Là một người điển hình của việc "có sữa là đã trở thành mẹ", Lâm Kiệt gần như lập tức đã như cỏ dại ở vách tường ngã hướng về Hoắc Quân Tiêu, phe phẩy cái đuôi kêu "Sư phụ". May mắn thay ở thời điểm cuối cùng, cậu vẫn giữ được một chút tiết tháo còn sót lại của mình.

Cho dù tâm tư của cậu nhiều hơn nữa, ít nhất trước mắt vẫn được xem là người của Hằng Thiên Môn, Hồng Hiền cũng còn hồn cũng chưa về Tây Thiên, cho nên xưng hô "Sư phụ" chỉ chuyển động ở trong cổ họng, phía trước miệng treo thêm chữ "Nhị".

Khi thứ này kêu "Nhị sư phụ" vẫn còn tiện thể làm một cái lễ, đáng tiếc không biết bởi vì là quá kích động hay do trời sinh tiểu não thiếu khối thịt, khiến cái cúi chào của cậu lệch khỏi hướng tới đúng hai mươi độ.

Bạch Tử Húc nhận được món đại lễ chín mươi độ này, xua xua tay: "Đồ đệ ngoan đừng khách khí như vậy, trên người vi sư vừa lúc còn sót lại một ít tư vật, coi như cho ngươi làm lễ gặp mặt." Vừa nói, ông vừa lấy ra hai đồng tiền kim loại từ trong túi quần, nhét vào trong tay Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt mở miệng theo bản năng nhận lấy, cúi đầu nhìn xuống: Đậu má sáu mao tiền!*

*Raw: 六毛钱. Loại đơn vị tiền xu của Trung Quốc ngày xưa. (giống đồng xu vàng ó)

Bạch Kha: "..." Quá tuyệt vời, hai người này quả nhiên có thể nói chuyện hợp ý.

Bị Bạch Tử Húc làm cho thở không thông Lâm Kiệt vẻ mặt bi phẫn một lần nữa chuyển hướng Hoắc Quân Tiêu làm một cái lễ, dùng một giọng nói khí phách như bị thiếu tám trăm vạn một lần nữa kêu: "Nhị sư phụ!"

Hoắc Quân Tiêu: "...." Đây là bái sư hay là viếng mồ mả? Đại khái cảm thấy bầu không khí bái sư này bị Bạch Tử Húc sống sờ sờ quấy rầy, Lâm Kiệt có chút không cam lòng, vì thế kéo tay áo Bạch Kha nói: "Anh cũng gọi, một mình tôi bái trông thật ngu xuẩn!".

Bạch Kha giật giật khóe miệng: "Giống như thêm một người bái nữa có thể chứng tỏ cậu không ngốc."

Bạch Kha bên này còn chưa có hành động, liền thấy Hoắc Quân Tiêu khoát tay áo hướng Lâm Kiệt nói: "Làm sao có thể bái ta làm sư, y là sư phụ ta."

Bạch Kha: "..." Trước nhìn hắn bình thường còn tưởng rằng đó là bệnh lý tâm thần bị gián đoạn, xem như y nhầm rồi.

Y hiện tại đứng ở tình trạng mâu thuẫn, một mặt cảm thấy những lời nói của Hoắc Quân Tiêu không phải thuận miệng bịa chuyện, bất luận là khí độ phong nhã, hay là tùy tiện làm cái thủ quyết là có thể lên trời xuống đất che giấu ẩn thân, tất cả đều chứng minh tính chân thật của những lời nói này— hắn sinh ra trong niên đại cực kỳ cổ xưa, bái sư vào Nam Hoa năm ba, hơn ngàn năm tìm sư phụ trong miệng hắn.

Bối cảnh sâu không lường được của Hoắc Quân Tiêu khiến hắn căn bản không thể nói chuyện vô nghĩa tất yếu đối với nhóm Bạch Kha và những người bình thường khác, cũng giống như bạn căn bản không có khả năng giơ tay ấn chết con kiến rồi chuẩn bị một đống lý do thoái thác không thể tưởng tượng để giết nó bằng cách giơ tay.

Nhưng về các mặt khác, Bạch Kha luôn cảm thấy trong tiềm thức những gì người này nói quá hoang đường. Nếu đó thật sự là một người hoàn toàn bình thường, lại sao có thể vừa thấy mặt liền túm lấy người xa lạ đó kêu sư phụ?

Bạch Kha đây đã sinh sống trên đời 18 năm, hơn nữa ký ức đầy đủ hết, còn có một người cha là con người. Đi đâu 5000 năm trước thu một cái đồ đệ nghịch thiên như vậy?

Hai loại ý tưởng này kết hợp lại chính là Bạch Kha chấp nhận vài câu tiết lộ lai lịch trong lời nói Hoắc Quân Tiêu, nhưng như cũ vẫn cảm thấy hắn không quá bình thường về mặt tinh thần, có lẽ giống như thoại bản trong truyền thuyết nói, tẩu hỏa nhập ma? Thế cho nên tâm trí cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, ngay cả sư phụ mình cũng nhận sai, lúc này mới đi cùng mình.

"Tôi không phải." Bạch Kha có chút bất đắc dĩ mà nói một câu.

Hoắc Quân Tiêu nhìn y một cái, cư nhiên cũng không có phản bác, chi là trầm mặc rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Bạch Kha: "...." Vì cái gì đột nhiên có cảm giác chột dạ?!

Nhưng chính Lâm Kiệt, con gà điên điên dường như ở bên cạnh đào bới lỗ tai, đào nửa ngày, mới ra vẻ mặt bị sét đánh, chỉ vào bạch Kha hỏi Hoắc Quân Tiêu: "Sư phụ, ngài mới nói anh ấy là gì?"

"Không có gì." Hoắc Quân Tiêu ngước mắt quét toàn bộ sân, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Ngươi ở gian nào?"

Không phải hắn đang tìm lời để nói, mà là ba gian trong viện này nhìn không sai biệt lắm, không có gian nào giống quanh năm không có người nào ở.

"Ồ ồ, cái này là gian của tôi." Lâm Kiệt đột nhiên nhảy dựng lên như thể nhớ ra điều gì đó, nói: "Gian phòng bên cạnh cây trúc cùng gian phía sau giếng đá không có ai ở. Viện này tương đối nhỏ, ba gian phòng đều không lớn, trong phòng ngủ cũng không có cách nào thêm một cái giường, cho nên sẽ có hai người ủy khuất một chút, chen chúc một gian. Nếu không —-"

Cậu nhìn một vòng cảm thấy bốn người này chính mình là người gầy nhỏ nhất, Bạch Kha tuy rằng cao gầy, nhưng cũng chưa phát triển hết, so với Bạch Tử Húc cùng Hoắc Quân Tiêu mà nói, thân hình gầy yếu hơn một ít. Bọn họ chen chúc một chút là thích hợp nhất.

Nhưng lời này còn chưa nói ra tới, liền thấy Hoắc Quân Tiêu nói: "Không vội."

Không vội?

Chẳng lẽ đến khi ngủ mới lại quyết định?

Lâm Kiệt bối rối bị nói cho không hiểu ra sao, có điều sư phụ lên tiếng, nào có đạo lý không theo. Vì thế cậu chân chó gật gật đầu nói: "Được rồi, vậy chúng ta dọn dẹp phòng trước đi. Cái kia.... Mọi người chờ một chút, tôi sẽ đi dọn dẹp đống lộn xộn trong hai gian kia trước."

"Không phải nói phòng trống sao?" Bạch Kha có chút kỳ quái.

"Ây....Bị tôi để vài thứ." Lâm Kiệt gãi gãi đầu, "Ta cho rằng cái viện này trống không đã lâu, dù sao Hằng Thiên Môn cũng đã gần mười năm không thu đồ đệ."

Bạch Kha gật gật đầu, cảm thấy có thể hiểu được: "Cùng nhau dọn đi." Nói xong liền dẫn đầu đi đến gian gần nhất bên cạnh khóm trúc.

