Lần đầu tiên, Bạch Kha cảm thấy mình giống như một con chim cút co rụt chân, cứ đứng ngây ngốc sững sờ tại chỗ, nghe Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu nói một tràng dài, mà đầu óc y như bị che phủ đầy sương mù.

Càng nghe hai người này nói, trong đầu Bạch Kha càng có thêm nhiều nghi vấn.

Ví dụ câu nói qua loa về sư đệ sư muội; hay dường như bọn họ đang tìm kiếm hồn phách nào đó đang bị lưu lạc, ngoài ra họ còn đang xử lý một số chuyện tương đối khó giải quyết; hay còn có cái gọi là "Băng tuyết" nọ rốt cuộc là thứ gì, mà người giống y như đúc với Hoắc Quân Tiêu là tình huống như thế nào, cùng với.... Người hạ cấm chế trong miệng bọn họ nói đã phong ấn cái "Băng tuyết" đó rốt cuộc là ai? Hai vị tổ tông này đại khái đã trai qua ngàn năm ngoại trừ người quen thì rất ít giao tiếp với người khác. Hay vì bản thân họ có tu vi rất cao, nên cũng rất ít khi phải bận tâm đến việc vòng vo tam quốc. Cứ nghĩ thế nào thì làm như thế. Đang nói một nửa thì nuốt một nửa còn chưa tính, hết lần này tới lần khác nuốt rõ ràng như thế, chỉ thiếu mỗi việc không viết lên mặt mấy chữ lớn:"Ta chính là gạt ngươi đó, ngươi dám đánh ta sao!" khiến người ta ngược lại cũng ngại không muốn hỏi thêm.

Nếu tùy tiện đổi một người có lòng hiếu kỳ hơn một chút chắc chắn sẽ chẳng thể an tâm, có khi còn bồn chồn mấy ngày liền. Nhưng Bạch Kha lại là người sống dở chết dở, tính tình không lạnh không nóng. Y cũng sẽ hiếu kỳ, cũng sẽ tò mò, cũng sẽ hỏi đôi câu theo chuyện, nhưng rất hiếm khi truy hỏi đến cùng. Bạn muốn nói thì nói, không muốn nói thì cứ tiếp tục giữ trong lòng.

Thẳng đến khi y nghe được câu cuối cùng của Hoắc Quân Tiêu.

"Không đi Tam Thanh Trì?" Bạch Kha ngẩng đầu lên hỏi.

Mặc dù ngữ khi của y có vẻ là một câu hỏi, nhưng trong lòng y cũng không phải không hiểu ý của Hoắc Quân Tiêu.

Nếu như chỉ đơn giản nói về những dày vò như núi đao biển lửa đã dày vò y ở Tam Thanh Trì, thì cho dù có tám người nâng đại kiệu, khấu đầu ba lần, bái lạy chín lần mà xin y, y tuyệt đối cũng không muốn quay lại đó lần nữa. Sau này có thể hết lần này tới lần khác sẽ lại đụng phải dạng phản ngược như vậy.

Lý trí nói cho y biết rằng nơi đó tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tu luyện như Chưởng môn Hằng Thiên Môn đã nói, lấy năng lực của y, nếu còn muốn giữ mạng, thì dù như thế nào cũng không nên bước lại vào đó nửa bước nữa.

Nhưng lại có một tia phản nghịch trong y đang trỗi dậy.

"Thứ đó vốn là vật cực tà cực hung ác, trước đó khi nó được thả ra, không biết bao nhiêu tu sĩ đại năng đã táng thân trong cơn sóng gió đó, dân chúng vô tội thây chất thành núi." Hoắc Quân Tiêu khi nói về đoạn chuyện kia, biểu tình dường như không có gì thay đổi, chỉ nhíu mày, nhưng Bạch Kha lại cảm thấy trong mắt hắn thoáng qua nỗi bi ai sâu nặng cùng với mấy nghìn năm thương hải tang điền kia, "Thứ tà vật như vậy, tránh càng xa càng tốt."

Thây chất thành núi?

Bạch Kha không khỏi nhớ lại những bóng người chồng chất, tầng tầng lớp lớp trôi nổi xung quanh "Băng tuyết" mà y nhìn thấy đêm qua, những khuôn mặt nọ không rõ ngũ quan, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt vô hồn, rồi lại mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng....

Chẳng lẽ tất cả những người đó đều là những tu sĩ và bách tính đã chết trong chuyện đó sao?!

Nếu như bọn họ đều là những vong hồn dưới "Băng tuyết" nọ, thì cái thân anh mờ mịt hư ảo giống với Hoắc Quân Tiêu y như đúc có lẽ nào....

Trong đầu Bạch Kha toát ra một suy nghĩ có chút hoang đường, nhưng lúc này, suy nghĩ đó lại dường như có lý.

"Anh lúc đó cũng...." Bạch Kha rốt cuộc vẫn không nhịn được thốt ra, giọng nói có chút nhẹ, nói đến phân nửa thì dừng lại.

Hoắc Quân Tiêu nhìn y thật sâu, rất lâu cũng không nói gì.

Bạch Kha hoàn toàn không hiểu hàm ý trong ánh mắt hắn, theo bản năng liếc qua bên cạnh, lại thấy Dư Hiền cũng đang rũ mắt, nhìn mặt bàn đá xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Y cũng nhận ra rằng vấn đề này hỏi có phần đột ngột và lỗ mãng, thậm chí có chút mạo phạm, y vừa hỏi xong cũng có chút hối hận, nhưng không thể rút lại lời được nữa rồi.

Ngay khi y định mở miệng đổi chủ đề để đánh vỡ bầu không khí im lặng trong phòng, Hoắc Quân Tiêu đã trầm giọng mở miệng: "Năm đó ta không có việc gì."

Bạch Kha đang suy nghĩ về chủ đề mới, bất chợt ngẩng đầu, có chút nghi hoặc: "Không có việc gì? Vậy người trong Băng tuyết kia—-"

"Đó quả thực là ta, nhưng đó chỉ là một mệnh hồn của ta bị mất sau này." Hoắc Quân Tiêu nói với ngữ khí hời hợt, như thể đang nói về một người không hề liên quan.

Bạch Kha: "...."

Y có lẽ có thể đoán được trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới sẽ không thể hiểu được trạng thái của những người tu đạo khi nói về việc mất một mệnh hồn như thế chỉ đánh mất một đồng tiền.

Trước đây, theo như nhận thức của y, hồn phách là một tổ hợp hoàn chỉnh, chưa từng nghĩ rằng có thể tách ra mà mất, càng không nghĩ rằng mất rồi vẫn có thể sống bình thường, hoàn chỉnh mà sống những mấy ngàn năm.

Mặc dù Hoắc Quân Tiêu có biểu hiện hời hợt đến đâu, đó vẫn là một mệnh hồn của hắn. Để mất một mệnh hồn, tất nhiên cũng phải trải qua một trận máu tanh mưa gió. Nhưng Bạch Kha cũng không nghĩ muốn hỏi thêm nữa, miễn cho mạo phạm còn lợi hại hơn, đổi lấy một sự trầm mặc lâu dài hơn.

Y nhớ tới câu nói trước đó của Hoắc Quân Tiêu: "Nếu là lúc trước, có thể ta và cá mặn sư tổ có thể phá bỏ cấm chế này, nhưng bây giờ...."

Sự khác biệt giữa trước đây và bây giờ, có lẽ chính là do thiếu mất một mệnh hồn đó.

Thế nhưng nếu cấm chế nọ Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu không thể phá được, tự nhiên họ cũng không thể vào được, như vậy mảnh mệnh hồn đó phải tiếp tục lang thang ở bên trong sao?

Bạch Kha nhìn Hoắc Quân Tiêu, người luôn nói về những việc của mình một cách không thèm để ý, rồi nghĩ đến hình ảnh người ở trong "Băng tuyết" đêm qua, trong lòng dường như bị thắt lại.

Cảm giác khó chịu này còn chưa kịp đè xuống, chợt y nghe thấy Hoắc Quân Tiêu đột nhiên lên tiếng nói: "Bắt xong?" Giọng nói có chút ngạc nhiên.

"Hử?" Bạch Kha nhất thời không phản ứng kịp, có chút mờ mịt vừa nhìn Hoắc Quân Tiêu nói vừa quay người lại.

Bạch Kha cũng theo hắn quay sang, đối diện với cửa, chỉ thấy một cái móng vuốt vừa vặn bám vào khung cửa, sau đó Lâm Kiệt trông mệt như chó chết, thò đầu vào, thè lưỡi thở hổn hển, thở mạnh đến nỗi hận không thể ngay tại chỗ tan vào không khí thẳng đến Tây Thiên.

Phải nói rằng mặc dù ở Hằng Thiên Môn cậu sống rất buồn chán, nhưng dầu gì cũng đã tu luyện được mười năm, chưa nói đến chuyện khác, thân pháp cơ bản vẫn khá ổn, mệt đến mức thành bộ dáng này mà khi vào cửa vẫn lặng yên không phát ra tiếng động, nếu không phải Hoắc Quân Tiêu đột nhiên lên tiếng, Bạch Kha hoàn toàn không biết trong sân có thêm một người.

Có điều Dư Hiền dường như cũng giống Bạch Kha, vừa mới phát hiện sự xuất hiện của Lâm Kiệt, ông bắt tay vào, ngửa mặt lên tiếng: "Ơ! Tiểu tử khá lắm! Nhanh như vậy đã bắt được Đậu Phộng sao? Chẹp—sao có thể nhanh như vậy được?!" Ông thăm dò nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, có chút hoài nghi gãi cằm.

Bạch Kha bỗng nhiên kịp phản ứng, tại sao lúc vào cửa lại cảm thấy cổ quái—

Lúc trước khi xem Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền giao đấu, không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn là bộ dáng thành thạo, không nói tu vi của ông nhất định cao hơn so với Hoắc Quân Tiêu, nhưng ít nhất cũng không kém. Những người như họ, có thể cảm nhận được bất kỳ sự dao động cùng khí tức xung quanh là chuyện không có gì lạ, giống như ban nãy, khi Lâm Kiệt còn chưa vào cửa Hoắc Quân Tiêu đã phát hiện ra.

Nhưng Bạch Kha lại phát hiện, Dư Hiền giống như một người bình thường, không có phản ứng gì với sự xuất hiện của Lâm Kiệt.

Lại nghĩ tới, trước khi Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha vào trong phòng, những gì Dư Hiền nói trong phòng đều là nhằm vào một mình Hoắc Quân Tiêu, hoặc có lẽ là, ông chỉ có khả năng nghe thấy một chút động tĩnh nhỏ nhưng không biết bên ngoài có bao nhiêu người, chỉ vô thức nghĩ rằng chỉ có Hoắc Quân Tiêu trở lại. Cho đến khi hai người bước vào, ông mới thấy Bạch Kha ở đó và bất ngờ cắt ngang trọng tâm câu chuyện.

Cứ suy nghĩ như vậy hình như có gì đó không đúng nhỉ?

Y đang xuất thần, thì nghe thấy Lâm Kiệt cuối cùng đã lấy lại hơi thở, rũ hai tay lủng lẳng như zombie, đung đung đưa đưa mà bước vào phòng, sau đó không khách khi mà bám lấy mép bàn đá, ngồi phịch xuống ghế đá, khuôn mặt phờ phạc, kéo dài giọng nói: "Đương—nhiên—-là—-không—bắt—-được—-"

"Ta đã nói làm sao có thể nhanh như vậy!" Dư Hiền liếc mắt nhìn Hoắc Quân Tiêu, hừ một tiếng, nói: "Ta nhớ lúc trước ngươi bắt Đậu Phộng cũng mất gần nửa ngày đúng không?"

"Đậu má, nửa ngày đã bắt được?!" Lâm Kiệt vẻ mặt nhân sinh không còn luyến tiếc.

Hoắc Quân Tiêu: "...." Hắn một chút cũng không cảm thấy đây là chuyện đáng để khoe khoang.

"Không đúng, trọng điểm sai rồi— hẳn là đậu má, sư phụ, thì ra ngài cũng bị phạt đi bắt Đậu Phộng sao?!" Lâm Kiệt tua ngược lại một lần.

Bạch Kha: "...." Người có bênh xà tinh.

Khóe miệng Hoắc Quân Tiêu giật giật: "Ai nói ta bị phạt?"

"Không bị phạt? Vậy sao ngài lại bắt nó?"

"Thấy thú vị, muốn bắt về đùa sư phụ ta." Hoắc Quân Tiêu trả lời.

Đậu má, hóa ra là tự nguyện à? Lâm Kiệt kinh hãi nhìn Hoắc Quân Tiêu với vẻ mặt "Không phải vấn đề của ta, có bệnh nhất định là ngươi" nhìn Hoắc Quân Tiêu đầy sợ hãi: "Nhị sư phụ, ngài bao nhiêu tuổi mà vẫn ngớ ngẩn đi bắt thứ khó bắt như thế? Hơn nữa, còn là một con mập mạp, ngài không nghĩ rằng có thể nuôi không nổi sao?"

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng rít gào kinh thiên động địa, khiến Lâm Kiệt giật mình khẽ run rẩy.

Chỉ thấy khuôn mặt to lớn và lớp lông dài được nuôi đến đen bóng loáng của Đậu Phộng đột ngột xuất hiện ở cửa, trong tư thế thiếu chút nữa chen bể khung cửa, sau khi thành công bày tỏ sự phẫn nộ của mình trước lời nói của Lâm Kiệt, rồi biến mất ngay lập tức.

Lâm Kiệt: "...."

Bạch Kha chỉ chỉ tay ra ngoài cửa: "Không đuổi theo?"

Lâm Kiệt lắc đầu tuyệt vọng: "Chờ tôi nghỉ ngơi một lát, hiện tại đuổi cũng không kịp."

Dư Hiền nghe vậy "chậc chậc" hai tiếng, lắc đầu: "Môn hạ ta cuối cùng cũng có một người có chút bình thường."

Lâm Kiệt: "....Chắc lời này không phải mỉa mai chứ?"

"Không phải." Dư Hiền như đinh chém sắt lắc đầu, nói: "Tiểu— thôi, gọi ngươi là Tiểu Lâm đi, bối phận cách biệt quá nhiều, gọi cái khác còn phải tính, phiền phức!"

Lâm Kiệt tự nhiên không có dị nghị: "Lão tổ tông muốn gọi thế nào thì gọi."

Dư Hiền nhức cả trứng nhận lấy xưng hô "Lão tổ tông", sau đó vươn một đầu ngón tay hướng về Hoắc Quân Tiêu, nói với Lâm Kiệt: "Nói với sư phụ ngươi đi, tiểu tử này năm đó bắt Đậu Phộng về thì bao nhiêu tuổi nhỉ....Ờm, bảy tám tuổi thì phải."

"Ai ôi!!! Bảy tám tuổi à! Một đứa bé nhỏ xíu đã biết nịnh hót, cả ngày ôm chặt lấy đùi sư phụ nó không buông!"

Bạch Kha cũng thấy ngạc nhiên, không ngờ một người trầm lặng ít nói như vậy mà hồi nhỏ lại là bộ dáng kia.

"Đúng, chính là thứ đáng ghét này lừa ta thành đồ chơi! Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta chưa già lẩm cẩm, Tiểu Lâm Tử, ngàn vạn lần đừng để bộ dáng nửa sống nửa chết này của hắn lừa gạt, tiểu tử này tuyệt đối không phải là người an phân! Sư phụ của hắn, à, chính là tên đệ tử cứng đầu của ta, cũng là một cái kỳ quặc hiếm thấy." Dư Hiền hiển nhiên đã lăn lộn trong nhân gian nhiều năm, từ vựng còn biết không ít, vận dụng thành thạo, vừa nói vừa nghiêng qua liếc mắt nhìn Bạch Kha.

Bạch Kha không hiểu nằm không cũng trúng đạn, vẻ mặt vô tội: "...."

"Trông có vẻ nghiêm túc, đặc biệt đúng đắn, kỳ thực bên trong cũng không phải người tốt lành gì, từ nhỏ xương cốt cứng nhắc, thoạt nhìn nhu thuận nghe lời, ngoại trừ hơi ít nói, gần như không có điểm gì sai. Nhưng kỳ thật chính là một thùng thuốc nổ giấu kín. Nếu không gây chuyện thì thôi, nhưng một khi đã làm thì phải đâm thủng trời mới chịu. Nếu không nói nhìn người có vẻ đàng hoàng mà lại khi làm chuyện lớn đều vượt quá giới hạn sao." Dư Hiền nói môn hạ dưới trướng mình, bộ dạng vô cùng đau đớn, giống như không phải nuôi dạy đồ tử đồ tôn, mà là nuôi oan gia đòi nợ.

Nghe Dư Hiền nhắc đến Bạch Linh Trần, nguyên gốc đang chết lặng mặc kệ ông than thở, Hoắc Quân Tiêu cũng chăm chú nghe, dù đã nghe câu chuyện này qua rất nhiều lần, chẳng qua hắn cũng không phiền nếu Dư Hiền dong dài thêm vài lần nữa.

"Đồ đệ cứng đầu nọ của ta không có sở thích nhiều, đa phần thời gian thoạt nhìn rất dọa người, tiên khí mười phần, mang ra lừa gạt dân lành chắc chắn có cả đống người quỳ lạy. Nhưng tên cứng đầu đó có một tật xấu, sinh ra đã thích nhặt đồ về nhà, chẳng hạn như con nít, ừm—" Dư Hiền nói, khịt mũi nhìn Hoắc Quân Tiêu: "Ngoài cái thằng quỷ này là ta đem về, thì hai đứa đồ tôn khác cùng với mấy đứa trẻ trong môn phái ngày xưa đều là do đồ đệ cứng đầu của ta nhặt về, thật sự là nhặt, thấy chúng tội nghiệp ở bên đường thì xách trở về. May mà mấy đứa đó đều là trẻ mồ côi hoặc là đoạn tuyệt thân nhân, nếu không trưởng bối nhà người ta đã lên núi liều mạng với ta rồi. Nhặt hài tử coi như thôi, còn nhặt cả những thứ kỳ quái nữa chứ!"

"Những thứ kỳ quái?" Lâm Kiệt chớp mắt, nghĩ vị sư tổ này thật thú vị.

"Ờm." Dư Hiền giật giật khóe miệng, vẻ mặt không chịu nổi xen vào nói: "Hồi niên thiếu sau khi nhặt được một con vượn nhỏ ở trong núi, lúc đem về ta thấy nó bị thương, tưởng tiểu tử kia mang về nuôi, chữa lành xong sẽ trả về, kết quả ta thuận miệng hỏi một câu, hắn chỉ vào con vượn nhỏ đó nói với ta rằng, đây là đồ tôn hắn thu cho ta. Lão tử suýt thì phun một búng máu nên nghịch đồ nọ."

Khi nghe Dư Hiền kể chuyện về Bạch Linh Trời thời niên thiếu Hoắc Quân Tiêu vẫn luôn mím chặt môi mang theo ý cười, lời nói cũng nhiều hơn: "Ta nhớ người từng đề cập với ta một lần, khi đó ta còn chưa chính thức nhận ta làm đệ tử thân truyền, có người nói con vượn đó tuy chưa có biến hóa nhưng cũng gần như thành tinh, đủ sống đến bốn trăm tuổi, sau đó sống thọ rồi chết. Năm đó ta hỏi sư phụ ta tại sao đột nhiên thu nhận ba đệ tử thân truyền, ta còn nói có phải vì tiểu sư muội lớn lên giống nó."

Lâm Kiệt: "..." Phải là người không bình thường mới nói ra loại chuyện này, nói một cô nương giống vượn, có thiếu đạo hạnh hay không!

Bạch Kha vẫn như trước giữ vẻ mặt phức tạp "..."

"Đúng vậy—" Dư Hiền nghe xong lời Hoắc Quân Tiêu nói, kéo dài giọng, tức giận nói: "Kết quả nha đầu khi khóc đứt ruột gan đứt từng khúc. Thật sự ba tuổi đã thấy rõ tương lai, còn nhỏ đã khóc càng khỏe. Lớn lên ít khóc hơn, nhưng mỗi khi rơi nước mắt, nhất định là gào thét rung động đến long trời lở đất."

"Ừm." Hoắc Quân Tiêu mang theo ý cười gật đầu, sau đó hai thầy trò bỗng trầm mặc. Nụ cười trên mặt dần biến mất, cuối cùng cứng đờ thành một biểu cảm có chút hoài niệm và hoảng hốt.

Không biết có phải do bị họ ảnh hưởng không, hoặc là cái gì đó xúc động, Bạch Kha khi thấy biểu cảm của họ dần thay đổi, cũng cảm thấy buồn bã theo, trong lòng bỗng nổi lên một nỗi khổ sở không rõ, nặng nề nặng trĩu đè ngực lên ngực, giống như có đám mây đen chở ùa đến, khiến người ta phiền muộn khó chịu không yên.

"Thẩm—" Y cũng không biết tại sai lại vô thức lại tuột từ đó ra khỏi miệng, giống như muốn nhắc đến tên ai đó, thế nhưng vừa nói được thì chợt phục hồi tinh thần, rồi mờ mịt trống rỗng. Vì y lục soát khắp trong đầu, dường như cũng không có ai thân cận họ Thẩm.

Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu bị tiếng y đột ngột mở miệng kéo lại tâm trạng, cùng quay đầu nhìn y, bọn họ đại khái cũng không đoán ra y muốn nói gì, bèn thu lại cảm xúc vừa hiện trên mặt, chờ Bạch Kha nói tiếp.

"Không có gì." Bạch Kha lắc đầu, nhất thời không biết làm sao để chữa tình huống này, bèn chuyển hướng sang Lâm Kiệt: "Cậu không phải còn chưa bắt được Đậu Phộng sao, sao còn ngồi đây, không sợ hôm nay không có cơm ăn à?"

Lâm Kiệt cảm thấy mình chắc chắc trời sinh đã có hào quang của người nằm không đã trúng đạn, yên ổn ngồi ở chỗ này, chưa tới một chén trà đã bị trúng đạn nhiều lần.

"Tôi...Tôi qua đây uống miếng nước." Lâm Kiệt bị hỏi như vậy, mới nhớ ta mục đích thực sự của mình. Vì vậy tay mò lấy ấm trà trên bà, một tay giữ quai, một tay đè chặt nắp mình, lấy ra bốn cái chén, vội vàng rót đầy bốn chén trà, sau đó lần lượt cầm từng ly một uống một hơi cạn sạch.

Khi "cạch" một tiếng, đặt chén trà cuối cùng úp xuống bàn, lúc này mới đứng lên, vẻ mặt làm loại thấy chết không sờn, lề mà lề mề đi tới cửa, sau đó yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền một cái, hy vọng một người giữa hai người phát huy tinh thần nhân đạo, mở miệng nói một câu "Ăn chút gì rồi bắt tiếp" chẳng hạn. Ai biết thẳng đến khi cậu bước ra khỏi ngưỡng cửa, hai người kia vẫn mang bộ dáng "Ngươi tranh thủ thời gian".

Lâm Kiệt lại lui vào trong cánh cửa, không nhịn được mở miệng: "Sư phụ, lão tổ tông, hai người không có gì muốn nói với tôi sao?"

Dư Hiền: "Tư chất của ngươi có hơi khiếm khuyết, trong hai ngày có thể bắt được là giỏi rồi."

Lâm Kiệt: "...." Ngực có thêm một thanh đao.

Hoắc Quân Tiêu: "Những lời cá mặn sư tổ nói đều là thật."

Lâm Kiệt: "...." Lại thêm một đao.

Bạch Kha: "Tạm biệt không tiễn."

Lâm Kiệt: "..." Oa QAQ.

Cậu tức giận lần thứ hai bước ra ngoài, lắc mình một cái liền mất tung ảnh, tiếp tục đuổi theo Đậu Phộng.

"Tiểu tử kia cách Tích Cốc còn xa lắm, mười bảy mười tám tuổi vừa vạn thân thể còn đang lớn, đừng để chết đói." Dư Hiền vẫn còn tí xíu lương tâm.

"Ừm." Bạch Kha cũng thuận miệng phụ họa nói: "Hai ba ngày không ăn cơm, người thường không chịu nổi."

Hoắc Quân Tiêu mặt không cảm xúc nhìn Dư Hiền và Bạch Kha, một già một trẻ, lạnh lẽo nói: "Khi xưa ném ta vào trong Minh Kính cho đói nửa tháng, sao không thấy các ngươi lo lắng như vậy đâu."

Dư Hiền tức giận quay lưng lại chỉ vào Bạch Kha: "Đúng vậy! Sao không lo lắng!"

Bạch Kha: "...." Liên quan gì đến tôi.

Lâm Kiệt vừa rời đi, Bạch Kha đã bắt đầu thấy có chút hối hận. Bởi vì có con gà ở đây, trọng tâm câu chuyện còn có thể thoải mái hơn, giờ cậu ta đi bắt Đậu Phộng, bầu không khí trong phòng lại trở nên nghiêm túc lên.

Có điều Bạch Kha cuối cùng cũng có cơ hội tiếp tục vấn đề mà y đã phát hiện ra trước đó: "Thế Hiên lão tiền bối."

Dư Hiền nghe cách xưng hô quy củ này mà cảm thấy không thoải mái: "Ây—làm sao vậy? Ngươi đừng có gọi như thế, ta nghe không được tự nhiên mà sợ."

"Thân thể ngài—" Bạch Kha không để ý đến ý đến lời oán hận nửa thật nửa giả của Dư Hiền, có chút bận tâm nhìn ông.

Trước đó không quan sát kỹ nên không chú ý, hiện tại Bạch Kha mới phát hiện, mặc dù Dư Hiền vẫn cười nói cợt nhả như trước, nhưng khi ông im lặng, tinh thần rõ ràng không còn hăng hái như khi y mới gặp ông hôm qua, có chút mệt mỏi, thoạt nhìn so với thời điểm gặp gỡ hôm qua trông tang thương hơn một ít.

Dư Hiền sửng sốt một chút, đại khái không ngờ tới Bạch Kha lại để ý đến vấn đề của mình, bèn khoát tay áo: "Không phải vấn đề gì lớn, chuyện nhỏ thôi."

Bạch Kha nghĩ, người tu đạo, nếu có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí nghìn năm trường sinh bất lão, vậy tất nhiên thân thể vô cùng khỏe mạnh, không có khả năng bị những bệnh tật của người bình thường gây khó khăn. Cũng không biết cái gọi là "chuyện nhỏ" trong miệng Dư Hiền nhắc đến là loại hình gì.

Một giây sau, Dư Hiền không nhịn được nữa thốt ra: Chỉ là nguyên thần biến mất thôi."

Bạch Kha: "...."

"Một nửa."

Bạch Kha: "..." Người hù dọa như này đáng bị lôi đánh chết.

Đại khái thấy trêu đùa Bạch Kha khá thú vị, Dư Hiền híp mắt vuốt râu mép, nói: "Trước đây bị thương, dẫn đến sau lại đụng tới một vài chuyện khó giải quyết thì nguyên thần lại thỉnh thoảng biến mất một chút."

"Sẽ khôi phục?"

"Đương nhiên! Nếu không thì lão tử sớm đã tiêu rồi, phần cỏ trên mộ cũng mọc thêm mấy lượt rồi. Nhanh thì hai ba ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng là ổn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện