Thẳng đến khi về tới nhà, Kế Hoằng trong đầu còn hồi tưởng lại Ôn Nhuận ở trong căn nhà lớn kia khoái khoái hoạt hoạt giống như một đứa nhỏ,không thể phủ nhận, có tiểu tử Hàn Tưởng hỗ trợ, căn nhà kia tầm nhìn thật tốt, cửa sổ phía trước có thể nhìn thấy bờ sông liễu rủ đầy, cách cửa sổ phía sau mấy thước lại chính là rừng cây xanh tươi rậm rạp, cây tùng, cây hòe đều có ở đó, nếu vào mùa đông tuyết rơi hoặc vào mùa xuân hòe nở hoa, nhất định là cảnh đẹp không kể sao cho hết. Thế là bọn họ quyết định mua rồi về nhà, bởi vì Kế Hoằng có quen biết nên không phải trả tiền ngay, đây là Hàn lão gia cho hắn đi cửa sau.

Ngày hôm sau đi làm, Hàn Tưởng biết hắn thập phần vừa lòng căn nhà kia, chính mình cũng rất đắc ý, lập tức thổi phồng nói: “Kia đương nhiên là tốt rồi, cũng không nghĩ lại xem là ai giúp cậu chọn.” Vừa dứt lời, cửa bỗng nhiên “phanh” một tiếng bị phá ra, Kế Hoằng kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy Ngô Tử Địch tóc tai toán loạn, hai mắt đỏ phừng hung tợn nhìn mình, trợ lý ở phía sau vẻ mặt kinh hoảng giải thích: “Thực xin lỗi quản lý, người này ….. tôi đã nói sẽ đi báo với ngài một tiếng, nhưng là cậu ta ….. vẫn xông vào.”

“Chậc chậc, xem ra phiền toái của cậu đến rồi.” Hàn Tưởng vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa ở một bên nói nhỏ, rồi mới đứng lên hướng Ngô Tử Địch: “Hi, Tử Địch, sao lại đến vào lúc này? Cũng không báo trước một tiếng a.” Kế Hoằng bất đắc dĩ quay sang trợ lý cười cười, nói: “Không sao, cô trước đi ra ngoài đi, tôi sẽ tự mình xử lý.” Nói là như thế, nhưng đối mặt với một Ngô Tử Địch suốt ngày trưng diện này ngay cả hình tượng tối thiểu cũng không cần, hắn quả thật cũng không biết nên làm thế nào.

Quả nhiên Ngô Tử Địch không nhìn Hàn Tưởng lấy một cái, trực tiếp vọt tới trước mặt Kế Hoằng, trừng ánh mắt đỏ bừng hỏi hắn: “Vì cái gì Kế Hoằng? Vì cái gì? Cái người cùng anh ở trong cửa hàng ngày hôm qua muốn bao nhiêu quê mùa có bấy nhiêu quê mùa, muốn bao nhiêu bình thường có bấy nhiêu bình thường, vậy mà anh lại vì hắn cự tuyệt em? Anh ….. anh thậm chí còn nói với em, hắn là vợ của anh, tại sao vậy? Anh sao có thể cam tâm nói ra những lời này, hơn nữa còn là hướng em nói? Anh vào lúc nói những lời này trong lòng không biết là không nên sao? Anh vì cái gì? Vì cái gì lại tìm một người như vậy, anh đã quên tiêu chuẩn lúc trước của mình sao?”

Kế Hoằng thấy đầu đau đau, còn Hàn Tưởng thì kinh ngạc đến mức sáp đến giữa hai người: “Sao vậy? Kế Hoằng, Tử Địch gặp Ôn Nhuận rồi? Khó trách bộ dáng cậu ta lại như vậy, cậu ta sao có khả năng chấp nhận thua trong tay một con gà đen …” Còn chưa nói xong, Kế Hoằng đã lạnh lùng nhìn về phía y: “Hàn Tưởng, nể tình chúng ta là bạn tốt bao lâu nay, một quyền này tôi giữ lại, nhưng cậu còn dám nói Ôn Ôn là gà đen nữa thử xem.” Đồng dạng, cũng chưa đợi hắn nói xong, Ngô Tử Địch đã một phen đẩy Hàn Tưởng ra, hét lớn: “Gà đen mà còn muốn ca ngợi hắn, vì cái gì không thể nói, tên đó ngay cả gà đen cũng không bằng, hắn ….”