"Aii—" Lâm Kiệt còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy ba người họ sải bước đến trước cửa phòng, "Két" một tiếng đẩy cửa ra.

Bạch Kha: "...."

Hoắc Quân Tiêu: "..."

Bạch Tử Húc liếc nhìn căn phòng, sau đó quay đầu giơ ngón tay cái về hướng Lâm Kiệt đang cuống quýt chạy theo: "Cao nhân. Đồ đệ ngoan, ngươi đã mang toàn bộ sách của Tàng Thư Lâu của môn phái đem trở về sao? Mà còn không sắp xếp cẩn thận, quả thực giống như động đất làm sập hết... chậc chậc chậc."

Đồ đệ ngoan em gái ông!

Bị chiếm tiện nghi Lâm Kiệt âm thầm nôn ra búng máu, muốn nôn đầy mặt người này, nhưng nhìn người này chết không thấy xấu hổ chính là cha Bạch Kha, cậu đành phải im lặng nuốt trở vào.

Nhìn những cuốn sách được chết lộn xộn trên bàn, trên ghế, trên án thứ thậm chí mặt đất bên dưới cũng có, Bạch Kha đối với Lâm Kiệt khó nổi lên một tia "Ngưỡng mộ" hiếm hoi: "Nhìn không ra, cậu chính là một người yêu sách."

Lâm Kiệt lại lần nữa âm thầm nôn ra búng máu: "..." Nhìn không ra là mấy cái ý tứ?

Nôn xong cậu giải thích nói: "Đây là những cuốn sách mà tôi đã sao chép trong Tàng Thư Các khi không hoàn thành bài tập và bị phạt."

Vẻ ngưỡng mộ nọ đột nhiên biến mất không còn dấu vết trên mặt Bạch Kha.

Trong lúc nói chuyện, Hoắc Quân Tiêu đã đi vào, tùy tiện cầm lấy một quyển sách trên bàn lật xem: "Những thứ này ngươi đều xem qua?"

"Đương nhiên là không có rồi." Lâm Kiệt dùng chân dùng tay nhặt bản chép trên mặt đất lên, giải thích nói: "Có chút quá khô khan hoặc là thâm thúy, thời điểm chép căn bản não không theo được. Còn có bộ phận là do tôi không có thời gian để chép, một bằng hữu đã chép thay tôi, cậu ta rất biết bắt chước chữ viết tay của người khác, thay tôi chép cho đưa cho sư... Thời điểm Hồng Hiền sư phụ xem qua, tôi có thể lừa cho qua đi. Chỉ khi tôi có thể hiểu, phù hợp với tôi và nội dung thú vị, tôi sẽ lật lại mấy lần sau khi chép, có một vài quyển tôi xem trăm lần không chán."

Vừa nói, cậu liếc mắt nhìn quyển sách trong Hoắc Quân Tiêu, nói: "Ví dụ như quyển sách sư phụ đang cầm trong tay này, chính là quyển sách tôi đọc không dưới hai mươi lần."

Chỉ thấy trên quyển sách đơn sơ nọ viết ba chữ: Nam Hoa Ký.

Nam Hoa?

Phản ứng đầu tiên của Bạch Kha là chỉ cảm thấy từ này có chút quen tai, sau đó y nhớ tới, hình như thời gian mà Hoắc Quân Tiêu nói hắn bái sư là Nam Hoa năm ba, đến nay đã hơn 5000 năm... Chẳng lẽ Nam Hoa ở đây có cùng ý tứ với Nam Hoa trong miệng Hoắc Quân Tiêu đã đề cập?

Ngay khi nghi hoặc mới trồi lên, liền nghe Lâm Kiệt một tay ôm một chồng thư, một tay múa máy, giống như làm một cái động tác cực kỳ khí phách trong diễn tuồng, bước lên một bước đoan đoan chính chính khoan thai nói: " Nam Hoa là niên đại mà đoạn thời gian tôi hâm mộ nhất. Đó là thời đại mà tiên ma yêu quái tề tụ, là niên đại gió nổi mây vần, con người và những sự kiện trong niên đại đó đã trở thành truyền thuyết cho những người tu đạo hiện nay."

Bạch Kha theo bản năng nhìn phản ứng của Hoắc Quân Tiêu, thấy hắn dường như không nghe thấy lời nói Lâm Kiệt, bình tĩnh trầm mặc lật quyển sách << Nam Hoa Ký >> trong tay.

Hắn đọc sách rất nhanh, thời điểm đang xem trang này, những ngón tay mảnh khảnh đã kẹp trang giấy mỏng phía sau, sau đó liếc mắt một cái đã xong, nhẹ nhàng lật trang tiếp.

Mà Lâm Kiệt bên này vô cùng hưng phấn khi nói về đoạn thời gian Nam Hoa, trực tiếp mở ra hình thức lảm nhảm, ríu rít không dứt.

".... Tuy nói Ngọc Sinh Môn hiện đã xuống dốc thành cái dạng này, nhưng năm đó ở giới tu đạo có thể là nhất chi độc tú. Vân Chinh, Vân Thâm, Vân Dao ba đại thần này đều đến từ Ngọc Sinh Môn, một thế hệ nhân vật phong vân ở giữa thời đại Nam Hoa, tôi sùng bái nhất là Vân Chinh chân nhân, nếu tôi có thể chứng kiến ngài ấy lấy sức của một người chém chết mười hai Huyết Yêu, còn tư thế oai hùng giải cứu vạn tính mạng của lê dân ở Mân Thành đánh lui ba ma tu đại năng, tôi có thể cảm thấy mỹ mãn trực tiếp nhảy xuống biển!"

Bạch Kha: "..." Này là cái so sánh lung tung gì.

"Bất qua chưởng môn Ngọc Sinh Môn so với mấy người này còn lợi hại hơn, đó là...." Lâm Kiệt nghẹn một lúc, tựa hồ không biết nên hình dung như thế nào mới có thể biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình: "Ai, nói chung, những người đó đều là thần, không phải người mà chúng ta có thể với tới. Hơn nữa, vào các niên đại sau đó, chưa bao giờ có thêm nhân vật phong vân. Khả năng thế gian thiếu linh khí, nhân tâm cũng nông nổi, ngay cả người tu đạo cũng không ngoại lệ, hơn nữa thiên tư căn cốt tốt như vậy phỏng chừng cũng khó tìm. Thịnh cực tất suy, bỉ cực thái lai* đi."

*Thịnh cực tất suy, bỉ cực thái lai: có thể hiểu bằng tục ngữ "Sau cơn mưa trời lại sáng".

Lâm Kiệt nói xong còn cúi đầu xuống, tựa hồ thương tiếc kịch liệt mà đau đớn trong chốc lát, này là hành vi thần kinh của cậu ta, không phải điều mà Bạch Kha có thể lý giải được.

Bất quá đau đớn xong, cậu lại khôi phục bộ dáng chân chó, nhảy nhót mà tiến đến bên cạnh bàn hỏi Hoắc Quân Tiêu: "Nhị sư phụ, ngài có nghe nói đến những chuyện của niên đại Nam Hoa kia sao? Ngài cách niên đại đó gần không? Tôi chỉ nhìn thấy một chút sự tình năm đó từ trên sách, phỏng chừng còn không đủ ba phần."

Kết quả liền thấy Hoắc Quân Tiêu lật xong tờ cuối cùng của << Nam Hoa Ký >>, sau đó cầm cuốn sách lên, không biểu tình mà lắc lắc về hướng Lâm Kiệt, nhướng mày hỏi: "Cái ngươi gọi là chuyện xưa Nam Hoa, đều từ quyển sách này xem ra?"

Lâm Kiệt gật đầu như gà mổ thóc.

Hoắc Quân Tiêu vô cảm, lời ít ý nhiều phun ra tám chữ: "Rắm chó không kêu, nhảm nhí vớ vẩn."

—----------------

Lời editor: Cuộc sống sau này của Lâm Kiệt có chút khó khăn.... Em à chúng ta nên ngậm cái mỏ của mình lại thôi. =))) 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện