Trong chớp mắt Dư Hiền cơ hồ đã giăng xuống một trận pháp, bao quanh Bạch Kha và những người khác bên trong. Động tác của ông nhanh đến mức có chút thô bạo, Bạch Kha bị đẩy vào trận, loạng choạng lùi vài bước suýt chút nữa đụng vào người Mạnh Tích.
Bên này ba người đang luống cuống tay chân xô đẩy thành một đoàn, bên kia đã là ánh sáng trắng lóe lên, uy áp cường đại từ khí kình chấn động tỏa khắp nơi, xen lẫn trong đó còn kèm những tiếng hô hoán và la hét hoảng loạn không rõ nguyên do.
Khi Bạch Kha cùng hai người kia đứng vững, khi ngẩng đầu nhìn ra phía trước, chỉ thấy hết người này đến người khác mặc đạo bào của môn phái giống như những bao cát, bị ném ra từ đám hỗn loạn kia.
Sự phối hợp giữa Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền không thể nghi ngờ là vô cùng ăn ý, phía bên kia ném vài người, phía này Dư Hiền vung tay áo dài, chặn lại mấy người rồi ném thẳng vào trận pháp đã bố trí sẵn. Một đám thiếu niên ngày thường e thẹn, hay cao ngạo giờ đây trông chẳng khác gì lũ gà con bị ném vào lồng, đứng chen chúc nhau trong cái vòng bảo hộ này.
Vài người bị ném vào còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, gãi đầu với vẻ mặt ngơ ngác, còn hỏi các sư huynh sư đệ bên cạnh: "Hả? Sao... sao tự nhiên chúng ta lại bị ném vào đây thế này?!"
"Phía trước có dị động, ta nhìn thấy dường như có cái gì đó giống như rắn đột ngột lao ra từ dưới đất, tốc độ rất nhanh, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ đã bị người ta chặn lại, túm lấy cổ áo rồi ném đến đây." Đệ tử trả lời với vẻ mặt xấu hổ với tổ tiên, có lẽ cảm thấy bị bảo vệ thế này thì có chút mất mặt, vội vàng đáp xong liền muốn lao ra ngoài giúp đỡ, kết quả, vừa nhấc chân lên đã bị Dư Hiền - người như có mắt ở sau gáy giơ tay chặn lại.
"Ta đi hỗ trợ!" Đệ tử đó gấp gáp vội la lên: "Chúng ta đều bị nhốt ở đây, phía trước không còn mấy người nữa, thứ kia hung hăng như vậy chắc chắn không dễ đối phó, sao có thể đứng đây mà nhìn!"
Rõ ràng, hầu hết đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng bị ném vào trận cũng đều có cùng suy nghĩ, đồng loạt sôi nổi tìm cách vòng qua Dư Hiền để tiến lên giúp đỡ.
"Tch— đừng loạn!" Dư Hiền đã sống quá nhiều năm, những đệ tử này dù tuổi không chênh lệch nhiều với Bạch Kha và Lâm Kiệt, không thì đã là thành niên hoặc sắp thành niên, nhưng trong mắt ông thì chỉ là một đám hùng hài tử. Ông vốn thích yên tĩnh thanh tịnh, giờ bị bao nhiêu người vây quanh nói lảm nhảm không dứt, quả thực muốn đem da đầu ông bứt ra.
Ông như dỗ dành con nít mà nói một câu, rồi sau đó lập tức mặc kệ phản ứng bọn họ, trực tiếp đổi sang cách khác, thân hình khẽ động, vung tay áo, đám đệ tử cuối cùng bị Hoắc Quân Tiêu ném vào trận hóa thành một đống "giấy chặn thịt người", kèm theo uy áp dọa người, lao thẳng vào giữa đám đệ tử đang định xông ra ngoài, không chỉ bị đẩy bật trở lại mà suýt chút nữa còn phun ra máu.
Vất vả lắm mới giẫm đạp lên mặt nhau mà bò dậy từ trên mặt đất, đám đệ tử nhìn nhau... Đến, đủ cả, không thiếu một ai.
Lại ngẩng đầu liếc mắt một cái, phía trước là khói bụi mờ mịt và quang ảnh hỗn loạn, chỉ còn lại một thân ảnh.
"Đậu má! Đệ tử của Hằng Thiên Môn này nghĩ không thông hay nghĩ không thông hay nghĩ không thông?!" Trong đám có một người ngây ra than một câu.
Cứ tiếp tục thế này thì sao mà được!
Ngoài Bạch Kha và Lâm Kiệt, gần như tất cả mọi người trong trận đều có cùng suy nghĩ này. Bởi vì trong khói bụi mờ phía trước, những cái bóng đen giống như đuôi rắn vẫn đang thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ nhanh đến mức mọi người chỉ bắt được một khoảnh khắc nào đó của chúng, còn người đang ở giữa làn bụi mờ và những chiếc đuôi rắn thì xoay chuyển không ngừng, gần như mỗi khi một đuôi rắn xuất hiện thì hắn nghiền nát nó ngay lập tức.
Nhưng ai biết hắn còn có thể trụ được đến bao giờ? Ai biết liệu chỉ một chút sơ sẩy, hắn sẽ bị cái đuôi rắn đó quất trúng, rồi thành một đống thịt nát?!
"Không được!" Đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng vẫn không cam lòng bị nhốt trong phạm vi trận pháp chỉ đứng xem, bắt đầu vẽ bùa bằng tay, định mạnh mẽ xông ra.
Kết quả, bùa còn chưa vẽ xong một nửa, thì nghe "rầm rầm——" một tiếng nổ lớn, mặt đất nơi họ đứng khẽ chấn động, tiếp theo, vô số thứ mà họ cho là "đuôi rắn" trồi lên từ mặt đất xung quanh, lập tức cao vút mấy trượng, dày đặc như rừng cây khổng lồ che trời bất ngờ mọc lên. Chúng nó vặn vẹo, quay cuồng trong không trung, như những chiếc máy xay thịt, mang theo sức mạnh khổng lồ và tiếng gió "vù vù" rợn người, dường như từng chiếc đều nặng ngàn cân, chỉ cần quất trúng một cái cũng đủ khiến người ta thành đống thịt nát.
Nhìn ra xa, ngoài khu vực trận pháp nơi họ đang đứng, không có lấy một chỗ an toàn nào, tất cả đều chật kín những thứ đó.
Ngay khi những thứ này vừa trồi lên, Dư Hiền ngoài trễn đã vọt lên không trung, lao thẳng đến độ cao mấy chục trượng.
Những thứ đó từ dưới đất nhô lên như bầy sói đói mấy trăm năm cuối cùng cũng thấy thịt, điên cuồng nhào đến chỗ Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu, lập tức đem bọn họ bao phủ lại, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người trong trận: "......"
Có người vẻ mặt dại ra nhìn đám thứ kia uốn éo vặn vẹp điên cuồng xung quanh, thanh âm hoảng hốt nói: "Đây mẹ nó thật sự chỉ là đại hội thí luyện thôi sao, không phải lò mổ đấy chứ......"
Một người khác cũng đồng dạng hoảng hốt nói: "Bị quất một cái, thì chắc chắn sẽ phơi thây ngay tại nơi chim cũng chẳng buồn ỉa này ha......"
Bạch Kha kịp thời tiếp một câu: "Sẽ không."
"Hả?" Mọi người vẫn giữ nguyên vẻ ngơ ngác quay đầu sang nhìn y, "Sao lại không?"
Bạch Kha chỉ vào đám thứ bên ngoài trận, nói: "Chúng ta vừa gặp phải chúng ở đường khác, một con khỉ hoang to lớn bị mấy dây leo như thế lao tới, chỉ trong hai giây, da thịt xương cốt đều không còn, ngoại trừ mùi máu tanh, nơi con khỉ nằm hoàn toàn trống trơn."
Mọi người: "......" Cái đậu má!
"Thế, thế chẳng phải bọn họ, chẳng phải..." Có người đột nhiên nhận ra, chỉ vào nơi đám dây leo dày đặc đang cuốn vào nhau, vẻ mặt hoảng sợ lắp bắp nói: "Chỉ có đi mà không có—"
Chữ "về" còn chưa kịp thốt ra, liền nghe thấy vô số âm thanh nứt toạc chợt vang lên.
Giống như có hàng ngàn quả bóng bay xung quanh đồng loạt bị đâm thủng, tiếng "bốp bốp" vang lên chói tai, làm cho đầu óc người nghe cũng ù lên. Ngay sau đó, đám dây leo vốn đang cuốn chặt vào nhau rồi dồn lại thành một chỗ như bức tường chống đỡ một tòa cao ốc khổng lồ bỗng bị rút đi, trong nháy mắt liền ầm ầm sụp đổ.
Trước đó, Bạch Kha được Hoắc Quân Tiêu mang theo lơ lửng trên không nhìn xuống, chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng hoành tráng, nhưng lại không thấy dọa người. Nhưng bây giờ y cùng những người khác đứng trong trận, lấy một loại góc độ khác ngước lên nhìn vô số sợi dây leo to lớn, nặng nề như những tòa nhà cao tầng đang đổ xuống từ trên đỉnh đầu, đó thực sự là một thách thức lớn đối với sự mạnh mẽ của trái tim.
Trong khoảnh khắc đó, chắc chắn trong lòng mọi người trong trận đều cảm thấy như có hàng ngàn con mãnh thú đang gào thét cuồng loạn. Trận pháp này tuy có thể che giấu sự tồn tại của họ, khiến cho đám dây leo không thể phát hiện ra, nhưng vấn đề là mẹ nó có thể chịu được lực đập của chúng hay không!!!
Hàng trăm sợi dây leo từ trên đầu nện xuống, chuyện này không phải trò đùa!!!
Những người đứng trong trận bắt đầu mặc kệ mọi thứ, liên tục dùng đủ loại bùa chú bảo vệ, phòng ngự, chống đòn mà mình có, vừa chuẩn bị sẵn sàng đối phó xuất kích, phòng trường hợp khi dây leo thực sự đập vào mặt thì có thể phá ra một con đường mà lao ra ngoài.
"Mẹ nó!"
Mắt thấy những dây leo chằng chịt sắp đập xuống đỉnh đầu, mọi người còn đang chuẩn bị hành động thì chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên, ngay lập tức những dây leo trong khoảnh khắc đó liền tan thành bột mịn, khói bụi mênh mông bao phủ khắp rừng.
Trong màn bụi dày đặc khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt, hai bóng dáng lờ mờ nhẹ nhàng đáp xuống, đứng trước trận pháp nơi Bạch Kha và mọi người đang ngơ ngác, sau đó chỉ thấy người cao hơn vung tay áo dài, một cơn gió thổi qua "vù—" một tiếng, toàn bộ bụi mù liền tan biến sạch sẽ.
Đệ tử các phái Huyền Vi, Trường Lăng: =口=
Dư Hiền nhìn đám người ngây ra như những con gà con mà không khỏi phiền lòng, vội vàng thu lại trận pháp, thả đám người này ra ngoài, rồi lại trùm tay áo đứng vào bên cạnh Bạch Kha..
Hoắc Quân Tiêu cũng không để ý tới ánh mắt dại ra của mọi người, vỗ vai Lâm Kiệt, nói với cậu và Mạnh Tích: "Đi thôi."
Hắn vừa đi vừa tự nhiên kéo cổ tay Bạch Kha, kéo y về phía trước mặt mình, nói: "Đi bên này, đừng đi sát hai bên cây quá."
Bạch Kha yên lặng liếc nhìn ngón tay thon dài mảnh khảnh đang nắm lấy cổ tay mình, mặt mày nghiêm túc nhìn thẳng mà bước theo.
Từ đó, nhóm đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng vốn dẫn đầu đành phải lặng lẽ lùi xuống phía sau, theo sau Bạch Kha và những người khác, giữ một khoảng cách không gần không xa.
Ban đầu, họ còn nhiệt tình bày tỏ lòng sùng bái và biết ơn đối với Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, nhưng ngặt nỗi "Dư Hiền" chỉ đáp lại bằng những tiếng "a ha ha" rõ ràng là mang tính chất cho qua chuyện, ngoài ra không nói gì thêm, còn Hoắc Quân Tiêu, ngay cả "a ha ha" cũng không có, chỉ lạnh nhạt gật đầu với họ một cái rồi không quan tâm đến nữa.
Lâm Kiệt nhìn cảnh này mà chỉ biết yên lặng ôm ngực, nghĩ thầm: Vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là phong thái quen thuộc, đây mới là cái loại cao nhân siêu phàm mà sách miêu tả, phải có một chút khoảng cách thế này mới đúng chứ.
Mọi người theo sau Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, mỗi người ôm một tâm sự, đi được một đoạn khá xa, mới nhận ra... có điều gì đó không ổn!
"Chúng ta đây là.... đang đi đâu vậy?" Lâm Kiệt nhìn quanh bốn phía, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Rõ ràng đây không phải là con đường đã được sắp xếp trước.
Mặc dù trước đó Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha đã nói qua, họ đoán rằng Hằng Thiên Môn sẽ bố trí sát chiêu ở khu vực mà các đệ tử Huyền Vi, Trường Lăng và Hằng Thiên Môn đi qua, để dụ họ vào miệng cọp, làm mồi cho Huyết Thú mà Hằng Thiên Môn nuôi dưỡng. Sự việc vừa xảy ra cũng chứng minh rằng suy đoán của họ có đến tám, chín phần là đúng. Nhưng cho dù đã biết trước, họ cũng chỉ có thể phá một con đường sống trong tử lộ này mà thoát ra, nếu không thì cái gọi là lối ra đó chẳng phải càng khó tìm hơn sao? Nhưng nhìn lộ tuyến mà Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền đang đi, lại không giống như đã định trước.
Bạch Kha cũng không nhịn được mà kéo kéo tay áo Hoắc Quân Tiêu: "Các ngươi biết đường dẫn tới lối ra sao?"
"Không hẳn." Hoắc Quân Tiêu dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Nhưng khi nãy ta cùng sư tổ đối phó với đám dây leo kia, cố tình quấn lấy chúng một lúc, phát hiện một vài điểm kỳ quặc."
—--------
Bình luận ở raw vẫn đang gào thét tuyến tình cảm!! (ノ"⊿ ́)ノ
Bên này ba người đang luống cuống tay chân xô đẩy thành một đoàn, bên kia đã là ánh sáng trắng lóe lên, uy áp cường đại từ khí kình chấn động tỏa khắp nơi, xen lẫn trong đó còn kèm những tiếng hô hoán và la hét hoảng loạn không rõ nguyên do.
Khi Bạch Kha cùng hai người kia đứng vững, khi ngẩng đầu nhìn ra phía trước, chỉ thấy hết người này đến người khác mặc đạo bào của môn phái giống như những bao cát, bị ném ra từ đám hỗn loạn kia.
Sự phối hợp giữa Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền không thể nghi ngờ là vô cùng ăn ý, phía bên kia ném vài người, phía này Dư Hiền vung tay áo dài, chặn lại mấy người rồi ném thẳng vào trận pháp đã bố trí sẵn. Một đám thiếu niên ngày thường e thẹn, hay cao ngạo giờ đây trông chẳng khác gì lũ gà con bị ném vào lồng, đứng chen chúc nhau trong cái vòng bảo hộ này.
Vài người bị ném vào còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, gãi đầu với vẻ mặt ngơ ngác, còn hỏi các sư huynh sư đệ bên cạnh: "Hả? Sao... sao tự nhiên chúng ta lại bị ném vào đây thế này?!"
"Phía trước có dị động, ta nhìn thấy dường như có cái gì đó giống như rắn đột ngột lao ra từ dưới đất, tốc độ rất nhanh, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ đã bị người ta chặn lại, túm lấy cổ áo rồi ném đến đây." Đệ tử trả lời với vẻ mặt xấu hổ với tổ tiên, có lẽ cảm thấy bị bảo vệ thế này thì có chút mất mặt, vội vàng đáp xong liền muốn lao ra ngoài giúp đỡ, kết quả, vừa nhấc chân lên đã bị Dư Hiền - người như có mắt ở sau gáy giơ tay chặn lại.
"Ta đi hỗ trợ!" Đệ tử đó gấp gáp vội la lên: "Chúng ta đều bị nhốt ở đây, phía trước không còn mấy người nữa, thứ kia hung hăng như vậy chắc chắn không dễ đối phó, sao có thể đứng đây mà nhìn!"
Rõ ràng, hầu hết đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng bị ném vào trận cũng đều có cùng suy nghĩ, đồng loạt sôi nổi tìm cách vòng qua Dư Hiền để tiến lên giúp đỡ.
"Tch— đừng loạn!" Dư Hiền đã sống quá nhiều năm, những đệ tử này dù tuổi không chênh lệch nhiều với Bạch Kha và Lâm Kiệt, không thì đã là thành niên hoặc sắp thành niên, nhưng trong mắt ông thì chỉ là một đám hùng hài tử. Ông vốn thích yên tĩnh thanh tịnh, giờ bị bao nhiêu người vây quanh nói lảm nhảm không dứt, quả thực muốn đem da đầu ông bứt ra.
Ông như dỗ dành con nít mà nói một câu, rồi sau đó lập tức mặc kệ phản ứng bọn họ, trực tiếp đổi sang cách khác, thân hình khẽ động, vung tay áo, đám đệ tử cuối cùng bị Hoắc Quân Tiêu ném vào trận hóa thành một đống "giấy chặn thịt người", kèm theo uy áp dọa người, lao thẳng vào giữa đám đệ tử đang định xông ra ngoài, không chỉ bị đẩy bật trở lại mà suýt chút nữa còn phun ra máu.
Vất vả lắm mới giẫm đạp lên mặt nhau mà bò dậy từ trên mặt đất, đám đệ tử nhìn nhau... Đến, đủ cả, không thiếu một ai.
Lại ngẩng đầu liếc mắt một cái, phía trước là khói bụi mờ mịt và quang ảnh hỗn loạn, chỉ còn lại một thân ảnh.
"Đậu má! Đệ tử của Hằng Thiên Môn này nghĩ không thông hay nghĩ không thông hay nghĩ không thông?!" Trong đám có một người ngây ra than một câu.
Cứ tiếp tục thế này thì sao mà được!
Ngoài Bạch Kha và Lâm Kiệt, gần như tất cả mọi người trong trận đều có cùng suy nghĩ này. Bởi vì trong khói bụi mờ phía trước, những cái bóng đen giống như đuôi rắn vẫn đang thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ nhanh đến mức mọi người chỉ bắt được một khoảnh khắc nào đó của chúng, còn người đang ở giữa làn bụi mờ và những chiếc đuôi rắn thì xoay chuyển không ngừng, gần như mỗi khi một đuôi rắn xuất hiện thì hắn nghiền nát nó ngay lập tức.
Nhưng ai biết hắn còn có thể trụ được đến bao giờ? Ai biết liệu chỉ một chút sơ sẩy, hắn sẽ bị cái đuôi rắn đó quất trúng, rồi thành một đống thịt nát?!
"Không được!" Đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng vẫn không cam lòng bị nhốt trong phạm vi trận pháp chỉ đứng xem, bắt đầu vẽ bùa bằng tay, định mạnh mẽ xông ra.
Kết quả, bùa còn chưa vẽ xong một nửa, thì nghe "rầm rầm——" một tiếng nổ lớn, mặt đất nơi họ đứng khẽ chấn động, tiếp theo, vô số thứ mà họ cho là "đuôi rắn" trồi lên từ mặt đất xung quanh, lập tức cao vút mấy trượng, dày đặc như rừng cây khổng lồ che trời bất ngờ mọc lên. Chúng nó vặn vẹo, quay cuồng trong không trung, như những chiếc máy xay thịt, mang theo sức mạnh khổng lồ và tiếng gió "vù vù" rợn người, dường như từng chiếc đều nặng ngàn cân, chỉ cần quất trúng một cái cũng đủ khiến người ta thành đống thịt nát.
Nhìn ra xa, ngoài khu vực trận pháp nơi họ đang đứng, không có lấy một chỗ an toàn nào, tất cả đều chật kín những thứ đó.
Ngay khi những thứ này vừa trồi lên, Dư Hiền ngoài trễn đã vọt lên không trung, lao thẳng đến độ cao mấy chục trượng.
Những thứ đó từ dưới đất nhô lên như bầy sói đói mấy trăm năm cuối cùng cũng thấy thịt, điên cuồng nhào đến chỗ Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu, lập tức đem bọn họ bao phủ lại, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người trong trận: "......"
Có người vẻ mặt dại ra nhìn đám thứ kia uốn éo vặn vẹp điên cuồng xung quanh, thanh âm hoảng hốt nói: "Đây mẹ nó thật sự chỉ là đại hội thí luyện thôi sao, không phải lò mổ đấy chứ......"
Một người khác cũng đồng dạng hoảng hốt nói: "Bị quất một cái, thì chắc chắn sẽ phơi thây ngay tại nơi chim cũng chẳng buồn ỉa này ha......"
Bạch Kha kịp thời tiếp một câu: "Sẽ không."
"Hả?" Mọi người vẫn giữ nguyên vẻ ngơ ngác quay đầu sang nhìn y, "Sao lại không?"
Bạch Kha chỉ vào đám thứ bên ngoài trận, nói: "Chúng ta vừa gặp phải chúng ở đường khác, một con khỉ hoang to lớn bị mấy dây leo như thế lao tới, chỉ trong hai giây, da thịt xương cốt đều không còn, ngoại trừ mùi máu tanh, nơi con khỉ nằm hoàn toàn trống trơn."
Mọi người: "......" Cái đậu má!
"Thế, thế chẳng phải bọn họ, chẳng phải..." Có người đột nhiên nhận ra, chỉ vào nơi đám dây leo dày đặc đang cuốn vào nhau, vẻ mặt hoảng sợ lắp bắp nói: "Chỉ có đi mà không có—"
Chữ "về" còn chưa kịp thốt ra, liền nghe thấy vô số âm thanh nứt toạc chợt vang lên.
Giống như có hàng ngàn quả bóng bay xung quanh đồng loạt bị đâm thủng, tiếng "bốp bốp" vang lên chói tai, làm cho đầu óc người nghe cũng ù lên. Ngay sau đó, đám dây leo vốn đang cuốn chặt vào nhau rồi dồn lại thành một chỗ như bức tường chống đỡ một tòa cao ốc khổng lồ bỗng bị rút đi, trong nháy mắt liền ầm ầm sụp đổ.
Trước đó, Bạch Kha được Hoắc Quân Tiêu mang theo lơ lửng trên không nhìn xuống, chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng hoành tráng, nhưng lại không thấy dọa người. Nhưng bây giờ y cùng những người khác đứng trong trận, lấy một loại góc độ khác ngước lên nhìn vô số sợi dây leo to lớn, nặng nề như những tòa nhà cao tầng đang đổ xuống từ trên đỉnh đầu, đó thực sự là một thách thức lớn đối với sự mạnh mẽ của trái tim.
Trong khoảnh khắc đó, chắc chắn trong lòng mọi người trong trận đều cảm thấy như có hàng ngàn con mãnh thú đang gào thét cuồng loạn. Trận pháp này tuy có thể che giấu sự tồn tại của họ, khiến cho đám dây leo không thể phát hiện ra, nhưng vấn đề là mẹ nó có thể chịu được lực đập của chúng hay không!!!
Hàng trăm sợi dây leo từ trên đầu nện xuống, chuyện này không phải trò đùa!!!
Những người đứng trong trận bắt đầu mặc kệ mọi thứ, liên tục dùng đủ loại bùa chú bảo vệ, phòng ngự, chống đòn mà mình có, vừa chuẩn bị sẵn sàng đối phó xuất kích, phòng trường hợp khi dây leo thực sự đập vào mặt thì có thể phá ra một con đường mà lao ra ngoài.
"Mẹ nó!"
Mắt thấy những dây leo chằng chịt sắp đập xuống đỉnh đầu, mọi người còn đang chuẩn bị hành động thì chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên, ngay lập tức những dây leo trong khoảnh khắc đó liền tan thành bột mịn, khói bụi mênh mông bao phủ khắp rừng.
Trong màn bụi dày đặc khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt, hai bóng dáng lờ mờ nhẹ nhàng đáp xuống, đứng trước trận pháp nơi Bạch Kha và mọi người đang ngơ ngác, sau đó chỉ thấy người cao hơn vung tay áo dài, một cơn gió thổi qua "vù—" một tiếng, toàn bộ bụi mù liền tan biến sạch sẽ.
Đệ tử các phái Huyền Vi, Trường Lăng: =口=
Dư Hiền nhìn đám người ngây ra như những con gà con mà không khỏi phiền lòng, vội vàng thu lại trận pháp, thả đám người này ra ngoài, rồi lại trùm tay áo đứng vào bên cạnh Bạch Kha..
Hoắc Quân Tiêu cũng không để ý tới ánh mắt dại ra của mọi người, vỗ vai Lâm Kiệt, nói với cậu và Mạnh Tích: "Đi thôi."
Hắn vừa đi vừa tự nhiên kéo cổ tay Bạch Kha, kéo y về phía trước mặt mình, nói: "Đi bên này, đừng đi sát hai bên cây quá."
Bạch Kha yên lặng liếc nhìn ngón tay thon dài mảnh khảnh đang nắm lấy cổ tay mình, mặt mày nghiêm túc nhìn thẳng mà bước theo.
Từ đó, nhóm đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng vốn dẫn đầu đành phải lặng lẽ lùi xuống phía sau, theo sau Bạch Kha và những người khác, giữ một khoảng cách không gần không xa.
Ban đầu, họ còn nhiệt tình bày tỏ lòng sùng bái và biết ơn đối với Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, nhưng ngặt nỗi "Dư Hiền" chỉ đáp lại bằng những tiếng "a ha ha" rõ ràng là mang tính chất cho qua chuyện, ngoài ra không nói gì thêm, còn Hoắc Quân Tiêu, ngay cả "a ha ha" cũng không có, chỉ lạnh nhạt gật đầu với họ một cái rồi không quan tâm đến nữa.
Lâm Kiệt nhìn cảnh này mà chỉ biết yên lặng ôm ngực, nghĩ thầm: Vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là phong thái quen thuộc, đây mới là cái loại cao nhân siêu phàm mà sách miêu tả, phải có một chút khoảng cách thế này mới đúng chứ.
Mọi người theo sau Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, mỗi người ôm một tâm sự, đi được một đoạn khá xa, mới nhận ra... có điều gì đó không ổn!
"Chúng ta đây là.... đang đi đâu vậy?" Lâm Kiệt nhìn quanh bốn phía, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Rõ ràng đây không phải là con đường đã được sắp xếp trước.
Mặc dù trước đó Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha đã nói qua, họ đoán rằng Hằng Thiên Môn sẽ bố trí sát chiêu ở khu vực mà các đệ tử Huyền Vi, Trường Lăng và Hằng Thiên Môn đi qua, để dụ họ vào miệng cọp, làm mồi cho Huyết Thú mà Hằng Thiên Môn nuôi dưỡng. Sự việc vừa xảy ra cũng chứng minh rằng suy đoán của họ có đến tám, chín phần là đúng. Nhưng cho dù đã biết trước, họ cũng chỉ có thể phá một con đường sống trong tử lộ này mà thoát ra, nếu không thì cái gọi là lối ra đó chẳng phải càng khó tìm hơn sao? Nhưng nhìn lộ tuyến mà Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền đang đi, lại không giống như đã định trước.
Bạch Kha cũng không nhịn được mà kéo kéo tay áo Hoắc Quân Tiêu: "Các ngươi biết đường dẫn tới lối ra sao?"
"Không hẳn." Hoắc Quân Tiêu dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Nhưng khi nãy ta cùng sư tổ đối phó với đám dây leo kia, cố tình quấn lấy chúng một lúc, phát hiện một vài điểm kỳ quặc."
—--------
Bình luận ở raw vẫn đang gào thét tuyến tình cảm!! (ノ"⊿ ́)ノ
Danh sách chương