“Đủ rồi.” Kế Hoằng lúc này đã lửa giận đầy mình: “Ngô Tử Địch, cậu hiện tại cùng tôi có quan hệ gì? Cậu có lập trường gì mà phê bình vợ tôi? Tôi không so đo với cậu là vì chúng ta là bạn học, còn cùng nhau trải qua đoạn quá khứ tốt đẹp kia. Bây giờ, tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, cho dù chúng ta từng có một đoạn cảm tình, nhưng chuyện này đã chấm dứt từ lâu, hơn nữa tôi cũng không muốn bắt đầu lại, tôi và cậu chỉ là quan hệ bạn học bình thường, cho nên, mong cậu không cần dùng một bộ nghiêm trọng trái với phong cách tao nhã thường ngày của cậu đến trước mặt tôi khoa tay múa chân, bởi vì, cậu không có tư cách.”

Ngô Tử Địch hoàn toàn ngây dại, cậu chưa từng nghĩ tới, sẽ có người đối cậu nói như vậy, càng không nghĩ qua, người nói với cậu những lời này là cái người nho nhã lễ độ, đối với cậu luôn trân trọng bảo bọc, Kế Hoằng. Đương nhiên chuyện cậu không ngờ tới nhất chính là: Nam nhân bình thường vừa nhìn thấy hôm qua là nguyên nhân Kế Hoằng đối đãi mình như thế.

“Kế Hoằng, anh hận em lúc trước cùng anh chia tay phải không? Em biết anh hận em vô tình, nhưng là ….. Nhưng là lúc đó em nhất thời xúc động a, Kế Hoằng, thật sự, mấy năm nay em rất nhớ anh, không có lúc nào là không nhớ tới anh, chính là em cao ngạo tự tôn vẫn không hạ mình trở về tìm anh, em luôn luôn chờ anh đến tìm em, lại không biết anh đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Kế Hoằng, em là nói thật.” Cậu nắm chặt tay áo Kế Hoằng, trong thanh âm đã mang theo vài phần nghẹn ngào: “Kế Hoằng, hai chúng ta mới là xứng đôi a, anh cùng một chỗ với gia khỏa bình thường kia sẽ không hạnh phúc, Kế Hoằng, anh trở về bên em đi, em sẽ đem hết thảy đều cho anh, em ….. Em đã quản lý tập đoàn tài chính của gia tộc, em cần anh a Kế Hoằng. Ôn Nhuận kia, hắn sao có thể cùng anh đàm luận về Shakespeare và Einstein? Hắn có thể cho anh tiền đồ cẩm tú? Vô luận là bằng cấp, diện mạo, ăn nói, tài phú hắn như thế nào có thể so sánh được với em …..”Cậu còn muốn tiếp tục nói, Kế Hoằng lại bất đắc dĩ thở dài, đẩy tay cậu ra khỏi tay áo mình.

“Đủ rồi Tử Địch, đúng như cậu nói, cậu thật sự rất vĩ đại, nhưng cái vĩ đại kia của cậu tôi không cần, làm bạn học của cậu, tôi hy vọng cậu hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này tôi tuyệt đối không thể cho cậu. Đúng vậy, theo lý luận trên, Ôn Ôn em ấy phương diện nào cũng đều kém cậu, nhưng em ấy làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc, chỉ cái này thôi cũng đã đủ rồi. Tử Địch, cậu cũng nên thanh tỉnh lại đi, không cần đem ánh mắt luôn đặt trên người tôi, cậu hiện tại chính là không cam lòng mà thôi, căn bản không phải vì yêu tôi, cho nên, phải đứng lên, đi tìm một người yêu chân chính đi, đên lúc đó cậu sẽ biết cái gì mới là hạnh phúc chân chính.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện