hai tay cũng không thả lỏng, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước, rồi chắp tay trước ngực hành lễ lấy lệ: “Nơi này quê mùa, không xứng để Trì quân nghỉ chân.”

Phụ thân vừa mở miệng, đã có ý đuổi khách.

Người trung niên kia lại không hề để ý, ông ta cười một tiếng “ha hả” rồi nghiêng đầu nhìn ngó phía bên trong căn nhà gỗ. Trông biểu hiện của ông ta, hình như mong nhìn thấy ai đó.

Ngọc Tử âm thầm nhíu mày.

Người trung niên kia nhìn ngó vài lần mới quay đầu nhìn Cung, nói: “Nghe mọi người nói, lão Cung ngươi mới thu nhận một đứa con gái nên ta tới xem.”

Dưới ánh mắt lo lắng của Ngọc Tử, Cung cúi thấp khuôn mặt gầy gò, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, chậm rãi nói: “Mời Trì quân về cho.”

Trì quân nghe vậy, quay sang nhìn hai kiếm khách hai bên trái phải, cười nói: “Lão Cung vẫn tưởng rằng mình đang ở trong cung Tề vương, ngay cả hai từ “mời về” cũng nói ra.”

Sau khi nói một câu mang ý châm biếm, Trì quân ngừng lại, rồi thở dài một tiếng.

Ông ta lững thững bước đi trong sân. Vừa chậm rãi đi vòng quanh sân, ông ta vừa nói: “Ta đã thấy con lừa kéo xe của ông, da lông của nó cũng tróc ra hết, đi lại khó khăn, sắp không dùng được nữa rồi, lừa cũng giống như chủ nhân, lão Cung, ông cũng già rồi. Một tháng nay, ông tìm thương đội Ngũ gia, chỉ có một nhà bởi ông đưa ra giá năm đao tệ, mới đồng ý thuê ông, đúng không? Trong một tháng vừa qua, có khoảng nửa tháng, mỗi ngày ông cũng chỉ ăn có một bữa, có đúng không?”

Nghe đến đó, Ngọc Tử nhanh chóng quay đầu nhìn Cung, nàng cắn môi áy náy thầm nghĩ: “Phụ thân ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nàng lại có thể bảo ông là cần muối súc miệng!”

Trả lời Trì quân vẫn là ánh mắt khinh thường của Cung.

Trì quân lại thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Cung, có chút thật lòng nói: “Nơi ở này của ông đã vô cùng tàn tạ rồi, tuổi ông cũng đã cao, kiếm cũng sắp không dùng được nữa. Lão Cung, đứa con gái này của ông, không biết ông có thể bảo vệ nó được bao lâu?”

Đôi môi khô cứng của Cung run rẩy, ông trợn mắt nhìn Trì quân, quát lớn: “Không có liên quan gì tới Trì quân!”

Trì quân lắc đầu, nói: “Có liên quan tới ta! Nghe nói đứa con gái này của ông có vẻ đẹp trong vạn người mới có một, dung mạo như thế, dù ở đại quốc như Tề Ngụy Việt, cũng là báu vật hiếm có. Lão Cung cũng biết, những mỹ nữ như vậy, giá bán cao đến đâu không?”

Giá? 

Ngọc Tử nghe đến đó thì cảm thấy hoảng sợ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt không dám tin nhìn người đàn ông trung niên.

Trong tiếng tim đập bắt đầu dồn dập của Ngọc Tử, Cung lại nhìn người trung niên kia bằng nửa con mắt, khàn giọng quát: “Con gái của ta, ngàn vàng cũng không bán!”

Lão Cung vừa mới nói xong, người trung niên kia liền cười “ha hả”, hai tay vỗ vào nhau “bốp bốp bốp”, ông ta vừa vỗ tay vừa khen liên tục: “Lão Cung quả nhiên là người được Tề vương đặt tên, đối với giá bán của trẻ con nước Ngô và phụ nữ nước Việt, hiểu rất rõ. Đúng vậy, mỹ nữ thượng đẳng, trị giá ngàn vàng! Nghe mọi người nói, con gái này của ông, có tư thái của quý nhân, như vậy, đáng giá hai ngàn vàng!”

Người trung niên nói xong, lão Cung ngẩn ra, hiển nhiên là bị cái giá mà ông ta đưa ra hù dọa.

Nhìn thấy bộ dáng Cung như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử thoáng chốc đã trắng bệch như tuyết.

Người trung niên kia thấy lão Cung im lặng không nói gì, lại cười “ha ha”. Ông ta liếc nhìn khoảng sân đổ nát, nói: “Có hai ngàn vàng đó, ông sẽ có nhà đẹp để ở, ngày ngày ăn thức ăn ngon, còn có người hầu kẻ hạ.”

Ông ta nói đến đây, lại liếc nhìn lão Cung, chân thành nói: “Trì cũng biết, lão Cung từng là người quan trọng trong cung Tề vương, chỉ có hai ngàn vàng, sao có khả năng để vào mắt cho được? Nhưng lão Cung ông cũng đã lớn tuổi rồi, có khả năng bảo vệ con gái của ông được bao lâu? Nếu con bé được bán cho ta, ta nhất định sẽ tìm người dạy dỗ nó tinh thông ca múa, trang sức trang điểm, chỉ chờ một ngày dâng tặng quý nhân. Lão Cung cứ thử nghĩ xem, nếu con bé trở thành cơ thiếp của quý nhân, còn sinh hạ được quý tử, từ đó về sau chẳng phải là phú quý vô cùng sao?”

Khi người trung niên nói lời này, thật sự là hết sức chân thành, hoàn toàn là móc hết ruột gan ra, tỏ vẻ tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ vì Ngọc Tử, vì Cung.

Ngọc Tử nghe đến đó, một luồng lửa giận không rõ lý do bừng bừng bốc thẳng lên đầu. Nàng cắn răng, nhiều lần muốn lao ra, nhưng chân vừa nhấc lên lại thu về. Tự nàng cũng biết nếu như xông ra, ngộ nhỡ người trung niên kia trở mặt cướp nàng đi thì phải làm sao bây giờ? Cung dù sao cũng già rồi, ông ấy nhất định không đánh lại hai tên cẩu nô tài đằng sau!

Lúc này, tim Ngọc Tử đập rất nhanh, nàng nghiến răng nghiến lợi, lúc thì trợn mắt nhìn người trung niên kia, lúc thì căng thẳng nhìn về phía Cung, sợ ông bị lời nói của người trung niên kia lay động.

Đúng lúc Ngọc Tử đang cực kỳ nôn nóng bất an thì Cung lên tiếng.

Giọng nói của ông vẫn từ tốn khàn khàn như lúc nãy: “Mời về cho.”

Trì quân ngẩn người.

Ông ta không dám tin, mắt mở to nhìn Cung, hỏi một lần nữa: “Lời ấy của lão Cung là có ý gì?”

Tay phải của Cung vươn ra, một ngón tay chỉ ra cửa, lớn tiếng nói: “Mời quân rời khỏi chỗ ở của ta!”

Thoáng một cái, mặt Trì quân đã xanh lè.

Ông ta nhìn chằm chằm lão Cung, thấy ông không phải nói đùa thì không khỏi tức giận hừ một tiếng, vung ống tay áo, xoay người bước đi. Vừa mới đi được năm bước, ông ta lại ngừng lại một lát, rồi quay đầu nhìn Cung, thẹn quá hóa giận quát: “Cung, nếu là Tượng quân đến đây, sợ là không đưa ra giá này đâu!”

“Mời ra ngoài.”

“Hừ...“

Trong tiếng hét phẫn nộ của Cung, Trì nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất, quay sang hai kiếm khách hai bên mắng: “Sao đần ra như gà thế? Đi!”

Ba người nhanh như gió cuốn xéo ra khỏi sân. Cùng với tiếng sập cửa rất mạnh, Ngọc Tử còn nghe thấy tiếng chửi bới của Trì quân truyền đến từ bên ngoài : “Lão thất phu không biết phân biệt tốt xấu!”

Mấy người đó vừa đi, Cung lại cúi đầu, cầm cây chổi tiếp tục quét rác.

Nhìn bộ dạng ông bây giờ, dường như vừa nãy không hề có chuyện gì xảy ra.

Ngọc Tử lén lút lui ra ngoài.

Nàng đi thẳng tới đám cây mọc lộn xộn phía sau nhà gỗ mới dừng lại, cũng không biết tại sao, nàng không muốn cho ông biết vừa rồi nàng đã nghe lén. Có lẽ, sâu trong nội tâm của Ngọc Tử, nàng áy náy vì mình đã hoài nghi ông, hoặc có lẽ bởi vì nàng đến từ hiện đại, đã thấy nhiều người lừa gạt lẫn nhau, mặc dù tận mắt thấy ông lão cự tuyệt người đàn ông trung niên kia, nàng vẫn không cách nào yên lòng, không thể hoàn toàn tin tưởng ông lão được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện