Vùng hoang vu này cũng không phải vô tận, khi Ngọc Tử đi đến giữa trưa, trong tầm nhìn của nàng rốt cục cũng xuất hiện một con đường đất vàng rộng chừng bảy mét. Trên con đường này, chỗ nào cũng có vết bánh xe. Nhìn những vết bánh xe đó, xem ra nó là một con đường chính được nhiều người người qua lại.

Trong lòng Ngọc Tử cuối cùng cũng có thêm chút ổn định.

Con đường đất này vừa rộng lại vừa dài, nhìn bằng mắt không thấy điểm cuối, nhưng mà Ngọc Tử chỉ cần nhìn thấy trên đường có vết bánh xe, có vết chân ngựa, trong lòng đã cảm thấy an ủi, bước chân cũng có sức lực hơn. Trên đầu là mặt trời sáng chói chang, nhiệt độ rất cao, đi không bao lâu, Ngọc Tử đã thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Ngọc Tử nhìn bốn phía xung quanh, nàng âm thầm suy nghĩ, những cây cối cỏ dại này đều xanh um tươi tốt, cũng không biết đang là mùa nào trong các mùa Xuân, Hạ, Thu? Đây là chỗ quỷ quái nào, mà lại có nước Tề, nước Lỗ, lại còn có thành trì gì đó, chả lẽ nàng đã đi tới thời Xuân Thu Chiến Quốc sao? Đi được một canh giờ, hai bên vẫn là rừng cây rậm rạp.

Nàng chỉ đi ngủ có một giấc, sao mà khi tỉnh lại, lại trở thành bộ dáng kỳ quái thế này? Thân thể này của Ngọc Tử, hiển nhiên cũng không tệ lắm, mới vừa trở về từ cõi chết mà có thể chịu đựng được lâu như vậy.

Nhưng mà, cứ đi rồi nghỉ trên con đường đất thời cổ đại này, chỉ sau một giờ tay chân Ngọc Tử đã nhũn ra, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, hận không thể cứ vậy mà nằm ngay xuống đất, không bao giờ phải dậy nữa.

Ngọc Tử liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh, mỗi một lần nhìn, đều nhìn thấy một khoảng màu xanh biếc không bờ bến, chẳng hề xuất hiện một bóng người.

Cứ đi rồi nghỉ như vậy một hồi, tới khi mặt trời lên giữa bầu trời, ở hai bên đường những rừng cây rậm rạp thay thế cánh đồng hoang vu. Từng gốc cây thật lớn, bốn năm người ôm không xuể, đều cao chọc trời, vừa mới bước vào thì có một cơn gió mát thổi tới, xua tan đi khô nóng và mệt mỏi trên người Ngọc Tử.

Ngọc Tử đưa tay lau mồ hôi, thở nhẹ một tiếng, bắt đầu tìm kiếm chỗ có thể nghỉ ngơi một lát. Sau khi tìm kiếm nửa giờ, trước mắt nàng, rốt cuộc cũng xuất hiện một cây đa cao lớn, bộ rễ của cây đa rất lớn, mọc trồi lên một khoảng khá cao so với mặt đất, trên mặt còn khá bằng phẳng sạch sẽ, ngồi ở trên đó, sẽ không sợ bị rắn cắn.

Người Ngọc Tử mềm nhũn ngã xuống đám rễ cây. Khi nàng thả lỏng tứ chi, chạm vào bề mặt rắn chắc mà mát lạnh của rễ cây, Ngọc Tử thoải mái rên lên một tiếng. Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá cây dày đặc chiếu xuống loang lổ từng khoảng sáng nhỏ, sau một chặp híp mắt ngơ ngẩn nhìn ngọn cây, cơn buồn ngủ kéo đến. Trong bất tri bất giác, Ngọc Tử bắt đầu ngủ, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng nàng giương lên càng lúc càng cao, càng lúc càng cao, chỉ một lát, nàng ở trong mộng đẹp chép miệng, lẩm bẩm một tiếng: “Nói cho mọi người biết, vừa rồi tôi mơ thấy chính mình xuyên không.”

Nói xong, nàng còn ha ha cười lên hai tiếng, tiếng cười cực kỳ trong trẻo vui mừng. Nhưng vào lúc này, cây rung rừng động, gió tanh nổi lên!

Một tiếng hổ gầm thật lớn ở gần bên cạnh!

Ngọc Tử kinh hoàng tỉnh giấc!

Nàng khó khăn mở mắt, ánh mắt tức thì chuyển thành thất vọng, hóa ra, nàng vẫn còn xuyên không. Ngay sau đó, “vụt” một tiếng, Ngọc Tử đứng lên, nàng cảnh giác quan sát xung quanh. Đúng lúc nàng nhìn xung quanh thì sâu trong rừng cây lại truyền đến một tiếng gầm vang vọng, đập vào màng nhĩ của nàng.

Tiếng rống này, mang theo một loại sát ý dày đặc, bao phủ sinh linh, tức thì sắc mặt Ngọc Tử trắng bệch như tờ giấy: Đây, đây là tiếng hổ gầm! Hơn nữa tiếng gầm này còn rất gần chỗ nàng!

Nàng nhanh chóng dán sát vào thân cây, cố gắng che giấu hoàn toàn bản thân. Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn, cây đại thụ này cao tới hơn mười mét, chạc cây gần nàng nhất cũng phải cách hơn năm mét, nàng căn bản không có khả năng trèo lên đó được.

Cây cối xung quanh đều như vậy, không có một cái cây nào có chạc cách mặt đất hai ba mét. Ngọc Tử chỉ nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt đã giống như màu đất. Mà lúc này, tiếng hổ gầm thứ ba lại truyền tới. Tiếng hổ gầm thứ ba này gần hơn tiếng đầu tiên, rõ ràng là nó đang đi tới chỗ Ngọc Tử!

Làm sao bây giờ?

Sắc mặt Ngọc Tử trắng bệch nhìn khắp xung quanh, chạy về phía đường căn bản là không kịp, cũng không có tác dụng gì. Nàng chỉ có một đôi chân người, sao có thể chạy nhanh hơn hổ?

Trèo lên cây lại càng không thể. Biện pháp tốt nhất là không làm con hổ chú ý tới mình, hoặc khẩn cầu ông trời giúp đỡ, con hổ này chỉ là người qua đường mua nước tương* mà thôi.

Đôi môi Ngọc Tử đã cắn chặt tới tím ngắt, người vẫn co tròn lại không nhúc nhích, dán sát người về phía thân cây, xem cái kiểu ôm cây của nàng, thực là hận không thể nhập vào trong thân cây, hoặc là, cây đại thụ trước mắt này, đột nhiên xuất hiện một cái lỗ để nàng chui vào.

Đúng lúc nàng nín thở, đau khổ khẩn cầu, một thân hình loang lổ vằn vàng dần dần hiện ra từ bụi cỏ phía sau thân cây, xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.

Đây là một con hổ có tầm vóc khổng lồ hệt như một con trâu. Ngọc Tử chỉ nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Nàng sợ bản thân mình nhìn chăm chú, sẽ khiến cho vua của muôn thú này cảnh giác. Ngọc Tử nhắm hai mắt lại, nếu không ngửi được mùi tanh càng lúc càng gần kia, nàng cơ hồ nghĩ rằng, con hổ kia đã đi rồi, khi nó bước trên mặt đất, gần như không hề nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng hổ gầm càng gần. Nó chỉ cách nàng có trăm bước.

Ngọc Tử cắn môi càng chặt, hai tay bịt chặt lấy miệng và mũi mình, sợ rằng không cẩn thận, mình sẽ sợ hãi mà kêu thành tiếng, cũng sợ rằng tiếng thở của mình quá mức dồn dập, sẽ kinh động đến con hổ.

Mùi tanh càng lúc càng nồng, càng lúc càng đậm. Dần dần, con hổ kia chỉ cách chỗ của Ngọc Tử không đến bảy tám chục bước. Chỉ cần rẽ sang chỗ bốn cây đại thụ này, một người một hổ sẽ chạm mặt nhau. Tai nghe tiếng con hổ kia càng lúc càng gần, nó quả thực là không mảy may do dự đi thẳng tới chỗ nàng. Không thể nào, con hổ này phát hiện ra sự tồn tại của nàng sao?

Nghĩ đến đây, Ngọc Tử dường như có chút tuyệt vọng.

Chỉ là, cho dù có hoảng loạn tuyệt vọng, nàng cũng không có chút kinh hãi rối loạn gì. Cho tới bây giờ, Ngọc Tử vẫn luôn là một người rất bình tĩnh. Tiếng hổ gầm này mang tới hơi tanh, khiến cho cây cỏ ở dưới chân Ngọc Tử lay động.

Một người một hổ, chỉ cách nhau không tới năm mươi bước. Nó, nó đúng là không có nửa điểm do dự đi thẳng tới chỗ Ngọc Tử, hôm nay đúng là không thoát được kiếp nạn rồi. Ôi, thôi được, xuyên không tới một thế giới còn chưa rõ ra sao, cũng không biết mình có thể sống bao lâu, chết muộn còn không bằng chết sớm.

Trong tuyệt vọng, Ngọc Tử nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Đúng lúc này, gió thổi cây động, giọng nói trong trẻo của một chàng trai đột ngột truyền đến từ bên trái: “Ôi! Một con hổ lớn lắm. Bắt được tạm thời đem làm thức ăn.”

Phù!

Ngọc Tử thở ra một tiếng, rồi ngã phịch xuống đất!

Mà con hổ kia gào lên một tiếng rồi quay đầu sang, ngồi xuống, đôi mắt hổ trừng lớn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên mới xuất hiện từ sau đám cây cối.

Đây là một chàng thanh niên diện mạo đoan chính, dáng người vạm vỡ rắn chắc, mặc một bộ y phục màu xanh, trên đầu  đội một chiếc mũ có bốn góc.

Trong tay chàng thanh niên là một cây cung đã lắp sẵn tên đang giương lên, bên hông đeo một thanh bội kiếm. Con hổ kia vừa xoay đầu, chàng thanh niên đó khẽ kêu một tiếng, cổ tay khẽ nâng lên, tên trên cung đã bắn ra!

Tên của chàng thanh niên này bắn ra hết sức nhanh, con hổ vừa mới ngồi xuống, tên kia đã lao tới nhanh như chớp. Con hổ ngẩng đầu lên, nặng nề gầm một tiếng. Tiếng gầm kia khó khăn lắm mới phát ra được, mũi tên đã “vù” một tiếng, găm mạnh vào mắt con hổ.

Lần này, con hổ bị đau nổi giận. Nó ngửa mặt lên trời rống to, rồi nhanh chóng nhảy lên, Ngọc Tử chỉ nhìn thấy bóng một con hổ vàng lao ra, đã sợ tới mức nhắm hai mắt lại.

Trong tiếng gió, tiếng hổ gầm, tiếng quát gấp gáp, tiếng trường kiếm xé gió, Ngọc Tử chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tù, dốc sức giúp Bán!”

“Không cần, chủ nhân, không cần!”

“…Tù tiến lên, tới bên cạnh Hầu Bán, nếu có gì không ổn, ra tay tương trợ.”

“Vâng.”

Trong tiếng đồng ý vang dội, Ngọc Tử nhanh chóng vui mừng mở to hai mắt. Nàng đi ra phía sau thân cây, nhìn sang con đường phía bên trái rừng cây. Phía sau cây tùng, như ẩn như hiện, xuất hiện một chiếc xe ngựa, người ra lệnh chính là thiếu niên đang đứng ở trên xe ngựa, tay nắm chặt trường kiếm.

Thiếu niên này thân hình cao lớn, khuôn mặt như tranh vẽ, ngũ quan không có chút khuyết điểm nào. Nhưng mà, trên khuôn mặt đẹp đẽ còn hơn cả con gái khắp thế gian đó của hắn, lại có một cái cằm vuông vắn, cùng một đôi mày kiếm đen dày.

Ngay khi Ngọc Tử nhìn hắn, thiếu niên kia cũng xoay đầu lại, liếc nhìn Ngọc Tử. Ánh mắt của hắn, trong lạnh nhạt có ẩn chứa một chút ưu thương. Thiếu niên này xem ra chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, hắn cũng mím môi rất chặt. Đây thật sự là một mỹ nam tuấn tú có thể làm cho con gái khắp thiên hạ đều hoảng hốt thét chói tai.

Bên cạnh thiếu niên, là tám đại hán cầm trong tay trường kiếm đứng vây quanh. Đúng lúc Ngọc Tử tỉ mỉ quan sát bọn họ, phía sau nàng, truyền đến một tiếng rú thê thảm của con hổ kia!

Con hổ đã chết?

Ngọc Tử vội vàng quay đầu nhìn lại. Nàng vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy chàng thanh niên xuất hiện đầu tiên, đang nâng thanh trường kiếm còn đang chảy máu ròng ròng lên ngang đỉnh đầu, hắn dường như còn không để ý tới, máu tươi trên kiếm cứ theo mũi kiếm chảy xuống từng giọt, cùng với mồ hôi chảy xuống từ trên tóc hắn, vạt áo phía trước ngực hắn đã loang lổ vết máu.

Chàng thanh niên đó vẫn giơ cao trường kiếm, hướng về phía thiếu niên trên xe ngựa hét lớn: “Chủ nhân, hôm nay Bán chỉ dùng sức mình, giết được con hổ. Ta muốn đổi tên là Hổ!”

Thiếu niên tuấn tú kia nghe vậy, gật gật đầu, trầm giọng trả lời: “Được, từ nay về sau, tên của ngươi là Hổ!”

Thiếu niên đó vừa nói xong, Hổ đã vui mừng nhảy lên.

Ngọc Tử thấy Hổ cúi người xuống, chuẩn bị nâng xác con hổ lên, vội vàng cất bước, đi đến hướng thiếu niên kia. Khi Ngọc Tử xuất hiện, đám kiếm khách bên cạnh thiếu niên tuấn tú kia đều nghiêm nghị đứng thẳng, dùng ánh mắt hổ rình mồi mà nhìn nàng.

Ngọc Tử đi đến chỗ cách thiếu niên đó khoảng ba mươi bước chân thì đứng lại. Nàng cắn cắn môi, cầu xin: “Chư vị, xin dẫn tôi trở về thành.”

Thiếu niên đó dùng cặp mắt phượng sáng rực, không hề có chút cảm tình nào đánh giá Ngọc Tử. Lúc này, một thiếu niên khác bước lên một bước, hắn liếc nhìn Ngọc Tử, nói với thiếu niên tuấn tú kia: “Cô gái này rất là kỳ lạ, nhìn thấy chủ nhân, không biết hành lễ, không biết vấn an.”

Thiếu niên tuấn tú đó gật đầu, hắn cất giọng lạnh lùng hỏi: “Ngươi là con gái chân yếu tay mềm, tại sao lại một thân một mình xuất hiện ở nơi hoang dã này?”

Ngọc Tử ngẩn ra, nàng không biết phải trả lời như thế nào.

Nàng không thể nói cho hắn biết, mình bị người ta ném xác ở nơi hoang dã. Nếu không nói ra sự thật, trong khoảng thời gian ngắn, nàng thật sự không nghĩ ra được lí do nào hoàn mỹ.

Thiếu niên kia liếc nhìn nàng, nhún người quay vào trong xe ngựa, đúng lúc mành xe lay động, giọng nói lạnh lùng của hắn truyền ra: “Trở về thành!”

Mọi người đáp vâng, đồng thời xoay người lại.

Ngọc Tử thấy những người này không thèm quan tâm tới mình, đã muốn rời khỏi đây thì không khỏi hoảng sợ, nàng vội vàng đuổi theo vài bước, vừa khóc nức nở vừa nói: “Cầu xin các ngài giúp đỡ.”

Trả lời nàng là vó ngựa tung bụi, mơ hồ, có một âm thanh nhẹ nhàng truyền tới: “Cô gái này rất khả nghi. Nhanh chóng rời khỏi đây.”

*Người qua đường mua nước tương: chỉ một người qua đường không liên quan
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện