Bọn Lâm Kiệt vốn tưởng rằng ba người Hoắc Quân Tiêu sẽ chỉ mất một đêm là truyền xong, ai biết ba người kia bọn họ lại ở trong cái màn chắn màu xanh lam đó những năm ngày trời, khiến cho toàn bộ bí cảnh cũng chìm vào bóng tối suốt năm ngày liền. Ngoại trừ một chiếc đồng hồ đếm ngược đặt trên bàn gỗ trên phòng, khái niệm thời gian của mọi người đã hoàn toàn lẫn lộn.
Ngày bình thường, nhìn mặt trời mọc lên từ phía đông, lặn về phía tây cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, liên tiếp năm ngày liền chỉ thấy một màu xanh lam mà không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, cả bọn họ mới bắt đầu cảm thấy cả người không tốt! Đặc biệt là dì mập ở trạng thái thực vật, cả thân ỉu xìu, mang bộ dạng cũng có thể cưỡi hạc về trời bất cứ lúc nào.
Trong hai ngày đầu, Lâm Kiệt vẫn còn đắm chìm trong sự khiếp sợ "Bạn tốt của mình là một đại thần đỉnh cấp"., về sau nữa, cậu cũng ỉu xìu vì chẳng còn sức mà khiếp sợ.
Mà ngay cả Bạch Tử Húc, ngay cả tối cũng sống chết không đúng đắn, tâm tình cũng trở nên suy sụp. Ông có lúc sẽ tựa vào cánh cửa, lẳng lặng nhìn chằm chằm một màu xanh lam đó, trầm mặc không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Những lúc như vậy, Lâm Kiệt luôn cảm thấy đường nét khuôn mặt ông dưới ánh sáng mông lung mờ ảo, cùng với vẻ mặt trầm tĩnh đó, cực kỳ giống Bạch Kha. Có một loại cảm giác lúc nào ông cũng có thể biến mất.
Nhóm người đang chờ đợi từ thảo luận không dứt, đến khi trở nên càng ngày càng ít đi, rồi đến không còn nói nữa, cuối cùng ngay cả động đậy môi cũng chẳng buồn. Mỗi ngày ngoài việc nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược để lật nó lại kịp lúc, còn lại chính là nhìn chằm chằm vào màn chắn xanh lam, chờ người bên trong đi ra.
Ngay khi đồng hồ đếm ngược lại bị lật một lần nữa, sắp bước sang ngày thứ sáu, bức màn chắn màu xanh lam trong sân đột nhiên rung lên. Giống như một ngọn nến bị gió thổi một cái khiến ánh sáng chập chờn. Ánh sáng có một thoáng nhấp nháy.
Mấy người trong và ngoài phòng vẫn như thường lệ, không có tinh thần mà đờ ra nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, phảng phất như không nhìn thấy sự biến hóa đó. Hơn mười giây đi qua, bỗng nhiên bọn họ mới giật mình phản ứng lại xem đã có chuyện gì mới xảy ra.
Lâm Kiệt vốn đang lười biếng nghiêng người dựa vào tường chải lông cho Đậu Phộng, đột nhiên bật dậy như bị điện giật, trừng lớn đôi mắt nhìn vào màn chắn xanh lăm, giơ tay chỉ về phía đó, hướng mọi người nói: "Ta, ta hoa mắt?"
Bọn bánh chưng lắc đầu liên tục: "Chúng ta cũng nhìn thây!"
Bạch Tử Húc ngáp một cái: "Cuối cùng cũng có động tĩnh, ái chà chà cái cổ của ta!"
Ông vừa dứt lời này, chỉ thấy màn chắn xanh phía xa xa nọ dần mờ nhạt đi, bóng người ở bên trong cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Đầu tiên là hai người Hoắc Quân Tiêu và Dư hiền ngồi xếp bằng hai bên, suốt thời gian dài như vậy, hai người kia dường như hoàn toàn không mảy may động đậu, vẫn duy trì tư thế ban đầu. Tiếp đó mọi người liền phát hiện những sợi tơ bạc vướng xíu ngang dọc trên cơ thể Bạch Kha đang nhanh chóng bị rút ra, từng sợi từng sợi, liên tiếp biến mất.
Theo sự biến mất của những sợi bạc này, bầu trời đen kịt dần bắt đầu hiện ra những chấm nhỏ, dấu vết của trăng khuyết cũng dần dần lộ ra. Giống như tấm màn che đậy toàn bộ màn sân khấu ở chân trời đang từ từ kéo mở ra.
Khi sợi tơ bạc cuối cùng rút ra khỏi người Bạch Kha và biến mất, Dư Hiền đang lơ lửng trên không trung chậm rãi đáp xuống đất. Trận pháp trên mặt đất ngày càng ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biết mất không thấy dấu vết.
Ngọn đèn cầy trong phòng vốn không thể thắp sáng bỗng nhiên cháy lên một đốm lửa nhỏ, rồi ngày càng sáng hơn, ánh sáng ấm áp bao phủ khắp gian phòng.
Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu từ từ thu tay lại, mở mắt, thở ra một hơi, rồi đứng dậy.
"Sư phụ, lão tổ tông, các ngài vẫn ổn chứ?!" Vừa nhìn thấy ánh sáng, sức sống của Lâm Kiệt khôi phục hơn nửa, ít nhất là có tinh thần để nói chuyện. Cậu vỗ vỗ mông Đậu Phộng, rồi một người một thứ lấy tư thế thái độ giống hệt nhau hớn hở chạy tới.
"Ta không có việc gì, sư phụ ngươi chắc cần tĩnh dưỡng một chút." Dư Hiền phất tay áo, vỗ lên lưng Đậu Phộng, sau đó xoay mình một cái liền nằm xuống, cả người chìm vào đống lông xù trên lưng của Đậu Phộng, ông kê tay gối đấu, móc ra bầu rượu ngọc quanh năm luôn mang theo, nhấp một ngụm nhỏ, rồi chỉ vào Hoắc Quân Tiêu nói: "Đi, về phòng điều tức một chút!"
Hoắc Quân Tiêu tức giận liếc mắt nhìn ông, sau đó quay sang Lâm Kiệt đang lo lắng khoát tay áo nói: "Không có gì đáng ngại. Ngược lại các ngươi mấy ngày nay không có ánh sáng, thần hồn chắc không dễ chịu đúng không? Đi về ngủ một giấc cho tốt đi. Ta và cá mặn sư tổ sẽ thảo luận thêm hành động tiếp theo." Nói xong, hắn liền cúi người ôm lấy Bạch Kha, đưa vào nhà đặt y lên giường, kéo chăn cẩn thận, sau đó mới ra ngồi trên ghế đá trong sân.
"Mấy ngày nay ngoại trừ việc ngẩn người thì chỉ ngủ, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ." Lâm Kiệt hớn hở đi sát theo sau, cuối cùng cũng tìm được một cái ghế đá ngồi xuống. Cậu vừa muốn hỏi tình trạng của Bạch Kha thì đã nghe thấy Bạch Tử Húc mở miệng.
"Tiểu Kha nhà ta sao còn chưa tỉnh?" Bạch Tử Húc đứng ở cửa phòng nhìn Bạch Kha, cũng không quay đầu mà hỏi Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu ngoài sân.
Dì mập cũng nói theo: "Ngươi đã truyền bao nhiêu cho y? Thành công chưa? Thất Tinh Đan có phải sắp kết đan rồi không?"
"Bốn thành." Hoắc Quân Tiêu nhàn nhạt đáp, phảng phất như chỉ đưa ra bốn quả táo vậy.
Bọn dì mập yên lặng hít một hơi.
"Kỳ thực còn chưa tới đỉnh, chỉ là đã đến cực hạn của tên cứng đầu đó, tiếp tục nữa, Thất Tinh Đan sẽ tăng động tính lên một tầng nữa, tên đó sẽ không chịu nổi." Dư Hiền giải thích nói: "Nhưng hiện giờ như vậy cũng khá rồi, tuy rằng Thất Tinh Đan sẽ không kết đan ngay, nhưng cũng không còn mấy ngày nữa. Giờ cơ thể hắn khó chịu, cứ để hắn ngủ tiếp đi, chờ hai ngày nữa Thất Tinh Đan dần dần ổn định lại, hắn tự nhiên sẽ tỉnh."
"Nói cách khác, chờ mấy ngày sau, Thất Tinh Đan kết đan, lấy nó ra là Tiểu Kha không còn bị Hằng Thiên Môn kiềm chế nữa?" Dì mập lắc lắc lá cây.
"Ơ?" Bóng đèn trên đỉnh đầu của Lâm Kiệt chợt sáng lên, "Vậy không cần kim đan đặc chế mỗi ngày của Hằng Thiên Môn thì cũng chẳng khác gì à? Vậy bây giờ có thể không bị kiềm chế nữa rồi đúng không? Ta sẽ về thu dọn đồ đạc của ta và Tiểu Bạch một chút."
"Chậm đã." Hoắc Quân Tiêu mở miệng, ngón tay mảnh khảnh hơi cong lại, gõ lên mặt bàn đá, trầm ngâm chốc lát nói: "E rằng không đơn giản như vậy, đây cũng là lý do ta muốn thảo luận với cá mặn sư tổ."
"A? Không đơn giản như vậy?" Lâm Kiệt biểu tình mờ mịt, "Chẳng phải mọi thứ đều xong xuôi rồi sao, chỉ còn chờ lấy ra Thất Tinh Đan nữa thôi sao? Còn có vấn đề gì nữa à?"
"Ngươi đúng là một cái ngu ngốc!" Dư Hiền giơ tay vỗ nhẹ lên không trung, Lâm Kiệt liền cảm giác như có ai đó vừa vỗ lên đầu mình, lập tức kêu "Ai ôi!!" một tiếng, gãi gãi đầu.
"Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, Thất Tinh Đan tà môn như thế, làm sao có thể dễ dàng lấy ra như vậy được. Ngươi cho là nó đơn giản như móc đồng xu từ túi ra sao? Trước đó mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng đến bước cuối cùng mà sơ suất xảy ra sai lầm thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, khiến cho tên cứng đầu kia lăn qua lăn lại thành một cái tốt xấu, không phải khiến ta tức chết sao."
Dư Hiền lắc đầu, lại uống một hớp rượu, chẹp miệng vài cái, trầm ngâm một lát, rồi nhấc cằm về hướng Hoắc Quân tiêu, nói: "Ngươi cảm thấy sao, Thất Tinh Đan này càng cắn nuốt nhiều lực nhiều, bản thân nó càng hoạt động mạnh mẽ, muốn áp chế nó thì phải có tu vi cao hơn, linh lực mạnh hơn, thậm chí là gấp đôi. Cái thứ này chưa đến giai đoạn kết đan, linh lực chưa đạt đến cực điểm mà muốn áp chế nó đã khó rồi, nếu như đợi đến ngày kết đan..."
Ông không nói câu kế tiếp, nhưng tất cả mọi người có mặt đều đã hiểu rõ.
Hoắc Quân Tiêu tiếp lời: "Kết đan cũng là lúc đan thành, Thất Tinh Đan có dược tính như nào, thì lúc kết đan cũng có dược tính như thế. Dược tính này, cốt lõi là giúp tu vi linh lực của người dùng đạt đến cảnh giới tối cao, sau đó phản phệ chủ nhân của nó. Cho nên, đến lúc đó, muốn lấy Thất Tinh Đan ra một cách an toàn mà không gây tổn hại cơ thể, cần phải dùng linh lực gấp bội, thậm chí cao hơn nữa để áp chế nó, khiến nó không còn sức mạnh để còn cắn trả."
"Đem tu vi linh lực đột ngột tăng lên cảnh giới tối cao rồi phản phệ chủ nhân..." Lâm Kiệt hình dung theo lời Hoắc Quân Tiêu tưởng tượng một chút, sau đó không khỏi rùng mình: "Cái viên đan này chẳng khác nào...vỗ mập rồi giết thịt!"
"Ái chà! Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng thông minh rồi đấy." Dư Hiền nghiêm túc tán thưởng so sánh của Lâm Kiệt.
"Sh—" Bạch Tử Húc khẽ rít một hơi, nói: "Thôi đừng nói nữa, thuốc mà vỗ người nuôi cho mập rồi làm thịt, càng nghe càng thấy rợn ngày. Thậm chí còn ảnh hưởng đến khẩu vị!"
Mọi người: "..." Cái kiểu này ông như thế nào liên tưởng đến chuyện ăn uống kiểu gì vậy....
"Có điều—" Dì mập lại bắt được trọng điểm, quay sang Hoắc Quân Tiêu nói: "Dựa theo các ngươi nói như vậy, lúc lấy Thất Tinh Đan ra cần linh lực gấp đôi, thậm chí nhiều hơn nữa để áp chế nó. Cái thứ này bây giờ đã thông qua Tiểu Kha, nuốt mất bốn thành linh lực của chân nhân rồi, cộng thêm linh lực vốn có và mấy ngày tới nó tích tụ, đến lúc kết đan linh lực còn mạnh đến thế nào nữa?! So với nó còn phải gấp đôi, thậm chí nhiều hơn... Chẳng phải cần gần như mười thành linh lực của chân nhân sao?!"
Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Theo cảm nhận của ta lần này, sợ là phải cần toàn bộ mười thành linh lực ở thời kỳ đỉnh cao."
"Nhưng mà—" Dì mập mới nói được hai chữ, rồi im lặng.
Nhưng mà, Hoắc Quân Tiêu đã cho Bạch Kha bốn thành, bản thân chỉ còn lại sáu thành. Và trước đó Quân Tiêu cũng từng đề cập qia, Dư Hiền sẽ phải tán công... Dù cho Hoắc Quân Tiêu vẫn chưa đem bốn thành kia cho Bạch Kha thì mười thành hiện tại của hắn cũng không địch nổi mười thành thời kỳ toàn thịnh.
Vậy chẳng phải, lúc lấy Thất Tinh Đan ra... ngay cả hai đại thần cũng không áp chế nổi sao?! "Nhưng nếu sư phụ và lão tổ tông mà hai người không thể áp chế nổi Thất Tinh Đan khi kết đan, thì Hằng Thiên Môn càng không có ai áp chế nổi!" Lâm Kiệt nói: "Khi họ cấy viên đan này vào cơ thể người khác, chẳng lẽ không nghĩ đến việc họ không thể lấy ra được sao?!"
Dư Hiền giơ một ngón tay lên: "Thứ nhất, họ chưa từng truyền linh lực vào Thất Tinh Đan như vậy, nên họ không biết cái đan dược khốn kiếp này càng lúc càng khó áp chế. Ta và cái chày gỗ này nếu không có kinh nghiệm lần này, cũng sẽ không nghĩ đến việc lấy đan sẽ phức tạp như vậy."
"Thứ hai," Dư Hiền giơ thêm ngón tay thứ hai, "Chúng ta thấy việc lấy đan phức tạp và cần phải cân nhắc nhiều vì chúng ta muốn bảo vệ tên cứng đầu kia, không để hắn bị tổn hại. Nhưng người của Hằng Thiên Môn lại không có sự lo ngại này, cho dù đến lúc đó họ không thể áp chế nổi Thất Tinh Đan, thì người chịu xui xẻo cũng chỉ là cái tên cứng đầu kia thôi, còn Hằng Thiên Môn thì chỉ mất một dẫn dược có thể tái sử dụng mà thôi."
Nghe vậy, mọi người càng thêm ỉu xìu.
Lâm Kiệt mặt mày ủ ê, hơi vô lực nói: "Vậy chúng ta đành chịu bó tay sao?"
"Không." Hoắc Quân Tiêu đột nhiên lên tiếng: "Có biện pháp."
Ngày bình thường, nhìn mặt trời mọc lên từ phía đông, lặn về phía tây cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, liên tiếp năm ngày liền chỉ thấy một màu xanh lam mà không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, cả bọn họ mới bắt đầu cảm thấy cả người không tốt! Đặc biệt là dì mập ở trạng thái thực vật, cả thân ỉu xìu, mang bộ dạng cũng có thể cưỡi hạc về trời bất cứ lúc nào.
Trong hai ngày đầu, Lâm Kiệt vẫn còn đắm chìm trong sự khiếp sợ "Bạn tốt của mình là một đại thần đỉnh cấp"., về sau nữa, cậu cũng ỉu xìu vì chẳng còn sức mà khiếp sợ.
Mà ngay cả Bạch Tử Húc, ngay cả tối cũng sống chết không đúng đắn, tâm tình cũng trở nên suy sụp. Ông có lúc sẽ tựa vào cánh cửa, lẳng lặng nhìn chằm chằm một màu xanh lam đó, trầm mặc không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Những lúc như vậy, Lâm Kiệt luôn cảm thấy đường nét khuôn mặt ông dưới ánh sáng mông lung mờ ảo, cùng với vẻ mặt trầm tĩnh đó, cực kỳ giống Bạch Kha. Có một loại cảm giác lúc nào ông cũng có thể biến mất.
Nhóm người đang chờ đợi từ thảo luận không dứt, đến khi trở nên càng ngày càng ít đi, rồi đến không còn nói nữa, cuối cùng ngay cả động đậy môi cũng chẳng buồn. Mỗi ngày ngoài việc nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược để lật nó lại kịp lúc, còn lại chính là nhìn chằm chằm vào màn chắn xanh lam, chờ người bên trong đi ra.
Ngay khi đồng hồ đếm ngược lại bị lật một lần nữa, sắp bước sang ngày thứ sáu, bức màn chắn màu xanh lam trong sân đột nhiên rung lên. Giống như một ngọn nến bị gió thổi một cái khiến ánh sáng chập chờn. Ánh sáng có một thoáng nhấp nháy.
Mấy người trong và ngoài phòng vẫn như thường lệ, không có tinh thần mà đờ ra nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, phảng phất như không nhìn thấy sự biến hóa đó. Hơn mười giây đi qua, bỗng nhiên bọn họ mới giật mình phản ứng lại xem đã có chuyện gì mới xảy ra.
Lâm Kiệt vốn đang lười biếng nghiêng người dựa vào tường chải lông cho Đậu Phộng, đột nhiên bật dậy như bị điện giật, trừng lớn đôi mắt nhìn vào màn chắn xanh lăm, giơ tay chỉ về phía đó, hướng mọi người nói: "Ta, ta hoa mắt?"
Bọn bánh chưng lắc đầu liên tục: "Chúng ta cũng nhìn thây!"
Bạch Tử Húc ngáp một cái: "Cuối cùng cũng có động tĩnh, ái chà chà cái cổ của ta!"
Ông vừa dứt lời này, chỉ thấy màn chắn xanh phía xa xa nọ dần mờ nhạt đi, bóng người ở bên trong cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Đầu tiên là hai người Hoắc Quân Tiêu và Dư hiền ngồi xếp bằng hai bên, suốt thời gian dài như vậy, hai người kia dường như hoàn toàn không mảy may động đậu, vẫn duy trì tư thế ban đầu. Tiếp đó mọi người liền phát hiện những sợi tơ bạc vướng xíu ngang dọc trên cơ thể Bạch Kha đang nhanh chóng bị rút ra, từng sợi từng sợi, liên tiếp biến mất.
Theo sự biến mất của những sợi bạc này, bầu trời đen kịt dần bắt đầu hiện ra những chấm nhỏ, dấu vết của trăng khuyết cũng dần dần lộ ra. Giống như tấm màn che đậy toàn bộ màn sân khấu ở chân trời đang từ từ kéo mở ra.
Khi sợi tơ bạc cuối cùng rút ra khỏi người Bạch Kha và biến mất, Dư Hiền đang lơ lửng trên không trung chậm rãi đáp xuống đất. Trận pháp trên mặt đất ngày càng ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biết mất không thấy dấu vết.
Ngọn đèn cầy trong phòng vốn không thể thắp sáng bỗng nhiên cháy lên một đốm lửa nhỏ, rồi ngày càng sáng hơn, ánh sáng ấm áp bao phủ khắp gian phòng.
Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu từ từ thu tay lại, mở mắt, thở ra một hơi, rồi đứng dậy.
"Sư phụ, lão tổ tông, các ngài vẫn ổn chứ?!" Vừa nhìn thấy ánh sáng, sức sống của Lâm Kiệt khôi phục hơn nửa, ít nhất là có tinh thần để nói chuyện. Cậu vỗ vỗ mông Đậu Phộng, rồi một người một thứ lấy tư thế thái độ giống hệt nhau hớn hở chạy tới.
"Ta không có việc gì, sư phụ ngươi chắc cần tĩnh dưỡng một chút." Dư Hiền phất tay áo, vỗ lên lưng Đậu Phộng, sau đó xoay mình một cái liền nằm xuống, cả người chìm vào đống lông xù trên lưng của Đậu Phộng, ông kê tay gối đấu, móc ra bầu rượu ngọc quanh năm luôn mang theo, nhấp một ngụm nhỏ, rồi chỉ vào Hoắc Quân Tiêu nói: "Đi, về phòng điều tức một chút!"
Hoắc Quân Tiêu tức giận liếc mắt nhìn ông, sau đó quay sang Lâm Kiệt đang lo lắng khoát tay áo nói: "Không có gì đáng ngại. Ngược lại các ngươi mấy ngày nay không có ánh sáng, thần hồn chắc không dễ chịu đúng không? Đi về ngủ một giấc cho tốt đi. Ta và cá mặn sư tổ sẽ thảo luận thêm hành động tiếp theo." Nói xong, hắn liền cúi người ôm lấy Bạch Kha, đưa vào nhà đặt y lên giường, kéo chăn cẩn thận, sau đó mới ra ngồi trên ghế đá trong sân.
"Mấy ngày nay ngoại trừ việc ngẩn người thì chỉ ngủ, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ." Lâm Kiệt hớn hở đi sát theo sau, cuối cùng cũng tìm được một cái ghế đá ngồi xuống. Cậu vừa muốn hỏi tình trạng của Bạch Kha thì đã nghe thấy Bạch Tử Húc mở miệng.
"Tiểu Kha nhà ta sao còn chưa tỉnh?" Bạch Tử Húc đứng ở cửa phòng nhìn Bạch Kha, cũng không quay đầu mà hỏi Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu ngoài sân.
Dì mập cũng nói theo: "Ngươi đã truyền bao nhiêu cho y? Thành công chưa? Thất Tinh Đan có phải sắp kết đan rồi không?"
"Bốn thành." Hoắc Quân Tiêu nhàn nhạt đáp, phảng phất như chỉ đưa ra bốn quả táo vậy.
Bọn dì mập yên lặng hít một hơi.
"Kỳ thực còn chưa tới đỉnh, chỉ là đã đến cực hạn của tên cứng đầu đó, tiếp tục nữa, Thất Tinh Đan sẽ tăng động tính lên một tầng nữa, tên đó sẽ không chịu nổi." Dư Hiền giải thích nói: "Nhưng hiện giờ như vậy cũng khá rồi, tuy rằng Thất Tinh Đan sẽ không kết đan ngay, nhưng cũng không còn mấy ngày nữa. Giờ cơ thể hắn khó chịu, cứ để hắn ngủ tiếp đi, chờ hai ngày nữa Thất Tinh Đan dần dần ổn định lại, hắn tự nhiên sẽ tỉnh."
