Tiểu đầu nhi nịnh bợ cười trừ: “Vâng vâng, Lam quản lý ngài nói rất đúng! Nhưng ngài thấy hai chai rượu này cũng vỡ rồi.” Gã càng nói càng tức, cảm thấy đều là Ôn Nhuận hại mình phải ở đây ăn nói khép nép, nhịn không được hướng cậu quát: “Đều tại cậu ngu ngốc, làm việc không cẩn thận như thế, rượu này có bán cậu ……” Không đợi gã nói xong, bên cạnh bỗng vang lên một thanh âm trầm thấp: “Cậu nói muốn bán ai?”
Nếu là lúc trước Ôn Nhuận sẽ hoang mang lo sợ dù có bán mình cũng không bồi thường nổi hai chai rượu này. Bất quá cậu hiện tại cũng không có bao nhiêu sợ hãi, chỉ có chút đau lòng đền tiền cho người ta, đáng tiếc còn không chờ cậu nói ra đã có người chen vào nói. Kế Hoằng vẻ mặt tức giận nhìn tiểu đầu nhi.
“Tổng ….. tổng tài?” Tiểu đầu nhi lắp bắp, nghĩ rằng sao có thể không hay ho như vậy, bị tổng tài bắt gặp rồi, cái này cho dù gã có muốn giữ Ôn Nhuận tổng tài cũng nhất định sẽ đuổi việc, đền tiền cũng vô dụng. Gã ngay cả cười cũng cười không nổi, nhưng Lam quản lý vẫn là vẻ mặt không gợn sóng, thản nhiên nhìn về phía Kế Hoằng: “Tổng tài, ngài xem hai chai rượu này vỡ rồi, hay không lại đi …..”
“Đi đổi hai chai khác.” Kế Hoằng lạnh lùng nói. Vừa rồi hắn đứng ở nơi bí mật gần đó, nhìn thấy được trong mắt nữ nhân này là chán ghét cùng khinh bỉ. ‘Hừ, các người cứ chờ đi, ta sẽ cho tất cả các người chấn động, để sau này còn dám dùng mắt chó nhìn công nhân không.’ Hắn phi thường độc ác nghĩ, sau đó nhìn sang tiểu đầu nhi: “Vừa rồi cậu nói muốn bán cậu ấy? Cậu biết cậu ấy đáng giá bao nhiêu tiền sao? Hay là cậu cảm thấy mình có tư cách để bán cậu ấy?” Vẻ mặt đạm mạc ẩn chứa phẫn nộ của Kế Hoằng vô cùng đáng sợ, đáng thương cho tiểu đầu nhi thiếu chút nữa là hôn mê vì quá sợ hãi, gã hiện tại không muốn xen vào sống chết của Ôn Nhuận nữa, chỉ cần có thể bảo vệ chính mình liền a di đà phật.
“Kế Hoằng ……” Ôn Nhuận cúi đầu sợ hãi mở miệng, tiểu đầu nhi tuy trằng thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng tổng thể mà nói cũng không tính là người quá xấu, huống chi trong tình hình này, ngàn lần hy vọng Kế Hoằng không nhìn thấy mình là hoàn toàn không có khả năng. Ôn Nhuận trong lòng ảo não, ai, mình sao lại đặt chân vào cái nơi nguy hiểm này? Kế Hoằng liếc Ôn Nhuận một cái khiến cậu sợ tới mức không dám lên tiếng, nhưng trong mắt Lam quản lý kia hiện lên một chút kinh ngạc, còn tiểu đầu nhi thì muốn khóc luôn rồi, nghĩ rằng ‘Ôn Nhuận a ca7i5 không thể toàn thân trở ra rồi, cho dù là anh hùng cũng không thể a’. Gã bước nhanh đến, đầu đầy mồ hôi cũng không dám đưa tay chùi, cúi người nói: “Thực xin lỗi tổng tài tiên sinh, đây đều là lỗi của tôi, tôi nguyện ý bỏ tiền ra bồi thường, mong ngài cho tôi cơ hội này.” Gã vẫn là muốn bảo vệ bát cơm của Ôn Nhuận, có hai ngón tay không linh hoạt kia cậu muốn tìm một loại công tác thoải mái thực không dễ dàng.
Kế Hoằng sắc mặt hòa hoãn một chút: “Vốn định đuổi việc cậu …..” nói còn chưa dứt lời, Ôn Nhuận liền kêu lên: “Không được, Kế Hoằng, anh không thể làm như vậy.” Hắn quay đầu sang phía Ôn Nhuận nói nhỏ: “Vấn đề của em bàn sau.” Nói xong lại quay đầu nhìn thẳng vào tiểu đầu nhi tiếp tục nói: “Bất quá xem như cậu vẫn là vì cậu ấy, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu.” Lời này nói ra tất cả mọi người đều không hiểu, tiểu đầu nhi thì nghĩ rằng ‘rốt cuộc là vì ai mà có thể khiến tổng tài tiên sinh cho mình một con đường sống?’
Lúc này đã có người nhanh chóng tiến lên đem mảnh vỡ cùng rượu bị đổ dọn dẹp sạch sẽ, Hàn Tưởng cùng mấy người kia cũng đi lại, Ôn Nhuận vừa nhìn thấy liền nghĩ bây giờ không đi còn chờ lúc nào, thừa cơ kéo tiểu đầu nhi cúi đầu nói nhỏ một câu: “Tổng tài tiên sinh, ngài còn bận rộn nhiều việc, chúng tôi xin phép đi trước.” Định quay đi lại thình lình bị Kế Hoằng giữ chặt, hắn tựa như thấy vợ hồng hạnh xuất tường, ánh mắt gắt gao nhìn vào tay Ôn Nhuận cùng tiểu đầu nhi đang thân mật tiếp xúc, lạnh lùng nói: “Buông hắn ra.”
Ôn Nhuận xem thường hắn: ‘Kế Hoằng, bó tay anh, đây là lúc nào rồi mà còn có tâm tư ăn dấm chua, lát nữa bị mấy vị khách quan trong kia hỏi, em xem anh trả lời như thế nào’. Cậu giận dỗi nhưng vẫn nghe lời buông tay tiểu đầu nhi ra. Không nghĩ tới Kế Hoằng lại chẳng hề để ý kéo cậu đi đến trước mặt Hàn Tưởng cùng ba người kia, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là vợ của tôi, Ôn Nhuận.” Lại chuyển hướng Ôn Nhuận nói: “Ôn Ôn, đây là khách hàng trọng yếu của công ty chúng ta, Jackson tiên sinh cùng hai trợ thủ đắc lực là Jack và Joe.”
Ôn Nhuận ngay lúc biết được hắn làm gì, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, đáng tiếc không đợi cậu ngăn cản, Kế Hoằng đã đem chuyện nói hết ra. Cậu miễn cưỡng tươi cười nhìn ba người bị dọa đến mặt mày ngơ ngác, thẫn thờ bắt tay, ở trong lòng chân thành cầu nguyện: ‘Đấng toàn năng của Tây Phương, trăm ngàn lần đừng cho con dân của ngài vì chuyện này mà không ký hợp đồng nữa.’
Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người, nếu không phải toàn bộ người ở đây đều đã bị kinh hách nghiêm trọng, Ôn Nhuận nhất định sẽ cho Kế Hoằng hai đấm. Nhưng là hiện tại, coi như hết, đức Phật từ bi sẽ không để cho chuyện đả kích mạnh đánh thêm vào tim nữa, tai nạn chết người sẽ không tốt lắm đâu. Cậu yên lặng suy nghĩ, sau đó đè xuống lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng.
Nếu là lúc trước Ôn Nhuận sẽ hoang mang lo sợ dù có bán mình cũng không bồi thường nổi hai chai rượu này. Bất quá cậu hiện tại cũng không có bao nhiêu sợ hãi, chỉ có chút đau lòng đền tiền cho người ta, đáng tiếc còn không chờ cậu nói ra đã có người chen vào nói. Kế Hoằng vẻ mặt tức giận nhìn tiểu đầu nhi.
“Tổng ….. tổng tài?” Tiểu đầu nhi lắp bắp, nghĩ rằng sao có thể không hay ho như vậy, bị tổng tài bắt gặp rồi, cái này cho dù gã có muốn giữ Ôn Nhuận tổng tài cũng nhất định sẽ đuổi việc, đền tiền cũng vô dụng. Gã ngay cả cười cũng cười không nổi, nhưng Lam quản lý vẫn là vẻ mặt không gợn sóng, thản nhiên nhìn về phía Kế Hoằng: “Tổng tài, ngài xem hai chai rượu này vỡ rồi, hay không lại đi …..”
“Đi đổi hai chai khác.” Kế Hoằng lạnh lùng nói. Vừa rồi hắn đứng ở nơi bí mật gần đó, nhìn thấy được trong mắt nữ nhân này là chán ghét cùng khinh bỉ. ‘Hừ, các người cứ chờ đi, ta sẽ cho tất cả các người chấn động, để sau này còn dám dùng mắt chó nhìn công nhân không.’ Hắn phi thường độc ác nghĩ, sau đó nhìn sang tiểu đầu nhi: “Vừa rồi cậu nói muốn bán cậu ấy? Cậu biết cậu ấy đáng giá bao nhiêu tiền sao? Hay là cậu cảm thấy mình có tư cách để bán cậu ấy?” Vẻ mặt đạm mạc ẩn chứa phẫn nộ của Kế Hoằng vô cùng đáng sợ, đáng thương cho tiểu đầu nhi thiếu chút nữa là hôn mê vì quá sợ hãi, gã hiện tại không muốn xen vào sống chết của Ôn Nhuận nữa, chỉ cần có thể bảo vệ chính mình liền a di đà phật.
“Kế Hoằng ……” Ôn Nhuận cúi đầu sợ hãi mở miệng, tiểu đầu nhi tuy trằng thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng tổng thể mà nói cũng không tính là người quá xấu, huống chi trong tình hình này, ngàn lần hy vọng Kế Hoằng không nhìn thấy mình là hoàn toàn không có khả năng. Ôn Nhuận trong lòng ảo não, ai, mình sao lại đặt chân vào cái nơi nguy hiểm này? Kế Hoằng liếc Ôn Nhuận một cái khiến cậu sợ tới mức không dám lên tiếng, nhưng trong mắt Lam quản lý kia hiện lên một chút kinh ngạc, còn tiểu đầu nhi thì muốn khóc luôn rồi, nghĩ rằng ‘Ôn Nhuận a ca7i5 không thể toàn thân trở ra rồi, cho dù là anh hùng cũng không thể a’. Gã bước nhanh đến, đầu đầy mồ hôi cũng không dám đưa tay chùi, cúi người nói: “Thực xin lỗi tổng tài tiên sinh, đây đều là lỗi của tôi, tôi nguyện ý bỏ tiền ra bồi thường, mong ngài cho tôi cơ hội này.” Gã vẫn là muốn bảo vệ bát cơm của Ôn Nhuận, có hai ngón tay không linh hoạt kia cậu muốn tìm một loại công tác thoải mái thực không dễ dàng.
Kế Hoằng sắc mặt hòa hoãn một chút: “Vốn định đuổi việc cậu …..” nói còn chưa dứt lời, Ôn Nhuận liền kêu lên: “Không được, Kế Hoằng, anh không thể làm như vậy.” Hắn quay đầu sang phía Ôn Nhuận nói nhỏ: “Vấn đề của em bàn sau.” Nói xong lại quay đầu nhìn thẳng vào tiểu đầu nhi tiếp tục nói: “Bất quá xem như cậu vẫn là vì cậu ấy, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu.” Lời này nói ra tất cả mọi người đều không hiểu, tiểu đầu nhi thì nghĩ rằng ‘rốt cuộc là vì ai mà có thể khiến tổng tài tiên sinh cho mình một con đường sống?’
Lúc này đã có người nhanh chóng tiến lên đem mảnh vỡ cùng rượu bị đổ dọn dẹp sạch sẽ, Hàn Tưởng cùng mấy người kia cũng đi lại, Ôn Nhuận vừa nhìn thấy liền nghĩ bây giờ không đi còn chờ lúc nào, thừa cơ kéo tiểu đầu nhi cúi đầu nói nhỏ một câu: “Tổng tài tiên sinh, ngài còn bận rộn nhiều việc, chúng tôi xin phép đi trước.” Định quay đi lại thình lình bị Kế Hoằng giữ chặt, hắn tựa như thấy vợ hồng hạnh xuất tường, ánh mắt gắt gao nhìn vào tay Ôn Nhuận cùng tiểu đầu nhi đang thân mật tiếp xúc, lạnh lùng nói: “Buông hắn ra.”
Ôn Nhuận xem thường hắn: ‘Kế Hoằng, bó tay anh, đây là lúc nào rồi mà còn có tâm tư ăn dấm chua, lát nữa bị mấy vị khách quan trong kia hỏi, em xem anh trả lời như thế nào’. Cậu giận dỗi nhưng vẫn nghe lời buông tay tiểu đầu nhi ra. Không nghĩ tới Kế Hoằng lại chẳng hề để ý kéo cậu đi đến trước mặt Hàn Tưởng cùng ba người kia, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là vợ của tôi, Ôn Nhuận.” Lại chuyển hướng Ôn Nhuận nói: “Ôn Ôn, đây là khách hàng trọng yếu của công ty chúng ta, Jackson tiên sinh cùng hai trợ thủ đắc lực là Jack và Joe.”
Ôn Nhuận ngay lúc biết được hắn làm gì, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, đáng tiếc không đợi cậu ngăn cản, Kế Hoằng đã đem chuyện nói hết ra. Cậu miễn cưỡng tươi cười nhìn ba người bị dọa đến mặt mày ngơ ngác, thẫn thờ bắt tay, ở trong lòng chân thành cầu nguyện: ‘Đấng toàn năng của Tây Phương, trăm ngàn lần đừng cho con dân của ngài vì chuyện này mà không ký hợp đồng nữa.’
Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người, nếu không phải toàn bộ người ở đây đều đã bị kinh hách nghiêm trọng, Ôn Nhuận nhất định sẽ cho Kế Hoằng hai đấm. Nhưng là hiện tại, coi như hết, đức Phật từ bi sẽ không để cho chuyện đả kích mạnh đánh thêm vào tim nữa, tai nạn chết người sẽ không tốt lắm đâu. Cậu yên lặng suy nghĩ, sau đó đè xuống lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng.
Danh sách chương