Bóng đêm như vô tận, tôi cố gắng vùng vẫy, cố gắng thoát ra thế nào cũng không sao thoát nổi. Trong bóng đêm ấy tôi bỗng mơ một giấc mơ, một giấc mơ chân thật như cuốn phim ký ức tua chậm đã rất lâu rồi.
Dưới ánh nắng chói chang của một ngày cuối hè, đó lần đầu tiên tôi gặp Duy. Khi ấy tôi là sinh viên năm nhất của trường đại học ngoại ngữ còn Duy là cán bộ đội cảnh sát Phòng cháy chữa cháy quận Cầu Giấy đến trường tôi tuyên truyền. Duy rất đẹp trai, dáng người cao trên một mét tám, đặc biệt anh có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt hai mí sâu nhưng lại vô cùng rạng rỡ, hai bên má anh còn có lúm đồng tiền càng khiến nụ cười của Duy trở nên cuốn hút hơn. Anh đứng ở giữa sân trường, tay cầm mic, mặc bộ áo cảnh phục xanh, trên vai là hai ngôi sao lấp lánh, phía biển tên có ghi mấy chữ Lưu Vũ Duy, nhìn anh thậm chí còn nổi bật hơn cả những cậu hotboy trong trường tôi. Đám sinh viên nữ trường tôi cuồng nhiệt đến mức hò hét inh ỏi. Thế nhưng chỉ vài câu chuyện hài nhỏ anh đã dẫn dắt chúng tôi vào buổi tuyên truyền lúc nào chẳng hay. Đến khi chuyển sang phần thực hành, giữa cả ngàn sinh viên không hiểu sao anh lại gọi tôi đứng lên. Một con sinh viên năm nhất, lại dưới quê lên, đến cầm cái bình chữa cháy còn lóng ngóng vụng về chứ đừng nói là thực hiện. Thế nhưng Duy không hề chê cười, rất nhẹ nhàng, rất từ tốn chỉ tôi từ cách xóc bình, rút hãm kẹp chì và chọn đầu hướng gió. Khoảng cách của tôi và anh rất gần nhau, gần đến nỗi từng đường nét trên gương mặt anh tôi cũng nhìn rất rõ. Trái tim thiếu nữ khi ấy bất chợt rung rinh, mặt cũng đỏ hồng cả lên, đến khi thực hiện xong đi xuống tôi vẫn cảm chưa hết bần thần.
Lần thứ hai tôi gặp anh cách đấy chỉ hai tháng trong một lần cùng các sinh viên tình nguyện lên Hà Giang giúp đỡ người dân bởi một trận lụt lịch sử. Lúc thấy tôi anh có chút bất ngờ, mà tôi thì không hiểu vì sao anh vẫn nhớ ra tôi. Cả đoạn đường trên xe lên Hà Giang tôi và anh được sắp xếp ngồi cạnh nhau. Có lẽ khi ấy trái tim đồng điệu, đều là những người trẻ đầy nhiệt huyết nên tôi và anh nhanh chóng bắt chuyện được với nhau. Những ngày trên Hà Giang thiếu thốn đủ thứ nhưng không có ai kêu than bất cứ lời nào. Mỗi buổi tối sau khi đi tình nguyện về chúng tôi cùng nhau ăn uống, cùng nhau nói chuyện, cùng kể cho nhau những ước mơ, hoài bão đang cháy bỏng. Và rồi mối tình đầu của tôi và anh cũng dần chớm nở.
Sau chuyến đi tình nguyện về tôi và Duy chính thức yêu nhau. Ở cạnh Duy tôi luôn cảm thấy có một năng lượng tích cực ngập tràn, thậm chí tôi và Duy gần chưa từng cãi vã nhau dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Vì làm trong môi trường đặc biệt nên không giống những cặp đôi khác ngày nào cũng gặp nhau. Tôi và anh tuy ở cùng một quận nhưng số lần gặp nhau trong tuần chỉ là một hai lần bởi anh luôn phải trực cháy. Có lẽ bởi vì thế nên mỗi lần gặp nhau anh đều rất chiều chuộng, rất nhường nhịn tôi.
Chỉ có duy nhất một điều Duy chưa từng kể về gia đình mình với tôi. Suốt cả một năm trời anh chưa từng kể, có chăng anh chỉ nói qua loa đại khái rằng gia đình anh bình thường như bao gia đình khác, đợi có thời gian thích hợp anh sẽ đưa tôi về sau. Khi ấy tôi cũng nghĩ gia đình anh rất bình thường thật bởi tôi thấy Duy rất giản dị, xe anh đi cũng chỉ là một chiếc xe số cũ. Giản dị là vậy nhưng Duy lại rất tâm lý, mỗi lần tôi thích gì anh đều ngay lập tức mua cho tôi. Nhớ nhất lần tôi bị mất dây chuyền kim cương, tuy không khóc lóc nhưng thấy tôi rầu rĩ anh ngay lập tức dành cả tháng lương mua cho tôi một chiếc dây chuyền vàng. Chiếc dây chuyền vàng ấy không đắt giá như dây chuyên kim cương kia nhưng bằng cả tháng lương của anh nên khiến tôi áy náy khôn nguôi. Sau này vì sợ anh dồn hết tiền mua đồ cho tôi dù thích gì tôi cũng không dám nói ra với anh nữa.
Tình yêu của tôi và Duy giống như bao cặp tình nhân khác, mỗi lần gặp nhau sẽ đi chơi, đi xem phim, đi dạo và thi thoảng có dẫn tôi qua đội anh chơi. Nhưng chuyện thân mật tôi và anh chưa từng đi quá giới hạn. Giới hạn của tôi và anh mới chỉ dừng lại ở việc nắm tay và những nụ hôn. Anh không bao giờ đòi hỏi một lần, còn nói với tôi muốn dành chuyện trọng đại cho đêm tân hôn. Khi anh nói đến câu ấy mặt tôi cũng đỏ ửng hỏi anh:
– Sau này anh sẽ lấy em sao? – Đương nhiên rồi. Anh sẽ lấy em, đợi em ra trường, đợi em đi làm anh sẽ lấy em. – anh bình thản đáp.
Tôi nghe xong chẳng những mặt mà cả người cũng nóng lên, vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy ngọt ngào hạnh phúc. Lúc ấy tôi ngây ngô cho rằng nhất định sau này chúng tôi sẽ lấy nhau, chỉ cần anh đợi tôi nhất định tôi sẽ lấy anh. Thế nhưng rồi cuối cùng anh lại thất hứa… anh không đợi tôi…
Tháng mười một của một năm sau khi chúng tôi yêu nhau. Một buổi sáng vẫn như thường lệ tôi đi lên lớp còn Duy ở đơn vị đi làm, tôi biết hôm nay anh trực nên không nhắn tin hay gọi điện làm phiền. Đến bốn giờ chiều tôi cùng cái Trang bạn cùng lớp đi xe máy từ trường về phòng trọ. Khi đi qua ngã tư quận Cầu Giấy chúng tôi chợt thấy phía bên kia đường rất đông xe chữa cháy, từ quán karaoke Trường Thịnh một cột lửa bốc lên nghi ngút, lửa cháy to đến nỗi khói dày đặc che lấp cả tầm nhìn. Thế nhưng vì phía sau còn rất nhiều xe phải đi làm nhiệm vụ nên tôi và cái Trang chỉ có thể về phòng trọ chứ không thể nán lại được. Về đến phòng trọ lòng tôi nóng như lửa đốt nên nhắn cho Duy một tin
“Ngã tư Cầu Giấy cháy quán karaoke, anh có phải đi chữa cháy không? Nếu phải đi bao giờ về nhắn tin cho em nhé!”
Nhắn xong tin ấy tôi gần như không làm được việc gì thấp tha thấp thỏm cầm máy chờ đợi. Thế nhưng một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi đến tận tối tôi vẫn không hề nhận được lại hồi âm của Duy. Trên mạng rất nhiều tin bài đưa về vụ cháy quán karaoke Trường Thịnh, nhưng tin tức không cụ thể chỉ biết đến tận tối mịt vẫn chưa thể khống chế được đám cháy. Số người mắc kẹt trong quán chưa rõ, thương vong thế nào chưa thể biết, lực lượng cảnh sát Phòng cháy chữa cháy vẫn đang ở hiện trường tiếp cận để đưa người bị nạn thoát ra ngoài.
Tôi sốt ruột đến mức tối cái Trang nấu cơm tôi không thể ăn nổi một miếng. Đến đêm vẫn không nhận được hồi âm của Duy, tôi không còn kiên nhẫn được nữa. Cuối cùng cái Trang đành chở tôi ra phía đối diện đường quán karaoke Trường Thịnh. Đêm rồi, xe cộ đi lại cũng vắng hoe, chỉ có số ít người dân ở khu vực này vẫn đang thức chờ tin, phía bên kia đường xe chữa cháy, xe cứu thương, xe cảnh sát vẫn đang miệt mài làm nhiệm vụ. Tôi ngồi lặng lẽ ở vỉa hè, biết chắc chắn Duy đang ở trong đó, chỉ có đi chữa cháy anh mới không hồi âm cho tôi như vậy. Không nhớ tôi đã ngồi đó bao lâu, sắc trời đen ngòm tối tăm không một vì sao nào. Rất lâu sau phía bên kia đường bỗng ồn ào hơn rất nhiều, xe cứu thương cũng hú lên ầm ầm. Cái Trang thấy vậy thì sốt ruột chạy sang bên kia đường. Thế nhưng khu vực làm nhiệm vụ không thể vào, nó chỉ có thể đứng bên ngoài nghe ngóng. Một lúc sau trở về nó run run nói với tôi:
– Vừa nghe loáng thoáng có hai người lính cứu hoả được đưa ra… hình như hi sinh rồi thì phải… không nhìn thấy anh Duy ở đâu, đông quá không nhìn được gì cả.
Tôi nghe đến đây, toàn thân cũng lạnh như băng, cố trấn an mình phải bình tĩnh nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác hoảng loạn. Vì không thể kiên nhẫn thêm nữa tôi quyết định băng sang đường xem có nhìn thấy anh không. Có điều mọi thứ khi ấy quá hỗn loạn, khu vực làm nhiệm vụ rất đông, tôi không được vào nên chỉ đứng ngoài để nhìn vào trong tìm Duy. Tôi tìm kiếm rất lâu, tìm mỏi mắt vẫn không thể thấy Duy đâu. Đến khi sắc trời dần sáng tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại của một cậu em nghĩa vụ trong đơn vị Duy. Ngay giây phút ấy tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành, vừa nhấn nút nghe đã thấy đầu dây bên kia giọng nói đầy nghẹn ngào:
– Chị Trân ơi, chị đến viện 198 nhé. Anh Duy đang ở đấy.
Cái Trang đưa tôi đến viện 198, trên cả đoạn đường đi tôi vẫn đinh ninh rằng Duy sẽ không sao đâu. Vào viện thôi mà, có lẽ anh bị thương thôi, cùng lắm anh ở phòng cấp cứu, cùng lắm anh bị bỏng hay gì gì đại loại thế nhưng nhất định anh sẽ không sao đâu, nhất định là thế. Khi đến bệnh viện 198 tôi thấy cậu em trong đơn vị Duy đang đứng chờ liền vội vã hỏi:
– Anh Duy đâu em?
Vì trời vẫn chưa sáng hẳn tôi không thể nhìn được sắc mặt cậu ấy, chỉ thấy giọng nói đầy đau xót:
– Chị, anh Duy được di chuyển sang nhà tang lễ rồi, chị đi cùng em.
Một câu nói như sét đánh ngang tai, tôi không tin nổi hỏi lại:
– Sao lại sang nhà tang lễ? Em nói gì vậy?
– Chị… đi theo em.
– Không, chị không đi. Tự dưng vào nhà tang lễ làm gì chứ, chị không đi.
– Anh Duy… hi sinh rồi chị ạ.
Câu nói cuối cùng khiến toàn thân tôi như tê liệt, cảm thấy như trời đất sụp đổ. Cơ thể tôi như thể rơi xuống hố băng, cảm giác lạnh lẽo như hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào. Tôi gần như không đứng vững nổi, tưởng như bị ai ném xuống một đáy vực rất sâu, đau đớn ngàn vạn, xót thương ngàn vạn. Tôi không thể biết mình đã sang nhà tang lễ thế nào, chỉ biết nhà tang lễ rất đông người. Những người mặc cảnh phục, những người mặc thường phục, những đoá hoa hồng trắng, hoa cúc trắng trải đầy cả lối đi. Có rất nhiều tiếng khóc nức nở cất lên, tiếng khóc đau thương như chầm chậm xé nát trái tim tôi ra làm trăm mảnh. Có tiếng nói cất lên đầy thê lương vang vang vọng vọng:
– Trung tá Trần Huy Anh – đội trưởng đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy quận Cầu Giấy, trung uý Lưu Vũ Duy – cán bộ đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy quận Cầu Giấy đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa, viết bao nhiêu đi chăng nữa, dùng bao nhiêu mỹ từ đi chăng nữa cũng chẳng thể nói hết được sự hy sinh cao cả, phẩm giá trong sáng của các đồng chí. Dẫu biết rằng con người có số, ai rồi cũng phải chết nhưng cái chết của các đồng chí đã nhường lại sự sống cho biết bao người khác: Có cái chết hóa thành bất tử, sống là cho, chết cũng là cho”.
Tai tôi như ù đi, khi vào đến hai cỗ quan tài tôi cũng như muốn gục ngã. Ngàn vạn lần không thể tin nổi người đàn ông tôi yêu đang nằm ở đây. Thế nhưng… thân thể này của anh thậm chí đã không còn nguyên vẹn, chỉ có sắc mặt bình yên như đang cười, dáng vẻ mãi mãi hiền dịu như thế. Cuối cùng tôi không sao kìm nổi nữa oà khóc như mưa. Anh bảo anh sẽ cưới tôi, đợi tôi ra trường anh sẽ cưới tôi… vậy mà anh lại thất hứa với tôi. Cả một đêm nay tôi đã không ngủ để đợi anh, vậy mà anh lại không hề đợi tôi, không cho tôi bất cứ một cơ hội nào gặp được anh dù chỉ là một giây ngắn ngủi. Tôi nghe thấy tiếng khóc của mình nức nở đau thương, khóc nhiều đến mức toàn thân cũng run lên, khản đặc tuyệt vọng như một con thú đang bị giam cầm cuối cùng cũng lịm đi.
Tôi không biết mình ngất bao lâu, đến khi cả cơ thể thấy rung lắc chuyển động mới mở mắt ra. Xung quanh không phải nhà tang lễ 198, cũng chẳng có ai bên cạnh chỉ thấy một màn đêm đen tối. Đầu tôi rất đau, cảm giác như có búa bổ liền đưa tay lên định xoa mới phát hiện hai tay tôi bị trói chặt. Lúc này tôi cũng mới định thần lại được, hoá ra chỉ là một cơn mơ, toàn bộ ký ức cũng ùa về. Là tôi đi đón Sam, sau đó bị hai lực đánh rất mạnh ở phía sau gáy cuối cùng thì ngất đi. Thế nhưng giờ tôi không thể biết tôi đang ở đâu, muốn mở miệng ra cũng thấy mồm bị dán đầy băng dính chỉ nghe được những tiếng ú ớ.
Trong phút chốc tôi bỗng hoảng hốt, cố căng mắt nhìn xem đây là nơi nào. Sau một hồi quan sát tôi cũng kịp nhận ra tôi đang nằm trong thùng sau của một chiếc xe. Xe vẫn đang đi, đoạn đường dường như đầy sỏi đá, xe xóc liên tục. Xe đi rất lâu, rất lâu, đi suốt cả một đêm dài không ngừng nghỉ cuối cùng cũng dừng lại. Khi cánh cửa xe mở ra đôi mắt tôi cũng chói loà, một thứ ánh sáng của đèn pin chiếu vào mắt, có tiếng người đàn ông cất lên:
– Đưa tạm vào đây đã.
Cả người tôi bị trói chặt, hai gã đàn ông lôi tôi ra khỏi xe, đoạn đường dưới đất rất nhiều sỏi đá, lá mục. Tôi không biết đây là nơi nào, cũng không biết hai người đàn ông này là ai. Tôi không biết vì sao tôi lại bị đánh ngất, cũng không biết tại sao lại bị đưa đến đây. Đầu óc tôi hỗn loạn như muốn vỡ tung ra, có cả trăm ngàn câu hỏi nhưng rốt cuộc lại không hề có câu trả lời nào.
Hai gã đàn ông đưa tôi vào một căn hầm tối tăm, ném tôi chẳng khác gì ném một con thú hoang vừa săn bắt được. Toàn thân tôi đau nhức, muốn gào lên kêu cứu nhưng âm thanh chỉ dừng lại ở cổ họng. Sau khi ném tôi xong hai gã đàn ông đứng ngay trước cửa hầm. Gã đàn ông có râu châm điếu thuốc rít một hơi rồi hỏi:
– Bây giờ xử lý thế nào? Ném xuống biển hay ném xuống vực? Làm sao để giết được con đàn bà này mà không liên luỵ đến chúng ta?
Tôi nghe đến đây cơ thể cũng run lập cập. Suốt hai mươi mấy năm sống trên cuộc đời, khổ hạnh nào cũng từng trải qua, nhục nhã nào cũng chịu đựng được, nhưng nghe đến chữ giết người tôi gần suy sụp đến tột cùng. Mới ban chiều thôi tôi còn là mẹ của hai đứa con thơ, là nhân viên của một công ty… vậy mà lúc này đây tôi lại giống như một con cá sắp lên thớt, sắp bị người ta chém giết ngay cả một cơ hội gặp con cũng không còn. Tưởng chừng như một cơn ác mộng kinh hoàng, tôi ngàn vạn lần không dám tưởng tượng ra một chuyện kinh khủng như vậy. Khi ấy Dương điện thoại hỏi tôi, anh hỏi tôi Sam, So có phải con anh không? Tôi còn chưa kịp trả lời cớ sao giờ đã ra nông nỗi này? Rốt cuộc là vì sao? Vì sao? Vì sao đây? Tôi ngước lên nhìn, những lời van vỉ cầu xin cho tôi một con đường sống không thoát ra nổi chỉ câm lặng trong cổ họng.
Lúc tôi tưởng như mình không còn bất cứ con đường sống nào nữa thì gã đàn ông mặt sẹo còn lại cất tiếng khàn khàn:
– Giết người đền mạng, tao ra tù vào tội nhiều quá rồi, nếu lần này chẳng may chuyện bị điều tra ra tao sợ cái án của tao thành cái án tử mất.
– Nhưng chúng ta đã nhận tiền của rồi, nếu để nó sống sót quay về được thì bằng công cốc à? Số tiền lớn như vậy cơ mà.
– Đồ ngu! Tao có bảo để nó sống quay về đâu, nhưng cũng không thể giết. Tiền của cô ta to thật nhưng cái mạng tao vẫn to hơn. Có nhiều tiền mà chết thì tiền để làm chó gì? Vả lại cô ta cũng có bảo giết đâu, cô ta chỉ bảo làm sao để nó không bao giờ có thể quay trở lại được thôi mà. Cô ta đã nói như vậy, lại tính toán rất kỹ càng, nếu như giết nó mà bị điều tra ra chỉ có tao với mày chịu tội, còn cô ta một chút cũng chẳng dính dáng gì cả. Thế nên để tao ngẫm đã.
Cô ta? Trong một giây tôi bỗng thấy mình không thể thở được. Qua đoạn nói chuyện của hai gã đàn ông… cuối cùng tôi cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó. Có người thuê hai gã này xử lý tôi, tìm cách không cho tôi quay trở về, biến mất vĩnh viễn, cô ta? Cô ta là ai?
Đầu tôi như quả bom muốn nổ tung ra, người căm hận tôi đến mức muốn giết tôi là ai? Rốt cuộc tôi đã gây thù chuốc oán với ai đến mức thấu xương thấu tuỷ mà có thể ra tay tàn ác đến mức này? Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Gã đàn ông mặt sẹo ngẫm một lúc rồi nói tiếp:
– Bây giờ nhận tiền của cô ta rồi, mà mày nghĩ xem người bỏ cả khoản tiền lớn như vậy để xử lý con đàn bà này khả năng gia thế phải kinh khủng lắm hoặc có thế lực máu mặt phía sau chống lưng, để con đàn bà này quay về thì không được, giết nó thì cũng không xong. Giờ tốt nhất là tao liên hệ với mấy thằng buôn người bên Trung, bán lại cho mấy thằng đó để chúng nó xử lý sao thì xử lý.
Càng nghe tôi càng cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Cô ta… có thể bỏ một số tiền lớn ra để thuê người xử lý tôi, không cho tôi có cơ hội quay lại, cô ta… có một gia thế kinh khủng, cô ta… căm hận tôi. Người duy nhất tôi gây thù chuốc oán, người duy nhất có thể nghĩ đến lúc này chỉ có một người: Lâm Kiều Như!
Tôi còn nhớ câu nói cuối cùng khi gặp tôi trong quán cafe chị ta đã nói:
– Tôi có rất nhiều cách để cô phải dừng lại, nhưng tôi luôn muốn cùng cách nhẹ nhàng nhất. Mong cô hiểu những lời tôi nói.
Tôi không thể tin nổi, mà không phải, là tôi không dám tin. Tôi không dám tin một người mang gương mặt xinh đẹp như vậy, thánh thiện như vậy, một người có những lời nói cử chỉ đáng ngưỡng mộ, một người có học thức lại chỉ vì tình yêu có thể tàn ác đến mức này. Tôi không muốn tin, nhưng giờ tôi không thể nghĩ ra được bất cứ ai nữa. Chị Hoa có căm ghét tôi thì chị ta cũng không bao giờ đủ bản lĩnh và tiền bạc để làm chuyện này. Trừ chị Hoa và chị Như… tôi làm gì còn ai để nghĩ đến nữa chứ? Thực sự chỉ vì tình yêu mà chị Như có thể ác đến táng tận lương tâm như thế sao? Chẳng lẽ đằng sau vẻ bề ngoài đẹp đẽ kia là tâm hồn của một con ác quỷ hay sao?
Hai gã đàn ông sau khi bàn bạc xong xuôi thì nhìn tôi một lượt sau đó gã mặt sẹo rít một hơi dài thuốc rồi nói với tôi
– Số mày hôm nay gặp được tao nên chưa tận số chứ gặp bọn khác là đời mày xong rồi. Nhìn mày cũng xinh đẹp, hiền lành rốt cuộc gây thù chuốc oán cỡ nào mà để người ta muốn dồn vào đường này? Hay mày cướp chồng cướp của nhà người ta?
Tôi muốn trả lời, muốn van xin nhưng không có bất cứ cơ hội nào cả. Hai gã đàn ông cũng dường như không muốn cho tôi nói nên lại lắc đầu thở dài:
– Ít ra cũng cho mày được một cơ hội sống. Thôi thì sau dù không thể quay lại Việt Nam nhưng có sống ở đâu thì sống đừng nên đụng hay tranh cướp những thứ không phải của mình làm gì. Tao thấy cô ta có vẻ oán hận mày lắm, chắc nỗi hận này rất sâu sắc đến nỗi cô ta mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
Càng nghe tôi càng cảm thấy rùng mình, sợ hãi. Có lẽ chị Như cũng lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa Sam, So, sợ rằng sự ràng buộc ấy khiến chị ta và Dương khó đến với nhau nên mới làm ra những chuyện thất đức này sao? Sống bao nhiêu năm trên đời có lẽ bản thân chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện tàn ác nên không dám tin rằng có những người coi mạng người như cỏ rác. Ban đầu tôi luôn nghĩ chị Như là loại người bản lĩnh, nếu như có muốn khiến tôi phải dừng lại chị cũng sẽ có cách cao thượng hơn chứ không hèn mọn thế này, mà hình như là tôi nhìn nhầm người, đánh giá sai người mất rồi. Tôi biết mình sai nhưng nếu đây là cách chị Như làm tôi không phục!
Hai gã đàn ông đứng trước cửa hầm rất lâu, như muốn ngẫm nghĩ thêm gì đó. Một lúc sau gã có râu cất tiếng nói:
– Nhìn con đàn bà này xinh đẹp thế này… hay là hai chúng ta chơi chán đi rồi hãy đem bán.
Tôi nghe đến đây bỗng cảm thấy bàng hoàng, sợ hãi. Nhưng thật may gã mặt sẹo lắc đầu đáp:
– Tốt nhất không nên đụng vào nó. Mày thích thì bỏ tiền ra mà đi chơi gái. Còn người mà cô ta phải dùng số tiền lớn để xử lý có lẽ cũng chẳng phải loại vừa đâu tốt nhất không đụng vào. Thôi đi, tao đi liên hệ xem thế nào đã.
Bàn bạc xong xuôi mấy gã đàn ông cũng đi ra ngoài. Tôi nằm trong hầm, bốn bề là bóng tối, nỗi nhớ con cuộn dâng lên. Giờ này không biết Sam, So thế nào rồi, không biết không thấy tôi hai đứa có khóc nhớ mẹ không. Mới chỉ nghĩ đến đây tôi tôi đã không kìm được nước mắt, nhớ đến quặn thắt ruột gan. Tôi nhớ con một thì có lẽ các con nhớ mẹ đến cả trăm ngàn lần. Thế giới nhỏ bé của Sam, So mấy năm nay quanh đi quẩn lại chỉ có tôi, chỉ cần nhớ đến gương mặt hai đứa tôi đã thấy mình không sao mà chịu nổi. Tôi muốn về với con, nhưng tôi phải làm thế nào đây? Lúc này tôi sực nhớ đến lời Dương hỏi tôi cuối cùng, anh hỏi tôi Sam, So có phải con anh không? Tôi không biết giờ Dương thế nào, cũng không biết vì sao anh biết, giờ tôi cũng không nghĩ nhiều được nữa nhưng nếu anh đã biết… chỉ hi vọng anh sẽ thay tôi chăm sóc con…
Tôi không biết mình đã nằm trong căn hầm tối tăm ấy bao lâu, mãi đến khi hai gã đàn ông quay lại mở cửa hầm tôi mới nhìn thấy chút ánh sáng. Lúc này không phải là hai mà đến năm gã đàn ông đi vào. Tôi mở mắt ra chưa kịp nhìn kĩ đã bị lôi ra rồi tống thẳng lên một chiếc xe khác, xe lại dập dềnh qua thêm mấy con đường xa xôi, sau cùng xe dừng lại ở một bến tàu heo hút. Dường như đã trôi qua thêm cả một ngày, trời lúc này cũng sẩm tối rồi. Xung quanh vắng lặng chỉ nghe được những tiếng dế kêu và tiếng sóng vỗ. Hai gã đàn ông xa lạ không phải là hai gã đầu tiên tôi gặp từ trên đầu xe nhảy xuống mở cửa phía sau rồi kéo tôi xuống. Ngay khi tôi vừa xuống xe cũng từ lăn bánh rồi đi khuất.
Tôi rất muốn gào lên kêu cứu nhưng băng dính dán chặt miệng mình nên có muốn cũng không thể kêu. Hai gã đàn ông đưa tôi lên một con thuyền gỗ nhỏ ấn tôi vào trong khoang, máy nổ từ từ phát ra, con thuyền cũng từ từ di chuyển. Trời đêm nay có ánh trăng vằng vặc chiếu xuống. Tôi nhìn theo dòng nước lặng lẽ trôi, khi con thuyền càng lúc càng xa bờ tôi cũng nhận thấy cơ hội quay lại của mình càng lúc càng xa vời, có lẽ vĩnh viễn tôi sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây nên tội ác chồng chất gì để kiếp này gánh chịu trăm ngàn tai ương như vậy?
Khi con thuyền nhỏ đi được nửa đường, một gã đàn ông mang cho tôi một bát cơm rồi tháo băng dính trên miệng tôi ra dùng chiếc thìa to ấn cơm vào. Mấy ngày không được ăn cơm, dù cho tâm trí tôi không muốn ăn nhưng bản năng sinh tồn lại nhắc tôi phải ăn. Nếu như không ăn tôi nhất định sẽ bỏ mạng vì đói. Dù cho cơ hội mong manh tôi vẫn phải tìm đường quay về, mà để quay về giờ tôi phải tiếp tục sống trước đã. Sau khi nhét cho tôi ít cơm mấy gã đàn ông lại ngay lập tức bịt miệng tôi lại không cho tôi nói dù chỉ một lời. Dù biết giữa đại dương mênh mông này này tôi có gào thét cũng chỉ tổ tốn hơn tốn sức chứ không giải quyết được vấn đề gì nhưng vẫn dán chặt miệng tôi lại.
Con thuyền vẫn tiếp tục di chuyển trên biển. Tôi không dám ngủ cố gắng mở to mắt để quan sát, tôi muốn nhìn thật kĩ đường đi chỉ hi vọng rằng mình có thể có một cơ hội quay trở lại, chỉ hi vọng rằng trên đường đi sẽ có cảnh sát hay công an chặn được để đưa tôi quay về, hoặc giả là tôi được cởi trói sẽ chạy trốn, sẽ được cứu giúp.
Thuyền đi bốn năm tiếng, gần sáng cũng mới cập bến. Trước khi lên thuyền gã đàn ông kia quan sát phía trên sau đó mới lôi tôi lên thùng sau một con xe tải khác. Tôi ngồi trong xe khẽ cúi xuống quan sát qua một lỗ hở, xe từ từ lăn bánh, đi thêm mấy đoạn đường thì cũng nhìn thấy vài biển hiệu tiếng Trung, tôi biết mình đã bị đưa qua biên giới rồi. Chỉ là tôi không biết đây cụ thể là nơi nào bởi xe đi quá nhanh lại thêm khe hở quá hẹp, cố gắng căng mắt để nhìn mấy chữ trên biển hiệu mà chỉ thấy chữ được chữ mất.
Tôi không biết con xe đã đi bao lâu, đi qua biết bao con đường nhựa rồi cuối cùng đi thẳng vào một con đường đất gập ghềnh. Mặc dù tốc độ đi khá nhanh nhưng tôi áng chừng phải hơn một tiếng đồng hồ xe cũng mới dừng lại. Hai gã đàn ông ban nãy cũng nhảy xuống mở cửa xe, cởi trói và cởi cả băng dán trên miệng tôi xuống.
Lúc này tôi cũng kịp nhìn thấy mình đang đứng trong một cái sân rất rộng lớn, có kha khá người đang ăn uống ở đó, bên trong đèn lồng đỏ treo đầy, còn có chữ hỉ hai bên cột nhà. Hình như chủ nhà đang tổ chức đám cưới, nhưng thật lạ kì bởi nếu là đám cưới thì đám cưới này rất nhỏ, chỉ giống như một bữa tiệc. Khi còn chưa hiểu sao mình lại được đưa vào đây thì phía trong nhà một người đàn ông độ sáu bảy mươi tuổi, mặc trang phục đám cưới của người Trung đi ra đứng nhìn tôi một lúc, vẻ mặt rất hài lòng sau đó đưa cho hai gã đàn ông đi cùng tôi một xấp tiền rồi nói:
– Được rồi, được rồi, tiền đây.
Với vốn tiếng Trung của mình tôi có thể nghe ra được người đàn ông này nói tiếng địa phương chứ không phải nói tiếng phổ thông. Lúc này tôi bất giác có một dự cảm chẳng lành, giống như cuộc đời mình sắp trải qua một cơn đại hồng thuỷ.
Ở phía trong nhà mấy người cũng đi ra rồi kéo tôi vào một cái buồng nhỏ để thay đồ. Vừa thay đồ cho tôi họ vừa nói chuyện với nhau, có lẽ nghĩ tôi chỉ là một cô gái Việt Nam không biết tiếng Trung nên họ không hề quan tâm mà nói chuyện rất tự nhiên.
Tôi căng tai lên nghe, và rồi cũng kịp hiểu ra… tôi bị mấy gã đàn ông bán đến đây để làm vợ lẽ cho một ông già sáu mươi tuổi. Trong phút chốc tôi bỗng hoảng loạn hệt như mình đang gặp cơn ác mộng muốn vùng vẫy chạy ra ngoài nhưng đám người đã giữ tôi lại.
Tôi gần như suy sụp hoàn toàn. Có ai có thể nghĩ ra được một kịch bản kinh khủng thế này? Có ai có thể nghĩ ra được bản thân có ngày lại gặp một cơn ác mộng thế này. Tất cả mọi khổ đau, bất hạnh, nhục nhã tôi từng trải qua, trừ việc So bị bệnh thì tất cả mọi việc, kể cả việc bị Việt đánh, kể cả việc bị Dương sỉ nhục, kể cả việc chị Hoa đến công ty làm loạn tôi đều có thể cắn răng mà chịu, nhưng cơn mơ này kinh khủng quá, tôi không sao chịu nổi. Hoá ra trên đời này thực sự có những người có thể bất chấp tất cả chỉ để tình yêu, hoá ra… tôi đã đụng nhầm người mất rồi đúng không? Đây có khác gì địa ngục, có khác gì sống không bằng chết không?
Sau khi thay bộ trang phục cô dâu tôi bị lôi xềnh xệch ra ngoài. Cả đám người xúm vào đẩy tôi quỳ lạy với lão già kia. Lão già nhìn tôi với ánh mắt d.âm d.ục khiến tôi kinh hãi và tởm lợm vô cùng. Phía ngoài sân mấy lão già khác tấm tắc ngưỡng mộ:
– Lão Chư lấy được con vợ lẽ xinh đẹp nhất làng. Đúng là gái Việt Nam đẹp thật.
– Lão Chư à, cho chúng tôi cách liên hệ với mấy thằng ban nãy để sau chúng tôi cũng kiếm được con vợ lẽ đẹp như lão.
Tôi thật sự cảm thấy buồn nôn vô cùng. Sau khi ép tôi làm lễ đám người đem tôi vào một căn nhà nhỏ, trong nhà nhỏ có một căn phòng, họ đẩy tôi vào rồi khoá lại. Bên ngoài kia đám người vẫn đang ăn uống nhưng cửa khoá nên tôi không thể có cách nào trốn ra được. Ban nãy tôi nhìn thấy trong căn nhà này phía ngoài có một cửa sổ nhỏ không hề có song chắn. Nhưng giờ tôi bị khoá trong này không thoát ra nổi nên chỉ có thể ngồi im trên giường.
Tôi ngồi trên chiếc giường đỏ thắm, vừa ngồi xuống đã nhớ Sam, So đến mức khóc tức tưởi, khóc thương con, nhớ con, khóc thương cho cả chính bản mình, và cả Dương… Tôi thật sự nhớ con vô cùng, nỗi nhớ thương không sao có thể kể xiết. Xa con một ngày đã nhớ biết bao vậy mà tôi đã đi cả mấy ngày rồi, còn bao tháng ngày nữa mới có thể gặp lại, hay vĩnh viễn cả đời này chẳng thể gặp lại nữa? Còn biết bao nhiêu thứ ở Việt Nam đang chờ tôi, còn bao điều dang dở nhưng tôi đã không thể thực hiện tiếp được nữa rồi.
Rất lâu sau bên ngoài chợt có tiếng cạch cửa, trời cũng bắt đầu sẩm tối, tôi nhìn qua khe hẹp cũng thấy người ta hình như về cả rồi chỉ còn vài người trong nhà đang dọn mâm.
Tôi ngồi lặng lẽ nhìn, đến khi lão già kia vào mở cửa ra tôi cũng ngước mắt lên nhìn. Lão ta uống rất nhiều rượu, mùi rượu nồng nặc phả ra. Vừa vào đến bên trong đã lao vào tôi như con hổ đói mồi. Đôi môi nhăn nheo dí thẳng vào cơ thể tôi. Cả người người tôi run run vì kinh tởm liền đẩy lão ra. Thế nhưng càng đẩy lão càng phấn khích đè cả thân hình lên người tôi rồi túm lấy áo tôi như muốn xé toạc. Trong giây lát tôi như phát ngộ dùng hết sức lực đẩy lão ra rồi nhanh như chớp vớ lấy chiếc giày cao gót bên dưới điên cuồng đập vào hạ bộ lão. Lúc này tôi gần như không kiểm soát nổi bản thân mình, tôi thật sự cảm thấy vô cùng bẩn thỉu, nhơ nhớp. Lão già bị tôi đau liền ngã vật ra, tôi không thể nghĩ thêm được gì chỉ biết đập thêm năm bảy cái khiến lão không thể đứng được dậy nữa rồi vội vã chạy ra ngoài chốt cửa phòng lại. Bên trong lão già vẫn đang kêu gào lên. Lúc này tôi chỉ biết mình phải thoát khỏi nơi này nên tiện tay chốt luôn cửa nhà rồi vội vã đẩy cánh cửa sổ nhảy ra.
Sau cánh cửa sổ là một vườn hoa, tôi mặc kệ dẫm đạp qua từng lớp hoa chạy một mạch về phía trước. Khi ra đến đám rào nứa tôi bị mấy thanh nứa cứa vào chân nhưng dường như tôi đã không còn quan tâm mặc kệ vết thương cứ thế mà dẫm qua rồi chạy như bay về phía trước. Con đường tối tăm mịt mù chẳng có chút ánh sao, tôi cứ chạy, chạy khỏi được nơi địa ngục này đã. Tôi phải về, nhất định phải về với Sam, So… Đất dưới chân tôi lạnh buốt nhưng người lại ướt đẫm mồ hôi. Không biết tôi chạy bao lâu, khi chạy đến gần một cánh đồng lúa đang mùa gặt cũng thấy phía sau rất nhiều bước chân đang dồn dập, tiếng mấy người Trung Quốc ồn ào hét lớn:
– Tìm nó, bắt lấy nó…
Khi nghe đến mấy tiếng này tim tôi cũng như muốn ngừng đập, mấy người phía sau như đến rất gần, từng bước chân phía sau vừa dài vừa nhanh, sức lực của một cô gái như tôi dường như không đấu lại được có chạy cũng không thoát nổi. Cuối cùng tôi không nghĩ được gì nữa chui thẳng vào một bụi rơm rồi nằm yên xuống, đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tôi nhắm nghiền mắt, chỉ cầu xin ông trời cho tôi thoát khỏi kiếp nạn này, chỉ xin ông trời hãy tha cho tôi một lần!
Danh sách chương