Khi tôi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện, trên tay vẫn cắm kim truyền, trời thì đã tối rồi. Cả người tôi đau nhức, đầu óc như có búa bổ.
Lấy nhau gần bốn năm, thi thoảng Việt cũng đánh tôi. Đa số là lúc say nhưng cũng chỉ là một hai cái bạt tai. Những lần ấy tôi đều tự nhủ rằng không chấp người say. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta đánh tôi thậm tệ nhất. Tôi cũng không biết mình được đưa vào viện thế nào, là Việt đưa hay ai nhưng lúc này thì chẳng có ai bên cạnh tôi cả. Đến khi định lấy máy gọi cho cái Phương hỏi Sam, So thì đã thấy nó xách cạp lồng cháo đi vào. Tôi chưa kịp cất tiếng thì nó đã nói:
– Sam, So tao cho về nhà ăn uống, đang ở nhà với mẹ tao rồi.
Tôi và cái Phương thân nhau từ nhỏ, mẹ nó cũng rất quý tôi, Sam, So cũng là nhiều lần bà giúp tôi chăm sóc. Cái Phương nhìn lên mặt tôi thở dài sau đó thì chửi xơi xơi:
– Làm sao mày để lão Việt đánh mày như thế hả? Đánh có còn ra người nữa không? Mày không biết thương bản thân mày nữa à? Từ lâu tao đã bảo mày xem xét lại cuộc hôn nhân này đi mày không nghe tao. Lần này thì sáng mắt ra rồi chứ.
– Thật ra trước kia anh ta cũng tốt với tao. Chẳng qua từ lúc làm ăn thất bát mới thành ra như thế. Mẹ thì tai biến, tao thì cũng không làm ra nhiều tiền, lại lo cho Sam, So nữa nên có lẽ anh ta cũng áp lực.
– Đến giờ phút này mày vẫn nguỵ biện cho lão ấy được cơ à?
– Không phải tao nguỵ biện, nhưng mày cũng biết mà, mấy năm trước tao bầu Sam, So, mình anh ta nuôi cả gia đình. Đến khi sinh hai đứa, tao khó đẻ, anh ta cũng thuê bác sĩ giỏi đỡ đẻ cho tao. So bị bệnh nằm cả tháng trời, tiền viện phí cũng một tay anh ta lo, lúc ấy tốn biết bao tiền của còn phải chăm sóc Sam nữa. Năm đầu tiên So phải thường xuyên vào viện, bảo hiểm không chi trả bao nhiêu cũng mình anh ta cáng đáng.
– Đúng là hồi ấy lão ấy cũng tốt thật. Nhưng không thể lấy cái tốt ấy mà bao biện cho việc đánh mày. Lão ấy tệ hại như thế nào cũng được, tao không quan tâm. Nhưng lão ấy đánh mày thành ra thế này là không chấp nhận nổi. Vả lại hai năm nay mày cũng cật lực lao động nuôi cả cái nhà đấy, tiền thuốc men của mẹ chồng mày chẳng phải cũng do mày trả đó sao? Trân! Mày nghĩ lại đi, nếu không sống được cùng nhau thì ly hôn đi, chứ ràng buộc chỉ để Sam, So có bố mà như địa ngục thì không đáng đâu.
Tôi cúi đầu, trên đời này có những món nợ không thể quy ra bằng tiền bạc. Thế nhưng đúng là cuộc hôn nhân của tôi và Việt chẳng khác gì địa ngục. Hôm nay có lẽ giống như giọt nước tràn ly, bản thân tôi cũng sức cùng lực kiệt, không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Khi còn đang suy nghĩ miên man mới sực nhớ ra mình còn chưa kịp xin nghỉ ở khách sạn liền lấy máy gọi cho quản lý xin lỗi, sau đó trình bày lý do. Quản lý nghe xong không mắng mỏ gì nhiều mà đồng ý cho nghỉ với điều kiện sẽ không trả lương đi làm cho tôi trong những ngày qua.
Tối muộn cái Phương mang Sam, So vào viện cùng tôi, tôi còn dặn nó mang cho tôi mượn bộ đồ công sở. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ ngủ không có hai đứa, mấy lần đi làm về muộn tôi, nhờ cái Phương cho Sam, So ăn uống xong tôi cũng phải đón hai đứa về mới có thể ngủ nổi. Căn bản So không giống những đứa trẻ khác, tôi không thể yên tâm để con ngủ qua đêm với bất kì ai. Cũng may cái Phương làm tư tưởng trước rồi nên hai đứa chỉ nghĩ tôi bị ngã chứ không biết là do bố đánh. Dù sao chúng cũng mới chỉ là những đứa trẻ ba tuổi, nhận thức vô cùng non nớt, nhưng tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này khi lớn lên chúng sẽ hiểu được mọi chuyện, lúc ấy muốn giấu cũng không giấu nổi.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy trời mới lờ mờ sáng. Bị một trận đánh đến mức nhập viện lẽ ra hôm nay tôi vẫn phải ở lại viện thêm một hai ngày nữa. Nhưng vì hôm nay là buổi đầu tôi chính thức đi làm ở công ty TNT nên dù có thế nào tôi cũng không thể nghỉ. Tôi nhìn mình trong gương, vết bầm ở má hôm nay còn tím hơn cả hôm qua, đi làm chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ, để ý nhưng cơ hội thì lại chỉ có một. Nếu hôm nay tôi xin nghỉ chắc gì vị trí này ngày mai vẫn đến lượt tôi? Bị người ta chỉ trỏ, để ý thì chỉ xấu hổ, mà xấu hổ thì không chết được, nhưng không có tiền thì có thể chết.
Nghĩ đến đây, tôi rửa mặt, mượn phấn của cái Phương dặm kỹ lên mặt rồi búi tóc che đi vết băng trắng phía sau đầu. Có điều dặm cỡ nào cũng vẫn không che hết được những vết tích kia.
Cái Phương có lẽ cũng thương hại tôi nên lấy cây che khuyết điểm dặm thêm lần nữa rồi giúp tôi ra báo với y tá giờ tôi phải về chiều sẽ qua làm thủ tục xuất viện sau. Y tá nghe xong mắng té tát, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, đưa Sam, So xuống ăn sáng rồi cùng cái Phương đưa hai đứa sang trường sau đó mới đến công ty.
Lúc đến tôi mới biết thằng Tú cũng đỗ vị trí kế toán, nó nhắn cho tôi từ tối qua mà sáng tôi mới có thể để ý điện thoại trả lời lại nó. Có điều nó làm ở dưới khu vực kho nên chị em tôi không gặp nhau được. Khi vào đến văn phòng, trưởng phòng nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc. Chị ta nhìn lên mấy vết bầm trên mặt tôi, ánh mắt hơi chau lại nhưng cũng may không hỏi gì mà chỉ dẫn tôi vào phòng làm việc rồi nói:
– Đây là vị trí của cô. Tôi tên Thu. Sáng nay có rất ba bàn hợp đồng của khách cần dịch, máy tính chắc cô biết dùng rồi tôi không hướng dẫn nữa. Lát nữa thư ký mang tài liệu xuống, dịch xong cô mang lên cho thư ký để đưa cho sếp. Cô hiểu chưa? Công việc hôm nay nhẹ nhàng thế thôi, nhưng có thể vài ngày nữa có đối tác người Trung cô phải đi cùng để phiên dịch.
Nói rồi chị Thu lại liếc nhìn mặt tôi giọng vẫn lạnh tanh:
– Nên là tốt nhất cô cũng nên giữ mặt mũi cho công ty…
Chị Thu không nói rõ, nhưng tôi cũng cơ hồ nhận ra hàm ý trong lời nói của chị ta. Khi chị Thu vừa đi xuống một lúc thì thư ký cũng mang cho tôi ba bản hợp đồng tiếng Trung rồi cười:
– Cô dịch luôn trên máy tính, sau đó in ra giấy mang lên cho tôi nhé. Tôi tên là Hà, còn cô tên Trân nhỉ? Tôi ở trên tầng hai, rẽ trái là gặp tôi.
– Vâng, tôi hiểu rồi.
Thư ký Hà vốn định đi nhưng đột nhiên lại quay lại nhìn tôi, cô ấy nhìn rất lâu khiến tôi có chút xấu hổ. Tôi hơi cúi đầu xuống, cũng may sau đó cô ấy giống như chị Thu… không hề hỏi đến chuyện cá nhân mà bảo tôi:
– Máy in cô biết dùng chứ? Tôi nhìn chiếc máy in đặt ngay bên cạnh khẽ gật đầu:
– Tôi biết!
– Vậy được rồi, cô cố gắng dịch sớm để sếp đọc.
– Tôi hiểu rồi.
Ba bản hợp đồng tiếng Trung của ba đối tác khác nhau. Tiếng Trung của tôi khá ổn, thế nhưng với hợp đồng làm việc của một công ty đa ngành nghề thì sẽ có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành. Nếu chỉ là những văn bản thông thường có lẽ chỉ khoảng một tiếng tôi sẽ dịch được hết, nhưng vừa dịch đến đâu tôi lại phải tra cứu những thuật ngữ chuyên ngành, sau đó phải soát thêm vài lần nên mất gần ba tiếng tôi mới dịch và in xong để mang lên đưa cho thư ký Hà rồi trở về vị trí làm việc.
Thi thoảng, có vài ánh mắt tò mò nhìn tôi. Ở hoàn cảnh này nếu nói không xấu hổ là thì không phải. Tôi thậm chí còn xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Thế nhưng tôi luôn tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, chỉ cần cố chịu đựng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, người ta cũng không thể tò mò mãi được, ngày mai quen rồi sẽ không ai để ý đến tôi nữa.
Tôi mở từ điển điện tử trên máy tính xem thêm một số thuật ngữ kinh doanh hay dùng. Khi còn đang đọc thì thư ký Hà cũng đi xuống, đi về phía tôi. Còn tưởng cô ấy đưa thêm cho tôi tài liệu dịch, không ngờ cô ấy lại bảo:
– Sếp gọi cô lên phòng, bản dịch hình như cần sửa lại một số chỗ. Tôi không hiểu nhiều tiếng Trung nên tốt nhất cô lên gặp sếp để xem thế nào.
Vác bộ mặt này đối diện với bao nhiêu người ở công ty tôi đã xấu hổ rồi, nay lại còn gặp sếp lớn tôi càng tự ti. Nhưng thư ký Hà đã nói vậy tôi cũng không thể không đi. Thư ký Hà dẫn tôi lên đến cửa phòng rồi nói:
– Cô vào đi, sếp đang ở trong đó.
Tôi khẽ đưa tay lên gõ cửa, bên trong có tiếng nói cất lên:
– Vào đi.
Tôi đưa tay đẩy cửa vào, khi đang định mở miệng chào thì đột nhiên sững lại. Người mà tôi nghĩ chỉ là đối tác của công ty lại đang ngồi ở vị trí đối diện. Người ta thường nói quá tam ba bận, đây là lần thứ ba tôi gặp lại anh, còn là sếp của mình. Không phải là duyên số… mà đây chính là oan gia ngõ hẹp. Trên bàn, biển hiệu xanh ghi rõ ba chữ Lưu Hoàng Dương. Tôi cảm thấy nặng như có tảng đá đè lên, không sao mở mồm được nữa. Lẽ ra hôm qua khi gặp anh ở đây, tôi cũng nên đoán được sẽ gặp lại nữa rồi chứ? Kể từ sau khi chia tay, ngay bản thân tôi cũng thấy rằng mình không còn mặt mũi nào gặp lại anh cả vậy mà lại gặp đến tận ba lần. Thấy tôi đứng ngây người, anh ngước lên, ánh mắt sắc lạnh như dao hỏi:
– Cô là phiên dịch viên mới tuyển?
Một câu hỏi bình thường mà xa lạ, tựa như không hề quen biết, lạnh nhạt đến mức người tôi cũng run lên. Có lẽ đúng là anh quên sạch quá khứ, thậm chí còn chẳng buồn liếc qua nửa mắt. Năm ấy anh từng nói với tôi rằng “Tốt nhất sau này cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không cô sẽ không sống nổi với tôi đâu”. Cứ ngỡ rằng tình yêu sẽ biến thành hận thù, thế nhưng hoá ra không… giờ đến ngay cả hận thù cũng chẳng còn nữa. Mang vẻ mặt đầy vết bầm tím bị chồng đánh đến công ty mới đã đủ xấu hổ, nay lại đứng trước mặt anh, dù có cố gắng nguỵ trang cỡ nào tôi vẫn nhận ra rằng đối mặt với anh là sự đối mặt khó khăn nhất. Có điều dường như anh cũng không hề để tâm đến điều ấy, coi tôi như một nhân viên bình thường, những chuyện cá nhân ngoài lề không tò mò, cũng chẳng rảnh để quan tâm. Mặc dù tôi vô cùng xấu hổ bởi lại mỗi lần gặp tôi đều trong trạng thái khổ sở, nhục nhã nhất nhưng tôi cũng không thể không đáp lại, dẫu sao chuyện quá khứ cũng đã qua quá lâu, chuyện xưa đã cũ nên tôi cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo đáp:
– Vâng. Tôi là phiên dịch viên mới.
Dương đặt cây bút nhớ màu vàng lên bàn rồi nói tiếp:
– Bản dịch của cô có vài chỗ cần sửa lại. Tôi đã gạch sẵn ra rồi, cô đem về sửa lại sau đó gửi lại cho thư ký Hà.
– Vâng ạ.
Nói rồi tôi khẽ đi về phía anh, nhận lấy ba bản hợp đồng. Anh cũng không nói thêm gì, thậm chí còn không hề để ý đến gương mặt tôi cúi xuống tiếp tục làm việc, tiết kiệm câu nói đến mức tôi có chào anh cũng không thèm ừ lấy một tiếng! Thế cũng tốt! Anh không một tay bóp chết tôi đã là may lắm rồi. Tôi khẽ thở phào xoay người bước đi. Lúc ra đến bên ngoài thư ký Hà khẽ cười rồi nói với tôi:
– Chắc cô mới đến nên không biết, công ty TNT mới được thành lập, là công ty con của tập đoàn Hoàng Dương. Vì mới thành lập, có thêm vài ngành nghề mới mẻ nên sếp Dương ở tập đoàn tổng trực tiếp xuống điều hành công ty, đợi công ty ổn mới về trên kia cho người khác thay thế.
Tôi nghe thư ký Hà nói trong lòng mới kịp hiểu ra, mọi thắc mắc trong lòng cũng được giải đáp. Hoá ra đây là công ty con của Hoàng Dương… nghĩ đến đây tôi bỗng có chút hối hận… Nếu như biết đây là công ty con của Hoàng Dương có lẽ tôi sẽ không nộp hồ sơ vào. Thế nhưng giờ tôi đã rơi vào tiến thoái lưỡng nan, vừa xin nghỉ ở khách sạn rồi tôi không thể phá hợp đồng ở đây được nữa. Khó khăn lắm tôi mới xin được công việc này, với kẻ không bằng cấp như tôi muốn xin nơi khác với mức lương là điều gần như không thể.
Trước khi xuống dưới tôi vào nhà vệ sinh tạt nước vào mặt cho tỉnh táo hơn một chút. Bao năm không gặp, đến khi gặp lại người cũ lại trở thành sếp của mình. Không phải không tin được mà tôi không muốn tin. Tôi nhìn mình trong gương tự cười bản thân, nhìn đi… nhìn bản thân mày đi, một người tầm thường thế này cớ sao phải sợ hãi khi gặp lại Dương? Tôi đang hoang tưởng điều gì? Giờ đến ngay cả ánh mắt căm hận Dương còn chẳng buồn dành cho tôi, rũ bỏ sạch sẽ toàn bộ những gì tôi và anh từng trải qua vậy nên tôi cũng đừng để tâm quá. Người ta chẳng phải đã từng nói sao, làm người đừng cứng nhắc quá liêm sỉ hay tự trọng không mài ra ăn được, đối với tôi mà nói, công việc này tôi cũng không thể bỏ.
Trở về phòng làm việc, tôi ngồi miệt mài dịch lại những chỗ Dương bôi bút nhớ. Vì không muốn phải gặp mặt anh nên tôi cố gắng dịch cẩn thận từng chữ một, dịch xong lại soát đi soát lại thêm mấy lần nữa, đến tận trưa khi mọi người đi ăn cơm tôi vẫn miệt mài dịch chỉ ăn tạm cái bánh trong túi, đến đầu giờ chiều cũng kịp đưa cho thư ký Hà.
Buổi chiều tan làm bụng tôi cũng đói meo, tuy tiếc tiền nhưng tôi cũng vẫn phải mua cái bánh để ăn rồi mua thức ăn sau đó đón Sam, So về nhà. Về đến nhà, tôi thấy Việt đã nằm trên bộ ghế cũ kỹ ở phòng khách. Thấy tôi anh ta khẽ ngồi dậy.
Tôi đưa Sam, So vào phòng nhặt ít đồ chơi cho hai đứa sau đó đóng cửa phòng đi ra ngoài. Việt nhìn tôi, không có hơi men bốc ra nhưng vẫn mỉa mai:
– Đi làm công việc mới rồi sao? Hẳn là tình cũ giờ lại là sếp của mình, sao, có lấy thân đổi lấy tiền không?
Mấy lời nói đầy sỉ nhục, tôi nghe không lọt tai nhưng không phản bác, cũng không hiểu tại sao anh ta lại biết chuyện Dương là sếp của tôi trong khi tôi còn chẳng hay biết gì. Có điều giờ tôi vừa đau, vừa mệt mỏi không còn sức chịu đựng thêm nữa nên lôi trong túi ra tờ đơn ly hôn mà chiều tôi vừa in ở công ty rồi nói:
– Đơn ly hôn đây, anh ký đi. Chúng ta không thể sống cùng nhau thì nên giải thoát cho nhau.
Việt nhìn đơn ly hôn, tôi tưởng anh ta lao vào xé ra rồi lại đánh tôi, thế nhưng anh ta lại chỉ cười nhạt hỏi lại:
– Cô thật sự muốn ly hôn?
– Đúng vậy, tôi thật sự mệt mỏi rồi, không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
– Cô mệt mỏi hay vì gặp lại nó nên ly hôn luôn để tiện đường đến với nó?
– Không liên quan gì đến anh ta cả. Việt! Anh không thấy mấy năm nay cả anh và tôi sống đều rất phí hoài sao? Một cuộc hôn nhân thế này… anh thấy có đáng không? Đây không phải giải thoát cho tôi mà cho cả anh nữa. Xin anh đấy, buông tha cho cả hai được không?
Thế nhưng dường như Việt không muốn nghe mấy lời tôi nói mà ngắt lời:
– Tôi hỏi lại lần nữa, cô vẫn muốn ly hôn?
– Phải!
– Được! Ly hôn cũng được nhưng trước khi ly hôn để tôi đến tìm thằng Dương trước đã.
Tôi nghe xong bỗng hoang mang nhìn anh ta rồi run run hỏi:
– Anh tìm anh ta làm gì?
– Làm gì thì cô không cần biết. Cô cứ biết thế là được. Mà không những tìm nó đâu, tôi tìm cả mẹ nó nữa cơ. Để xem tôi đến tìm cả nhà nó sau đó cô sẽ sống thế nào?
Trong giây lát tôi bỗng mất hết bình tĩnh vội vã nói:
– Việt! Anh đừng làm gì quá đáng.
– Tôi quá đáng hay cô quá đáng? Bao nhiêu năm nay cô có coi tôi là chồng không hay vẫn một lòng một dạ nhớ tới nó? Nói cho cô biết đừng bao giờ nhen nhóm ý định ly hôn, bằng không cô biết tôi sẽ làm gì rồi đấy. Cô cũng không muốn tôi tìm nó đâu nhỉ?
– Anh…
– Cô còn nhắc đến hai chữ ly hôn lần nữa thì cô hiểu hậu quả thế nào rồi đấy! Đừng để tôi cùn lên! Một là yên phận mà sống, hai là tất cả đều toang.
Anh ta nói xong lại như những lần trước bỏ mặc tôi lại. Lá đơn ly hôn trên tay tôi bỗng dưng nặng như chì. Tôi không thể ngờ rằng khi gạt bỏ tất cả mọi ràng buộc để quyết tâm ly hôn thì anh ta lại dùng cách này để uy hiếp tôi. Tôi ngồi sụp xuống, những lời anh ta nói vẫn văng vẳng trong tai. Ngay từ khi bắt đầu đã sai lầm, cuối cùng sai lầm nối tiếp sai lầm, đến giờ sửa sai cũng không thể sửa được nữa.
Ngày hôm sau khi đến công ty mặt tôi vẫn tím bầm. Thế nhưng mấy người ở công ty cũng đã thôi tò mò, có lẽ họ cũng quen rồi nên không ai để ý nữa. Sáng thư ký Hà lại mang cho tôi ít tài liệu để dịch đến trưa khi đang chăm chú dịch nốt phần còn lại thì chị Thu cũng kêu mọi người nghỉ tay rồi nói:
– Hôm qua do tôi đi họp nên chưa phổ biến. Công ty chúng ta mới tuyển thêm sáu nhân sự mới, tôi đang định tối nay sẽ tổ chức liên hoan chào mừng nhân viên mới mọi người thấy thế nào? Nếu đồng ý thì tôi sẽ lên xin ý kiến sếp. À đây rồi, sếp xuống rồi, tôi đang định lên xin ý kiến anh về việc liên hoan chào mừng nhân viên mới.
Tôi nghe đến đây thì ngẩng đầu lên cũng thấy Dương và thư ký Hà đang đi xuống. Liên hoan công ty chào mừng nhân viên mới là chuyện bình thường, kiểu gì cũng phải đi, nhưng vì gương mặt tôi thế này tôi thực sự không đủ tự tin để đi, tôi sợ nhất những câu hỏi kiểu như vì sao tôi lại bị thế này. Còn đang nghĩ xem phải làm thế nào thì Dương đã nói:
– Hôm nay thì không được rồi, tôi phải về tổng công ty để họp cổ đông tuần sau mới xuống được. Công việc ở đây giao lại cho phó giám đốc Thanh.
Mọi người nghe xong cũng vui vẻ đồng ý, chị Thu thì trêu:
– Có mà sếp về đón vợ sắp cưới xuống thì có đúng không? Liên hoan lần này là không được vắng mặt hai người đâu đấy nhé sếp.
Nghe đến câu này tôi bất giác nhìn Dương, trong giây lát tôi tưởng như thấy anh cũng nhìn mình, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như dao liếc cả mấy vết bầm tím trên mặt khiến tôi vội vã cúi xuống. Dương không đáp lời mà chỉ giục mọi người làm việc sau đó thì cùng thư ký Hà đi ra ngoài. Rõ ràng chẳng còn gì để lưu luyến vậy mà khi nghe đến mấy chữ vợ sắp cưới tôi lại thấy có chút trống rỗng.
Mấy ngày Dương lên Hà Nội tôi đi làm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh ở đây tôi cũng rất ít khi gặp, nhưng có lẽ vì tư tưởng cùng làm chung một công ty nên tôi tự áp lực tâm lý như vậy. Đi làm tư tưởng thoải mái, về nhà Việt cũng không ở nhà chỉ có ba mẹ con nên tôi thấy dễ chịu hơn. Thật ra ly hôn hay không cũng vậy, cuộc hôn nhân của chúng tôi đến giờ chẳng khác gì những kẻ xa lạ. Làm ở công ty này chỉ làm giờ hành chính khác với làm ở khách sạn. Thế nên hôm nào tôi cũng đón Sam, So đúng giờ. Có hôm còn hào phóng đưa hai đứa đi công viên chơi như tôi đã hứa. Với tôi chỉ có Sam, So là niềm hi vọng sống duy nhất, chính vì vậy chỉ cần có thời gian rảnh tôi sẽ cố gắng tìm cho chúng chút niềm vui nhỏ bé. Có điều khoảng thời gian ấy lại chẳng kéo dài bao lâu. Một tuần sau khi tôi đang làm việc cũng thấy chị Thu thông báo:
– Hôm nay sếp về rồi, hình như còn có cả vợ sắp cưới vừa thấy hai người lên phòng sếp rồi, tối nay chúng ta sẽ liên hoan nhé, mọi người chuẩn bị đi nhé.
Liên hoan thì không thể từ chối rồi, dù muốn dù không cũng phải đi. Vậy nên tôi chỉ còn cách nhờ cái Phương mang Sam, So về cho hai đứa ăn tối, tôi sẽ tranh thủ về sớm nhất có thể. Buổi trưa vừa ăn cơm xong thì thằng Tú gọi tôi, làm chung công ty cả một tuần trời nhưng vì kho xa quá nên trưa nay nó mới gọi tôi đi uống cafe ngay cổng công ty. Lúc đi qua phòng xây dựng đột nhiên tôi thấy Liên Anh đang đứng bên trong. Tôi kinh ngạc chưa hiểu tại sao nó lại ở đây thì đã nghe nó cất tiếng nói:
– Anh Dương và chị Như hôm trước giải quyết xong vụ công nhân bị thương rồi nhỉ? Người nhà anh ta có đòi hỏi thêm gì không?
Vì cửa mở nên tôi nghe tiếng đáp lại của anh Sự – trưởng phòng xây dựng:
– Sếp Dương thấu tình đạt lý cũng không để người ta thiệt thòi nên họ cũng không đòi hỏi gì nhiều. Nói chung là ổn thoả cả rồi nên cô yên tâm. Ban nãy cô Như có nhắn với tôi nếu cô xong việc thì lên phòng sếp Dương, cô ấy và sếp Dương về từ lúc mười một giờ qua rồi.
Mặc dù vô cùng ngạc nhiên khi thấy Liên Anh ở đây, nhưng tôi cũng không dám tò mò nhiều, càng không dám nghe ngóng của công ty nên định rảo bước đi. Có điều còn chưa kịp đi Liên Anh đã nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng lộ rõ kinh ngạc đi về phía tôi rồi hỏi:
– Chị Trân, sao chị lại ở đây?
– Chị vừa vào đây làm, vị trí phiên dịch viên.
– Chứ không phải chị đang làm lễ tân cho khách sạn Diamond sao?
– Chị mới ứng tuyển vào, đi làm được một tuần thôi.
Nó nghe xong ồ lên một tiếng, tôi thấy vậy cũng hỏi lại nó:
– Còn em sao cũng ở đây?
– Tập đoàn thép nhà em là đối tác làm ăn, cung cấp vật liệu xây dựng chính cho tập đoàn Hoàng Dương, TNT là công ty con của Hoàng Dương, em mang ít giấy tờ xuống để ký.
– À. Bảo sao lại thấy em ở đây.
– Vâng, em cũng không nghĩ lại gặp chị ở đây đâu. Mà tiếng Trung của chị tốt như vậy đúng là làm ở khách sạn lãng phí nhân tài quá. Em ký xong giấy tờ rồi, giờ em có việc gấp phải về Hà Nội, có gì lúc nào em về nhà thì chị em mình gặp nhau nói chuyện sau nhé
Tôi vốn định rủ nó đi uống cafe cùng tôi và thằng Tú, chẳng mấy khi gặp nhau nhưng thấy nó có vẻ gấp gáp lắm, hình như còn có chuyện gì đó rất quan trọng chưa giải quyết xong tôi đành thôi. Anh Sự thấy Liên Anh định đi luôn thì hỏi lại:
– Cô không lên phòng gặp cô Như sao?
– Tôi có việc phải đi luôn, chị ấy mà hỏi thì anh cứ bảo tôi về trước có việc rồi. Chị, em đi trước đây.
Nói xong còn chẳng đợi anh Sự đáp Liên Anh đã cầm túi đi thẳng ra ngoài, tôi cũng đi ra quán cafe gặp thằng Tú. Hai chị em ngồi nói chuyện có nhắc đến việc tôi gặp Liên Anh, thằng Tú nghe xong thì cười:
– Em nghe mẹ nói tập đoàn thép nhà chị Liên Anh lớn gần nhất miền Bắc thì phải. Có chị em nuôi giàu có như vậy mà hai chị em mình vẫn phải chật vật đi tìm việc đúng là bất công mà. Kể mà chị Liên Anh bỏ chút tiền ra cho So phẫu thuật có phải tốt không, vài trăm triệu với người giàu như thế có là gì, em mà có năm trăm triệu em nguyện cho So hết 450 triệu.
– Thế còn 50 triệu em để làm gì?
– Để mua quần áo công sở cho chị đi làm.
Tôi nghe xong vừa buồn cười vừa xúc động bảo nó:
– Thôi chị trêu thế thôi, cậu Tú cứ làm kiếm tiền cưới vợ trước đi đã, bao giờ giàu cho các cháu sau.
Uống cafe cùng thằng Tú xong tôi cũng lên làm việc. Có chút cafe nên đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo. Lúc lên thấy mọi người đang bàn luận vô cùng sôi nổi về chuyện Dương và vợ sắp cưới sẽ tham dự buổi liên hoan hôm nay, sau đó lại bàn tán về vợ sắp cưới của anh:
– Công nhận vợ sắp cưới của sếp Dương xinh thật, nhìn đã thấy khí chất của người giàu có, gia thế không kém cạnh sếp Dương nhà mình đâu.
– Đúng là con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Có người thấy vậy thì chen vào:
– Đã không biết dùng từ lại còn sĩ, cái gì mà con vua thì lại làm vua, cái gì mà con sãi ở chùa thì quét lá đa. Đấy người ta gọi là môn đăng hộ đối. Sếp và vợ sắp cưới xứng đôi vừa lứa. Eo ơi, cũng tiếc sếp thật, nhưng ở cao quá mình méo với tới được. Trên đời này hoàng tử thì sẽ lấy công chúa, móc đâu ra chuyện hoàng tử sẽ lấy Lọ Lem các bạn nhỉ?
– Chứ còn gì, à mà hôm trước chính sếp với vợ chưa cưới đi sắp xếp ổn thoả cái vụ công nhân bị thương ấy. Người đâu đã xinh còn giỏi, đã giỏi còn giàu, ông trời cũng thật bất công quá mà.
Vì còn một ít số liệu chưa dịch xong nên tôi vẫn đang mở máy lên dịch. Thế nhưng câu chuyện vẫn đập vào tai tôi. Dù muốn dù không tôi vẫn phải nghe. Dương sắp lấy vợ, người ta còn là một cô gái xinh đẹp, giàu có, gia thế khủng, nhìn lại bản thân tôi vừa nghèo khổ, vừa bất hạnh, đến ngay cả nhìn tôi cũng chẳng đủ tư cách nhìn huống chi là nhớ lại kỉ niệm cũ. Những kỉ niệm ấy thậm chí giờ cũng trở nên xa xỉ vô cùng. Mấy người trong văn phòng vẫn bàn tán xôn xao, đột nhiên có người hỏi:
– Mà này, nhà sếp giàu vậy mà sao có mỗi mình sếp nhỉ? Kể sếp có anh em trai gì đó là tao hốt luôn, giống tốt thế lẽ ra mẹ sếp nên đẻ năm bảy người mới đáng.
– Không phải có mình sếp đâu, sếp còn một người anh trai nữa.
– Sếp có anh trai á? Sao tao không nghe được gì nhỉ?
– Gia đình sếp kín tiếng vô cùng. Phải thân cận và làm lâu ở Hoàng Dương mới biết. Tao cũng nghe chú tao kể lại thôi, sếp có một người anh trai nữa chứ không phải một mình đâu.
Vừa nghe đến đây tôi bỗng thấy như búa gõ vào đầu. Trong giây lát tưởng như mình không thở nổi, tim cũng nhói lên. Tiếng bàn luận vẫn không dứt:
– Thế anh trai sếp đâu?
– Tao không rõ nữa, chỉ biết thế, có đợt nghe mang máng hình như anh trai sếp mất lâu rồi hay sao ấy. Cái này tao cũng không dám chắc nữa vì chỉ là nghe lại. Mà được biết anh trai sếp cũng là cực phẩm, vừa đẹp trai, vừa hiền lành, lại giỏi giang vô cùng, nếu mất thật thì đúng là đáng tiếc quá.
Cổ họng tôi khô khốc, tay chợt run lên, không thể đánh máy nổi liền vội vã đứng dậy đi ra ngoài. Không biết tôi đã uống bao nhiêu nước lạnh, cuối cùng cũng mới bình tĩnh đi vào trong. Cũng may chị Thu đang đứng trong văn phòng, mọi người cũng đã thôi bàn tán. Thế nhưng tâm trí tôi gần như trống rỗng, chỉ còn một đoạn văn bản ngắn mà dịch đến ba bốn tiếng đồng hồ mới xong.
Buổi chiều sau khi tan làm mọi người không về mà chuẩn bị đi ra nhà hàng. Thằng Tú bảo tôi chờ nó chạy đi mua ít đồ cho mẹ rồi qua đón hai chị em đi cho có bạn nên tôi xuống sảnh chờ nó. Lúc xuống thấy mọi người cũng đã tập trung ở đó, chị Thu đếm một lượt rồi nói:
– Sếp cũng sắp xuống rồi, đợi sếp rồi đi một thể.
Chờ một lúc thì thang máy cũng tinh một tiếng. Mấy người liền ồ lên:
– Sếp và vợ sắp cưới xuống rồi. Uầy vợ sếp xinh thật đấy.
Tôi theo phản xạ cũng định quay lại nhìn, thế nhưng còn chưa kịp nhìn đột nhiên đã bị ăn một cái bạt tai như trời giáng. Một giọng đàn bà quen thuộc tru tréo khiến toàn thân tôi lạnh buốt:
– Con ôn này tao biết ngay mà, ngay từ đầu tao đã không ưa rồi, cái thứ mày lăng loàn đến thế là cùng. Đ.ĩ đ.iếm cũng không bằng cái loại như mày, có chồng rồi mà còn muốn ve vãn lên giường với thằng đàn ông khác mà không biết nhục nhã à.
Lấy nhau gần bốn năm, thi thoảng Việt cũng đánh tôi. Đa số là lúc say nhưng cũng chỉ là một hai cái bạt tai. Những lần ấy tôi đều tự nhủ rằng không chấp người say. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta đánh tôi thậm tệ nhất. Tôi cũng không biết mình được đưa vào viện thế nào, là Việt đưa hay ai nhưng lúc này thì chẳng có ai bên cạnh tôi cả. Đến khi định lấy máy gọi cho cái Phương hỏi Sam, So thì đã thấy nó xách cạp lồng cháo đi vào. Tôi chưa kịp cất tiếng thì nó đã nói:
– Sam, So tao cho về nhà ăn uống, đang ở nhà với mẹ tao rồi.
Tôi và cái Phương thân nhau từ nhỏ, mẹ nó cũng rất quý tôi, Sam, So cũng là nhiều lần bà giúp tôi chăm sóc. Cái Phương nhìn lên mặt tôi thở dài sau đó thì chửi xơi xơi:
– Làm sao mày để lão Việt đánh mày như thế hả? Đánh có còn ra người nữa không? Mày không biết thương bản thân mày nữa à? Từ lâu tao đã bảo mày xem xét lại cuộc hôn nhân này đi mày không nghe tao. Lần này thì sáng mắt ra rồi chứ.
– Thật ra trước kia anh ta cũng tốt với tao. Chẳng qua từ lúc làm ăn thất bát mới thành ra như thế. Mẹ thì tai biến, tao thì cũng không làm ra nhiều tiền, lại lo cho Sam, So nữa nên có lẽ anh ta cũng áp lực.
– Đến giờ phút này mày vẫn nguỵ biện cho lão ấy được cơ à?
– Không phải tao nguỵ biện, nhưng mày cũng biết mà, mấy năm trước tao bầu Sam, So, mình anh ta nuôi cả gia đình. Đến khi sinh hai đứa, tao khó đẻ, anh ta cũng thuê bác sĩ giỏi đỡ đẻ cho tao. So bị bệnh nằm cả tháng trời, tiền viện phí cũng một tay anh ta lo, lúc ấy tốn biết bao tiền của còn phải chăm sóc Sam nữa. Năm đầu tiên So phải thường xuyên vào viện, bảo hiểm không chi trả bao nhiêu cũng mình anh ta cáng đáng.
– Đúng là hồi ấy lão ấy cũng tốt thật. Nhưng không thể lấy cái tốt ấy mà bao biện cho việc đánh mày. Lão ấy tệ hại như thế nào cũng được, tao không quan tâm. Nhưng lão ấy đánh mày thành ra thế này là không chấp nhận nổi. Vả lại hai năm nay mày cũng cật lực lao động nuôi cả cái nhà đấy, tiền thuốc men của mẹ chồng mày chẳng phải cũng do mày trả đó sao? Trân! Mày nghĩ lại đi, nếu không sống được cùng nhau thì ly hôn đi, chứ ràng buộc chỉ để Sam, So có bố mà như địa ngục thì không đáng đâu.
Tôi cúi đầu, trên đời này có những món nợ không thể quy ra bằng tiền bạc. Thế nhưng đúng là cuộc hôn nhân của tôi và Việt chẳng khác gì địa ngục. Hôm nay có lẽ giống như giọt nước tràn ly, bản thân tôi cũng sức cùng lực kiệt, không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Khi còn đang suy nghĩ miên man mới sực nhớ ra mình còn chưa kịp xin nghỉ ở khách sạn liền lấy máy gọi cho quản lý xin lỗi, sau đó trình bày lý do. Quản lý nghe xong không mắng mỏ gì nhiều mà đồng ý cho nghỉ với điều kiện sẽ không trả lương đi làm cho tôi trong những ngày qua.
Tối muộn cái Phương mang Sam, So vào viện cùng tôi, tôi còn dặn nó mang cho tôi mượn bộ đồ công sở. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ ngủ không có hai đứa, mấy lần đi làm về muộn tôi, nhờ cái Phương cho Sam, So ăn uống xong tôi cũng phải đón hai đứa về mới có thể ngủ nổi. Căn bản So không giống những đứa trẻ khác, tôi không thể yên tâm để con ngủ qua đêm với bất kì ai. Cũng may cái Phương làm tư tưởng trước rồi nên hai đứa chỉ nghĩ tôi bị ngã chứ không biết là do bố đánh. Dù sao chúng cũng mới chỉ là những đứa trẻ ba tuổi, nhận thức vô cùng non nớt, nhưng tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này khi lớn lên chúng sẽ hiểu được mọi chuyện, lúc ấy muốn giấu cũng không giấu nổi.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy trời mới lờ mờ sáng. Bị một trận đánh đến mức nhập viện lẽ ra hôm nay tôi vẫn phải ở lại viện thêm một hai ngày nữa. Nhưng vì hôm nay là buổi đầu tôi chính thức đi làm ở công ty TNT nên dù có thế nào tôi cũng không thể nghỉ. Tôi nhìn mình trong gương, vết bầm ở má hôm nay còn tím hơn cả hôm qua, đi làm chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ, để ý nhưng cơ hội thì lại chỉ có một. Nếu hôm nay tôi xin nghỉ chắc gì vị trí này ngày mai vẫn đến lượt tôi? Bị người ta chỉ trỏ, để ý thì chỉ xấu hổ, mà xấu hổ thì không chết được, nhưng không có tiền thì có thể chết.
Nghĩ đến đây, tôi rửa mặt, mượn phấn của cái Phương dặm kỹ lên mặt rồi búi tóc che đi vết băng trắng phía sau đầu. Có điều dặm cỡ nào cũng vẫn không che hết được những vết tích kia.
Cái Phương có lẽ cũng thương hại tôi nên lấy cây che khuyết điểm dặm thêm lần nữa rồi giúp tôi ra báo với y tá giờ tôi phải về chiều sẽ qua làm thủ tục xuất viện sau. Y tá nghe xong mắng té tát, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, đưa Sam, So xuống ăn sáng rồi cùng cái Phương đưa hai đứa sang trường sau đó mới đến công ty.
Lúc đến tôi mới biết thằng Tú cũng đỗ vị trí kế toán, nó nhắn cho tôi từ tối qua mà sáng tôi mới có thể để ý điện thoại trả lời lại nó. Có điều nó làm ở dưới khu vực kho nên chị em tôi không gặp nhau được. Khi vào đến văn phòng, trưởng phòng nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc. Chị ta nhìn lên mấy vết bầm trên mặt tôi, ánh mắt hơi chau lại nhưng cũng may không hỏi gì mà chỉ dẫn tôi vào phòng làm việc rồi nói:
– Đây là vị trí của cô. Tôi tên Thu. Sáng nay có rất ba bàn hợp đồng của khách cần dịch, máy tính chắc cô biết dùng rồi tôi không hướng dẫn nữa. Lát nữa thư ký mang tài liệu xuống, dịch xong cô mang lên cho thư ký để đưa cho sếp. Cô hiểu chưa? Công việc hôm nay nhẹ nhàng thế thôi, nhưng có thể vài ngày nữa có đối tác người Trung cô phải đi cùng để phiên dịch.
Nói rồi chị Thu lại liếc nhìn mặt tôi giọng vẫn lạnh tanh:
– Nên là tốt nhất cô cũng nên giữ mặt mũi cho công ty…
Chị Thu không nói rõ, nhưng tôi cũng cơ hồ nhận ra hàm ý trong lời nói của chị ta. Khi chị Thu vừa đi xuống một lúc thì thư ký cũng mang cho tôi ba bản hợp đồng tiếng Trung rồi cười:
– Cô dịch luôn trên máy tính, sau đó in ra giấy mang lên cho tôi nhé. Tôi tên là Hà, còn cô tên Trân nhỉ? Tôi ở trên tầng hai, rẽ trái là gặp tôi.
– Vâng, tôi hiểu rồi.
Thư ký Hà vốn định đi nhưng đột nhiên lại quay lại nhìn tôi, cô ấy nhìn rất lâu khiến tôi có chút xấu hổ. Tôi hơi cúi đầu xuống, cũng may sau đó cô ấy giống như chị Thu… không hề hỏi đến chuyện cá nhân mà bảo tôi:
– Máy in cô biết dùng chứ? Tôi nhìn chiếc máy in đặt ngay bên cạnh khẽ gật đầu:
– Tôi biết!
– Vậy được rồi, cô cố gắng dịch sớm để sếp đọc.
– Tôi hiểu rồi.
Ba bản hợp đồng tiếng Trung của ba đối tác khác nhau. Tiếng Trung của tôi khá ổn, thế nhưng với hợp đồng làm việc của một công ty đa ngành nghề thì sẽ có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành. Nếu chỉ là những văn bản thông thường có lẽ chỉ khoảng một tiếng tôi sẽ dịch được hết, nhưng vừa dịch đến đâu tôi lại phải tra cứu những thuật ngữ chuyên ngành, sau đó phải soát thêm vài lần nên mất gần ba tiếng tôi mới dịch và in xong để mang lên đưa cho thư ký Hà rồi trở về vị trí làm việc.
Thi thoảng, có vài ánh mắt tò mò nhìn tôi. Ở hoàn cảnh này nếu nói không xấu hổ là thì không phải. Tôi thậm chí còn xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Thế nhưng tôi luôn tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, chỉ cần cố chịu đựng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, người ta cũng không thể tò mò mãi được, ngày mai quen rồi sẽ không ai để ý đến tôi nữa.
Tôi mở từ điển điện tử trên máy tính xem thêm một số thuật ngữ kinh doanh hay dùng. Khi còn đang đọc thì thư ký Hà cũng đi xuống, đi về phía tôi. Còn tưởng cô ấy đưa thêm cho tôi tài liệu dịch, không ngờ cô ấy lại bảo:
– Sếp gọi cô lên phòng, bản dịch hình như cần sửa lại một số chỗ. Tôi không hiểu nhiều tiếng Trung nên tốt nhất cô lên gặp sếp để xem thế nào.
Vác bộ mặt này đối diện với bao nhiêu người ở công ty tôi đã xấu hổ rồi, nay lại còn gặp sếp lớn tôi càng tự ti. Nhưng thư ký Hà đã nói vậy tôi cũng không thể không đi. Thư ký Hà dẫn tôi lên đến cửa phòng rồi nói:
– Cô vào đi, sếp đang ở trong đó.
Tôi khẽ đưa tay lên gõ cửa, bên trong có tiếng nói cất lên:
– Vào đi.
Tôi đưa tay đẩy cửa vào, khi đang định mở miệng chào thì đột nhiên sững lại. Người mà tôi nghĩ chỉ là đối tác của công ty lại đang ngồi ở vị trí đối diện. Người ta thường nói quá tam ba bận, đây là lần thứ ba tôi gặp lại anh, còn là sếp của mình. Không phải là duyên số… mà đây chính là oan gia ngõ hẹp. Trên bàn, biển hiệu xanh ghi rõ ba chữ Lưu Hoàng Dương. Tôi cảm thấy nặng như có tảng đá đè lên, không sao mở mồm được nữa. Lẽ ra hôm qua khi gặp anh ở đây, tôi cũng nên đoán được sẽ gặp lại nữa rồi chứ? Kể từ sau khi chia tay, ngay bản thân tôi cũng thấy rằng mình không còn mặt mũi nào gặp lại anh cả vậy mà lại gặp đến tận ba lần. Thấy tôi đứng ngây người, anh ngước lên, ánh mắt sắc lạnh như dao hỏi:
– Cô là phiên dịch viên mới tuyển?
Một câu hỏi bình thường mà xa lạ, tựa như không hề quen biết, lạnh nhạt đến mức người tôi cũng run lên. Có lẽ đúng là anh quên sạch quá khứ, thậm chí còn chẳng buồn liếc qua nửa mắt. Năm ấy anh từng nói với tôi rằng “Tốt nhất sau này cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không cô sẽ không sống nổi với tôi đâu”. Cứ ngỡ rằng tình yêu sẽ biến thành hận thù, thế nhưng hoá ra không… giờ đến ngay cả hận thù cũng chẳng còn nữa. Mang vẻ mặt đầy vết bầm tím bị chồng đánh đến công ty mới đã đủ xấu hổ, nay lại đứng trước mặt anh, dù có cố gắng nguỵ trang cỡ nào tôi vẫn nhận ra rằng đối mặt với anh là sự đối mặt khó khăn nhất. Có điều dường như anh cũng không hề để tâm đến điều ấy, coi tôi như một nhân viên bình thường, những chuyện cá nhân ngoài lề không tò mò, cũng chẳng rảnh để quan tâm. Mặc dù tôi vô cùng xấu hổ bởi lại mỗi lần gặp tôi đều trong trạng thái khổ sở, nhục nhã nhất nhưng tôi cũng không thể không đáp lại, dẫu sao chuyện quá khứ cũng đã qua quá lâu, chuyện xưa đã cũ nên tôi cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo đáp:
– Vâng. Tôi là phiên dịch viên mới.
Dương đặt cây bút nhớ màu vàng lên bàn rồi nói tiếp:
– Bản dịch của cô có vài chỗ cần sửa lại. Tôi đã gạch sẵn ra rồi, cô đem về sửa lại sau đó gửi lại cho thư ký Hà.
– Vâng ạ.
Nói rồi tôi khẽ đi về phía anh, nhận lấy ba bản hợp đồng. Anh cũng không nói thêm gì, thậm chí còn không hề để ý đến gương mặt tôi cúi xuống tiếp tục làm việc, tiết kiệm câu nói đến mức tôi có chào anh cũng không thèm ừ lấy một tiếng! Thế cũng tốt! Anh không một tay bóp chết tôi đã là may lắm rồi. Tôi khẽ thở phào xoay người bước đi. Lúc ra đến bên ngoài thư ký Hà khẽ cười rồi nói với tôi:
– Chắc cô mới đến nên không biết, công ty TNT mới được thành lập, là công ty con của tập đoàn Hoàng Dương. Vì mới thành lập, có thêm vài ngành nghề mới mẻ nên sếp Dương ở tập đoàn tổng trực tiếp xuống điều hành công ty, đợi công ty ổn mới về trên kia cho người khác thay thế.
Tôi nghe thư ký Hà nói trong lòng mới kịp hiểu ra, mọi thắc mắc trong lòng cũng được giải đáp. Hoá ra đây là công ty con của Hoàng Dương… nghĩ đến đây tôi bỗng có chút hối hận… Nếu như biết đây là công ty con của Hoàng Dương có lẽ tôi sẽ không nộp hồ sơ vào. Thế nhưng giờ tôi đã rơi vào tiến thoái lưỡng nan, vừa xin nghỉ ở khách sạn rồi tôi không thể phá hợp đồng ở đây được nữa. Khó khăn lắm tôi mới xin được công việc này, với kẻ không bằng cấp như tôi muốn xin nơi khác với mức lương là điều gần như không thể.
Trước khi xuống dưới tôi vào nhà vệ sinh tạt nước vào mặt cho tỉnh táo hơn một chút. Bao năm không gặp, đến khi gặp lại người cũ lại trở thành sếp của mình. Không phải không tin được mà tôi không muốn tin. Tôi nhìn mình trong gương tự cười bản thân, nhìn đi… nhìn bản thân mày đi, một người tầm thường thế này cớ sao phải sợ hãi khi gặp lại Dương? Tôi đang hoang tưởng điều gì? Giờ đến ngay cả ánh mắt căm hận Dương còn chẳng buồn dành cho tôi, rũ bỏ sạch sẽ toàn bộ những gì tôi và anh từng trải qua vậy nên tôi cũng đừng để tâm quá. Người ta chẳng phải đã từng nói sao, làm người đừng cứng nhắc quá liêm sỉ hay tự trọng không mài ra ăn được, đối với tôi mà nói, công việc này tôi cũng không thể bỏ.
Trở về phòng làm việc, tôi ngồi miệt mài dịch lại những chỗ Dương bôi bút nhớ. Vì không muốn phải gặp mặt anh nên tôi cố gắng dịch cẩn thận từng chữ một, dịch xong lại soát đi soát lại thêm mấy lần nữa, đến tận trưa khi mọi người đi ăn cơm tôi vẫn miệt mài dịch chỉ ăn tạm cái bánh trong túi, đến đầu giờ chiều cũng kịp đưa cho thư ký Hà.
Buổi chiều tan làm bụng tôi cũng đói meo, tuy tiếc tiền nhưng tôi cũng vẫn phải mua cái bánh để ăn rồi mua thức ăn sau đó đón Sam, So về nhà. Về đến nhà, tôi thấy Việt đã nằm trên bộ ghế cũ kỹ ở phòng khách. Thấy tôi anh ta khẽ ngồi dậy.
Tôi đưa Sam, So vào phòng nhặt ít đồ chơi cho hai đứa sau đó đóng cửa phòng đi ra ngoài. Việt nhìn tôi, không có hơi men bốc ra nhưng vẫn mỉa mai:
– Đi làm công việc mới rồi sao? Hẳn là tình cũ giờ lại là sếp của mình, sao, có lấy thân đổi lấy tiền không?
Mấy lời nói đầy sỉ nhục, tôi nghe không lọt tai nhưng không phản bác, cũng không hiểu tại sao anh ta lại biết chuyện Dương là sếp của tôi trong khi tôi còn chẳng hay biết gì. Có điều giờ tôi vừa đau, vừa mệt mỏi không còn sức chịu đựng thêm nữa nên lôi trong túi ra tờ đơn ly hôn mà chiều tôi vừa in ở công ty rồi nói:
– Đơn ly hôn đây, anh ký đi. Chúng ta không thể sống cùng nhau thì nên giải thoát cho nhau.
Việt nhìn đơn ly hôn, tôi tưởng anh ta lao vào xé ra rồi lại đánh tôi, thế nhưng anh ta lại chỉ cười nhạt hỏi lại:
– Cô thật sự muốn ly hôn?
– Đúng vậy, tôi thật sự mệt mỏi rồi, không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
– Cô mệt mỏi hay vì gặp lại nó nên ly hôn luôn để tiện đường đến với nó?
– Không liên quan gì đến anh ta cả. Việt! Anh không thấy mấy năm nay cả anh và tôi sống đều rất phí hoài sao? Một cuộc hôn nhân thế này… anh thấy có đáng không? Đây không phải giải thoát cho tôi mà cho cả anh nữa. Xin anh đấy, buông tha cho cả hai được không?
Thế nhưng dường như Việt không muốn nghe mấy lời tôi nói mà ngắt lời:
– Tôi hỏi lại lần nữa, cô vẫn muốn ly hôn?
– Phải!
– Được! Ly hôn cũng được nhưng trước khi ly hôn để tôi đến tìm thằng Dương trước đã.
Tôi nghe xong bỗng hoang mang nhìn anh ta rồi run run hỏi:
– Anh tìm anh ta làm gì?
– Làm gì thì cô không cần biết. Cô cứ biết thế là được. Mà không những tìm nó đâu, tôi tìm cả mẹ nó nữa cơ. Để xem tôi đến tìm cả nhà nó sau đó cô sẽ sống thế nào?
Trong giây lát tôi bỗng mất hết bình tĩnh vội vã nói:
– Việt! Anh đừng làm gì quá đáng.
– Tôi quá đáng hay cô quá đáng? Bao nhiêu năm nay cô có coi tôi là chồng không hay vẫn một lòng một dạ nhớ tới nó? Nói cho cô biết đừng bao giờ nhen nhóm ý định ly hôn, bằng không cô biết tôi sẽ làm gì rồi đấy. Cô cũng không muốn tôi tìm nó đâu nhỉ?
– Anh…
– Cô còn nhắc đến hai chữ ly hôn lần nữa thì cô hiểu hậu quả thế nào rồi đấy! Đừng để tôi cùn lên! Một là yên phận mà sống, hai là tất cả đều toang.
Anh ta nói xong lại như những lần trước bỏ mặc tôi lại. Lá đơn ly hôn trên tay tôi bỗng dưng nặng như chì. Tôi không thể ngờ rằng khi gạt bỏ tất cả mọi ràng buộc để quyết tâm ly hôn thì anh ta lại dùng cách này để uy hiếp tôi. Tôi ngồi sụp xuống, những lời anh ta nói vẫn văng vẳng trong tai. Ngay từ khi bắt đầu đã sai lầm, cuối cùng sai lầm nối tiếp sai lầm, đến giờ sửa sai cũng không thể sửa được nữa.
Ngày hôm sau khi đến công ty mặt tôi vẫn tím bầm. Thế nhưng mấy người ở công ty cũng đã thôi tò mò, có lẽ họ cũng quen rồi nên không ai để ý nữa. Sáng thư ký Hà lại mang cho tôi ít tài liệu để dịch đến trưa khi đang chăm chú dịch nốt phần còn lại thì chị Thu cũng kêu mọi người nghỉ tay rồi nói:
– Hôm qua do tôi đi họp nên chưa phổ biến. Công ty chúng ta mới tuyển thêm sáu nhân sự mới, tôi đang định tối nay sẽ tổ chức liên hoan chào mừng nhân viên mới mọi người thấy thế nào? Nếu đồng ý thì tôi sẽ lên xin ý kiến sếp. À đây rồi, sếp xuống rồi, tôi đang định lên xin ý kiến anh về việc liên hoan chào mừng nhân viên mới.
Tôi nghe đến đây thì ngẩng đầu lên cũng thấy Dương và thư ký Hà đang đi xuống. Liên hoan công ty chào mừng nhân viên mới là chuyện bình thường, kiểu gì cũng phải đi, nhưng vì gương mặt tôi thế này tôi thực sự không đủ tự tin để đi, tôi sợ nhất những câu hỏi kiểu như vì sao tôi lại bị thế này. Còn đang nghĩ xem phải làm thế nào thì Dương đã nói:
– Hôm nay thì không được rồi, tôi phải về tổng công ty để họp cổ đông tuần sau mới xuống được. Công việc ở đây giao lại cho phó giám đốc Thanh.
Mọi người nghe xong cũng vui vẻ đồng ý, chị Thu thì trêu:
– Có mà sếp về đón vợ sắp cưới xuống thì có đúng không? Liên hoan lần này là không được vắng mặt hai người đâu đấy nhé sếp.
Nghe đến câu này tôi bất giác nhìn Dương, trong giây lát tôi tưởng như thấy anh cũng nhìn mình, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như dao liếc cả mấy vết bầm tím trên mặt khiến tôi vội vã cúi xuống. Dương không đáp lời mà chỉ giục mọi người làm việc sau đó thì cùng thư ký Hà đi ra ngoài. Rõ ràng chẳng còn gì để lưu luyến vậy mà khi nghe đến mấy chữ vợ sắp cưới tôi lại thấy có chút trống rỗng.
Mấy ngày Dương lên Hà Nội tôi đi làm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh ở đây tôi cũng rất ít khi gặp, nhưng có lẽ vì tư tưởng cùng làm chung một công ty nên tôi tự áp lực tâm lý như vậy. Đi làm tư tưởng thoải mái, về nhà Việt cũng không ở nhà chỉ có ba mẹ con nên tôi thấy dễ chịu hơn. Thật ra ly hôn hay không cũng vậy, cuộc hôn nhân của chúng tôi đến giờ chẳng khác gì những kẻ xa lạ. Làm ở công ty này chỉ làm giờ hành chính khác với làm ở khách sạn. Thế nên hôm nào tôi cũng đón Sam, So đúng giờ. Có hôm còn hào phóng đưa hai đứa đi công viên chơi như tôi đã hứa. Với tôi chỉ có Sam, So là niềm hi vọng sống duy nhất, chính vì vậy chỉ cần có thời gian rảnh tôi sẽ cố gắng tìm cho chúng chút niềm vui nhỏ bé. Có điều khoảng thời gian ấy lại chẳng kéo dài bao lâu. Một tuần sau khi tôi đang làm việc cũng thấy chị Thu thông báo:
– Hôm nay sếp về rồi, hình như còn có cả vợ sắp cưới vừa thấy hai người lên phòng sếp rồi, tối nay chúng ta sẽ liên hoan nhé, mọi người chuẩn bị đi nhé.
Liên hoan thì không thể từ chối rồi, dù muốn dù không cũng phải đi. Vậy nên tôi chỉ còn cách nhờ cái Phương mang Sam, So về cho hai đứa ăn tối, tôi sẽ tranh thủ về sớm nhất có thể. Buổi trưa vừa ăn cơm xong thì thằng Tú gọi tôi, làm chung công ty cả một tuần trời nhưng vì kho xa quá nên trưa nay nó mới gọi tôi đi uống cafe ngay cổng công ty. Lúc đi qua phòng xây dựng đột nhiên tôi thấy Liên Anh đang đứng bên trong. Tôi kinh ngạc chưa hiểu tại sao nó lại ở đây thì đã nghe nó cất tiếng nói:
– Anh Dương và chị Như hôm trước giải quyết xong vụ công nhân bị thương rồi nhỉ? Người nhà anh ta có đòi hỏi thêm gì không?
Vì cửa mở nên tôi nghe tiếng đáp lại của anh Sự – trưởng phòng xây dựng:
– Sếp Dương thấu tình đạt lý cũng không để người ta thiệt thòi nên họ cũng không đòi hỏi gì nhiều. Nói chung là ổn thoả cả rồi nên cô yên tâm. Ban nãy cô Như có nhắn với tôi nếu cô xong việc thì lên phòng sếp Dương, cô ấy và sếp Dương về từ lúc mười một giờ qua rồi.
Mặc dù vô cùng ngạc nhiên khi thấy Liên Anh ở đây, nhưng tôi cũng không dám tò mò nhiều, càng không dám nghe ngóng của công ty nên định rảo bước đi. Có điều còn chưa kịp đi Liên Anh đã nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng lộ rõ kinh ngạc đi về phía tôi rồi hỏi:
– Chị Trân, sao chị lại ở đây?
– Chị vừa vào đây làm, vị trí phiên dịch viên.
– Chứ không phải chị đang làm lễ tân cho khách sạn Diamond sao?
– Chị mới ứng tuyển vào, đi làm được một tuần thôi.
Nó nghe xong ồ lên một tiếng, tôi thấy vậy cũng hỏi lại nó:
– Còn em sao cũng ở đây?
– Tập đoàn thép nhà em là đối tác làm ăn, cung cấp vật liệu xây dựng chính cho tập đoàn Hoàng Dương, TNT là công ty con của Hoàng Dương, em mang ít giấy tờ xuống để ký.
– À. Bảo sao lại thấy em ở đây.
– Vâng, em cũng không nghĩ lại gặp chị ở đây đâu. Mà tiếng Trung của chị tốt như vậy đúng là làm ở khách sạn lãng phí nhân tài quá. Em ký xong giấy tờ rồi, giờ em có việc gấp phải về Hà Nội, có gì lúc nào em về nhà thì chị em mình gặp nhau nói chuyện sau nhé
Tôi vốn định rủ nó đi uống cafe cùng tôi và thằng Tú, chẳng mấy khi gặp nhau nhưng thấy nó có vẻ gấp gáp lắm, hình như còn có chuyện gì đó rất quan trọng chưa giải quyết xong tôi đành thôi. Anh Sự thấy Liên Anh định đi luôn thì hỏi lại:
– Cô không lên phòng gặp cô Như sao?
– Tôi có việc phải đi luôn, chị ấy mà hỏi thì anh cứ bảo tôi về trước có việc rồi. Chị, em đi trước đây.
Nói xong còn chẳng đợi anh Sự đáp Liên Anh đã cầm túi đi thẳng ra ngoài, tôi cũng đi ra quán cafe gặp thằng Tú. Hai chị em ngồi nói chuyện có nhắc đến việc tôi gặp Liên Anh, thằng Tú nghe xong thì cười:
– Em nghe mẹ nói tập đoàn thép nhà chị Liên Anh lớn gần nhất miền Bắc thì phải. Có chị em nuôi giàu có như vậy mà hai chị em mình vẫn phải chật vật đi tìm việc đúng là bất công mà. Kể mà chị Liên Anh bỏ chút tiền ra cho So phẫu thuật có phải tốt không, vài trăm triệu với người giàu như thế có là gì, em mà có năm trăm triệu em nguyện cho So hết 450 triệu.
– Thế còn 50 triệu em để làm gì?
– Để mua quần áo công sở cho chị đi làm.
Tôi nghe xong vừa buồn cười vừa xúc động bảo nó:
– Thôi chị trêu thế thôi, cậu Tú cứ làm kiếm tiền cưới vợ trước đi đã, bao giờ giàu cho các cháu sau.
Uống cafe cùng thằng Tú xong tôi cũng lên làm việc. Có chút cafe nên đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo. Lúc lên thấy mọi người đang bàn luận vô cùng sôi nổi về chuyện Dương và vợ sắp cưới sẽ tham dự buổi liên hoan hôm nay, sau đó lại bàn tán về vợ sắp cưới của anh:
– Công nhận vợ sắp cưới của sếp Dương xinh thật, nhìn đã thấy khí chất của người giàu có, gia thế không kém cạnh sếp Dương nhà mình đâu.
– Đúng là con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Có người thấy vậy thì chen vào:
– Đã không biết dùng từ lại còn sĩ, cái gì mà con vua thì lại làm vua, cái gì mà con sãi ở chùa thì quét lá đa. Đấy người ta gọi là môn đăng hộ đối. Sếp và vợ sắp cưới xứng đôi vừa lứa. Eo ơi, cũng tiếc sếp thật, nhưng ở cao quá mình méo với tới được. Trên đời này hoàng tử thì sẽ lấy công chúa, móc đâu ra chuyện hoàng tử sẽ lấy Lọ Lem các bạn nhỉ?
– Chứ còn gì, à mà hôm trước chính sếp với vợ chưa cưới đi sắp xếp ổn thoả cái vụ công nhân bị thương ấy. Người đâu đã xinh còn giỏi, đã giỏi còn giàu, ông trời cũng thật bất công quá mà.
Vì còn một ít số liệu chưa dịch xong nên tôi vẫn đang mở máy lên dịch. Thế nhưng câu chuyện vẫn đập vào tai tôi. Dù muốn dù không tôi vẫn phải nghe. Dương sắp lấy vợ, người ta còn là một cô gái xinh đẹp, giàu có, gia thế khủng, nhìn lại bản thân tôi vừa nghèo khổ, vừa bất hạnh, đến ngay cả nhìn tôi cũng chẳng đủ tư cách nhìn huống chi là nhớ lại kỉ niệm cũ. Những kỉ niệm ấy thậm chí giờ cũng trở nên xa xỉ vô cùng. Mấy người trong văn phòng vẫn bàn tán xôn xao, đột nhiên có người hỏi:
– Mà này, nhà sếp giàu vậy mà sao có mỗi mình sếp nhỉ? Kể sếp có anh em trai gì đó là tao hốt luôn, giống tốt thế lẽ ra mẹ sếp nên đẻ năm bảy người mới đáng.
– Không phải có mình sếp đâu, sếp còn một người anh trai nữa.
– Sếp có anh trai á? Sao tao không nghe được gì nhỉ?
– Gia đình sếp kín tiếng vô cùng. Phải thân cận và làm lâu ở Hoàng Dương mới biết. Tao cũng nghe chú tao kể lại thôi, sếp có một người anh trai nữa chứ không phải một mình đâu.
Vừa nghe đến đây tôi bỗng thấy như búa gõ vào đầu. Trong giây lát tưởng như mình không thở nổi, tim cũng nhói lên. Tiếng bàn luận vẫn không dứt:
– Thế anh trai sếp đâu?
– Tao không rõ nữa, chỉ biết thế, có đợt nghe mang máng hình như anh trai sếp mất lâu rồi hay sao ấy. Cái này tao cũng không dám chắc nữa vì chỉ là nghe lại. Mà được biết anh trai sếp cũng là cực phẩm, vừa đẹp trai, vừa hiền lành, lại giỏi giang vô cùng, nếu mất thật thì đúng là đáng tiếc quá.
Cổ họng tôi khô khốc, tay chợt run lên, không thể đánh máy nổi liền vội vã đứng dậy đi ra ngoài. Không biết tôi đã uống bao nhiêu nước lạnh, cuối cùng cũng mới bình tĩnh đi vào trong. Cũng may chị Thu đang đứng trong văn phòng, mọi người cũng đã thôi bàn tán. Thế nhưng tâm trí tôi gần như trống rỗng, chỉ còn một đoạn văn bản ngắn mà dịch đến ba bốn tiếng đồng hồ mới xong.
Buổi chiều sau khi tan làm mọi người không về mà chuẩn bị đi ra nhà hàng. Thằng Tú bảo tôi chờ nó chạy đi mua ít đồ cho mẹ rồi qua đón hai chị em đi cho có bạn nên tôi xuống sảnh chờ nó. Lúc xuống thấy mọi người cũng đã tập trung ở đó, chị Thu đếm một lượt rồi nói:
– Sếp cũng sắp xuống rồi, đợi sếp rồi đi một thể.
Chờ một lúc thì thang máy cũng tinh một tiếng. Mấy người liền ồ lên:
– Sếp và vợ sắp cưới xuống rồi. Uầy vợ sếp xinh thật đấy.
Tôi theo phản xạ cũng định quay lại nhìn, thế nhưng còn chưa kịp nhìn đột nhiên đã bị ăn một cái bạt tai như trời giáng. Một giọng đàn bà quen thuộc tru tréo khiến toàn thân tôi lạnh buốt:
– Con ôn này tao biết ngay mà, ngay từ đầu tao đã không ưa rồi, cái thứ mày lăng loàn đến thế là cùng. Đ.ĩ đ.iếm cũng không bằng cái loại như mày, có chồng rồi mà còn muốn ve vãn lên giường với thằng đàn ông khác mà không biết nhục nhã à.
Danh sách chương