Sau khi lên nhà, Lê Ngôn và Tô Vũ Tâm nhanh chóng trở về phòng, nghe được tiếng cửa khóa trái, Lê Phù lộ ra biểu cảm không phù hợp cho trẻ con, bịt lỗ tai trốn vào phòng tắm. Cô nhanh chóng tắm rửa, sau khi sấy khô tóc thì chui vào trong chăn, không đợi được cầm điện thoại, mở avatar [Châu Châu ju] kia ra, ấn nút gọi video.

Lê Phù nâng cằm, hai chân giơ cao, thi thoảng híp mắt lại, cô dùng giọng điệu ngưỡng mộ đùa giỡn: “Thầy Châu, sao thầy dậy thì thành công vậy? Vừa to, vừa hồng hào thế này.”

Trên màn hình truyền đến tiếng nước trong phòng tắm, giọt nước trong suốt chảy dọc xuống eo bụng Châu Ánh Hi, anh trần trụi đứng trong phòng tắm mở rộng cửa, điện thoại đặt trên giá đỡ đối diện thẳng với anh. Tuy phía sau bị hơi nước mờ ảo bao vây, nhưng cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư xuất sắc vẫn có thể thấy không sót thứ gì dưới ống kính.

Từ sau khi yêu, Lê Phù phát hiện mình có một sở thích biến thái, chính là thích gọi video cho Châu Ánh Hi khi anh đang tắm, thưởng thức dáng người hoàn mỹ của anh, sau đó trêu chọc anh, nhìn anh đỏ mặt.

Còn nữa, nhìn anh cứng lên.

Dòng nước ấm áp chảy chậm qua khu tam giác gợi cảm của Châu Ánh Hi, anh hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú trong camera, gần đến mức sắp dán lên màn hình, vẻ mặt dâm đãng kia, anh thật sự sợ cô lưu manh đến mức huýt sáo.

Anh không lên tiếng, đưa tay rửa sạch bộ phận bên dưới của mình.

Rõ ràng cô đã làm tình với anh rất nhiều lần, cũng đã nhìn qua, cũng sờ qua rồi, nhưng Lê Phù lại cảm thấy cách màn hình càng thêm quyến rũ, cô nhìn đến mức trong lòng nhộn nhạo.

“Nó lại lớn nữa rồi.” Cô ra vẻ thẹn thùng đùa giỡn anh: “Bạn trai em thân hình đẹp quá, mỗi lần đều bắn rất nhiều, thích quá đi.”

Những lời trêu chọc trước đó không thể khiến Châu Ánh Hi mặt đỏ tim đập, nhưng câu vừa rồi lại khiến anh đỏ mặt. Dòng nước không ngừng chảy xuống người anh, nhưng không kiềm chế được lửa nóng trong lòng anh.

Dương vật trong tay càng ngày càng sưng, cứng đến mức sắp nổ tung, không chỉ có Châu Ánh Hi sốt ruột nhanh chóng di chuyển lên xuống để bộc lộ dục vọng, Lê Phù ở bên kia màn hình, thấy dương vật trong tay bạn trai mình bị vuốt đến đỏ tươi sưng tấy, toàn thân cô cũng sôi lên, mặt và lỗ tai bắt đầu nóng bừng.

Vài phút sau, Châu Ánh Hi bắn ra, tinh dịch chảy đầy đất, bị dòng nước chậm rãi cuốn đi.

Sau khi anh rửa sạch thì tắt vòi hoa sen, lau chùi thân thể, tiện tay kéo một cái áo ngủ xuống, không thắt chặt đai lưng mà để lỏng lẻo, da thịt sau khi tắm rửa càng trắng hơn. Giọt nước chảy dọc theo mái tóc chưa khô của anh xuống cần cổ thon dài, chảy xuống ngực.

Châu Ánh Hi lấy điện thoại từ trên giá đỡ xuống, Châu Ánh Hi thấy Lê Phù đang bấm điện thoại, anh đoán được hết. Sau khi thu nhỏ khung hình, quả nhiên anh thấy cô chuyển cho mình 199 tệ, dòng chữ ghi chú không thay đổi, vẫn là: “Phí vất vả.”

Đương nhiên anh sẽ không tức giận, sau khi ở bên cô, anh từ một người không thú vị, trở nên ngày càng thú vị, thậm chí còn phối hợp diễn kịch với cô. Anh hôn vào màn hình một cái, nói: “Một lần bắn rất mệt, lần sau cho anh nhiều hơn nhé.”

Ham chơi là bản chất của Lê Phù, tình yêu cô muốn là có thể tìm được một người thú vị như mình, nói nhảm không đứng đắn, làm chút chuyện bậy bạ. Nên ban đầu cô không có cảm giác với Châu Ánh Hi chính là vì anh cứng nhắc, không thú vị, nhưng sau đó, cô phát hiện mình nhặt được báu vật.

Thì ra, anh có thể vui vẻ như vậy.

Tắt video, Lê Phù chui vào trong chăn, áp điện thoại vào ngực. Thời điểm nghĩ đến anh, nghe tiếng tim mình đập, trong chớp mắt, cô cảm thấy, hình như mình ngày càng thích anh.



Sau khi thương lượng với Lê Phù, Châu Ánh Hi chọn một ngày thứ bảy để đến nhà thăm ba mẹ cô. Thứ nhất, sau khi yêu Lê Phù, anh vẫn chưa chính thức đến thưa chuyện lần nào, anh thật sự cảm thấy không ổn. Thứ hai, anh có vài chuyện quan trọng muốn thông báo cho hai người lớn trong nhà.

Bởi vì ban ngày Lê Ngôn phải trực ở bệnh viện, nên Châu Ánh Hi quyết định nấu bữa tối cho cả gia đình.

Chạng vạng tối, Lê Phù đi siêu thị cùng Châu Ánh Hi, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn của họ đều là món Quảng Đông. Cô cực kì không yên tâm về kỹ năng nấu nướng của anh, lo anh đang phồng má giả làm người mập (*), anh lại kéo tay cô, nói bốn chữ chan chứa tình cảm.

(*) Phồng má giả làm người mập (打肿脸充胖子): Ý chỉ làm việc quá khả năng của mình.

“Chúng ta cùng làm.”

Sau khi về đến nhà, Châu Ánh Hi lễ phép chào hỏi với Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa, rồi nói anh đi nấu cơm cùng Lê Phù trước, mời họ nghỉ ngơi trong phòng khách khoảng 1 tiếng. Trong lòng Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa đều thấy chàng trai giống như Châu Ánh Hi hoàn toàn không tìm ra điểm xấu nào, đối tượng yêu đương của con gái là anh cũng khiến họ yên tâm hơn nhiều.

Yêu nhau một thời gian ngắn, rất nhiều hành động đã trở thành thói quen. Ví dụ như, Lê Phù rất tự nhiên cởi áo khoác ngoài cho Châu Ánh Hi rồi treo lên giá áo, mà Châu Ánh Hi cũng thân mật dùng dây thun buộc tóc đuôi ngựa cho cô, để thuận tiện làm việc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi khép cửa kính lại, hai người chen chúc trong không gian nho nhỏ, Lê Phù lấy nguyên liệu từ trong túi ra, Châu Ánh Hi xắn tay áo lên, tự nhiên nhận lấy đặt vào trong chậu, xả nước rửa sạch, phối hợp ăn ý còn liên tục nhìn nhau. Thỉnh thoảng, Lê Phù sẽ nghịch ngợm vỗ mông anh, anh nhíu mày dọa cô, cô không thèm sợ, mượn lúc ba mẹ không chú ý sờ soạng thêm nhiều lần.

Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa bàn bạc chuyện chính xong, giả bộ lơ đãng nghiêng đầu nhìn sang. Thấy hai đứa nhỏ vừa đùa giỡn vừa làm việc, ông nhớ tới vài hình ảnh yêu đương hồi còn trẻ, tựa vào sofa cảm thán: “Tuổi trẻ tốt thật.”

Lương Mỹ Hoa nhét một miếng táo vào miệng ông, vỗ ngực ông, cười khanh khách: “Anh cũng chưa già mà.”

Bữa tối này Lê Phù và Châu Ánh Hi nấu xem như khá được, khi mở nồi ra, mùi thơm ngập tràn, điểm duy nhất khiến Châu Ánh Hi tiếc nuối là anh chưa kịp nấu canh. Lúc bưng thức ăn lên bàn, anh nói với hai người lớn nhà họ Lê rằng đợi anh học thành tài quay về nhất định sẽ nấu cho họ một nồi canh ngon.

Anh càng khiêm tốn, Lương Mỹ Hoa và Lê Chấn Phong càng thích.

Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ.

Điều khiến cho Lương Mỹ Hoa không ngờ tới là đến cả việc thu dọn bát đĩa, Châu Ánh Hi cũng tranh làm. Một thiếu gia da mịn thịt mềm có thể vì con gái mình, mà công việc phục vụ cho người khác cũng làm hết, độ yêu thích của bà tăng gấp bội đồng thời còn có chút thưởng thức.

Khó trách anh có thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm không có đánh giá tiêu cực nào.

Châu Ánh Hi lau dọn lại phòng bếp, dắt Lê Phù tới phòng khách, đứng giữa phòng như có chuyện gì quan trọng muốn nói.

Lê Chấn Phong ngồi trên sofa, hỏi: “Sao vậy?”

“Cháu có một số việc muốn nói với bác trai, bác gái.” Châu Ánh Hi đổi cách xưng hô, anh nghĩ như vậy sẽ trang trọng hơn.

Lê Chấn Phong gật đầu: “Ừm, cháu nói đi.”

“Đừng căng thẳng.” Lương Mỹ Hoa bổ sung một câu.

Lê Phù biết trước Châu Ánh Hi muốn nói gì, nên khi đối mặt với ba mẹ, cô xem như thả lỏng, nắm tay anh, tựa sát vào người anh, nghe anh trịnh trọng bày tỏ: “Cháu và Lê Phù đã chính thức yêu nhau một thời gian nhưng vẫn chưa có dịp tới thăm hai bác, là cháu không sắp xếp tốt. Hôm nay cháu tới đây, thật ra còn một chuyện muốn xin bác trai bác gái đồng ý.”

“Chuyện gì thế?” Lương Mỹ Hoa hỏi.

Vài giây sau, Châu Ánh Hi càng chân thành hơn, nói: “Cháu muốn sống chung với Lê Phù.”

Lương Mỹ Hoa và Lê Chấn Phong giật mình, hai người nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc.

Lỗ mãng đưa Lê Phù đi không phải tác phong của Châu Ánh Hi, anh giải thích: “Cháu thừa nhận có vẻ cháu hơi nóng vội, nhưng đó thật sự là suy nghĩ trong lòng cháu. Cháu rất thích Lê Phù, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô ấy.”

Nói tới đây, mặt anh đỏ lên.

Thấy anh nói đến chuyện đó thì đỏ mặt, Lương Mỹ Hoa suýt bật cười.

Ngửi được mùi dưa, Lê Ngôn chen vào bên cạnh ba mẹ, bày ra tư thế của bậc làm cha làm mẹ. Thấy Lê Ngôn nhướng mày cười, Lê Phù cáu kỉnh làm động tác chọc hai mắt anh ấy.

Sau khi quản lý tốt vẻ mặt, Châu Ánh Hi tiếp tục nói: “Có điều, thay vì nói là cháu muốn đưa Lê Phù đi, không bằng nói là em ấy đưa cháu về nhà.”

Phần này Lê Phù chưa từng được tiết lộ, cô không hiểu lắm.

“Sao lại nói là nó đưa cháu về nhà?” Lương Mỹ Hoa nhíu mày hỏi.

Ánh mắt Châu Ánh Hi lướt qua tất cả thành viên trong nhà, cuối cùng nhìn vào mắt Lê Chấn Phong nói: “Bởi vì, cháu sẽ sang tên biệt thự giữa núi cho Lê Phù.”

“…”

Hành động này khiến tất cả đều kinh ngạc.

Kể cả Lê Phù cũng không biết chuyện này, muốn cô nhận một căn nhà hơn trăm triệu không phải là chuyện đùa. Cô nhỏ giọng mắng Châu Ánh Hi: “Anh điên rồi sao?”

“Anh không điên.” Châu Ánh Hi nghiêm túc trả lời cô.

“…” Cô bối rối.

Đây quả thật không phải chuyện nhỏ, nên Châu Ánh Hi càng chân thành hơn, anh nói ra những lời từ đáy lòng: “Cháu sinh ra trong một gia đình giàu có, thứ cháu không thiếu nhất chính là tiền. Không phải cháu khoe khoang, mà là cháu muốn thưa với bác trai bác gái, chính bởi vì cháu không thiếu tiền nên cháu mới sẵn lòng tiêu tiền cho người mình thích.”

Anh quay đầu nhìn Lê Phù: “Cháu muốn mua quần áo đẹp cho em ấy, muốn mua túi xách đẹp cho em ấy, muốn dẫn em ấy đi ngắm phong cảnh khắp thế giới. Tóm lại, chỉ cần em ấy vui vẻ, cháu sẵn lòng tiêu tiền vì em ấy.”

Lê Ngôn xoa huyệt Thái Dương, ho nhẹ vài tiếng, ý là đang nhắc nhở Châu Ánh Hi bớt nói lại, hãy nhớ nơi này còn một người làm công cùng tuổi đang ngồi.

Lời nói phung phí khiến hai người lớn nhà họ Lê đều giật mình.

Châu Ánh Hi nhìn chằm chằm vào mắt Lê Phù, dịu dàng cười, sau đó lại nhìn về phía Lê Chấn Phong, tiếp tục nói: “Xin bác trai bác gái đừng có gánh nặng trong lòng, biệt thự thể hiện thái độ cháu dành cho hai bác và Lê Phù, cháu không hề chơi qua đường, cháu rất nghiêm túc cân nhắc một tình yêu trong tương lai.” Anh nắm chặt tay cô rồi mỉm cười bổ sung: “Đây là lần đầu tiên cháu yêu đương, nhưng cháu đã nhận định cô dâu của cháu phải là Lê Phù.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hô hấp đột ngột trở nên dồn dập, mặt Lê Phù đỏ như trái cà chua chín, ánh mắt người nhà tập trung vào cô, cô rất muốn trốn vào phòng ngủ. Những lời sau đó, Châu Ánh Hi không hề báo trước, bất ngờ tấn công.

Lương Mỹ Hoa và Lê Chấn Phong len lén nở nụ cười.

Lê Ngôn giơ ngón tay cái về phía Châu Ánh Hi “Người si tình thứ hai trên thế giới.”



Thành ý lần này rất khó không gây ấn tượng với nhà gái, chẳng qua tuy cuối cùng Lê Chấn Phong đồng ý chuyện sống chung, nhưng đồng thời cũng bày ra khí thế một người cảnh sát nhắc nhở Châu Ánh Hi. Nếu để con gái ông chịu một chút tủi thân nào, ông nhất định sẽ không để anh sống yên.

Sau khi kết thúc lần đầu tiên lấy thân phận bạn trai đến nhà thưa chuyện, Châu Ánh Hi bảo Lê Phù chấm điểm cho anh, Lê Phù ngẫm nghĩ rồi cho anh 80 điểm, để anh tiếp tục cố gắng. Sau khi ăn chút hoa quả ở nhà, Lê Phù nói muốn đưa Tiểu Bao Phù cùng đi tản bộ, sau đó Châu Ánh Hi khoác thêm áo khoác cho mình và cô, dắt cô cùng xuống tầng dưới.

Đêm đến, khu dân cư này đặc biệt yên tĩnh, chỉ có mấy người trẻ tuổi dắt chó đi dạo.

Sau khi để Tiểu Bao Phù chơi đùa với một chú chó nhỏ, Lê Phù dắt nó đi ra khỏi khu dân cư cùng Châu Ánh Hi, cô nói muốn đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt. Nói cũng kỳ lạ, trước khi yêu đương, cô rất ghét ăn kẹo, nhưng sau khi yêu vào, cô chỉ hận không thể một ngày nhét mấy viên kẹo mềm vào miệng.

Lê Phù đi ra từ cửa hàng tiện lợi, bóc túi nhưng bản thân chưa ăn viên nào, Châu Ánh Hi nhất định muốn cô đút, cô chỉ có thể bị ép buộc đút cho anh một viên kẹo mềm vị quýt.

Mùi quýt thơm ngát quanh quẩn trong miệng hai người, còn rất ngọt.

Đường đi ở Hồng Kông chật hẹp quanh co, khi Châu Ánh Hi dắt Lê Phù đi qua một ngã tư, anh bỗng mở lời: “Bữa tối thứ sáu tuần tới, em đừng căng thẳng, anh đã chuẩn bị đầy đủ, kiên định chọn em trước mặt ba mẹ anh.”

