Thái tử nhẹ nhàng cất tiếng, “Thượng Quan Diệp, ngươi tận tụy cũng chẳng có gì sai. Vì nể mặt Cảnh Dương, ta đã cho ngươi không ít tự do. Ta có thể xem mọi hành động của ngươi là sự hấp tấp để thăng tiến, nhưng hiện tại, ngươi có nghĩ đến thê tử và hài nhi của mình hay không? Đến thanh danh của gia tộc Thượng Quan, gia đình từng đứng ra làm chứng cho vụ án Thái phó năm đó. Ngươi muốn phá nát danh tiếng ấy sao?”
Toàn thân Thượng Quan Diệp cứng đờ, cuối cùng cũng chậm rãi nhường đường. Hắn cúi đầu, không dám nhìn đội áo đen lặng lẽ vượt qua mà lên lầu, như thể hai năm trước, hắn cũng chỉ đứng sau cánh cửa nhìn những binh sĩ xông vào nhà ta.
Thất Cát thích thú nhìn xuống màn kịch bên dưới. Hắn đứng dậy, bước ra phía lan can hướng về Tần Hoài Hà, nơi thuyền hoa trên hồ náo nhiệt tưng bừng.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Ta chuyên chú gảy dây đàn, nhưng cũng mở lời hỏi. Hôm nay ta mới lần đầu nhìn rõ thanh kiếm của hắn, thanh kiếm dài ba thước, cổ kính và nặng nề, trái ngược hẳn với vẻ ngoài hoa lệ của hắn, toát lên khí tức nguy hiểm và sát ý không che giấu.
Thất Cát nhìn ngó xung quanh, đánh giá cấu trúc của Lãm Nguyệt Lâu, “Ta đang nhìn đường thoát thân, dù khinh công của ta có giỏi đến đâu, người của chủ nhân ta cũng không phải tầm thường. Đưa nàng chạy trốn thế nào mới ổn đây?”
“Chạy trốn?” Tim ta đập lỡ một nhịp, chưa từng nghĩ từ này sẽ thốt ra từ miệng nam nhân này. Nghe từ miệng Thượng Quan Diệp còn có thể tin được hơn từ miệng hắn.
Có lẽ vì khó tin mà ta lộ ra biểu cảm kỳ lạ. Thất Cát tựa vào lan can, thanh kiếm nghiêng bên cạnh, xác nhận lần nữa, “Đúng vậy, ta sẽ đưa nàng đi.”
Ta chưa kịp đáp lại thì cửa sắt đã bị đập mạnh, tiếng giày sắt vang lên trên ngạch ngọc, nhưng kẻ xông vào chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đã bị một thanh kiếm dài chặn đứng.
Kiếm xé gió bay tới, cắm ngay cạnh mặt kẻ ấy, ghim chặt vào khung cửa. Thân kiếm rung lên bần bật, kẻ dẫn đầu như vừa đi qua Quỷ Môn Quan một lần, mồ hôi lạnh tức thì toát ra.
Thất Cát tựa vào lan can, thổi một tiếng huýt sáo, “Đàn của Ngọc Kính cô nương thật là tuyệt đỉnh, quấy nhiễu mỹ nhân đúng là tội lỗi.”
Hồng Trần Vô Định
Người cầm đầu siết chặt hai thanh đao bên hông, “Thất Cát, chủ nhân rất không hài lòng về ngươi.”
“Ta cũng chẳng hài lòng với các ngươi, Tần Hoài Hà tươi đẹp thế này, mỹ nhân, mỹ tửu đầy rẫy, cần gì phải động đao động kiếm phá tan cảnh tình.” Thất Cát cười lớn trêu đùa đối phương, nhưng trong nháy mắt đã hóa thành một bóng trắng xuất hiện ngay trước cửa, tay nắm chặt chuôi kiếm, rút kiếm một cách nhẹ nhàng, dễ dàng đánh lui vài kẻ xông lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy người ấy chỉ có thể cố sức chống đỡ, từng bước lùi lại. Thất Cát vẫn giữ vẻ thư thái, tay xoay kiếm trong tay như trò đùa, vờn bỡn những kẻ tới tìm hắn.
Thất Cát dồn những kẻ tiến lên ra ngoài cánh cửa sắt, một kẻ yếu hơn bị hắn dùng chuôi kiếm đập vào ngực, không đứng vững mà lăn xuống bậc thang cao, rơi mạnh xuống sàn đá ở giếng trời.
Tiếng va chạm nặng nề ấy khiến ta nhớ đến lúc mới đến đây, khi ấy ta còn hoảng hốt, nhưng giờ thì không còn chút cảm xúc nào. Ở Lãm Nguyệt Lâu, ta đã chứng kiến quá nhiều cái chết, mạng người nơi này rẻ mạt như cỏ.
Dưới lầu, Thái tử không hề để tâm đến sự thất bại của thuộc hạ mình, phất tay ngăn cản đám tùy tùng định lên lầu, đứng khoanh tay, cất giọng vang vọng, “Thất Cát, ta nhất định phải đưa nàng ấy đi. Tần Hoài Hà là nơi ta dành cho ngươi để trú thân, ngươi tự lo liệu cho bản thân đi.”
Cảnh Dương vốn từ lâu đã ghét cay ghét đắng kẻ mang dòng m.á.u nghiệt chủng trong cung, tiếp lời bằng giọng mỉa mai, “Mỹ nhân khắp nơi đều có, ngươi đâu cần phải giữ lấy nàng ta. Nữ nhi của a hoàn nhà Trấn Nam Vương năm nay tròn mười sáu, dung mạo quốc sắc thiên hương, hay là ban cho ngươi?” Nàng giả vờ bịt miệng, mắt mở to ra vẻ kinh ngạc, “A, ta quên mất, mẫu thân nàng ấy là tỷ tỷ ruột của ngươi, nhưng chắc ngươi cũng chẳng bận tâm đâu nhỉ? Gia đình các ngươi xưa nay vốn chẳng màng liêm sỉ kia mà?”
Nói xong câu cuối, đôi môi đỏ mỉm cười của Cảnh Dương cong nhẹ, ánh mắt sắc lẻm như lưỡi dao.
Thất Cát vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, dường như hắn chẳng phải đang đứng giữa vòng vây g.i.ế.c chóc, mà là đang chơi trò chơi.
Ta dừng tay trên cây đàn, ngẩng nhìn bóng Thất Cát đang chặn trước cửa, rồi xoay người đi lên cầu thang dẫn lên đài cao.
Trên đài cao, gió thét gào, vạt áo ta bị gió cuốn lay động, tựa những cánh hoa trắng sắp bị xé nát.
Đám người dưới lầu nhanh chóng nhận ra bóng dáng ta đứng chông chênh bên mép đài, ta nở một nụ cười yếu ớt, nhợt nhạt và tan vỡ.
Thượng Quan Diệp mở to mắt kinh hoàng, hắn như muốn hét lên nhưng âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, Cảnh Dương thì lạnh lùng quan sát.
Thập Tam Hoàng tử hoảng sợ, cố gắng đứng dậy khỏi xe lăn, muốn nắm lấy tay ta, “Ngọc Kính! Ngọc Kính! Hoàng huynh! Người để nàng ấy xuống, đừng ép nàng nữa, người đã hứa sẽ để nàng lại cho ta!”
Thái tử lạnh lùng nhìn ta một cái, rồi cảnh cáo Thập Tam Hoàng tử, “Thập Tam, vụ thích khách năm xưa vốn là nhằm vào ta, họ bắt đệ để thế thân, hủy hoại đôi chân của đệ. Ta có lỗi với đệ. Chuyện Thái phó, ta đã đồng ý không can thiệp, mặc đệ làm gì thì làm. Nhưng những năm qua, ta đã thay đệ giải quyết không ít chuyện. Sự chủ quan của ta đã khiến mọi việc đến nước này, đây không còn là chuyện riêng giữa ta và đệ nữa. Ta không thể để vụ án này bị lật lại. Ta đã xem nhẹ nữ nhân này. Bị giam ở Tần Hoài Hà mà vẫn có sức ảnh hưởng đến mức này, có thể khiến đệ nương tay, khiến triều thần vì nàng ta mà động lòng, có thể từ xa mà lấy mạng quan viên triều đình. Thật là nực cười. Ta không thể để nàng ta sống, nàng ta phải theo ta về kinh để xét xử, rồi xử trảm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương