Vào ngày thi, trên hành lang ngoài phòng học, sách vở của các bạn học sinh được sắp xếp ngay ngắn, trong phòng học chỉ còn lại những chiếc bàn cách nhau một mét, bàn ghế sáng bóng không hề có dấu vết của “nền văn minh nhân loại”, toàn bộ phòng thi được bố trí hoàn toàn dựa theo yêu cầu của kỳ thi đại học, Chu Đình Thâm giám sát toàn bộ quá trình thi.

Lăng Vân hơi căng thẳng, cô cúi đầu xem tài liệu trong lúc chờ thi, không nói một câu.

7 giờ rưỡi, tất cả thí sinh tiến vào trường thi, tiếng chuông chuẩn bị vang lên, giám thị bắt đầu nhấn mạnh trật tự phòng thi.

7 giờ 50 phút, thí sinh bắt đầu điền họ tên và lớp vào bài thi, cả phòng thi hoàn toàn yên tĩnh.

Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, tâm lý của mọi người đều tương đối vững vàng, vì cho dù không biết làm vẫn có thể viết bừa vài câu.

Môn thi sau đó là Toán, cũng là một tờ giấy thi hai mặt lớn, chỉ có điều ở tiêu đề của tờ giấy thi có thêm vài chữ.

Lăng Vân nhìn chằm chằm vào hai chữ lớn: “Lớp thường”, đôi mắt dần dần tràn đầy lửa giận.

Trong kỳ thi tháng này, nhà trường chia đề thi khoa học tự nhiên thành hai loại lớn: khó và cơ bản. Bài thi của lớp thường chỉ còn lại các câu hỏi cơ bản, còn lớp đặc biệt được sắp xếp một bài thi hoàn chỉnh, từ câu hỏi cơ bản đến câu hỏi khó đếu có.

Trong vài phút chờ đợi tiếng chuông bắt đầu làm bài, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lăng Vân.

Hoặc xông lên đối chất với giám thị, tại sao lại coi thường lớp thường như vậy; hoặc ném tờ giấy thi xuống đất, giẫm vài cái, sau đó trực tiếp ra khỏi phòng thi…

Nhưng đến khi tiếng chuông bắt đầu làm bài vang lên, Lăng Vân vẫn không rời khỏi chỗ ngồi, cô chỉ bình tĩnh cầm bút lên, bắt đầu làm bài, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Đối mặt với nghi ngờ, xông lên chính diện là một cách, nhưng không lên tiếng đáp lại, xắn tay áo lên tiếp tục làm bài, cũng là một cách.

Cho dù trong lòng Lăng Vân rất khó chịu, nhưng vào giờ phút này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, làm bài thật tốt! Buổi trưa, Lăng Vân vừa ăn xong trở lại phòng học thì đã nhìn thấy Lục Thẩm Nhất đứng ở cửa lớp, bèn cầm sách vở đi theo anh đến phòng học đa phương tiện.

Trong lòng Lăng Vân cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đây đều là Lăng Vân ở trong phòng học đợi Lục Thẩm Nhất đến, lần này sao Lục Thẩm Nhất lại trực tiếp tới lớp tìm cô.

Lục Thẩm Nhất vẫn giảng bài cho Lăng Vân như thường ngày, Lăng Vân cũng nghe giảng như thường ngày, chỉ là khi kết thúc, một chuyện đã xảy ra khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

“Lăng Vân.” Lục Thẩm Nhất gọi Lăng Vân lại, dường như muốn nói gì đó với cô.

Nhưng khi Lăng Vân nhìn về phía Lục Thẩm Nhất, chờ anh nói tiếp, anh chỉ nói một câu buổi tối gặp.

Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi qua đi, mọi người phải đối mặt với hai môn thi buổi chiều.

Một ngày trôi qua, các bạn học kéo lê thân thể mệt mỏi, thậm chí không có cả hứng thú đi ăn căn tin.

Lăng Vân gục xuống bàn, tinh thần uể oải, hai mắt ảm đạm không có sức sống, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

So với sự mệt mỏi về thể chất, thật ra Lăng Vân bị tổn thương tinh thần nhiều hơn. Nhưng bài thi ghi chữ “lớp thường” tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô, chỉ cần cô còn ở lớp thường một ngày, lưỡi dao này vẫn sẽ cắm trong lòng cô, tra tấn cô, từ từ tiêu tan chút tự tin còn sót lại trong cô.

Ánh mắt sáng ban đầu của Lăng Vân cũng sắp biến mất, để lại là lớp vỏ bướng bỉnh của cô, lớp vỏ ấy chỉ cần gió thổi qua là sẽ đổ.

