Nghe tiếng tôi gọi, gương mặt chị có chút kinh ngạc, có lẽ đang định nói gì đó thì bên ngoài cũng có người đi vào. Lúc này tôi cũng vội vã xoay người bước ra, sợ chị nhìn thấy nước mắt đang lã chã rơi trên gương mặt mình. Trong đầu tôi không nhớ được nhiều, chỉ có những mảnh ký ức rời rạc có lẽ do vụ tai nạn vừa rồi mà tôi mới nhớ được ra. Thế nhưng tôi cũng hiểu năm tháng tuổi thơ ấy, tôi đã sống bên cạnh chị thế nào, tôi cũng hiểu chị đã yêu thương tôi vô bờ bến ra sao, tất cả mọi điều, tất cả mọi chuyện chị đều nhường nhịn tôi. Chị đã thay bố mẹ gồng gánh tất cả, chị đã thay bố mẹ, thương yêu tôi bằng tất cả những gì chị có. Chỉ đáng tiếc rằng, tháng năm đã trôi qua quá lâu, chỉ đáng tiếc tôi và chị lại trùng phùng trong hoàn cảnh thế này. Về đến phòng bệnh của mình, tôi thấy Sam, So đã ngủ rồi. Thế nhưng hai đứa không phải ngủ cùng bà Tâm mà ngủ với mẹ Dương. Tôi không biết cái Phương và bà Tâm về từ bao giờ, cũng không biết vì sao Sam, So có thể ngủ được cùng bà nội. Có lẽ bởi thời gian qua, mẹ anh tiếp xúc nhiều với hai đứa, theo lời kể của cái Phương thì hôm nào mẹ anh cũng xuống lớp học của Sam, So chơi cùng nên hai đứa cũng dần dần coi bà như người thân. Trước kia, Sam, So chỉ có thể ngủ được cùng tôi, nhưng từ khi tôi bị bán sang Trung Quốc thì chỉ cần là người thân, là cái Phương, bà Tâm, hay Dương hai đứa đều có thể ngủ được. Tôi cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này thế nào, chỉ thấy buồn đau lẫn lộn, nhìn hai đứa nằm trong vòng tay bà nội ngủ ngon lành tôi khẽ thở dài một tiếng rồi nằm xuống giường trống bên cạnh.
Cả đêm ấy, tôi không tài nào ngủ nổi, chỉ lặng lẽ nhìn Sam, So suốt một đêm. Giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa, còn Sam, So, tôi cũng không biết phải làm sao cho đúng. Nhìn thấy con, lòng tôi lại đau như đứt ruột gan. Lúc này tôi lại ước, giá như tôi và Dương đừng gặp lại, bốn năm qua ba mẹ con tôi vẫn sống nương tựa vào nhau, không có sự xuất hiện của anh đấy thôi. Nhưng nghĩ đến đây, tôi lại bật cười chua chát. Nếu anh không xuất hiện lại, làm sao So được phẫu thuật? Làm sao tôi thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi và tù ngục? Có lẽ giờ tôi và Sam, So vẫn đang rong ruổi trong những bệnh viện, có lẽ giờ gương mặt tôi vẫn đầy những vết bầm tím. Tôi làm gì đủ dũng khí mà bước tiếp con đường đầy chông gai kia cơ chứ? Tôi cũng không biết mình vượt qua đêm ấy thế nào. Hôm sau, khi bình minh lấp ló xuyên qua ô cửa kính, khi mẹ Dương dậy tôi cũng mới loạng choạng đứng dậy. Cả người tôi nóng bừng, dường như lại có một cơn sốt đang ập đến. Thế nhưng tôi vẫn cố gắng vào trong nhà, rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra định gọi Sam, So dậy ăn sáng cũng thấy mẹ Dương đang ở ngoài. Bà chưa sang với Dương, vẫn đứng ở góc cửa. Lúc tôi ra, bà nhìn vào đôi mắt sưng húp của tôi rất lâu rồi hỏi:
– Cô đang gặp chuyện gì à?
Hết chị Như rồi lại đến mẹ anh đều nghĩ tôi đang gặp chuyện gì đó, đều đang quan tâm đến tôi. Bỗng dưng tôi thấy đắng cay vô cùng. Những người tôi đã từng không có nhiều thiện cảm giờ tôi lại mới thấy dù cho mồm miệng không ngọt ngào nhưng sống rất tử tế, còn những kẻ tôi từng tin tưởng, cho rằng đó là người thân lại bán đứng tôi, lại đày đoạ tôi vào con đường chết! Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng không thể tha thứ nổi. Tôi nhìn mẹ anh, hơi cúi đầu đáp lại:
– Cháu không sao đâu ạ.
– Vì thằng Dương không nhớ ra cô nên cô suy sụp đến mức này sao?
– Không phải, cháu có chút chuyện cá nhân thôi.
Mẹ anh thấy vậy thì nói tiếp:
– Ừ! Dù sao tôi cũng không chấp nhận cô đâu, tôi chỉ chấp nhận con Như thôi, giờ thằng Dương cũng chẳng nhớ ra cô là ai, tốt nhất cô cũng tự lượng sức mình mà buông tay đi.
– Vậy còn Sam, So thì sao ạ?
– Sam, So ở cùng tôi và thằng Dương, có con Như chăm sóc còn tốt hơn cô gấp vạn lần, điều kiện cũng tốt gấp vạn lần cô! Dương giờ nó cũng chỉ biết Sam, So là con mình, tôi cũng muốn nó nghĩ Sam, So là con của nó và con Như! Vả lại cô yên tâm đi, tôi là bà nội chúng nó, thằng Dương là bố chúng nó, máu mủ ruột già nhà họ Lưu tôi đố đứa nào động được vào sợi lông của chúng nó đấy. Động vào thử xem, dù có là ai tôi cũng vặn răng! Cô khỏi phải lo bò trắng răng.
Tôi thấy mẹ anh nói như vậy, cũng khẽ gật đầu rồi lẳng lặng đi vào phía Sam, So. Thật ra trên đời này, đã là vận mệnh, rốt cuộc cũng chẳng thể nào tránh nổi. Tôi không cam tâm, cũng không còn cách nào khác. Thế cũng tốt! Để bà sắp xếp thế cũng tốt! Tôi không thể nghĩ được nhiều nữa rồi!
Sáng nay tôi không đưa Sam, So đi học mà để hai đứa ở đây cạnh tôi. Lúc Sam, So tỉnh lại, tôi cho hai đứa xuống ăn sáng rồi mới lên phòng. Tự dưng trên đường đi lên phòng tôi cứ nghĩ mãi, So ốm tôi cũng tha lôi thêm Sam vào viện vì chẳng có ai trông, giờ tôi ốm cũng mang con theo vào chốn đầy những vi khuẩn, vi trùng tạp nham này. Quả thực, sống với một người mẹ khốn khó như tôi kéo theo Sam, So cũng phải chịu khổ theo. Sống cùng tôi, các con rốt cuộc có hạnh phúc không?
Khi lên đến phòng, tôi cũng thấy thư ký Hà đang ngồi chờ tôi. Hình như cô ấy vừa từ phòng Dương sang, thấy tôi cô ấy liền hỏi:
– Cô thấy trong người thế nào rồi? Đã khoẻ lại chưa? Tôi vừa sang thăm sếp Dương tiện sang thăm cô luôn.
– Tôi không sao chỉ bị thương nhẹ thôi.
– Thế thì tốt rồi…
Nói đến đây, thư ký Hà ngập ngừng một lúc rồi mới ngước lên hỏi tôi:
– Sếp Dương… không nhớ ra cô đúng không?
– À… vâng…
– Anh ấy cũng không nhớ ra tôi. Nghe nói toàn bộ ký ức sau khi anh trai sếp mất sếp quên sạch. Tôi và sếp Dương mới quen nhau hơn bảy năm, lúc ấy anh trai sếp mất khá lâu rồi nên anh ấy không nhớ ra tôi.
Lúc này tôi cũng mới à lên một tiếng, thư ký Hà bỗng thở dài một tiếng rồi cười buồn:
– Anh ấy không nhớ ra tôi, không nhớ ra chuyện sau khi anh trai anh ấy mất. Nhưng dẫu sao cô cũng là người anh ấy yêu tha thiết, chẳng lẽ không một chút ấn tượng nào sao? Anh ấy đã từng yêu cô sâu sắc đến tưởng như chết đi được cơ mà.
Nếu như là trước kia, có người nói với tôi những lời này, tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức chạy sang phòng Dương, sẽ tìm cách cho anh nhớ lại. Anh quên tôi cũng chẳng sao cả, chúng tôi sẽ bắt đầu lại, mẹ anh ngăn cấm cũng chẳng sao cả, tôi có Sam, So rồi còn gì sợ, anh có vợ sắp cưới cũng chẳng sao cả, tôi có tình yêu dành cho anh, tôi tự tin tôi sẽ khiến anh lại yêu tôi. Nhưng giờ tôi không còn sự tự tin ấy nữa khi biết chị Như là chị gái ruột của mình. Mà không, không phải tôi không còn tự tin, mà là tôi không có tư cách để mà tự tin. Tôi nhìn thư ký Hà, nở nụ cười méo mó đáp lại:
– Lãng quên đôi khi lại là chuyện tốt. Anh ấy có vợ sắp cưới rồi, tôi cũng không nên chen chân vào mối quan hệ ấy nữa. Mà sao cô lại biết anh ấy yêu tôi?
– Tôi và anh ấy cũng coi như huynh muội, trước khi anh ấy yêu cô, tôi và anh ấy từng gặp nhau ở Matxcova, anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều. Sau này về nước anh ấy gặp và yêu cô, tôi lúc ấy vẫn bên Nga, nhưng thi thoảng có nghe anh ấy kể về cô. Anh ấy hiếm khi kể về người phụ nữ khác, thế nên khi nghe anh ấy kể về cô tôi đoán cô phải đặc biệt với anh ấy lắm. Sau này gia đình tôi có chút biến cố, bố mẹ vỡ nợ tôi về nước… trải qua mấy chuyện yêu đương thì có bầu. Lúc ấy gia cảnh nhà tôi thực sự thê thảm, người tôi yêu thì không được phép lấy, bố mẹ tôi người vào tù, người thì bị bệnh, nhà cũng không có để ở, tôi gần như suy sụp, cũng may có sếp Dương giúp đỡ cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi coi anh ấy như anh trai mình, lúc khốn khó nhất anh ấy luôn hết lòng giúp đỡ tôi. Vậy nên chuyện yêu đương của anh ấy đứa em gái này sao lại không biết? Tôi biết chứ, bao năm nay anh ấy chỉ một lòng, một dạ với cô, thậm chí ngay cả cái liếc mắt nhìn người khác anh ấy còn chẳng thèm nhìn huống chi là yêu đương hay lên giường. Mấy năm chia tay cô tôi thấy anh ấy suy sụp vô cùng, cả ngày chỉ biết lao đầu vào công việc, kiếm tiền, phát triển sự nghiệp. Tôi cũng biết chị Như rất yêu anh ấy, nhưng việc anh ấy có đáp trả lại tình cảm chị ấy không thì sau này tôi không chắc lắm. Có điều lúc gặp lại cô… anh ấy lại như sống dở chết dở lần nữa, bao nhiêu lần anh ấy chửi mắng cô nhưng tôi thấy người đau nhất lại là anh ấy. Biết cô có chồng rồi mà vẫn ngày đêm tơ tưởng, vài lần tôi còn đùa anh ấy là tiểu tam đáng thương nhất tôi từng gặp, cứ đứng ngoài nhìn vợ chồng người ta mà không làm gì được. Chắc cô không biết mấy lần cô bị chồng đánh, anh ấy định đánh chồng cô rồi đấy, tôi phải can mãi vì sợ anh ấy đụng tay đụng chân sau cô bị hành hạ còn khổ hơn. Ngày sinh nhật cô, anh ấy định tặng cô cái thẻ và căn penthouse để mẹ con cô đến ấy sống cho đỡ khổ hai đứa. Lúc ấy anh ấy còn chẳng biết Sam, So là con mình, thế mà vẫn định bụng nuôi con người khác, chắc thấy cô khổ quá nên không chịu được…
Thư ký Hà bật cười rồi mới nói tiếp:
– Mà lạ thật, lúc tôi nhìn con bé So phát tôi đã thấy giống anh ấy rồi. Bé Sam cũng giống, nhưng So giống nhiều hơn vì tôi từng nhìn thấy ảnh của Dương hồi bé, So giống hệt ảnh đó luôn. Khi ấy tôi cứ áng chừng tuổi của hai đứa rồi bảo anh ấy mà anh ấy vẫn không tin. Đúng là người trong cuộc bao giờ cũng mù quáng hơn người bên ngoài nhỉ, lúc biết Sam, So là con mình chắc anh ấy vừa khổ sở vừa hạnh phúc, chắc là tự mình giày vò mình nhiều lắm. Đấy, yêu cô nhiều đến thế, vậy mà giờ nói quên là quên, không nhớ một chút gì cả, một chút thôi cũng chẳng nhớ ra nổi.
Tôi nghe thư ký Hà nói đến đây, bất giác sống mũi cay xè. Trên đời này rốt cuộc vạn vật cũng chẳng có gì là vĩnh cửu, tình yêu cũng chẳng phải là thứ gì mãi mãi, nhưng máu mủ ruột thịt là thứ vĩnh viễn chẳng đổi thay được. Dương yêu tôi, nhưng chẳng phải giờ anh cũng quên tôi rồi đó sao, thậm chí còn chẳng nhớ ra tôi một chút nào nữa. Lúc này, tôi lại ước gì vụ tai nạn kia quay trở lại, tôi sẽ đẩy anh ra, cả hai chúng tôi đều mất đi đoạn ký ức cạnh nhau thì tốt hơn. Có lẽ giờ tôi chỉ biết Sam, So là con mình, chị Như là chị gái ruột của mình, còn tất thảy những kỉ niệm và tình yêu của tôi và Dương tôi đều quên sạch. Nếu thế thì tốt biết mấy.
Tôi và thư ký Hà ngồi nói thêm mấy chuyện nữa, sau cùng rút trong túi ra một cái thẻ ATM đưa cho tôi bảo:
– Cô cầm lấy. Của cô!
Tôi nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại:
– Sao lại đưa cho tôi.
– Thẻ này là thẻ anh Dương định tặng cô sinh nhật mà tôi vừa nói xong đấy. Nhưng chắc sợ cô không dám nhận nên bảo tôi cầm hộ, còn bảo tôi nghĩ cách xem nói lý do gì đưa cho cô là hợp lý. Nhưng chưa kịp nghĩ thì cô xảy ra chuyện bị bán đi, sau anh ấy bận quá nên chắc cũng quên béng đi. Giờ anh ấy không nhớ ra mọi chuyện, chẳng nhớ ra cả tôi và cô, mà thẻ này là anh ấy làm cho cô nên tốt nhất tôi đưa cho cô. Trong thẻ hình như có hai, ba tỉ gì đó, chắc anh ấy định đưa để cô phẫu thuật cho So, cho chồng cô, cho mẹ chồng rồi trả nợ nần sau đó thì mấy mẹ con trang trải cuộc sống. Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của cô.
– Số tiền lớn như vậy, tôi không dám nhận đâu. Cô trả lại cho anh ấy.
Thư ký Hà nghe tôi nói vậy thì cười khổ:
– Anh ấy không nhớ ra, cũng không nhận thẻ, giờ cô không nhận tôi phải làm sao? Cô cứ cầm lấy, sau muốn giải quyết thế nào thì tuỳ ở cô, chứ thẻ này tôi cũng không cầm được.
Nói xong thư ký không đợi tôi đáp đã đặt thẻ vào lòng bàn tay tôi. Lúc này tôi không muốn nhận cũng đành phải nhận, định bụng có dịp thích hợp sẽ trả lại cho Dương hoặc đưa cho mẹ anh. Thư ký Hà sau khi đưa thẻ cho tôi thì hỏi:
– Sao tay cô nóng thế? Cô lại sốt à?
– Hình như thế, tôi vẫn hay sốt như vậy.
– Trân! Có thời gian cô đi khám đi, tôi thấy cô hay sốt lắm, sốt không rõ nguyên nhân thế này… thường nguy hiểm đấy.
Cả đêm ấy, tôi không tài nào ngủ nổi, chỉ lặng lẽ nhìn Sam, So suốt một đêm. Giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa, còn Sam, So, tôi cũng không biết phải làm sao cho đúng. Nhìn thấy con, lòng tôi lại đau như đứt ruột gan. Lúc này tôi lại ước, giá như tôi và Dương đừng gặp lại, bốn năm qua ba mẹ con tôi vẫn sống nương tựa vào nhau, không có sự xuất hiện của anh đấy thôi. Nhưng nghĩ đến đây, tôi lại bật cười chua chát. Nếu anh không xuất hiện lại, làm sao So được phẫu thuật? Làm sao tôi thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi và tù ngục? Có lẽ giờ tôi và Sam, So vẫn đang rong ruổi trong những bệnh viện, có lẽ giờ gương mặt tôi vẫn đầy những vết bầm tím. Tôi làm gì đủ dũng khí mà bước tiếp con đường đầy chông gai kia cơ chứ? Tôi cũng không biết mình vượt qua đêm ấy thế nào. Hôm sau, khi bình minh lấp ló xuyên qua ô cửa kính, khi mẹ Dương dậy tôi cũng mới loạng choạng đứng dậy. Cả người tôi nóng bừng, dường như lại có một cơn sốt đang ập đến. Thế nhưng tôi vẫn cố gắng vào trong nhà, rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra định gọi Sam, So dậy ăn sáng cũng thấy mẹ Dương đang ở ngoài. Bà chưa sang với Dương, vẫn đứng ở góc cửa. Lúc tôi ra, bà nhìn vào đôi mắt sưng húp của tôi rất lâu rồi hỏi:
– Cô đang gặp chuyện gì à?
Hết chị Như rồi lại đến mẹ anh đều nghĩ tôi đang gặp chuyện gì đó, đều đang quan tâm đến tôi. Bỗng dưng tôi thấy đắng cay vô cùng. Những người tôi đã từng không có nhiều thiện cảm giờ tôi lại mới thấy dù cho mồm miệng không ngọt ngào nhưng sống rất tử tế, còn những kẻ tôi từng tin tưởng, cho rằng đó là người thân lại bán đứng tôi, lại đày đoạ tôi vào con đường chết! Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng không thể tha thứ nổi. Tôi nhìn mẹ anh, hơi cúi đầu đáp lại:
– Cháu không sao đâu ạ.
– Vì thằng Dương không nhớ ra cô nên cô suy sụp đến mức này sao?
– Không phải, cháu có chút chuyện cá nhân thôi.
Mẹ anh thấy vậy thì nói tiếp:
– Ừ! Dù sao tôi cũng không chấp nhận cô đâu, tôi chỉ chấp nhận con Như thôi, giờ thằng Dương cũng chẳng nhớ ra cô là ai, tốt nhất cô cũng tự lượng sức mình mà buông tay đi.
– Vậy còn Sam, So thì sao ạ?
– Sam, So ở cùng tôi và thằng Dương, có con Như chăm sóc còn tốt hơn cô gấp vạn lần, điều kiện cũng tốt gấp vạn lần cô! Dương giờ nó cũng chỉ biết Sam, So là con mình, tôi cũng muốn nó nghĩ Sam, So là con của nó và con Như! Vả lại cô yên tâm đi, tôi là bà nội chúng nó, thằng Dương là bố chúng nó, máu mủ ruột già nhà họ Lưu tôi đố đứa nào động được vào sợi lông của chúng nó đấy. Động vào thử xem, dù có là ai tôi cũng vặn răng! Cô khỏi phải lo bò trắng răng.
Tôi thấy mẹ anh nói như vậy, cũng khẽ gật đầu rồi lẳng lặng đi vào phía Sam, So. Thật ra trên đời này, đã là vận mệnh, rốt cuộc cũng chẳng thể nào tránh nổi. Tôi không cam tâm, cũng không còn cách nào khác. Thế cũng tốt! Để bà sắp xếp thế cũng tốt! Tôi không thể nghĩ được nhiều nữa rồi!
Sáng nay tôi không đưa Sam, So đi học mà để hai đứa ở đây cạnh tôi. Lúc Sam, So tỉnh lại, tôi cho hai đứa xuống ăn sáng rồi mới lên phòng. Tự dưng trên đường đi lên phòng tôi cứ nghĩ mãi, So ốm tôi cũng tha lôi thêm Sam vào viện vì chẳng có ai trông, giờ tôi ốm cũng mang con theo vào chốn đầy những vi khuẩn, vi trùng tạp nham này. Quả thực, sống với một người mẹ khốn khó như tôi kéo theo Sam, So cũng phải chịu khổ theo. Sống cùng tôi, các con rốt cuộc có hạnh phúc không?
Khi lên đến phòng, tôi cũng thấy thư ký Hà đang ngồi chờ tôi. Hình như cô ấy vừa từ phòng Dương sang, thấy tôi cô ấy liền hỏi:
– Cô thấy trong người thế nào rồi? Đã khoẻ lại chưa? Tôi vừa sang thăm sếp Dương tiện sang thăm cô luôn.
– Tôi không sao chỉ bị thương nhẹ thôi.
– Thế thì tốt rồi…
Nói đến đây, thư ký Hà ngập ngừng một lúc rồi mới ngước lên hỏi tôi:
– Sếp Dương… không nhớ ra cô đúng không?
– À… vâng…
– Anh ấy cũng không nhớ ra tôi. Nghe nói toàn bộ ký ức sau khi anh trai sếp mất sếp quên sạch. Tôi và sếp Dương mới quen nhau hơn bảy năm, lúc ấy anh trai sếp mất khá lâu rồi nên anh ấy không nhớ ra tôi.
Lúc này tôi cũng mới à lên một tiếng, thư ký Hà bỗng thở dài một tiếng rồi cười buồn:
– Anh ấy không nhớ ra tôi, không nhớ ra chuyện sau khi anh trai anh ấy mất. Nhưng dẫu sao cô cũng là người anh ấy yêu tha thiết, chẳng lẽ không một chút ấn tượng nào sao? Anh ấy đã từng yêu cô sâu sắc đến tưởng như chết đi được cơ mà.
Nếu như là trước kia, có người nói với tôi những lời này, tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức chạy sang phòng Dương, sẽ tìm cách cho anh nhớ lại. Anh quên tôi cũng chẳng sao cả, chúng tôi sẽ bắt đầu lại, mẹ anh ngăn cấm cũng chẳng sao cả, tôi có Sam, So rồi còn gì sợ, anh có vợ sắp cưới cũng chẳng sao cả, tôi có tình yêu dành cho anh, tôi tự tin tôi sẽ khiến anh lại yêu tôi. Nhưng giờ tôi không còn sự tự tin ấy nữa khi biết chị Như là chị gái ruột của mình. Mà không, không phải tôi không còn tự tin, mà là tôi không có tư cách để mà tự tin. Tôi nhìn thư ký Hà, nở nụ cười méo mó đáp lại:
– Lãng quên đôi khi lại là chuyện tốt. Anh ấy có vợ sắp cưới rồi, tôi cũng không nên chen chân vào mối quan hệ ấy nữa. Mà sao cô lại biết anh ấy yêu tôi?
– Tôi và anh ấy cũng coi như huynh muội, trước khi anh ấy yêu cô, tôi và anh ấy từng gặp nhau ở Matxcova, anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều. Sau này về nước anh ấy gặp và yêu cô, tôi lúc ấy vẫn bên Nga, nhưng thi thoảng có nghe anh ấy kể về cô. Anh ấy hiếm khi kể về người phụ nữ khác, thế nên khi nghe anh ấy kể về cô tôi đoán cô phải đặc biệt với anh ấy lắm. Sau này gia đình tôi có chút biến cố, bố mẹ vỡ nợ tôi về nước… trải qua mấy chuyện yêu đương thì có bầu. Lúc ấy gia cảnh nhà tôi thực sự thê thảm, người tôi yêu thì không được phép lấy, bố mẹ tôi người vào tù, người thì bị bệnh, nhà cũng không có để ở, tôi gần như suy sụp, cũng may có sếp Dương giúp đỡ cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi coi anh ấy như anh trai mình, lúc khốn khó nhất anh ấy luôn hết lòng giúp đỡ tôi. Vậy nên chuyện yêu đương của anh ấy đứa em gái này sao lại không biết? Tôi biết chứ, bao năm nay anh ấy chỉ một lòng, một dạ với cô, thậm chí ngay cả cái liếc mắt nhìn người khác anh ấy còn chẳng thèm nhìn huống chi là yêu đương hay lên giường. Mấy năm chia tay cô tôi thấy anh ấy suy sụp vô cùng, cả ngày chỉ biết lao đầu vào công việc, kiếm tiền, phát triển sự nghiệp. Tôi cũng biết chị Như rất yêu anh ấy, nhưng việc anh ấy có đáp trả lại tình cảm chị ấy không thì sau này tôi không chắc lắm. Có điều lúc gặp lại cô… anh ấy lại như sống dở chết dở lần nữa, bao nhiêu lần anh ấy chửi mắng cô nhưng tôi thấy người đau nhất lại là anh ấy. Biết cô có chồng rồi mà vẫn ngày đêm tơ tưởng, vài lần tôi còn đùa anh ấy là tiểu tam đáng thương nhất tôi từng gặp, cứ đứng ngoài nhìn vợ chồng người ta mà không làm gì được. Chắc cô không biết mấy lần cô bị chồng đánh, anh ấy định đánh chồng cô rồi đấy, tôi phải can mãi vì sợ anh ấy đụng tay đụng chân sau cô bị hành hạ còn khổ hơn. Ngày sinh nhật cô, anh ấy định tặng cô cái thẻ và căn penthouse để mẹ con cô đến ấy sống cho đỡ khổ hai đứa. Lúc ấy anh ấy còn chẳng biết Sam, So là con mình, thế mà vẫn định bụng nuôi con người khác, chắc thấy cô khổ quá nên không chịu được…
Thư ký Hà bật cười rồi mới nói tiếp:
– Mà lạ thật, lúc tôi nhìn con bé So phát tôi đã thấy giống anh ấy rồi. Bé Sam cũng giống, nhưng So giống nhiều hơn vì tôi từng nhìn thấy ảnh của Dương hồi bé, So giống hệt ảnh đó luôn. Khi ấy tôi cứ áng chừng tuổi của hai đứa rồi bảo anh ấy mà anh ấy vẫn không tin. Đúng là người trong cuộc bao giờ cũng mù quáng hơn người bên ngoài nhỉ, lúc biết Sam, So là con mình chắc anh ấy vừa khổ sở vừa hạnh phúc, chắc là tự mình giày vò mình nhiều lắm. Đấy, yêu cô nhiều đến thế, vậy mà giờ nói quên là quên, không nhớ một chút gì cả, một chút thôi cũng chẳng nhớ ra nổi.
Tôi nghe thư ký Hà nói đến đây, bất giác sống mũi cay xè. Trên đời này rốt cuộc vạn vật cũng chẳng có gì là vĩnh cửu, tình yêu cũng chẳng phải là thứ gì mãi mãi, nhưng máu mủ ruột thịt là thứ vĩnh viễn chẳng đổi thay được. Dương yêu tôi, nhưng chẳng phải giờ anh cũng quên tôi rồi đó sao, thậm chí còn chẳng nhớ ra tôi một chút nào nữa. Lúc này, tôi lại ước gì vụ tai nạn kia quay trở lại, tôi sẽ đẩy anh ra, cả hai chúng tôi đều mất đi đoạn ký ức cạnh nhau thì tốt hơn. Có lẽ giờ tôi chỉ biết Sam, So là con mình, chị Như là chị gái ruột của mình, còn tất thảy những kỉ niệm và tình yêu của tôi và Dương tôi đều quên sạch. Nếu thế thì tốt biết mấy.
Tôi và thư ký Hà ngồi nói thêm mấy chuyện nữa, sau cùng rút trong túi ra một cái thẻ ATM đưa cho tôi bảo:
– Cô cầm lấy. Của cô!
Tôi nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại:
– Sao lại đưa cho tôi.
– Thẻ này là thẻ anh Dương định tặng cô sinh nhật mà tôi vừa nói xong đấy. Nhưng chắc sợ cô không dám nhận nên bảo tôi cầm hộ, còn bảo tôi nghĩ cách xem nói lý do gì đưa cho cô là hợp lý. Nhưng chưa kịp nghĩ thì cô xảy ra chuyện bị bán đi, sau anh ấy bận quá nên chắc cũng quên béng đi. Giờ anh ấy không nhớ ra mọi chuyện, chẳng nhớ ra cả tôi và cô, mà thẻ này là anh ấy làm cho cô nên tốt nhất tôi đưa cho cô. Trong thẻ hình như có hai, ba tỉ gì đó, chắc anh ấy định đưa để cô phẫu thuật cho So, cho chồng cô, cho mẹ chồng rồi trả nợ nần sau đó thì mấy mẹ con trang trải cuộc sống. Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của cô.
– Số tiền lớn như vậy, tôi không dám nhận đâu. Cô trả lại cho anh ấy.
Thư ký Hà nghe tôi nói vậy thì cười khổ:
– Anh ấy không nhớ ra, cũng không nhận thẻ, giờ cô không nhận tôi phải làm sao? Cô cứ cầm lấy, sau muốn giải quyết thế nào thì tuỳ ở cô, chứ thẻ này tôi cũng không cầm được.
Nói xong thư ký không đợi tôi đáp đã đặt thẻ vào lòng bàn tay tôi. Lúc này tôi không muốn nhận cũng đành phải nhận, định bụng có dịp thích hợp sẽ trả lại cho Dương hoặc đưa cho mẹ anh. Thư ký Hà sau khi đưa thẻ cho tôi thì hỏi:
– Sao tay cô nóng thế? Cô lại sốt à?
– Hình như thế, tôi vẫn hay sốt như vậy.
– Trân! Có thời gian cô đi khám đi, tôi thấy cô hay sốt lắm, sốt không rõ nguyên nhân thế này… thường nguy hiểm đấy.
Danh sách chương