Lê Phù và Tiểu Bao Phù liếc nhau một cái, sau đó mỉm cười trả lời anh: “Em không hề lo lắng, lần trước em một thân một mình đến tiệc tối của thầy Hạ, trước mặt tất cả nhân vật quyền lực, có cả mẹ anh nữa, em đã diễn thuyết một màn rất đặc sắc. Họ đều vỗ tay cho em, mà em có lén thấy mẹ anh vẫn luôn nhìn em, ánh mắt không giống như có ý thù địch gì mà còn có chút thưởng thức.”

Cô cũng không giả vờ thoải mái.

Lần đó ở Luân Đôn, cô từ chối lời mời dự tiệc tối của Phương Vận Xu, không phải vì sợ Phương Vận Xu, mà cô cho rằng mình và Châu Ánh Hi không có quan hệ gì thế nên cô bài xích theo bản năng. Nhưng lần này thì khác, họ là một cặp đang yêu đương, hơn nữa còn yêu đương nghiêm túc, đương nhiên cô phải hào phóng đối mặt với ba mẹ anh.

Có lẽ có một số việc, thật sự là do Châu Ánh Hi nghĩ quá nhiều, Lê Phù so với tưởng tượng của anh càng phóng khoáng và tự tin.

Vòng qua mặt tường đá, anh dắt Lê Phù bước lên bậc thang, theo nguồn sáng đi tới một sân bóng rổ trên sườn núi. Đây là trạm cuối cùng trong mỗi chuyến đi của họ.

Bởi vì không có ai, Lê Phù thả dây thừng cho Tiểu Bao Phù chạy quanh sân bóng rổ.

Họ luôn thích tìm kiếm một thế giới bình yên trong thành phố nhộn nhịp này, chỉ cần yên tĩnh, chỉ cần có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, nơi đó chính là thánh địa lãng mạn.

Châu Ánh Hi rất giống một tên quỷ dính người, chỉ hận không thể lúc nào cũng dính lên người Lê Phù. Anh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng mút mát như đang kiên nhẫn đợi phản ứng của cô. Hơi thở trên chóp mũi anh gần trong gang tấc, có dòng điện tê dại xuyên qua thân thể cô, tim đập nhanh hơn, cánh tay vòng qua eo anh, ôm anh, hùa theo nụ hôn của anh.

Châu Ánh Hi muốn trêu chọc cô, anh đột nhiên ngừng hôn.

Quả nhiên, Lê Phù nổi giận: “Em vừa tiến vào trạng thái đó, anh làm gì vậy.”

Châu Ánh Hi xoa má cô, cười cưng chiều.

“Anh học từ ai đấy, đủ loại kỹ thuật cọ xát, mài.” Lê Phù thích vỗ mông dạy dỗ anh: “Châu Ánh Hi, anh ghê gớm thật, nếu anh chia tay em, anh có thể còn lăng nhăng hơn cả Đàm Tự.”

Châu Ánh Hi nhíu mày nhìn cô: “Cho nên em phải giữ chặt anh, không thể để anh gây họa cho trần gian.”

Lê Phù thành công bị anh chọc cười, vui vẻ, lại vỗ vỗ mông anh.

“Nói rồi, phải có chừng mực.” Châu Ánh Hi nắm lấy tay cô.

Lê Phù một khi đã trở nên nghịch ngợm thì rất khó kiềm chế, một tay cô thò vào áo khoác ngoài của anh rồi thò vào trong khe quần của anh, cách lớp quần lót sờ vào mông anh, học theo anh ở trên giường xoa mông anh như nhào bột, còn không quên khiêu khích anh: “Chặt thật, mềm thật đấy.”

“Lê Phù.” Châu Ánh Hi nhắc nhở cô.

Nhưng nhắc nhở ba lần đều không có hiệu quả, cuối cùng vẫn bị Lê Phù khiêu khích đến đỏ mặt, phía dưới cũng cứng ngắc.

Lê Phù đột nhiên buông ra, kiễng mũi chân nâng mặt anh lên, cô dùng một nụ hôn dỗ dành anh: “Không sao đâu, buổi tối gió mát, anh thổi chút đi, lát nữa phía dưới sẽ không nóng nữa, em đi chơi với Tiểu Bao Phù đây.”

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện