Ôn Nhuận “Ngô” một tiếng, trên mặt mang theo nét cười nói: “Cướp ngân hàng, tiền cướp được kia chắc sẽ không phải ít đi, vừa lúc tôi cũng không giàu có gì, anh đưa tôi một nửa coi như là tiền thuê nhà.” Nói xong còn vươn tay đến trước mặt Kế Hoằng.
Kế Hoằng trừng mắt nhìn cậu lắp bắp: “Ôn Nhuận, cậu ………. Phản ứng của cậu ……… thật đúng là không giống với người thường.”
Ôn Nhuận thu hồi tay, hừ lạnh một tiếng: “Anh đúng là lạc quan, thật là một thanh niên tốt biết hướng về phía trước. Hừ! Đã khốn đốn đến mức độ này còn có tâm tình nói giỡn, anh xem lại chính mình đi, có chỗ nào nhìn giống có tiền không? Huống chi nhà tôi chỉ có mấy thứ này, ngay cả ăn trộm cũng không muốn lấy, nếu anh thật sự là kẻ xấu, cùng lắm anh nhìn trúng cái gì đó có thể cầm đi, dù sao phần lớn đều không dùng được. Còn nếu muốn cướp tiền thì, haha, ngượng ngùng, tôi một tháng kiếm được chỉ vừa đủ chi tiêu nên không có tiền để dành, muốn mạng thì tôi cũng không có. Kế Hoằng, anh hiểu được những gì tôi nói chứ?”
Kế Hoằng gật gật đầu: “Hiểu được, hiểu được! Tóm lại cậu ở phòng này là không muốn gần kẻ xấu đi?”
Ôn Nhuận xoa tay mình: “Thông minh, rửa bát đi.” Thấy Kế Hoằng mở to mắt, cậu ha ha cười nói: “Anh không có đường cự tuyệt đâu, bởi vì cơm là do tôi làm, theo lẽ thường thì phải đến phiên anh là người rửa bát.”
Kế Hoằng túm lấy cậu, hợp tình hợp lý nói: “Nhưng tôi hôm nay là lần đầu đến nhà cậu, cái gì cũng không biết, cậu nên là trước để tôi làm quen một chút đi a.”
Ôn Nhuận trợn trắng mắt: “Lý do của anh cũng thật tốt nga, được rồi, lần này tôi giúp anh, còn về sau nấu cơm và rửa bát hai việc này, tùy tiện chọn một cái đi, tôi đã rất hào phóng cho anh chọn trước rồi đó.”
Hai người vừa đấu võ mồm vừa kéo nhau vào phòng bếp.
Kế Hoằng lớn đến như vậy còn chưa rửa bát qua lần nào, nghĩ đến từ nay về sau còn phải phụ thuộc vào Ôn Nhuận một thời gian nên ngoan ngoãn đứng lên cẩn thận quan sát thì lại nghe thanh âm nghiêm túc của Ôn Nhuận: “Tôi nói thật, anh đã lớn như vậy rồi, phải tìm một chỗ để làm việc đi, cho dù không thể tìm được chỗ làm tốt nhưng cố gắng để làm việc thì vẫn có thể đi, hay là anh chỉ muốn nhàn rỗi sống cả đời?”
Kế Hoằng thở dài, chuyện đã tới nước này hắn cũng không muốn giấu diếm Ôn Nhuận nữa liền nghiêm mặt nói: “Tôi không phải không muốn tìm việc làm mà người ta không chịu dùng tôi, ngay cả công việc làm vệ sinh cũng không ai nguyện ý cho tôi làm. Ôn Nhuận, tôi ……….. tôi vừa mới ra tù.”
Ôn Nhuận ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Kế Hoằng: “Anh ……. Anh ở tù?”
Kế Hoằng gật đầu, không biết vì cái gì khi nhìn thấy vẻ mặt này của Ôn Nhuận trong lòng hắn rất khó chịu, tựa như cái gì đó bị vỡ ra. Kỳ quái, rõ ràng nhận thức chưa tới ba giờ vì sao hắn còn đau lòng hơn so với những lúc trắc trở tìm việc? Ôn Nhuận đảo mắt một cái khôi phục lại bình tĩnh, xoay người đem rửa nốt cái bát cất lại vào tủ, than thở: “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng (1), cho dù đã vào tù thì cũng nên cho anh một cơ hội, nhân sinh hiện tại a, thật sự là ………. Kế Hoằng, anh vì tội danh gì mà vào tù?”
“Buôn lậu ma túy.” Kế Hoằng thấy cậu cầm chén cất vào ngăn tủ mới mở miệng trả lời, miễn cho cậu quá mức khiếp sợ mà làm vỡ, hắn hiện tại không có tiền nên cũng hiểu được đạo lý không nên tùy tiện lãng phí.
Ôn Nhuận tay dừng lại giữa không trung, gắt gao nhìn Kế Hoằng, lớn tiếng nói: “Buôn lậu ma túy, đó là chuyện rất hại người, anh chẳng lẽ không biết? Anh tuổi còn trẻ như vậy, vì cái gì đi làm việc này?”
Đây là bộ dáng tức giận của cậu sao? Thoạt nhìn không thấy có cái gì đáng sợ cả, có thể thấy cậu không có tài lãnh đạo a. Kế Hoằng khoái trá đánh giá, ở trong lòng bỗng nổi lên suy nghĩ không muốn nói ra chân tướng, Ôn Nhuận nghe xong rất có thể sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa, thế là ra vẻ vô tội nhất buông tay nói: “Tôi đã biết a, ở trong tù trải qua sự giáo dục sâu sắc của các giáo quan, tôi đã biết tội của mình chính là khiến thần linh phẫn nộ, người người oán trách, phải bị thiên lôi đánh chết ……..”
Không đợi hắn nói xong, Ôn Nhuận thu khẩu khí, khoát tay nói: “Quên đi, biết sai là tốt rồi.” Cậu còn đứng lên, nhìn Kế Hoằng nói: “Kế Hoằng, sau này anh có thể ở đây cùng với tôi, nhà của tôi ra sao anh cũng thấy rồi đấy, miễn cưỡng ăn đủ no, mặc đủ ấm nhưng có thể sống đường đường chính chính. Anh đáp ứng tôi, phải đi tìm việc, mặc kệ ngày sau có gian nan như thế nào cũng không được quay lại nghiệp cũ, không được dính vào cái thứ màu trắng ma quỷ này, anh có làm được không?”
Kế Hoằng thật sự bị chấn động mạnh. Hắn cùng với Ôn Nhuận quen biết nhau không đến ba giờ, trừ bỏ biết tên ra cũng sẽ thấy bọn họ không biết thêm gì về nhau nữa, Ôn Nhuận vì cái gì mà giúp đỡ hắn, lo lắng cho hắn nhiều như thế, như vậy hắn sẽ là gánh nặng của cậu. Phải biết rằng điều kiện sống của cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là tạm được mà thôi.
Ôn Nhuận còn đang chờ hắn trả lời, ánh mắt sáng ngời ấy bám lấy hắn khiến Kế Hoằng cảm giác tim mình nảy lên một cái, hắn trầm thấp cười: “Ôn Nhuận, cậu có biết là chính mình rất đơn thuần hay không? Dám lưu lại một kẻ mới ra tù, nhỡ tôi là một nam nhân hung ác thì sao?”
Ôn Nhuận bĩu môi: “Cái gì chứ? Tôi đã nói rồi, tôi không có cái gì để mất, cho dù là giữ lại một con sói cũng thực tốt bởi sói là loại động vật cao ngạo, nó tuy rằng rất ranh ma, xảo quyệt nhưng cũng sẽ không vi phạm lời hứa của chính mình. Ít nói nhảm, anh rốt cuộc có đáp ứng tôi hay không?”
Kế Hoằng thầm nghĩ: ‘Cậu không sống giữa bầy sói, sao biết chúng nó có thể hay không tuân thủ lời hứa, chỉ sợ bọn chúng ngay cả lời hứa là cái gì cũng không rõ ràng đi?’ Ngoài miệng lại cười nói: “Cho dù tôi đáp ứng cậu, nói ra sự thật, cậu liền như vậy tin tưởng tôi sao?”
Ôn Nhuận gật nhẹ: “Đúng vậy, chỉ cần anh nói ra, tôi liền tin tưởng.”
Kế Hoằng chậm rãi thu lại nụ cười: “Vô điều kiện tin tưởng?”
Ôn Nhuận dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, anh chỉ cần nói ra, tôi liền tin tưởng.”
Kế Hoằng ý cười cuối cùng biến mất vô tung, nhìn thật sâu vào vẻ mặt kiên định của người thanh niên trước mắt, hắn cầm tay đối phương trầm giọng nói: “Nếu tôi nói, tôi bị người ta hàm oan tội buôn lậu ma túy, cậu cũng sẽ tin tưởng sao?”
Chú thích:
(1) Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng: ý nói người xấu biết nghĩ lại, sửa đổi tính nết là rất đáng quý. Câu này hình như của Bao Thanh Thiên.
Kế Hoằng trừng mắt nhìn cậu lắp bắp: “Ôn Nhuận, cậu ………. Phản ứng của cậu ……… thật đúng là không giống với người thường.”
Ôn Nhuận thu hồi tay, hừ lạnh một tiếng: “Anh đúng là lạc quan, thật là một thanh niên tốt biết hướng về phía trước. Hừ! Đã khốn đốn đến mức độ này còn có tâm tình nói giỡn, anh xem lại chính mình đi, có chỗ nào nhìn giống có tiền không? Huống chi nhà tôi chỉ có mấy thứ này, ngay cả ăn trộm cũng không muốn lấy, nếu anh thật sự là kẻ xấu, cùng lắm anh nhìn trúng cái gì đó có thể cầm đi, dù sao phần lớn đều không dùng được. Còn nếu muốn cướp tiền thì, haha, ngượng ngùng, tôi một tháng kiếm được chỉ vừa đủ chi tiêu nên không có tiền để dành, muốn mạng thì tôi cũng không có. Kế Hoằng, anh hiểu được những gì tôi nói chứ?”
Kế Hoằng gật gật đầu: “Hiểu được, hiểu được! Tóm lại cậu ở phòng này là không muốn gần kẻ xấu đi?”
Ôn Nhuận xoa tay mình: “Thông minh, rửa bát đi.” Thấy Kế Hoằng mở to mắt, cậu ha ha cười nói: “Anh không có đường cự tuyệt đâu, bởi vì cơm là do tôi làm, theo lẽ thường thì phải đến phiên anh là người rửa bát.”
Kế Hoằng túm lấy cậu, hợp tình hợp lý nói: “Nhưng tôi hôm nay là lần đầu đến nhà cậu, cái gì cũng không biết, cậu nên là trước để tôi làm quen một chút đi a.”
Ôn Nhuận trợn trắng mắt: “Lý do của anh cũng thật tốt nga, được rồi, lần này tôi giúp anh, còn về sau nấu cơm và rửa bát hai việc này, tùy tiện chọn một cái đi, tôi đã rất hào phóng cho anh chọn trước rồi đó.”
Hai người vừa đấu võ mồm vừa kéo nhau vào phòng bếp.
Kế Hoằng lớn đến như vậy còn chưa rửa bát qua lần nào, nghĩ đến từ nay về sau còn phải phụ thuộc vào Ôn Nhuận một thời gian nên ngoan ngoãn đứng lên cẩn thận quan sát thì lại nghe thanh âm nghiêm túc của Ôn Nhuận: “Tôi nói thật, anh đã lớn như vậy rồi, phải tìm một chỗ để làm việc đi, cho dù không thể tìm được chỗ làm tốt nhưng cố gắng để làm việc thì vẫn có thể đi, hay là anh chỉ muốn nhàn rỗi sống cả đời?”
Kế Hoằng thở dài, chuyện đã tới nước này hắn cũng không muốn giấu diếm Ôn Nhuận nữa liền nghiêm mặt nói: “Tôi không phải không muốn tìm việc làm mà người ta không chịu dùng tôi, ngay cả công việc làm vệ sinh cũng không ai nguyện ý cho tôi làm. Ôn Nhuận, tôi ……….. tôi vừa mới ra tù.”
Ôn Nhuận ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Kế Hoằng: “Anh ……. Anh ở tù?”
Kế Hoằng gật đầu, không biết vì cái gì khi nhìn thấy vẻ mặt này của Ôn Nhuận trong lòng hắn rất khó chịu, tựa như cái gì đó bị vỡ ra. Kỳ quái, rõ ràng nhận thức chưa tới ba giờ vì sao hắn còn đau lòng hơn so với những lúc trắc trở tìm việc? Ôn Nhuận đảo mắt một cái khôi phục lại bình tĩnh, xoay người đem rửa nốt cái bát cất lại vào tủ, than thở: “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng (1), cho dù đã vào tù thì cũng nên cho anh một cơ hội, nhân sinh hiện tại a, thật sự là ………. Kế Hoằng, anh vì tội danh gì mà vào tù?”
“Buôn lậu ma túy.” Kế Hoằng thấy cậu cầm chén cất vào ngăn tủ mới mở miệng trả lời, miễn cho cậu quá mức khiếp sợ mà làm vỡ, hắn hiện tại không có tiền nên cũng hiểu được đạo lý không nên tùy tiện lãng phí.
Ôn Nhuận tay dừng lại giữa không trung, gắt gao nhìn Kế Hoằng, lớn tiếng nói: “Buôn lậu ma túy, đó là chuyện rất hại người, anh chẳng lẽ không biết? Anh tuổi còn trẻ như vậy, vì cái gì đi làm việc này?”
Đây là bộ dáng tức giận của cậu sao? Thoạt nhìn không thấy có cái gì đáng sợ cả, có thể thấy cậu không có tài lãnh đạo a. Kế Hoằng khoái trá đánh giá, ở trong lòng bỗng nổi lên suy nghĩ không muốn nói ra chân tướng, Ôn Nhuận nghe xong rất có thể sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa, thế là ra vẻ vô tội nhất buông tay nói: “Tôi đã biết a, ở trong tù trải qua sự giáo dục sâu sắc của các giáo quan, tôi đã biết tội của mình chính là khiến thần linh phẫn nộ, người người oán trách, phải bị thiên lôi đánh chết ……..”
Không đợi hắn nói xong, Ôn Nhuận thu khẩu khí, khoát tay nói: “Quên đi, biết sai là tốt rồi.” Cậu còn đứng lên, nhìn Kế Hoằng nói: “Kế Hoằng, sau này anh có thể ở đây cùng với tôi, nhà của tôi ra sao anh cũng thấy rồi đấy, miễn cưỡng ăn đủ no, mặc đủ ấm nhưng có thể sống đường đường chính chính. Anh đáp ứng tôi, phải đi tìm việc, mặc kệ ngày sau có gian nan như thế nào cũng không được quay lại nghiệp cũ, không được dính vào cái thứ màu trắng ma quỷ này, anh có làm được không?”
Kế Hoằng thật sự bị chấn động mạnh. Hắn cùng với Ôn Nhuận quen biết nhau không đến ba giờ, trừ bỏ biết tên ra cũng sẽ thấy bọn họ không biết thêm gì về nhau nữa, Ôn Nhuận vì cái gì mà giúp đỡ hắn, lo lắng cho hắn nhiều như thế, như vậy hắn sẽ là gánh nặng của cậu. Phải biết rằng điều kiện sống của cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là tạm được mà thôi.
Ôn Nhuận còn đang chờ hắn trả lời, ánh mắt sáng ngời ấy bám lấy hắn khiến Kế Hoằng cảm giác tim mình nảy lên một cái, hắn trầm thấp cười: “Ôn Nhuận, cậu có biết là chính mình rất đơn thuần hay không? Dám lưu lại một kẻ mới ra tù, nhỡ tôi là một nam nhân hung ác thì sao?”
Ôn Nhuận bĩu môi: “Cái gì chứ? Tôi đã nói rồi, tôi không có cái gì để mất, cho dù là giữ lại một con sói cũng thực tốt bởi sói là loại động vật cao ngạo, nó tuy rằng rất ranh ma, xảo quyệt nhưng cũng sẽ không vi phạm lời hứa của chính mình. Ít nói nhảm, anh rốt cuộc có đáp ứng tôi hay không?”
Kế Hoằng thầm nghĩ: ‘Cậu không sống giữa bầy sói, sao biết chúng nó có thể hay không tuân thủ lời hứa, chỉ sợ bọn chúng ngay cả lời hứa là cái gì cũng không rõ ràng đi?’ Ngoài miệng lại cười nói: “Cho dù tôi đáp ứng cậu, nói ra sự thật, cậu liền như vậy tin tưởng tôi sao?”
Ôn Nhuận gật nhẹ: “Đúng vậy, chỉ cần anh nói ra, tôi liền tin tưởng.”
Kế Hoằng chậm rãi thu lại nụ cười: “Vô điều kiện tin tưởng?”
Ôn Nhuận dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, anh chỉ cần nói ra, tôi liền tin tưởng.”
Kế Hoằng ý cười cuối cùng biến mất vô tung, nhìn thật sâu vào vẻ mặt kiên định của người thanh niên trước mắt, hắn cầm tay đối phương trầm giọng nói: “Nếu tôi nói, tôi bị người ta hàm oan tội buôn lậu ma túy, cậu cũng sẽ tin tưởng sao?”
Chú thích:
(1) Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng: ý nói người xấu biết nghĩ lại, sửa đổi tính nết là rất đáng quý. Câu này hình như của Bao Thanh Thiên.
Danh sách chương