Phía bên kia cái Phương vẫn không kìm được, nghẹn ngào nói tiếp:
– Lúc anh Dương đi tìm mày mãi không thấy tin tức gì nên Tú nó sốt ruột như vậy. Nó nghĩ có khi mày lưu lạc ở bờ biển nào nên mới theo tàu đi tìm, cũng không ngờ bão nổi lên bất ngờ như vậy. Trân! Tú mất được gần tháng rồi… xin lỗi vì đã giấu mày lâu như vậy.
Từng câu từng chữ đáng sợ được phát ra, tôi tưởng như mình bị rơi thẳng xuống một cái vực rất sâu, xung quanh chỉ là những tiếng u u của gió. Trong chốc lát tôi bỗng thấy tim phổi bị xé ra thành trăm nghìn mảnh, ngay cả hơi thở yếu ớt cũng không sao thở nổi. Cái Phương còn nói gì đó, cái gì mà có thai, cái gì mà con của Tú, cái gì mà chờ So phẫu thuật xong mới dám nói nhưng tôi đã không còn nghe nổi bất cứ câu nào nữa, không còn tri giác, không có ý thức, không có gì cả, dường như tất cả đã tan biến, tất cả không còn tồn tại.
Tất cả mọi thứ trong đầu đều trở nên trống rỗng, vô hồn rồi cuối cùng thì bị vỡ oà cả ra. Tôi gần như không kiểm soát nổi bản thân mình, ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo, tiếng khóc trong cổ họng không thể phát ra, tôi nghe thấy tiếng thở của mình, khản đặc tuyệt vọng như một con thú đang bị giam cầm.
Lúc này Dương cũng từ trong đi ra, vừa nhìn thấy tôi sắc mặt anh cũng tái nhợt lại vội vã đỡ tôi lên rồi hỏi:
– Trân! Em sao thế? Tôi ngước lên nhìn anh, thế nhưng chỉ thấy trước mặt là một màn sương trắng xoá, không thể trả lời, cũng không thể nói bất cứ câu gì. Dương nhìn tôi hoảng hốt, bỗng dưng anh thấy điện thoại của tôi vẫn chưa tắt đột nhiên tôi thấy anh sững lại mất mấy giây rồi hỏi:
– Em… biết chuyện rồi sao?
Em biết chuyện rồi sao? Cái Phương biết chuyện, Dương biết chuyện… chỉ có mình tôi đến giờ mới biết. Trong giây lát tôi cảm tưởng như đầu mình như muốn vỡ tung cả ra. Lúc này tôi mới kịp hiểu ra, tất cả không phải là mơ, tất cả đều là thật. Không phải cơn ác mộng, em trai tôi… đã mất rồi. Tôi gần như mất đi lý trí, túm lấy Dương điên dại gào khóc. Tất cả nước mắt như trào ra trong khoảnh khắc này, tôi nghe thấy tiếng nói của mình thê lương, đau đớn và sắc lạnh như lưỡi dao khoét thẳng vào tim:
– Cho tôi gặp nó, Dương… tôi xin anh cho tôi gặp Tú… cho tôi gặp em trai tôi.
Dương thấy tôi như vậy ra sức ôm lấy tôi an ủi:
– Trân, em bình tĩnh, bình tĩnh lại đi em.
Tôi không sao bĩnh tĩnh nổi, gào khóc như mưa, tiếng khóc nức nở đau đến tâm can phế liệt, vừa khóc vừa van xin:
– Dương, tôi xin anh cho tôi đi gặp em trai tôi. Nó không thể chết, nó bảo nó gom tiền cho So phẫu thuật, nó bảo đợi So phẫu thuật xong nó sẽ cưới vợ. Giờ So phẫu thuật xong rồi, anh gọi nó đi, gọi nó lên thăm cháu, anh gọi em trai tôi giúp tôi…
Dương vẫn ở bên cạnh ôm chặt lấy tôi, vừa ôm vừa nói:
– Em đừng như vậy! Xin em… đừng như vậy được không? Trân!
Tôi như điên dại lấy máy liên tục bấm số của Tú, đôi mắt đã nhoà lệ nhưng vẫn thấy dòng chữ “Em trai” trên màn hình điện thoại. Chỉ có điều đầu dây bên kia mãi mãi chỉ là những câu nói vô tình “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Dù cho tôi đã gọi đến cả trăm cuộc, dù cho tôi cố hết sức nhưng cũng chẳng ai trả lời tôi. Tôi ra sức gọi, nhưng Tú của tôi sẽ không quay về nữa, em trai tôi thật sự không quay về nữa, nó thật sự không quay về nữa rồi. Tôi vừa khóc vừa nói, giọng nói đã nghẹn ngào, méo mó:
– Sao nó lại lừa tôi? Nó bảo tôi đợi nó sao nó lại lừa tôi? Tôi trở về rồi sao nó lại không hề đợi tôi? So phẫu thuật rồi sao nó không hề đợi con bé? Tú, sao em lại không đợi chị? Tú, sao em lại không nghe máy của chị?
Dương nhìn tôi, đôi mắt cũng u ám một màu đen thăm thẳm. Anh siết chặt lấy tôi không buông, để mặc cho nước mắt tôi rơi trên vai, trên áo, trên cả cổ anh, giọng anh trầm ấm mà cũng đầy xót xa:
– Xin em đừng khóc nữa. Anh biết em rất đau lòng, nhưng vì con và vì cả em trai em hãy cố gắng mạnh mẽ lên.
Thì ra người ta nói đau lòng, là đau thật, hóa ra là đau như vậy, tôi khóc không thể ngẩng nổi đầu lên, đau đến mức không thở được, đau đến mức không suy nghĩ được gì, đau đến mức không thể thở được, không thể thở nổi, từng tiếng rít lên ở phổi, tôi gần như muốn ngã quỵ xuống. Tôi còn có rất nhiều điều muốn kể cho Tú nghe. Ví dụ như, tôi cũng rất yêu nó, ngoài Sam, So tôi còn yêu thương cả đứa em trai này, cả đời này cả kiếp này, đến kiếp sau tôi vẫn muốn được làm chị gái của nó; ví dụ như So đã được phẫu thuật rồi, tôi đã trở về rồi, ví dụ như nó không cần gom tiền nữa, giờ nó đi làm tiết kiệm tiền lấy vợ là được, chỉ là ngàn điều muốn nói, vạn điều muốn mơ cũng không còn mơ được nữa, tôi không thể nhìn thấy em trai một lần nữa rồi. Chỉ cần nghĩ tới lời cái Phương nói, chỉ cần tưởng tượng ra Tú đi tìm tôi, em bị nhấn chìm trong chiếc tàu mênh mông giữa đại dương lồng ngực tôi lại thắt lại, chỉ muốn gào thét, chỉ muốn ngay lập tức quay về Quảng Ninh. Thế nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được, dù tôi khóc thế nào, kêu gào thế nào cuối cùng cũng chẳng nhìn thấy gương mặt Tú, chẳng thể chạy về nổi, còn Sam, So tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể ngồi đây vẫy vùng trong tuyệt vọng.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, trong phòng Sam, So hai đứa đều ngủ cả rồi. Dương đỡ tôi vào phòng, lúc này tôi không khóc được nữa chỉ thấy đầu óc đờ đẫn, nỗi đau câm lặng như giằng xé tan nát cả lục phủ ngũ tạng. Mỗi lần nhớ đến Tú, tôi lại cảm thấy mình như rơi thẳng xuống địa ngục. Em trai tôi không làm gì sai cả, em trai tôi sống lương thiện, tốt lành, em trai tôi hết mực yêu thương những người xung quanh, vậy mà cuối cùng em lại rời bỏ tôi đi theo cách tôi không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Đó là đứa em trai tôi yêu thương nhất, là đứa con bố mẹ tôi yêu thương nhất, là người thân thiết nhất của tôi, là cái đuôi từ nhỏ vẫn luôn theo sau tôi, là người duy nhất không chửi bới tôi khi tôi mang thai Sam, So; là người nhịn ăn sáng lấy tiền mua gà mang cho tôi khi tôi ở cữ, là người bán đi chiếc nhẫn yêu quý chỉ để đưa cho tôi nộp viện phí cho So, là người luôn bênh vực tôi dù cho tôi đúng sai.
Tôi ngồi rất lâu, toàn thân như bị đóng băng, chẳng thể suy nghĩ được gì, cũng không muốn suy nghĩ nữa, bởi chỉ cần nghĩ đến nước mắt lại rơi. Tôi đã ngồi suốt một đêm đến sáng, đến tận khi ánh mặt trời ban sớm xuyên qua tầng mây mỏng, phủ ánh vàng nhàn nhạt lên những tòa nhà mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tú mất rồi, nhưng tôi lại phải sống, không thể đi theo em nên tôi chỉ có thể sống mà thôi.
Rửa mặt xong ra thấy Dương vẫn ngồi ở bên ghế cạnh tôi. Cả đêm qua anh cũng không ngủ, cả đêm qua anh cũng thức trắng như vậy. Bỗng dưng lòng tôi lại cảm thấy đau đớn, thương cho em trai, thương cả người đàn ông này. Tôi cố ngẩng đầu lên để ngăn mình không khóc tiến về phía Dương, cả ngày hôm qua đau đớn vật vã trong nỗi đau mất em giờ tôi mới bình tĩnh lại đôi chút, nhớ lại từng lời hôm qua cái Phương và Dương nói tôi khẽ hỏi Dương:
– Chuyện em trai tôi mất anh biết từ bao giờ?
Dương không nhìn tôi, anh chỉ đan hai tay lại rồi cất giọng đều đều:
– Anh cũng mới biết khi về Việt Nam, là Phương nói cho anh biết. Vì lúc ấy So sắp phẫu thuật nên Phương muốn anh giấu chuyện này, đợi So phẫu thuật xong sẽ nói cho em sau.
Dương nói đến đâu, nước mắt tôi lại lã chã rơi đến đây. Tôi không trách cái Phương, càng không trách Dương đã giấu tôi chuyện này, chỉ thấy trong lòng rất đau. Tiếng Dương lại cất lên:
– Phương có thai với Tú rồi, chắc cũng mới thôi. Trân! Anh biết chuyện này với em rất khó chấp nhận nhưng em phải mạnh mẽ lên, vì Sam, So, vì Tú và vì cả Phương nữa, cô ấy mang thai con của em trai em, em phải thật mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cô ấy.
Khi Dương nói đến câu này tôi bất giác sững lại. Lúc mới trở về thấy cái Phương xanh xao, gầy rộc, suy sụp tôi đã có cảm giác gì đó rất lạ. Cái Phương và thằng Tú trước nay chỉ coi nhau như chị em thân thiết, là đồng đội chơi liên quân với nhau nên tôi không nghĩ hai đứa lại có tình cảm với nhau còn có con với nhau nữa. Cảm giác của mình lúc này thế nào tôi cũng không rõ, vừa thương cái Phương, vừa thương thằng Tú lại thương cả đứa bé trong bụng cái Phương. Thế nhưng dẫu có thế nào thì đứa bé ấy cũng xuất hiện rồi, mầm sống nhỏ nhoi ấy xuất hiện lúc này có lẽ cũng là một tia sáng cho những thứ u ám, tối tăm vừa qua.
Những ngày So nằm viện Dương đều ở đây không hề rời đi. Tôi biết anh còn rất nhiều công việc chưa giải quyết xong, ngày nào cũng thấy anh nghe cả hàng chục cuộc điện thoại liên quan tới các dự án của Hoàng Dương, thế nhưng dù cho tôi có nói cỡ nào anh vẫn không chịu về. Có lẽ anh nghĩ tôi vừa trải qua cú sốc mất em trai không chăm sóc được Sam, So cẩn thận nên kể cả có bác sĩ, y tá, điều dưỡng ở đây 24/24 nên anh thà mang máy đến viện làm chứ nhất quyết không đi. Mặc dù tôi chưa thể tự mình thoát ra sự ám ảnh, đau khổ bởi sự ra đi của em trai, thế nhưng vì Sam, So, vì Phương và cả cốt nhục của thằng Tú tôi nhắc mình phải thật mạnh mẽ lên. Thằng Tú vì tôi mà mất, nó đánh đổi cả bản thân mình để đi tìm tôi, tôi không thể yếu đuối được. Suốt thời gian So nằm viện, trước mặt Dương, Sam, So tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, thế nhưng mỗi lần vào nhà vệ sinh đi tắm tôi đều không sao kìm nổi mà rơi nước mắt. Tôi nhớ em trai đến phát điên. Đây không phải lần đầu tiên người tôi yêu quý rời xa tôi, nhưng trải qua chuyện sinh ly tử biệt tôi vẫn luôn cảm thấy không chấp nhận nổi. Vì sao người chết lại là thằng Tú? Người chết lẽ ra phải là cái đám người man rợ bán tôi đi, cớ sao lại là em trai tôi? Ông trời có lẽ đã mù rồi, cớ sao lại mang em tôi đi như vậy chứ?
Nghĩ đến đây thôi tôi bỗng cảm thấy thể nào đồng cảm với kẻ đã hại tôi nữa. Dù kẻ đó có là ai, dù cho lý do là gì tôi cũng không thể đồng cảm nổi, không còn chút lòng thương hay tìm thêm lý do để nguỵ biện cho kẻ ấy.
So ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thêm một tuần thì được ra viện. Tính ra đến giờ đã gần hai tháng kể từ ngày tôi bị bán đi, Dương cũng nghỉ suốt gần hai tháng nay. Phía tập đoàn Hoàng Dương có bố anh điều hành nhưng phía TNT còn nhiều dự án vẫn chưa được giải quyết xong nên Dương vẫn về Quảng Ninh và đưa luôn ba mẹ con tôi về. Tôi không cản anh, suốt hơn một tuần nay tôi đã nghĩ rất nhiều điều, cũng đã thông suốt rất nhiều điều. Việc đầu tiên khi tôi về đến Quảng Ninh là trở về nhà. Thật ra trong lòng tôi cũng biết rõ nhất bố mẹ tôi là người đau khổ nhất khi Tú mất, trên đời này không gì đau khổ bằng chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con cái dứt ruột đẻ ra, chỉ cần ốm đau đã thấy thương xót, đau đớn lắm rồi huống chi là thằng Tú đã rời bỏ bố mẹ sang bên kia thế giới, vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp lại được. Thế nên dù hôm trước nghe cái Phương nói tôi có giận bố mẹ nhưng tôi biết mình không thể bỏ được họ. Nhà tôi chỉ có hai chị em, thằng Tú không còn, tôi cũng không muốn đến ngay cả tôi cũng tuyệt tình với bố mẹ mình dẫu có bởi điều gì đi chăng nữa.
Vì So mới phẫu thuật xong, Sam, So lại không muốn sang nhà ngoại nên tôi để hai đứa ở nhà với Dương còn mình tự bắt taxi sang. Khi sang đến nơi, nhìn căn nhà bao năm tôi ở, bao năm tôi lớn lên tôi bỗng cảm thấy vô cùng thương tâm. Hồi nhỏ tôi, Liên Anh, và thằng Tú suốt ngày chơi đùa bên gốc cây bằng lăng, những chuyện thơ ấu thoáng chốc đã chỉ còn trong dĩ vãng. Vẫn là ngôi nhà ấy, vậy mà sau bao nhiêu năm đến giờ ba chị em tôi đã mỗi đứa một nơi. Liên Anh thì được nhận về với gia đình ruột thịt, tôi thì trải qua một biến cố kinh hoàng tưởng chẳng còn đường trở về còn thằng Tú thì đã vĩnh viễn rời xa nhân thế, rời xa tất cả mọi người.
Tôi cố nén nước mắt xách túi đi vào trong, mùi khói hương tang thương nghi ngút bay khắp sân. Vừa vào đến hiên tôi cũng thấy ngay ở giữa nhà là một chiếc bàn thờ gỗ mới, trên bàn thờ là di ảnh của Tú. Nó cười rất tươi, mặc áo sơ mi trắng, gương mặt vẫn đẹp trai thanh tú khiến tôi chỉ muốn bật khóc. Lúc này tôi cũng thấy mẹ tôi đang ngồi ở dưới bàn thờ của Tú, đôi mắt mẹ sưng mọng, mái tóc rối bù, còn có vài sợi bạc lấm chấm, mới chỉ gần hơn tháng mà mẹ tôi như biến thành người khác, suy sụp đến tột cùng. Tôi nhìn mẹ không kìm được, tất cả mọi nỗi giận hờn, tất cả sự ấm ức, tủi thân giây phút này cũng không còn chỉ cảm thấy thương đến nghẹn ngào, sống mũi tôi cũng cay xè khẽ cất tiếng gọi:
– Mẹ!
Mẹ tôi nghe đến đây cũng ngước mặt lên nhìn, đáy mắt vẫn còn ngập tràn nước. Trong giây phút tôi thấy mẹ sững sờ một lúc rất lâu rồi từ từ đứng dậy nhìn tôi. Ban đầu tôi cứ tưởng mẹ sẽ lao vào ôm lấy tôi, mấy chuyện cái Phương kể có lẽ bởi khi ấy Tú mới mất, tôi lại bị mất tích nên mẹ sốc quá hoá dại mà chửi mắng Sam, So. Thế nhưng không! Mẹ tôi lao thẳng vào túm tóc tôi rít lên:
– Mày… sao mày lại trở về, sao mày không chết luôn đi, sao mày không chết luôn đi hả?
Tôi bị mẹ túm tóc bất ngờ không kịp phản ứng chỉ vội vã nói:
– Mẹ ơi, mẹ sao thế? Mẹ ơi, con là Trân đây mà.
Thế nhưng mẹ tôi dường như không muốn nghe tôi nói, vừa đánh vừa gào khóc chửi bới:
– Tại mày, tại mày mà thằng Tú mới chết, tất cả là tại mày. Mày chết luôn đi, mày chết luôn đi. Tại sao lại là thằng Tú, tại sao người chết không phải là mày mà lại là thằng Tú? Nếu không vì mày nó đã không chết, mày chết luôn đi.
Lúc này cả người tôi cũng chết lặng như hoá đá. Mấy lời mẹ nói tôi ngàn vạn không dám tin, dù biết Tú đi tìm tôi mới mất nhưng không ngờ mẹ tôi lại rủa bằng những ngôn từ thế này. Từ trước tới nay, khi tôi sinh Sam, So, mẹ có ghét bỏ, có dùng những từ ngữ khó nghe cũng chưa bao giờ tôi thấy kinh khủng như những từ ngữ này. Tôi mất tích bao tháng ngày, vậy mà lúc trở về chẳng phải một cái ôm từ mẹ mà là những lời rủa thật đắng cay. Mẹ tôi vẫn túm lấy tôi, hai mắt long sòng sọc, nghiến răng ken két gào lên:
– Trả thằng Tú lại đây, mày trả thằng Tú lại cho tao. Mày mới là đứa đáng chết, sao mày không chết luôn đi hả?
Bên trong nhà bố tôi vẫn đang ngồi nhìn xa xăm, thậm chí còn không hề để tâm đến chuyện tôi về, càng không để tâm hay can ngăn chuyện mẹ đang đánh chửi tôi. Tôi cố gỡ tay mẹ tôi ra nhưng mẹ càng túm chặt vung tay đánh chửi:
– Nó không sống thì mày sống làm gì? Nó chết rồi mày còn mặt mũi để sống à? Tại mày mà nó mới chết như vậy. Tại mày…
Đầu óc tôi choáng váng, chưa biết phải làm thế nào thì bên ngoài cũng có tiếng xe ô tô đỗ. Từ trong xe cái Liên Anh cũng vội vã đi ra, nhìn thấy tôi nó khựng lại mấy giây, nhưng rồi nó nhanh chóng lao vào kéo mẹ tôi ra. Mẹ tôi vẫn điên cuồng đánh chửi, thế nhưng sức mẹ không lại được với sức của Liên Anh nên cuối cùng mẹ cũng đành buông tôi ra, hai mắt vẫn hằn học nhìn tôi chửi:
– Mày… mày còn dám vác mặt về đây.
Liên Anh thấy vậy thì ôm chặt lấy mẹ, thở hổn hển nói:
– Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại, mẹ bình tĩnh lại đi. Đây là chị mà mẹ? Mẹ bình tĩnh!
Mẹ lúc này có lẽ cũng không còn sức chửi nữa chỉ ôm lấy ngực mà thở. Liên Anh nhìn tôi khẽ giục:
– Chị! Chị đi ra xe đi, em đưa chị về đã. Từ lúc thằng Tú mất mẹ bị sốc quá thành ra như vậy. Giờ mẹ không được bình tĩnh, chị đi ra xe trước đi đã.
Mặc dù tôi còn muốn thắp cho em trai tôi một nén hương, mặc dù còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng giờ mẹ tôi đã như thế này tôi không còn cách nào khác chỉ đành ra xe của Liên Anh. Liên Anh kéo mẹ tôi vào nhà, cũng không nghe rõ nó nói gì chỉ thấy cuối cùng mẹ tôi cũng ngồi xuống cạnh bố tôi rồi lau nước mắt. Liên Anh nói xong cũng đi về phía xe, mở cửa xe đi lên rồi nói với tôi:
– Giờ chị ở đâu, em đưa chị về?
Tôi vốn đang định nói ra chung cư mình đang ở nhưng sực nhớ Dương đang ở đó, chuyện tôi ở cùng anh tôi tạm thời không muốn Liên Anh biết, nhất là bởi nó là em gái ruột của chị Như – kẻ mà tôi nghi đứng sau mọi chuyện nên chỉ bảo nó đưa tôi về nhà cái Phương. Lúc này mới nhận ra cái Liên Anh hơi gầy đi, hai hốc mắt cũng thâm lại như thể suốt mấy ngày nay nó không được ngủ đủ giấc. Nó đánh vô lăng, xe từ từ lăn bánh, khi ra đến đường nó mới thở dài nói tiếp:
– Chị bị mất tích, thằng Tú đi tìm chị nên mất… chị biết chứ?
Tôi nghe đến đây cũng thấy lòng mình rất đau không đáp nổi chỉ gật đầu. Liên Anh lại hỏi tôi:
– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với chị?
– Chị bị bán sang kia biên giới, chuyện dài lắm không thể kể một lúc là hết được.
– Chị đi lâu như vậy ở nhà ai cũng lo lắng, trở về cũng bất ngờ. Là ai đã hại chị chị biết không?
– Chị không biết.
– Chị có đoán ra được là ai không?
Nếu là người khác hỏi chắc chắn tôi sẽ nói tôi đoán là chị Như. Nhưng vì nó là em gái chị ta, dù cho tôi cũng coi nó như em gái nhưng tôi vẫn không thể nói những suy đoán trong lòng cho nó. Bởi nếu tôi là nó, đứng trước chị em nuôi và chị em ruột tôi cũng sẽ lựa chọn máu mủ ruột thịt. Thế nên tôi chỉ lắc đầu đáp lại:
– Chị chưa biết là ai. Thằng Tú mất như vậy, chị cũng không có tâm trí để suy nghĩ.
Khi tôi nói đến câu này cũng thấy vành mắt Liên Anh đỏ ửng lên, trong đáy mắt là một nỗi đau thương không thể giấu, rất lâu nó mới nói:
– Thằng Tú lúc nào cũng thương chị nhất, ngày chị mất tích dù bố mẹ đã ngăn cản, đã nói với nó có người đi tìm chị rồi, nó nên ở nhà chờ tin mà nó không nghe vẫn nhất quyết đi. Chẳng ngờ… thế nên lúc nghe tin nó mất mẹ rất sốc. Cả tháng nay mẹ luôn trong trạng tháng khủng hoảng như vậy, chị cũng đừng chấp mẹ.
– Chị không chấp, chị chỉ thấy đau lòng và buồn thôi. Thực sự chị rất thương thằng Tú, cứ nghĩ đến chuyện nó đi tìm chị rồi mất chị lại thấy đau không thở nổi. Nhưng… chị vẫn không hiểu sao mẹ lại căm ghét chị đến vậy nữa. Dù gì chị cũng là con ruột của bố mẹ, chị cũng đâu muốn thằng Tú bị thế đâu, chị cũng suýt chết chẳng còn đường trở về mà sao mẹ lại nguyền rủa chị như vậy? Như thể chị không phải mẹ đẻ ra vậy.
Vừa dứt lời chiếc xe cũng phanh kít một tiếng. Theo quán tính đầu tôi lao về phía trước, lúc ngẩng lên mới biết Liên Anh vừa suýt vượt đèn đỏ, cũng may nó kịp phanh lại, có lẽ vì sợ nên mặt nó cũng hơi tái đi một lúc mới quay sang tôi an ủi:
– Chị đừng nghĩ như vậy, bố mẹ nào cũng thương con cả. Nhưng chị cũng biết từ xưa tới nay bố mẹ luôn trọng nam khinh nữ, đối với thằng Tú bố mẹ yêu thương hơn rất nhiều. Cái chết của thằng Tú quá sức tưởng tượng với mẹ, còn chị vẫn trở về lành lặn có lẽ mẹ không biết trút nỗi đau vào đâu nên mới cư xử như vậy thôi. Chị về là tốt rồi, tốt quá rồi, hôm trước em cũng nghe tin tức tìm được chị nhưng liên lạc với chị không được, về nhà cũ thì cũng không thấy chị đâu. Thật may quá, chị trở về lành lặn thế này là ổn rồi, còn những chuyện khác chị cũng đừng nghĩ nhiều, trở về là tốt rồi.
Thật ra những lời cái Liên Anh nói không sai, giờ Tú mới mất, nhìn thấy mẹ tôi suy sụp như vậy tôi cũng không muốn trách móc. Ở quê tôi vẫn còn nhiều nhà có tư tưởng trọng nam khinh nữ như vậy, với bố mẹ tôi Tú là chỗ dựa duy nhất, là người được bố mẹ tôi nâng niu yêu chiều, nay vì đi tìm tôi em mất mẹ tôi sốc cũng không có gì bất ngờ.
Về đến nhà cái Phương, Liên Anh cho tôi xuống rồi cũng quay xe đi có việc. Cái Phương thấy tôi đến thì vội vã đi ra, hơn chục ngày không gặp thần sắc nó tốt hơn chút nhưng vẫn rất gầy. Nhìn thấy nó như vậy tôi cũng thấy vô cùng xót xa liền đưa cho nó ít thuốc bổ mà hôm trước tôi mua ở Hà Nội cho nó rồi nói:
– Mày cố gắng ăn uống tẩm bổ vào, thai được bao nhiêu tuần rồi?
– Tính đến giờ là được 10 tuần rồi, mấy hôm trước vừa đi làm xét nghiệm Nipt, hôm qua có kết quả.
– Kết quả thế nào? Ổn cả chứ?
– Em bé bình thường, là con trai mày ạ.
Cái Phương nói đến đây cũng nghẹn lại. Trai hay gái gì cũng được, tôi chỉ cần đứa bé khoẻ mạnh là được rồi. Tôi đưa tay cầm bàn tay gân guốc của nó thấy thương vô cùng. Chuyện hai đứa nó yêu nhau thế nào, vì sao có thai tôi không muốn hỏi, giờ quan trọng nhất là hai mẹ con nó phải khoẻ mạnh… và an toàn trước đã. Cái Phương lại nói:
– Xin lỗi vì đã giấu mày chuyện này, lúc ấy thấy So cần phẫu thuật nên tao không muốn nói ra…
– Xin lỗi gì chứ, chuyện này sao trách mày được mà xin lỗi.
– Mày về nhà chưa?
– Tao về rồi… nhưng chưa kịp thắp cho Tú nén hương mẹ tao đã đuổi đi.
– Ừ! Từ lúc Tú mất mẹ mày như hoá điên, hôm tao đưa Sam, So sang trước Tết mà bị mẹ mày đuổi từ ngoài cổng. Mẹ mày cứ luôn miệng đổ tại mày nên Tú mới mất, thế nên tao mới không muốn mày đưa Sam, So qua đấy chơi. Nghĩ cũng tài thật, bao năm qua bố mẹ mày đối xử với mày không ra gì đã đành, nay mày chết đi sống lại trở về mà còn trách móc như vậy. Đâu ai muốn Tú thành ra như thế đâu chứ?
– Thì cũng do thằng Tú đi tìm tao nên…
– Mày đừng nói bậy bạ. Tú là em trai mày, yêu thương mày nhất, mày bị thế Tú đi tìm cũng là điều dễ hiểu. Do Tú bạc phận thôi, đừng tự trách mình như thế.
– Ừ. Tao không trách mình chỉ là thấy nặng lòng. Mấy ngày chăm So trên viện chỉ muốn được về thắp hương cho Tú nén hương.
– Mẹ mày như thế còn lâu mày mới được về thắp hương cho Tú. Nếu giờ mày không bận thì tao với mày ra nghĩa trang thắp hương cho Tú không tao sợ mày lại nặng lòng không yên.
– Mày đang bầu bí thế này hạn chế đến những nơi như vậy. Ở nhà nghỉ đi tao tự đi được rồi.
Thế nhưng dù tôi nói cỡ nào cái Phương vẫn không nghe, nó nhất quyết ra nghĩa trang cùng tôi. Nói nó mãi không được nên tôi đành để nó đi cùng tôi. Khi ra đến nghĩa trang, nó dẫn tôi đến một ngôi mộ vừa mới đắp không lâu, cỏ còn chưa kịp mọc chỉ thấy một tấm bia có ảnh Tú trên ấy. Vừa nhìn thấy ảnh em tôi đã không kìm được mà khóc. Dẫu cho tôi đã dặn mình phải thật mạnh mẽ cớ sao đứng ở nơi này tôi không mạnh mẽ nổi. Nghĩ đến những lúc em trai ở cạnh mình từ nhỏ tới lớn, nghĩ tới những lúc em trai bất chấp đúng sai bảo vệ mình, nghĩ đến việc em trai luôn lo nghĩ cho mình vậy mà giờ em lại bỏ đi một cách đau đớn thế này tôi thật lòng không muốn chấp nhận sự thật rằng em tôi chết rồi! Trời cao đúng là mù thật rồi! Trong lòng tôi nỗi căm hận đám người bán tôi đi càng lúc càng lớn. Nếu không phải tôi bị bán đi, nếu Tú không đi tìm tôi em sẽ không chết oan uổng như vậy.
Thắp hương cho em xong tôi và cái Phương cũng đi ra ngoài, bầu trời trong xanh nhưng lòng tôi lại u ám một màu đen thăm thẳm. Lúc ra đến cổng nghĩa trang tôi cũng khẽ ngẩng đầu lên hít một hơi như hạ một quyết tâm. Tôi sẽ không bao giờ có lòng từ bi nào nữa, tôi không còn chút lòng thương nào nữa với bất cứ ai đã gây ra chuyện này, vì số mệnh không thương xót tôi, không thương xót em trai tôi, tôi cớ gì phải thương xót người khác? Chuyện này tôi chắc chắn sẽ không để yên như vậy, bản thân tôi thân cô thế cô, không tự mình điều tra được thì chẳng phải còn có Dương sao? Gia đình anh gia thế tiếng tăm cỡ nào, bản thân anh có mối quan hệ rộng lớn ra sao chẳng lẽ tôi không biết? Tôi cớ sao phải đẩy anh ra xa? Tôi cớ sao phải dối lòng mình? Tôi cớ sao phải vì anh có vợ sắp cưới mà trốn tránh? Tôi cớ sao không dựa vào anh để tìm ra kẻ đứng sau? Vợ sắp cưới thì sao chứ, biết đâu chị ta thực sự là kẻ đứng sau? Tôi không có liêm sỉ thì sao chứ? Ông trời không tha cho tôi, tha cho em trai tôi tại sao tôi lại phải vì người khác? Giây phút này tôi thật sự không còn muốn quan tâm đến thứ gọi là liêm sỉ, tự trọng hay đạo đức, chỉ cần Dương giúp tôi điều tra, có đánh đổi thế nào tôi cũng chấp nhận. Cái Phương đứng bên cạnh, nước mắt cũng lã chã rơi từ bao giờ, vừa khóc nó vừa nói:
– Cảnh sát xác định Tú mất rồi, nhưng thật ra đến bây giờ vẫn chưa tìm…
Cái Phương vừa mới nói đến đó, còn chưa kịp hết câu tôi đã nghe thấy tiếng Liên Anh cất lên:
– Ông bà xuống thắp hương cho em trai nuôi con là được rồi, còn ra tận nghĩa trang này con sợ ông bà mệt ra. Lát ông bà phải sang Hoàng Dương ký hợp đồng con sợ không kịp mất.
Lúc này tôi cũng quay lại chợt thấy Liên Anh cùng một cặp vợ chồng chừng sáu bảy mươi tuổi đang đi vào. Vừa nhìn thôi tôi cũng đoán ra được đó là ông bà nội ruột của Liên Anh – chủ tập đoàn thép Vạn Thịnh, tuy đã lớn tuổi nhưng cả hai còn rất khoẻ mạnh, phong độ và vô cùng đẹp lão. Tiếng ông nội của Liên Anh cũng đáp lại:
– Nhà người ta nuôi con từ khi con còn nhỏ, ơn nghĩa này kể sao cho thấu, lúc em trai nuôi con mất ông bà đã không xuống được là không phải phép rồi…
Khi nói đến đây tôi thấy cả ba người họ cũng nhìn thấy tôi và cái Phương. Trong thoáng chốc tôi thấy ông nội Liên Anh cũng dừng bước chân lại. Liên Anh thì kinh ngạc nhìn tôi chỉ nói được duy nhất một chữ “Chị”. Lúc này tôi cũng thấy hai hàng lông mày của ông nội Liên Anh hơi chau lại, ánh mắt nhìn tôi không chút thiện cảm nào quay sang hỏi Liên Anh:
– Cô ta là Trân – chị gái nuôi của con đúng không?
– Dạ… vâng ạ.
Lúc này cả ông bà nội của Liên Anh đều nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt rõ ràng tràn ngập sự coi thường và khinh bỉ. Từ lúc Liên Anh nhận ông bà đến giờ đây là lần đầu tiên tôi gặp họ. Thế nhưng họ lại biết tôi, còn dùng cái nhìn coi thường và khinh bỉ kia để nhìn tôi thì có lẽ họ đã biết chuyện tay ba giữa tôi – Dương – và chị Như. Tôi thấy vậy cũng khẽ kéo cái Phương lại cúi xuống chào rồi định rời đi. Thế nhưng còn chưa kịp đi ông nội Liên Anh đã cười nhạt:
– Loại con gái vô giáo dục.
Khi nghe đến câu này tôi bất giác sững lại, cả mặt cũng nóng lên, bà nội Liên Anh ở cạnh cũng nói, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để tôi nghe được:
– Phải rồi! Chỉ có loại vô giáo dục mới đi tranh chồng đoạt vợ của người khác, chỉ loại vô giáo dục mới đi làm kẻ thứ ba.
Liên Anh đứng ở giữa có lẽ cũng khó xử nên cười gượng gạo nói:
– Ông bà đi vào thắp hương sớm còn qua TNT đón chị Như về Hoàng Dương ký hợp đồng nữa.
Ông bà nội của Liên Anh thấy vậy cũng đi vào trong. Lúc đi qua tôi vẫn dùng ánh mắt đầy khinh miệt nhìn tôi. Tôi cố nuốt nước bọt, ngẩng cao đầu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng xen lẫn cả hổ thẹn. Phía bên trong tiếng ông nội Liên Anh lại cất lên:
– Loại người này tốt nhất con không nên giao cô ta làm những việc trái đạo đức với chị gái ruột con con cũng không nên thân thiết quá làm gì. Có là chị gái nuôi của con đi chăng nữa con cũng nên tránh xa một chút. Bố mẹ nuôi con tốt, mang ơn với con chứ cô ta chẳng có ân huệ nào với con. Cũng không hiểu bố mẹ nuôi con tốt như vậy sao sinh ta được loại người vô giáo dục như cô ta. Bảo sao bố mẹ con muốn từ mặt cô ta cũng đúng, con cũng nên từ loại người này đi.
Từng lời nói như những mũi kim đâm thẳng vào tim tôi. Bị người ta nói cho thế này không nhục nhã, không xấu hổ thì quả là mặt dày. Thế nhưng dù xấu hổ hay nhục nhã tôi cũng biết mình sẽ không thể dừng lại được nữa. Vả lại mắng chửi tôi như vậy nhưng biết đâu cô cháu gái yêu quý của hai người họ so với tôi còn khốn nạn hơn nhiều.
Khi tôi và cái Phương về đến nhà trời cũng chuyển sang chiều. Tôi ở lại chơi với nó thêm một lúc rồi mới về. Về đến chung cư thấy Sam, So vẫn đang ngủ trưa chưa dậy, nhà cửa cũng được Dương dọn dẹp sạch sẽ. Anh đang ngồi trong phòng làm việc, tiếng gõ máy tính lạch cạch phát ra. Tôi đứng một lúc rất lâu ngoài cửa sau cùng mới mở cửa bước vào. Nhìn thấy tôi, Dương cũng dừng tay đang gõ bàn phím hỏi:
– Em về rồi sao? Em ăn gì chưa?
– Tôi ăn rồi.
Nói đến đây, tôi cũng hít một hơi thật dài rồi nói tiếp:
– Dương! Tôi có chuyện này… muốn trao đổi với anh được không?
Thấy tôi như vậy Dương cũng gập máy tính lại đứng lên rồi hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Anh có thể giúp tôi bảo vệ mẹ con cái Phương, và giúp tôi điều tra vụ tôi bị bán sang bên kia biên giới được không?
– Chuyện điều tra kia anh vẫn đang cho người điều tra nhưng chưa có kết quả gì cả.
– Anh có thể cố gắng giúp tôi điều tra nhanh hơn được không? Có thể toàn tâm toàn lực giúp tôi điều tra chuyện này được chứ? Tập đoàn Hoàng Dương lớn mạnh như vậy, nếu anh dùng nó để điều tra chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Sau đó chỉ cần có kết quả, anh để tôi tự mình xử lý, dù kẻ đứng sau có là ai, có là chị Như hay bất cứ ai tôi cũng muốn tự mình giải quyết, được không?
Nghe tôi hỏi đến đây Dương bỗng im lặng nhìn tôi mấy giây. Tôi biết việc mình yêu cầu Dương toàn tâm, toàn lực còn dùng cả mối quan hệ của Hoàng Dương điều tra giúp tôi hơi quá đáng, việc tôi đòi tự mình xử lý dù đó là vợ sắp cưới của anh cũng quá đáng. Thế nhưng lúc này tôi không muốn nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn ngay lập tức tìm ra kẻ đứng sau hại tôi ra nông nỗi này. Thằng Tú đã chết oan ức như vậy, tôi không còn muốn dây dưa lằng nhằng thêm, tôi chỉ muốn kẻ ác phải đền tội dù có là ai đi chăng nữa. Tôi lại nói:
– Chỉ cần anh giúp tôi chuyện này, anh muốn ra bất cứ điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý trừ việc tranh giành quyền nuôi Sam, So với tôi.
Dương nhìn tôi đáp:
– Chuyện này anh sẽ giúp em. Anh cũng không có điều kiện gì quá đáng, chỉ cần em ly hôn Việt và để anh ở đây chăm sóc ba mẹ con em là được.
– Chỉ vậy thôi sao?
– Chỉ vậy thôi.
– Anh không cần gì nữa à?
– Anh không, anh chỉ cần em để anh được ở bên em, đừng bài xích anh, đừng từ bỏ anh, đừng trốn tránh anh, đừng cấm cản anh yêu em vậy là đủ rồi!
Khi nghe Dương nói tôi cũng thấy lòng mình như chùng xuống. Anh sẵn lòng bao dung cho sự cố chấp của tôi, sẵn lòng bỏ mặc mọi thứ, xông pha vào hiểm nguy để đi tìm tôi, cũng sẵn lòng lấy tất cả những gì mình có để giúp tôi. Tại sao câu chuyện hồi xưa lại như một cơn ác mộng? Tại sao tôi lại không được phép yêu người mà tôi yêu? Trước kia vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi cho rằng, có chết tôi và anh cũng không thể quay lại được. Lòng tự trọng không cho phép tôi quay lại với anh nhưng giờ đây giờ đây, trải qua bao biến cố tôi lại thấy, hà tất phải như thế? Yêu là yêu, mình đã không thể thay đổi được sự thật rằng vẫn còn yêu anh thì cớ gì phải chối, cớ gì phải nói những lời dối lòng, cớ gì phải đẩy anh cho người khác, người mà tôi vốn dĩ đã chẳng còn chút thiện cảm nào? Dù tôi không dám chắc chắn 100% chị Như là kẻ đứng sau, nhưng giờ chị ta có là kẻ đứng sau hay không tôi cũng không muốn phải đắn đo nhiều. Ông trời không nghĩ cho tôi, không nghĩ cho em trai tôi tại sao tôi lại phải nghĩ cho người khác? Tôi nhìn anh rất lâu cuối cùng không kìm nói một câu thật lòng:
– Nếu vậy thì như trước anh nói, anh không cưới chị Như nữa được không? Cho tôi thêm ít thời gian, đợi sau này giải quyết xong mọi chuyện… tôi và anh sẽ quay lại được không?
Dương nhìn tôi, có lẽ anh cũng không ngờ tôi lại thốt ra được mấy lời như thế. Ánh mắt anh đen thẫm, tĩnh lặng như nước nhưng trong đáy mắt là một sự thâm tình và cả một sự đau lòng không thể giấu. Anh nói:
– Không cần đợi sau này, anh vẫn luôn ở đây chờ em mở lòng.
– Còn chuyện kết hôn?
– Anh không cưới Như nữa, anh huỷ….
Khi Dương nói đến câu này điện thoại của tôi bất chợt rung lên. Vừa mở máy ra cũng thấy số của điều dưỡng chăm sóc Việt gọi tới. Từ lúc tôi trở về việc của Việt tôi không muốn làm phiền Dương nữa nên đã bảo chị ấy có gì liên lạc với tôi. Vừa nhấn nút nghe tôi đã thấy đầu dây bên kia hớt hơ hớt hải:
– Cô Trân! Cô đến viện ngay đi… xảy ra chuyện không hay rồi.
Còn chưa kịp nói gì tôi đã nghe một tiếng choang, ngay sau đó máy cũng bị tắt. Bỗng dưng điều dưỡng gọi rồi nói mấy lời như vậy tôi bất giác cảm thấy vô cùng hoang mang, sợ hãi vội vã ngước lên nhìn Dương nói:
– Dương! Tôi phải đến viện một chuyến, hình như Việt xảy ra chuyện rồi.
– Để anh đưa em đi.
– Còn Sam, So… anh ở nhà với hai đứa.
– Cô Tâm sắp sang đến nơi rồi, anh có nói với cô ấy và Phương về việc thuê cô ấy về đây chăm sóc Sam, So vì anh sắp phải đi làm lại, em cũng bận nhiều việc, mà cô ấy ở nhà cũng về hưu rồi không làm gì cả. Anh còn ít tài liệu cần dịch nên phải nhờ đến em nên anh bảo cô ấy chiều nay sang. Ban nãy cô ấy gọi điện bảo cô ấy sẽ sang sớm…
Dương nói đến đây bên ngoài cũng có tiếng chuông cửa. Ra mở cửa tôi cũng thấy bà Tâm tay xách nách mang một đống hoa quả sạch nhà trồng cho Sam, So. Thấy bà Tâm đến Dương cũng dặn bà nấu cơm chiều rồi nhất quyết chở tôi sang viện. Dù gì tôi cũng không thích Dương và Việt gặp nhau nên đến sảnh bệnh viện tôi bảo anh cứ về trước đi mình tôi lên là được. Khi lên đến gần phòng Việt nằm tôi thấy điều dưỡng đã chờ mình sẵn ở đó. Thấy chị ta tôi vội vã hỏi:
– Việt xảy ra chuyện gì sao? Anh ta bị sao hả chị?
Chị điều dường hai tay nắm nắm điện thoại, gương mặt vẫn tái nhợt nói:
– Anh ta tự dưng đang yên đang lành thì lên cơn lên cớ đập phá đồ đạc trong viện chứ không bị sao cả. Vì anh ta được đưa ra phòng thường rồi nên tôi không túc trực bên cạnh 24/24 nữa, ban nãy không biết có ai đến thăm anh ta, chẳng biết nói gì mà tự dưng anh ta nổi khùng lên, giờ mấy cái máy móc trong phòng bị anh ta đập vỡ cả rồi, chắc phải đền đấy.
Ban đầu còn tưởng Việt xảy ra chuyện gì, nay nghe điều dưỡng nói vậy thì hỏi lại:
– Ai đến thăm anh ta?
– Tôi cũng không rõ, chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp, sang trọng từ phòng anh ta ra thì anh ta nổi khùng nổi điên như vậy. Thấy cái Linh khoa tiêu hoá bảo cô ta hình như tên Như hay Nhung gì đó thì phải vì có lần cô ta từng đến đây chăm sóc chồng sắp cưới nên cái Linh nó ấn tượng.
Nghe đến đây tôi cũng khựng lại rồi vội vã cùng điều dưỡng đi vào phòng của Việt. Anh ta ngồi trên ghế, hai mắt long sòng sọc như thể đang phẫn nộ tột cùng. Vừa nhìn thấy tôi Việt cũng đứng bật dậy, tôi còn chưa kịp mở miệng đã thấy anh ta lao thẳng vào tôi, vung tay bạt cho tôi một cái. Cái tát của anh ta vừa đủ mạnh khiến đầu óc tôi choáng váng, tai cũng ù đi. Điều dưỡng thấy vậy thì hoảng hốt hét lên một tiếng, nhưng anh ta như phát điên chẳng những không dừng tay còn vung tay đấm giữa mặt tôi. Anh ta vừa đánh vừa chửi:
– Loại đàn bà mất nết, lăng loàn, hôm nay tôi phải đánh chết cô!
Danh sách chương