Gần năm giờ, Lăng Vân chống bàn đứng dậy, đi về phía căn tin, cho dù không có khẩu vị, nhưng chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ Lục Thẩm Nhất tức giận lúc trước, dù thế nào cô cũng phải ăn uống đàng hoàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có thể dì căn tin thấy Lăng Vân nặng trĩu tâm sự, sinh lòng thương cảm, Lăng Vân ngạc nhiên phát hiện, hôm nay dì căn tin phát cơm không run tay, hóa ra trong món sườn hầm khoai từ cũng có thịt, Lăng Vân không khỏi cảm thán.

Khi Lăng Vân đến phòng học đa phương tiện, phát hiện Lục Thẩm Nhất đã đến, trước mặt anh, ngoài quyển số mà anh luôn mang theo, trên bàn còn có một thứ, một tờ bài thi, một tờ bài thi ghi chữ “Lớp đặc biệt”.

Lục Thẩm Nhất ra hiệu cho Lăng Vân mau chóng ngồi xuống, sau đó, anh đặt bài thi toán buổi sáng trước mặt Lăng Vân, “Bây giờ cậu làm những bài mình đã đánh dấu đi.” Nói xong, Lục Thẩm Nhất tháo đồng hồ đeo tay xuống, đặt ở nơi Lăng Vân có thể nhìn thấy.

Nếu một giây trước, bầu trời trên đầu Lăng Vân vẫn còn giăng kín mây đen, thì một giây này, chắc chắn đã rực rỡ ánh sáng ngũ sắc, mà Lục Thẩm Nhất chính là người bắn pháo hoa lên bầu trời.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Làm đi!” Giọng Lục Thẩm Nhất lại vang lên.

Lúc này Lăng Vân mới hoàn hồn, vội vàng lên tiếng, cầm bút bắt đầu cắm cúi tính toán.

Lục Thẩm Nhất tỏ vẻ như đang làm việc của mình, thực ra anh vẫn chú ý đến từng cử chỉ của Lăng Vân, cô nhíu mày, anh sẽ lo lắng theo. Cô lật trang giấy, anh sẽ âm thầm vui mừng. Trong kỳ thi tưởng chừng như chỉ có Lăng Vân đang làm bài, người căng thẳng nhất lại là người đồng hành cùng cô.

Ngay từ buổi sáng hôm nay, Lục Thẩm Nhất nhìn thấy dòng chữ “Lớp đặc biệt” trên đề thi Toán được phát, anh bắt đầu lo lắng, bởi vì anh biết, trên bài thi toán của Lăng Vân nhất định có dòng chữ “Lớp thường”, và điều này chắc chắn là một sự đả kích rất lớn đối với cô, cô gái bướng bỉnh không ra ngoài chơi suốt một tuần lễ, chỉ trốn ở hành lang vụng trộm lau nước mắt, sao có thể đối mặt với sự phủ nhận phũ phàng này đây.

Cho nên ngay khi vừa thi Toán xong, Lục Thẩm Nhất lập tức đi tìm Lăng Vân, nghe được bạn cùng lớp nói Lăng Vân đi ăn cơm rồi, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ, ít ra thì cơn giận dữ mất kiểm soát hôm đó của anh cũng đã có tác dụng.

Nhưng khi Lục Thẩm Nhất nhìn thấy Lăng Vân, anh lại càng lo lắng hơn.

Bởi vì rõ ràng anh nhìn thấy, lúc Lăng Vân nói chuyện với Dương Lan Tinh, nụ cười của cô gượng gạo đến mức nào và khi Dương Lan Tinh quay đầu, nụ cười đó biến mất trong nháy mắt, ánh mắt cô nhất thời ảm đạm không có ánh sáng.

Nhưng Lăng Vân không hề nhắc đến những chuyện này với Lục Thẩm Nhất, anh cố ý khơi gợi đề tài này, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy đôi mắt đầy mệt mỏi của cô, anh lại không nỡ lòng, đành từ bỏ ý định.

Hai môn thi buổi chiều, Lục Thẩm Nhất đều nộp bài sớm, một mình anh ra sân bóng rổ ném bóng, rất không may, đội trưởng đội bóng rổ bình thường bách phát bách trúng, lần này lại không ném vào quả nào.

Quyết định đưa bài thi của lớp đặc biệt tới trước mặt Lăng Vân, là kết quả sau khi Lục Thẩm cân nhắc kỹ lưỡng. Thậm chí anh đã nghĩ sẵn cách để an ủi cô nếu cô khóc nức nở vì bài thi khó, nhưng anh không muốn Lăng Vân không có cơ hội thử thách bản thân, không muốn Lăng Vân che giấu khả năng của mình.

Lúc Lục Thẩm Nhất nhìn thấy phản ứng của Lăng Vân khi nhận được bài thi, anh biết quyết định này là chính xác. Niềm phấn khích không thể che giấu trên khuôn mặt cô là điều không thể bàn cãi.

“Mình làm xong rồi.” Chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, Lăng Vân đã hoàn thành các câu hỏi mà Lục Thẩm Nhất yêu cầu.

Lục Thẩm Nhất nhận bài thi từ tay Lăng Vân, đặt nó vào một góc bàn học, sau đó nhìn cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đáp án của đề thi này mình sẽ cho cậu biết sau khi thi xong, bây giờ chúng ta tiếp tục học phần tiếp theo.” Lục Thẩm Nhất vừa nói, vừa mở sổ ghi chép ra.

Toán học thật sự là một môn học rất huyền bí, giải ra đáp án chưa chắc đã đúng, nhưng không giải ra thì chắc chắn là sai. Lăng Vân rất đồng ý với sự sắp xếp của Lục Thẩm Nhất, bởi vì cô tự tin vào độ chính xác của mình. So với kết quả cuối cùng, cô thích quá trình hơn.

Lục Thẩm Nhất luôn là người giúp đỡ cô trong những lúc cô buồn bã nhất, rồi lại giả vờ như không có chuyện gì. Nghĩ đến đây, mọi nỗi buồn ban sáng của cô tan biến, bất kể bài thi kế tiếp có xuất hiện ba chữ đó hay không, cô cũng sẽ hoàn thành với tâm trạng bình thản hơn.

Sau hai ngày thi tiếp theo, mọi người dần thích nghi, thậm chí sau khi quay lại lớp học, họ còn có chút nhớ nhung thời gian ăn trưa sớm.

Đợi kết quả là một quá trình đầy giày vò, bởi vì giáo viên mỗi môn đều lựa chọn phân tích đề thi sau khi thi xong, điều này tương đương với việc sau khi thi xong, mọi người sẽ tự đối chiếu đáp án và phát hiện bản thân sai ở chỗ nào, thế nhưng, họ không từ bỏ, vẫn ôm hy vọng vào đáp án trên bài thi của mình.

Đầu tháng Tám, thành tích thi tháng được công bố.

Chu Đình Thâm cầm bảng điểm lớp 10-3, đứng trên bục giảng, sau đó im lặng.

“Lớp chúng ta đứng đầu trong các lớp thường.” Chu Đình Thâm bất ngờ nói một câu.

Ngay lập tức, trong lớp vang lên tiếng reo hò chúc mừng. Chu Đình Thâm nhìn các học sinh đang ầm ĩ, sau đó vỗ tay ra hiệu mọi người yên lặng.

“Học sinh đứng đầu nằm ở lớp chúng ta, rất giỏi, khi nhìn thấy điểm số này, thầy khá ngạc nhiên vì nó gần như tuyệt đối.” Chu Đình Thâm nói, những tiếng tán thưởng liên tục vang lên dưới lớp.

“Lăng Vân, chúc mừng em!” Chu Đình Thâm nhìn về phía Lăng Vân, tiếp theo là tràng pháo tay nồng nhiệt.

Chu Đình Thâm mời Lăng Vân đứng dậy nói vài câu, chia sẻ một chút kinh nghiệm học tập.

Lăng Vân do dự một lúc, nhìn về phía Chu Đình Thâm, nói: “Thầy Chu, em không biết thầy có phát hiện ra trong lúc coi thi không, nhưng một số bài thi có in dòng chữ “Lớp thường”, em không đồng tình với cách làm này.”

Lăng Vân nhìn thấy vẻ mặt không đổi sắc của Chu Đình Thâm, rất rõ ràng, thầy ấy đã phát hiện ra chuyện này.

Sau đó, Lăng Vân không tiếp tục chủ đề vừa rồi, mà thực sự chia sẻ về phương pháp học tập của mình, chính xác mà nói, là phương pháp mà Lục Thẩm Nhất đã dạy cô.

Sau khi kết thúc phần chia sẻ, Chu Đình Thâm gọi riêng Lăng Vân ra ngoài, thầy ấy nói với cô: “Lăng Vân, về việc thi phân cấp mà em nói, thầy đã đề cập với các thầy cô ở phòng giáo vụ rồi, nhưng em cũng thấy rồi đấy, đa số các bạn học sinh chưa thực sự nắm vững những kiến thức cơ bản này.”

Lăng Vân hiểu được thâm ý trong lời nói của Chu Đình Thâm, cô lựa chọn không tiếp tục tranh luận với thầy ấy, đây không phải là điều có thể thay đổi được chỉ bằng vài lời nói của cô.

Buổi tối, Lăng Vân nói với Lục Thẩm Nhất về thành tích lần này.

Hai người, một người đứng đầu lớp thường, một người đứng đầu lớp đặc biệt.

Lục Thẩm Nhất lấy đề thi mà Lăng Vân đã làm lần trước cho cô xem, tám mươi phần trăm là đúng, còn lại vài câu có một số sai sót nhỏ.

Lăng Vân nhìn bài thi, thật ra làm được như vậy, cô đã rất hài lòng rồi.

Chỉ là sắc mặt Lục Thẩm Nhất không tốt lắm, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Mình làm ổn chứ?” Lăng Vân thử dò hỏi Lục Thẩm Nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện