Trong lòng Khúc Kỳ hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Em biết anh sẽ không nói chuyện này với Mục Lăng Thành đâu.”
“Sao lại không?” Trần Thiếu Ngang nhướng mày nhìn cô.
Khúc Kỳ nắm chặt đũa trong tay, chọc chọc bát cơm: “Bởi vì anh không phải kiểu người như vậy.”
“Thật sao?” Trần Thiếu Ngang nâng mí mắt lên, chậm rãi cầm lấy điện thoại, như thể muốn gọi điện.
Lần này Khúc Kỳ bắt đầu nôn nóng, Mục Lăng Thành bao che Tưởng Nam Khanh như vậy, cô không dám đắc tội với anh đâu.
Vì vậy, cô trực tiếp chạy vòng qua bàn, đứng trước mặt Trần Thiếu Ngang, cướp lấy điện thoại trong tay anh.
Trần Thiếu Ngang vô thức đưa tay ra sau để cô không lấy được.
Khúc Kỳ cố với lấy, thậm chí còn nhào lên người anh, cánh tay cô xuyên qua bả vai anh, dễ dàng cướp được điện thoại.
Nhưng mà cô còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì phát hiện ra tư thế của này của cô và anh có hơi…
Nhịp tim cô bỗng đập nhanh hơn, vô thức muốn lùi về phía sau.
Nhưng bàn tay anh lại giữ cô lại, khiến cô càng gần anh hơn.
Hai người cách nhau rất gần, nhiệt độ thân thể của anh nóng hơn cô nhiều, trái tim Khúc Kỳ như muốn ngừng đập
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, một tay nâng cằm cô lên: “Anh nhớ em vừa mới nói, bởi vì bình thường anh rất ít khi hôn em nên em không vui đúng không?”
Khúc Kỳ kinh ngạc, môi mỏng khẽ mấp máy, cô vội lắc đầu: “Không có, em không có nói vậy!”
“Không có hả?” Trần Thiếu Ngang im lặng một lát, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Nhưng anh nhớ là có mà.”
Khúc Kỳ sửa lại: “Em có nói là anh rất ít khi hôn em, nhưng em không hề nói là em không vui.”
Bàn tay anh vuốt ve môi cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy nếu bây giờ anh muốn hôn em thì em sẽ vui hay không vui?”
Khúc Kỳ: “…” Cô phải trả lời vấn đề này của anh như thế nào đây?
Dù gì cô cũng là con gái mà!
Trần Thiếu Ngang đợi một lúc, nhíu mày: “Im lặng là có ý gì?”
“Im lặng là vì không biết nên trả lời anh thế nào.” Cô thành thật nói.
“Vì sao?”
Khúc Kỳ đỏ mặt: “anh hỏi thẳng thắn như vậy thì làm sao em trả lời được.”
Sau đó lại nhỏ giọng lầm bầm: “Em vẫn cần mặt mũi mà.”
“Hả?” Cô nói hơi nhỏ, Trần Thiếu Ngang không nghe rõ lắm.
Anh cho là cô không tiện từ chối vì vậy cũng không nói gì nữa, chậm rãi buông cô ra, “Mau ăn cơm đi.”
Lời này của anh khiến Khúc Kỳ cảm thấy hơi thất vọng.
Sao lại bảo cô đi ăn cơm rồi?
Không phải nói muốn hôn cô à?
“Vâng.” Cô đứng lên khỏi người Trần Thiếu Ngang, nhịn một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói, “Nếu như một người con gái có ý từ chối, vậy thì cô ấy sẽ không do dự mà trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.”
Trần Thiếu Ngang ngước mắt lên, vẻ mặt hơi hoang mang: “Hả?”
“…”
Khúc Kỳ cảm thấy mặt mũi của mình đã ném về tận nhà luôn rồi: “Không có gì cả, em đói rồi, mau ăn cơm thôi.”
Cô đang định đi về chỗ thì bị anh kéo lại, giây tiếp theo, cô lại ngồi lên đùi anh.
Khúc Kỳ kinh ngạc hét lên, đôi tay nắm chặt cổ áo anh.
Trần Thiếu Ngang vuốt ve gương mặt của cô, thấp giọng hỏi: “Ý của em là trả lời luôn đại biểu cho từ chối, còn im lặng là đồng ý hả?”
Khúc Kỳ nghĩ nghĩ: “Cũng không chính xác 100% đâu, có người trong lòng thì đồng ý nhưng ngoài miệng lại từ chối.
Mọi người đều rất thích khẩu thị tâm phi mà.”
“Thì ra tâm tư của con gái lại khó hiểu như vậy.” Anh kéo dài âm cuối ra, rơi vào tai cô có chút mê hoặc.
Khúc Kỳ nuốt nước bọt, tiếp tục mạnh dạn nói: “Cho nên anh phải dùng tim để quan sát, không thể nhìn mỗi vẻ bề ngoài được.
Phải xuyên qua hiện tượng để nhìn rõ bản chất.”
Trần Thiếu Ngang cười như không cười: “Giống như bây giờ anh thấy em muốn được anh hôn đúng không?”
Khúc Kỳ: “Không phải!”
“Đây là khẩu thị tâm phi hả?”
Khúc Kỳ: “…”
Tay Trần Thiếu Ngang giữ chặt gáy cô, khuôn mặt tuấn tú của anh tiến sát lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, Khúc Kỳ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô sững sờ mở tó hai mắt nhìn anh tiến lại gần, hôn lên môi cô.
Cô ngơ ngác nhìn anh đến nổi quên phải chớp mắt.
Răng và môi tiếp xúc với nhau, làm cô rùng mình một cái.
Giây tiếp theo, bàn tay anh đặt lên mắt cô, che khuất tầm nhìn của cô.
Lúc này Khúc Kỳ mới lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi anh đang liếm láp, vuốt ve môi cô.
Sau đó, đầu lưỡi anh cậy hàm răng cô ra.
Khúc Kỳ vẫn cắn chặt răng như cũ.
Dường như anh cười nhẹ một tiếng, nói với cô: “Há miệng nào.”
Nghe được giọng nói quen thuộc của anh, cô ngoan ngoãn há miệng ra, để anh tùy ý xâm nhập vào lãnh địa của mình, dây dưa với lưỡi cô.
Động tác của anh rất nhẹ, có vẻ rất để ý đến cảm nhận của cô, anh cẩn thận từng li từng tí một, nâng niu cô như báu vật.
Thời gian dần trôi qua, hô hấp của anh bắt đầu không ổn định, lực cũng mạnh hơn, mút cho cánh môi cô run lên, thậm chí có hơi đau.
Khúc Kỳ khó chịu đẩy anh mấy cái.
Anh buông cô ra, ánh mắt sắc bén đục ngầu, hơi thở cũng dần nặng nề hơn.
Anh nhanh chóng kiềm chế sự thay đổi kia, lúc nhìn về phía cô vẫn dịu dàng như trước: “Làm em đau hả?”
“Không, không phải.” Cô nói, “Chỉ là hơi khó thở.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như là nín thở rất lâu.
Trần Thiếu Ngang cảm thấy buồn cười: “Sao em không lấy hơi?”
Khúc Kỳ không nói gì.
Hai người hôn nhau có mấy lần, mỗi lần đều là nhẹ nhàng chạm môi vào nhau, làm sao mà cô biết được?
Nhưng mà câu này cô chỉ dám nói trong lòng thôi.
“Em, em đói.” Cô nói.
Trần Thiếu Ngang giật mình: “Anh quên mất, mau ăn cơm đi, kẻo lát nữa đồ ăn nguội mất.”
“Vâng.” Cô đáp lời anh, sau đó ngoan ngoãn đi về chỗ của mình để ăn cơm, nhưng mà lúc nãy hai người vừa mới nồng nhiệt như vậy, cho nên cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Ngược lại thì Trần Thiếu Ngang rất bình tĩnh, thỉnh thoảng anh sẽ gắp thức ăn cho cô.
Khúc Kỳ ăn cơm không một tiếng động, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Chỉ cần hai người họ mãi như vậy là được rồi.
——
Ăn cơm xong Khúc Kỳ định đi rửa bát nhưng bị Trần Thiếu Ngang cản lại: “Em đi xem TV mốt lát đi, để anh rửa.”
“Vâng.” Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn thấy đống bài tập trên bàn trà, nhớ ra mình vẫn chưa chấm bài, cô liền ôm về phòng ngủ chấm.
Trần Thiếu Ngang rửa bát xong đi ra thì không thấy cô đâu, anh đi đến trước cửa phòng ngủ của cô, do dự một lát rồi gõ cửa.
Maya giây sau Khúc Kỳ mở cửa ra: “Anh rửa bát xong rồi ạ?”
Trần Thiếu Ngang nhìn thoáng qua phòng cô: “Em đang làm việc à?”
“Vâng, không phải anh nói mấy ngày nay anh phải ở nhà nên rất nhàm chán sao, vì vậy em đang cố chấm xong đống bài tập kia, thế thì ngày mai em có thể ở cùng anh rồi.”
Trần Thiếu Ngang nhíu mày: “Một tuần mỗi học sinh phải làm 3 bài, cả 3 lớp là hơn 400 bài, em định tối này chấm hết à?”
“Rất nhanh thôi, chỉ cần xem có sai ngữ pháp không rồi chấm điểm là được ạ, có lẽ đêm nay em sẽ chấm xong.”
Trần Thiếu Ngang xoa đầu cô: “Muốn biến mắt mình thành mắt gấu trúc hả? Không sợ anh sẽ đau lòng sao?”
“Nào có, em không thường xuyên thức đêm.”
Trần Thiếu Ngang dùng ngón tay chọc chọc cái trán của cô: “Cứ để đấy đã, ngày mai anh và em cùng chấm bài, đừng có ngày nào cũng ở trong phòng, đi thôi, anh dẫn em đi dạo sân trường.”
——
Đã lâu rồi Khúc Kỳ không đi dạo sân trường Đại học C, bây giờ được đi dạo với Trần Thiếu Ngang co rất, rất vui.
Bây giờ là mùa xuân, thời tiết không nóng không lạnh, thi thoảng sẽ có gió.
Anh nắm tay cô, hai người cùng nhau sải bước trong sân trường, xung quanh có rất nhiều sinh viên chạy bộ vượt qua hai người, trên mặt họ tràn đầy nhiệt huyết và sức sống của tuổi trẻ.
Khúc Kỳ bất giác nhớ lại hồi mình học đại học.
“Em không thích chạy bộ, lúc kiểm tra thể lực, con gái phải chạy 800m, lần nào em cũng trượt.
Trường tổ chức thi lại, nhưng em vẫn không qua được.”
Hiếm khi thấy cô chủ động nói chuyện, Trần Thiếu Ngang hơi ngạc nhiên, anh bật cười, hỏi cô: “Vậy sau đó em làm thế nào?”
“Sau đó ấy hả,” Khúc Kỳ ngượng ngùng liếm môi, “Em tìm người khác chạy thay.”
“Ai chạy thay em?”
“Đương nhiên là Nam Khanh rồi.” Khúc Kỳ cười, “Cậu ấy chạy rất nhanh, có lần thi lại còn chạy về nhất, suýt chút nữa bị giáo viên nghi ngờ.”
“Vậy em tự chạy thì đứng thứ mấy?”
Khúc Kỳ sờ mũi: “Thứ nhất từ dưới lên, em chỉ chạy được 4’50s.”
“Kém vậy hả…”
“Thật ra cũng không kém lắm, chẳng qua là bình thường em không chịu rèn luyện, từ nhỏ đã không thích chạy bộ nên mới vậy.”
Trần Thiếu Ngang xoa đầu cô, lẩm bẩm bên tai cô: “Nói cho em nghe một bí mật nhé, thật ra anh cũng không chạy được 1000m.”
Vẻ mặt Khúc Kỳ lập tức sáng lên, giống như tìm thấy đồng bọn: “Thật hả? Vậy anh chạy mất bao lâu?”
Trần Thiếu Ngang nghĩ nghĩ: “Chắc cũng phải… mười mấy phút.”
“Sao anh chạy chậm thế? Em đi bộ còn nhanh hơn!” Khúc Kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó đối mặt với ánh mắt cười như không cười của anh, đột nhiên cô nhận ra cái gì đó, ý cười nhạt đi mấy phần: “Có phải anh lừa em không? Rõ ràng cơ bắp trên người anh săn chắc như vậy, chắc chắn là anh thường xuyên rèn luyện, sao lại không chạy nổi 1000m được?”
Trần Thiếu Ngang nhướng mày: “Sao em biết được trên người anh thế nào?”
Khúc Kỳ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Em, em sờ…”
“Sờ?” Anh cong môi, cười như không cười, “Lúc nào? Chẳng lẽ buổi tối anh đi ngủ, em lẻn vào phòng anh?”
“Em không có, anh đừng nói bậy!” Khúc Kỳ nhìn chằm chằm anh, “Em, em vừa mới sờ được thôi, là do lúc nãy anh ôm em.”
“Ừm, còn hôn nữa.”
“… Đang ở bên ngoài đấy, anh đừng nói lung tung, lỡ như mọi người chạy qua nghe được thì sao?” Cô lắc lắc cánh tay anh, có chút bất đắc dĩ, hai mắt to tròn khẽ lườm anh, hia má phúng phính, trông rất đáng yêu.
Bình thường cô chẳng bao giờ nũng nịu với anh cả, hiếm khi thấy được dáng vẻ này của cô, Trần Thiếu Ngang cảm thấy mới mẻ, tâm trạng cũng không tệ lắm, bất giác cười nhẹ hai tiếng.
“Anh cười cái gì?” Cô nhìn anh.
“Cookie nhà chúng ta lúc tức giận rất giống cún con, rất đáng yêu.”
“…”
Ầm ĩ một lúc, Trần Thiếu Ngang cũng không đùa cô nữa, anh nói: “Rèn luyện thân thể là điều rất cần thiết, thể lực của em kém như vậy, khó trách thường xuyên bị bệnh.
Bây giờ vẫn còn sớm, em chạy hai vòng đi, anh tính thời gian cho em.”
Khúc Kỳ: “…”
“Đừng nhìn anh như vậy, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Hay là anh chạy với em?”
Khúc Kỳ vội gật đầu: “Vậy thì được.”
Trần Thiếu Ngang: “…”
——
Sau khi Trần Thiếu Ngang chạy cùng cô hai vòng, anh phát hiện cô rất yếu, vừa mới chạy một vòng đã muốn dừng lại rồi.
Cô phải cắn răng chạy hết hai vòng, chạy xong liền dừng lại dưới một gốc cây thở hổn hển, gương mặt trắng bệch.
Trần Thiếu Ngang đi đến máy bán nước tự động ở bên cạnh mua nước cho cô: “Thể lực của em quá kém, sau này tối nào anh cũng sẽ đưa em đi chạy bộ, sáng thứ bảy chủ nhật cũng phải chạy.”
Khúc Kỳ vô cùng khó xử: “Không cần đâu, em cảm thấy thể lực của em bây giờ cũng được rồi.”
Trần Thiếu Ngang nhìn cô cười: “Anh phát hiện ra em bắt đầu không nghe lời rồi, đúng không?”
Khúc Kỳ: “…”
“Chuyện này không được phép phản bác.” Anh nói.
“Nhưng từ sáng thứ hai đến sáng thứ sáu em đều phải đi dạy từ sớm, chỉ có hai ngày thứ bảy và chủ nhật để ngủ bù thôi, anh không thể bắt em dành hết thời gian ngủ cho việc chạy bộ được.” Cô nhìn anh, dường như có chút tủi thân.
Trần Thiếu Ngang nghĩ nghĩ: “Vậy thì sáng chủ nhật em cứ ngủ nướng thoải mái, được không?”
“… Được thôi.” Cô bất đắc dĩ đồng ý.
——
Sáng hôm sau, Trần Thiếu Ngang thật sự dậy sớm gõ cửa phòng cô.
Khúc Kỳ rất không tình nguyện, nhưng vẫn thức dậy cùng anh chạy bộ quanh sân trường, thuận tiện đưa Cam nhỏ đi cùng, Cam nhỏ được ra ngoài nên rất vui.
Sau khi về nhà cô đi tắm, lúc đi ra, anh đã tắm xong, đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
Khúc Kỳ còn chưa chấm bài tập tiếng Anh cho nên tranh thủ đi chấm.
Lúc Trần Thiếu Ngang gọi cô ra ăn sáng thì thấy cô đang làm việc, anh hỏi: “Chấm được nhiều chưa?”
“Mới được một ít thôi, thật ra chỉ chấm điểm thôi thì nhanh lắm, nhưng em cảm thấy nên để lại lời phê, như vậy các em ấy sẽ tiến bộ hơn.”
Trần Thiếu Ngang cầm lên xem, mỗi bài cô đều cẩn thận chỉ ra những chỗ sai, sau đó sẽ để lại lời phê, còn viết thêm một câu cổ vũ nữa.
Chữ của cô rất đẹp, lời phê của cô cũng rất nghiêm túc.
“Chà, rất chuyên nghiệp, lát nữa để anh chấm cùng em.”
“Anh biết chấm sao?” Khúc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chợt nhớ ra, “Đúng rồi, tiếng Anh của anh còn tốt hơn em.”
“Nhưng đây là công việc của em, để em tự làm là được rồi.”
Trần Thiếu Ngang cười: “Em là của anh, công việc của em đương nhiên cũng là công việc của anh rồi.
Được rồi, đi ăn trước đã.” Nói xong, anh chủ động nắm tay cô đi ra ngoài.
Bởi vì câu nói “Em là của anh”, khóe môi Khúc Kỳ cong cong, gò má cũng phiếm hồng.