"Nói cách khác, chờ mấy ngày sau, Thất Tinh Đan kết đan, lấy nó ra là Tiểu Kha không còn bị Hằng Thiên Môn kiềm chế nữa?" Dì mập lắc lắc lá cây.
"Ơ?" Bóng đèn trên đỉnh đầu của Lâm Kiệt chợt sáng lên, "Vậy không cần kim đan đặc chế mỗi ngày của Hằng Thiên Môn thì cũng chẳng khác gì à? Vậy bây giờ có thể không bị kiềm chế nữa rồi đúng không? Ta sẽ về thu dọn đồ đạc của ta và Tiểu Bạch một chút."
"Chậm đã." Hoắc Quân Tiêu mở miệng, ngón tay mảnh khảnh hơi cong lại, gõ lên mặt bàn đá, trầm ngâm chốc lát nói: "E rằng không đơn giản như vậy, đây cũng là lý do ta muốn thảo luận với cá mặn sư tổ."
"A? Không đơn giản như vậy?" Lâm Kiệt biểu tình mờ mịt, "Chẳng phải mọi thứ đều xong xuôi rồi sao, chỉ còn chờ lấy ra Thất Tinh Đan nữa thôi sao? Còn có vấn đề gì nữa à?"
"Ngươi đúng là một cái ngu ngốc!" Dư Hiền giơ tay vỗ nhẹ lên không trung, Lâm Kiệt liền cảm giác như có ai đó vừa vỗ lên đầu mình, lập tức kêu "Ai ôi!!" một tiếng, gãi gãi đầu.
"Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, Thất Tinh Đan tà môn như thế, làm sao có thể dễ dàng lấy ra như vậy được. Ngươi cho là nó đơn giản như móc đồng xu từ túi ra sao? Trước đó mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng đến bước cuối cùng mà sơ suất xảy ra sai lầm thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, khiến cho tên cứng đầu kia lăn qua lăn lại thành một cái tốt xấu, không phải khiến ta tức chết sao."
Dư Hiền lắc đầu, lại uống một hớp rượu, chẹp miệng vài cái, trầm ngâm một lát, rồi nhấc cằm về hướng Hoắc Quân tiêu, nói: "Ngươi cảm thấy sao, Thất Tinh Đan này càng cắn nuốt nhiều lực nhiều, bản thân nó càng hoạt động mạnh mẽ, muốn áp chế nó thì phải có tu vi cao hơn, linh lực mạnh hơn, thậm chí là gấp đôi. Cái thứ này chưa đến giai đoạn kết đan, linh lực chưa đạt đến cực điểm mà muốn áp chế nó đã khó rồi, nếu như đợi đến ngày kết đan..."
Ông không nói câu kế tiếp, nhưng tất cả mọi người có mặt đều đã hiểu rõ.
Hoắc Quân Tiêu tiếp lời: "Kết đan cũng là lúc đan thành, Thất Tinh Đan có dược tính như nào, thì lúc kết đan cũng có dược tính như thế. Dược tính này, cốt lõi là giúp tu vi linh lực của người dùng đạt đến cảnh giới tối cao, sau đó phản phệ chủ nhân của nó. Cho nên, đến lúc đó, muốn lấy Thất Tinh Đan ra một cách an toàn mà không gây tổn hại cơ thể, cần phải dùng linh lực gấp bội, thậm chí cao hơn nữa để áp chế nó, khiến nó không còn sức mạnh để còn cắn trả."
"Đem tu vi linh lực đột ngột tăng lên cảnh giới tối cao rồi phản phệ chủ nhân..." Lâm Kiệt hình dung theo lời Hoắc Quân Tiêu tưởng tượng một chút, sau đó không khỏi rùng mình: "Cái viên đan này chẳng khác nào...vỗ mập rồi giết thịt!"
"Ái chà! Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng thông minh rồi đấy." Dư Hiền nghiêm túc tán thưởng so sánh của Lâm Kiệt.
"Sh—" Bạch Tử Húc khẽ rít một hơi, nói: "Thôi đừng nói nữa, thuốc mà vỗ người nuôi cho mập rồi làm thịt, càng nghe càng thấy rợn ngày. Thậm chí còn ảnh hưởng đến khẩu vị!"
Mọi người: "..." Cái kiểu này ông như thế nào liên tưởng đến chuyện ăn uống kiểu gì vậy....
"Có điều—" Dì mập lại bắt được trọng điểm, quay sang Hoắc Quân Tiêu nói: "Dựa theo các ngươi nói như vậy, lúc lấy Thất Tinh Đan ra cần linh lực gấp đôi, thậm chí nhiều hơn nữa để áp chế nó. Cái thứ này bây giờ đã thông qua Tiểu Kha, nuốt mất bốn thành linh lực của chân nhân rồi, cộng thêm linh lực vốn có và mấy ngày tới nó tích tụ, đến lúc kết đan linh lực còn mạnh đến thế nào nữa?! So với nó còn phải gấp đôi, thậm chí nhiều hơn... Chẳng phải cần gần như mười thành linh lực của chân nhân sao?!"
Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Theo cảm nhận của ta lần này, sợ là phải cần toàn bộ mười thành linh lực ở thời kỳ đỉnh cao."
"Nhưng mà—" Dì mập mới nói được hai chữ, rồi im lặng.
Nhưng mà, Hoắc Quân Tiêu đã cho Bạch Kha bốn thành, bản thân chỉ còn lại sáu thành. Và trước đó Quân Tiêu cũng từng đề cập qia, Dư Hiền sẽ phải tán công... Dù cho Hoắc Quân Tiêu vẫn chưa đem bốn thành kia cho Bạch Kha thì mười thành hiện tại của hắn cũng không địch nổi mười thành thời kỳ toàn thịnh.
Vậy chẳng phải, lúc lấy Thất Tinh Đan ra... ngay cả hai đại thần cũng không áp chế nổi sao?! "Nhưng nếu sư phụ và lão tổ tông mà hai người không thể áp chế nổi Thất Tinh Đan khi kết đan, thì Hằng Thiên Môn càng không có ai áp chế nổi!" Lâm Kiệt nói: "Khi họ cấy viên đan này vào cơ thể người khác, chẳng lẽ không nghĩ đến việc họ không thể lấy ra được sao?!"
Dư Hiền giơ một ngón tay lên: "Thứ nhất, họ chưa từng truyền linh lực vào Thất Tinh Đan như vậy, nên họ không biết cái đan dược khốn kiếp này càng lúc càng khó áp chế. Ta và cái chày gỗ này nếu không có kinh nghiệm lần này, cũng sẽ không nghĩ đến việc lấy đan sẽ phức tạp như vậy."
"Thứ hai," Dư Hiền giơ thêm ngón tay thứ hai, "Chúng ta thấy việc lấy đan phức tạp và cần phải cân nhắc nhiều vì chúng ta muốn bảo vệ tên cứng đầu kia, không để hắn bị tổn hại. Nhưng người của Hằng Thiên Môn lại không có sự lo ngại này, cho dù đến lúc đó họ không thể áp chế nổi Thất Tinh Đan, thì người chịu xui xẻo cũng chỉ là cái tên cứng đầu kia thôi, còn Hằng Thiên Môn thì chỉ mất một dẫn dược có thể tái sử dụng mà thôi."
Nghe vậy, mọi người càng thêm ỉu xìu.
Lâm Kiệt mặt mày ủ ê, hơi vô lực nói: "Vậy chúng ta đành chịu bó tay sao?"
"Không." Hoắc Quân Tiêu đột nhiên lên tiếng: "Có biện pháp."
Danh sách chương