Vòng vo một hồi thì ba mẹ tôi cũng ra về, họ đòi ở lại để xem kết quả nhưng tôi không chịu, tôi tự sắp xếp được cuộc đời của mình, lớn rồi, chưa làm gì báo hiếu, chỉ làm ba mẹ buồn lo..

Bệnh viện đông đúc, cũng may là khám dịch vụ cũng nhanh, đến chiều là xong xuôi, có kết quả, nhìn dòng chữ "hoàn toàn bình thường" mà tôi vui đến bật khóc, giọt nước mắt hạnh phúc trào ra khỏi hàng mi mệt mỏi, còn Tuấn, khỏi phải nói, anh ôm tôi, siết đến tôi sắp nghẹt mới chịu buông, giọng Tuấn lúc này đặc quánh:

- - Anh bình thường.. Bình thường đấy Hiền ơi..

Tuấn bế tôi lên, xoay mấy vòng, tôi phải la lên Tuấn mới chịu bỏ xuống.

Hai đứa vui hơn trúng độc đắc. Nhanh nhanh về nhà cho mẹ chồng tôi biết tin, đồng thời tôi cũng đã kịp gọi điện thông báo cho ba mẹ tôi biết, họ vui nhưng vẫn căn dặn nhiều lắm.

Đọc xong cái tờ giấy xét nghiệm, cơ mặt ba mẹ chồng tôi thoáng giãn ra mấy nhịp. Bà chửi:

__ Là sao đây, bệnh viện gì mà làm ăn tắc trách vậy, bảo thằng Tuấn vô sinh có biết đêm nào tôi cũng khóc không? Kiện bỏ mẹ chúng nó đi.

Ba chồng tôi an ủi bà:

- - thôi, mọi chuyện giờ đã được giải quyết, Hiền cho ba mẹ xin lỗi vì đã hiểu lầm con, còn thằng Tuấn, cũng xin lỗi vợ đi, hôm qua cả nhà mình ai cũng bậy với con Hiền hết, cuối tuần này đi nhà hàng ăn mừng sắp có thêm thành viên mới nhé.

Tuấn nắm tay tôi:

- - Anh xin lỗi, vợ tha lỗi cho anh nha.

Tôi cười nhẹ:.

- - Em hiểu mà, em không trách anh đâu.

- - chị Hiền giờ có thai thì đi đứng cẩn thận một chút đấy.

- - Con biết rồi mẹ..

Tuấn:

- Tụi con xin phép lên phòng trước.

Ba chồng gật đầu, không giấu được niềm vui trên khuôn mặt:

- - Ừ đưa vợ lên nghỉ đi..

Còn Tuấn hồ hởi, cười đến toét miệng..

- - ngồi xuống đây, xem nào, con yêu nghe ba noi không? Trong đấy vui không? Có bạn nào chơi cùng không? Nhanh nhanh ra chơi game với ba nhá. Nhá..

Tuấn áp miệng vào thành bụng tôi mà nói như một đứa con nít, nhưng rất đáng yêu.

- - hôm qua còn lớn giọng lắm mà? Tuấn gãi đầu:

- - Là anh hồ đồ, chưa gì đã làm bậy em tha lỗi cho anh nghe..hay muốn phạt anh sao cũng được.. Anh tình nguyện..

- - Hazz, để xem phạt anh thế nào đây.. Ừm.. Ừm.. Có rồi, phạt anh từ đây về sau dù có chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết, nếu như em cũng nóng nảy rồi bỏ đi thật thì sao?

Tuấn ngoan ngoãn, cúi đầu như chú mèo nhỏ:

- - Anh biết rồi.. Biết cái sai của mình rồi..

- - biết là tốt, mà khoan đã, cái lọ thuốc anh hay uống là thuốc gì vậy?

- - À, thuốc thường thôi, trị đau đầu ý mà.

- - Vậy sao anh lại giấu tận trong tủ?

Tuấn ấp úng:

- Anh.. Anh..

_ Anh không nói thì thôi, em không ép.

_ Hiền, thật ra.. Thật ra thuốc đấy là thuốc..

Cốc cốc..

- Anh Tuấn ơi, ra đây em bảo này.

Con Tú, đúng lúc hết sức.

- Gì đấy?

- thì anh mở cửa đi, em cho anh xem cái này hay lắm nè.

Tuấn mở cửa.

- Cái gì?

- nè, đưa cho chị Hiền.

- Cái lọ gì đây, sao mày không đưa mà bảo tao?

- Thôi, anh đưa đi, em ngại..

Tôi đi ra, hỏi nó:

- gì thế Tú?

Nó lí nhí:

- thuốc bổ, hôm qua em hơi quá đáng, giờ coi như bù cho chị, thuốc xịn đấy nhá, em mua của đứa bạn chuyên hàng xách tay cao cấp, chị yên tâm mà dùng ngày một viên vào buổi sáng. Thôi không phiền, em về phòng.

Cái gì đây tôi có nghe nhầm không? Đấy là những lời của con Tú bà thốt ra sao? Ôi mẹ ơi, nay nó uống nhầm thuốc à tốt thế không biết nhưng không sao, nó vậy cũng mừng, thêm một người bạn là bớt một kẻ thù mà.

Rồi bẵng đi một tuần, tôi và Tuấn vẫn đi làm bình thường, cho đến ngày Tuấn bị điều sang bộ phận khác, tôi thắc mắc thì Vinh bảo bên ấy đang thiếu người, nên chuyển Tuấn sang đó để hỗ trợ, khi nào ổn sẽ về lại đây như cũ, mà mấy chị làm lâu ở đây cho tôi biết làm gì có chuyện điều lại như cũ, đi là đi luôn.

Vợ chồng đang làm chung giờ tách ra cũng buồn. Nhưng ý trên đã vậy, sao mà dám ý kiến. Ngặt cái bộ phận khác, giờ giấc đi lại cũng khác, rồi chưa kể đến tính chất công việc, rồi tăng ca này nọ, lắm hôm tôi toàn đi nhờ bọn chị Mai để về trước vì Tuấn bận lắm.

Mà tôi thì bị nghén kinh khủng, ngửi mùi gì mà tanh là nôn ngay, không ăn uống được gì nên người xanh xao, sụt mấy kí. Tuấn bàn cho tôi nghỉ việc nhưng tôi không đồng ý, từ đây đến lúc sinh con bảy tám tháng nữa mà ở nhà với mẹ chồng tôi sợ mình trầm cảm mất.

__ chị đừng làm quá, làm như một mình mình mang thai, khi tôi sắp sinh thằng Tuấn còn phải chạy xe đi giao hàng cho người ta kìa, thức khuya dậy sớm chứ không sung sướng như chị bây giờ đâu mà còn ưỡn ẹo. Cơm dâng đến mồm còn chê, con tôi đi làm cực khổ giờ này chưa về kia kìa..

Tôi mệt mỏi không muốn đáp, nhắm mắt lại cho rồi. Bà nói chán chê một hồi rồi ngoe nguẩy ra ngoài, đóng cửa phòng cái "rầm" thật mạnh.

Hơn chín giờ, Tuấn vẫn chưa về, tôi có gọi thử thì anh bảo vẫn chưa xong việc.

Nằm lướt điện thoại một lúc thì con Tú nó qua, niềm nở:

- - Chị Hiền, chị thấy sao mà không xuống ăn cơm?

- - Chị thấy khó chịu trong người một chút.

- - cái này người ta nói là nói là nghén thai kì nè, chị ráng ăn chút gì đi.. Mà mai anh Hùng đến chơi, ra mắt luôn đấy.

Tôi mở to mắt, nhìn Tú bà không chớp, sao tự dưng nó lại thay đổi một cách chóng mặt vậy? Không còn kiếm chuyện với tôi như trước nữa..

- - chị sao vậy?

- - À à chị không sao?

- - Nhìn chị ngơ ngơ sao sao ấy, trưa mai anh Hùng đến, chị với anh Tuấn đừng đi đâu đấy.

- - Chị biết rồi.

- - vậy chị nghỉ ngơi đi, em về phòng.



Đến mười giờ rưỡi Tuấn về, anh đặt chiếc cặp lên bàn rồi hỏi tôi ngay:

- - Em sao rồi, có còn nôn nữa không? Hay là mai đi viện để khám thử xem sao, chứ không ăn mà còn nôn nữa sao chịu nổi.?

- - Mai bạn trai của Tú đến, nó bảo vợ chồng mình ở nhà chơi với nó. Mà ai có thai cũng nghén, chỉ ít hay nhiều thôi.. Anh vào tắm đi, em xuống hâm thức ăn.

- - Thôi, để đó đi, anh tự làm được..

Tuấn cười tươi vào phòng tắm, tôi cũng xuống bếp dọn cơm cho anh, rồi chiên thêm ít thịt ăn lót dạ. Lúc nãy có Ăn được chút gì đâu.

- - Đã bảo để anh làm cho mà.

- - có gì đâu, anh lấy bát đem lại bàn đi.. Mà việc nhiều lắm hả anh, cả tuần nay anh toàn về trễ?

Tuấn cầm đôi đũa gặp cho tôi lát thịt, trả lời:

- - việc bù đầu, sắp thở hết nổi, … HaZz. Mà thôi, em đừng lo, ăn đi, ăn cho con khỏe mẹ khỏe.

Ăn rồi hai đứa cũng lót tót đi ngủ, không biết ai bày mà Tuấn mua về cho tôi mấy bịch óc chó với hạt macca, rồi còn mở nhạc cho tôi nghe nữa chứ, anh bảo nghe nhạc cho con nó thông minh.

Sáng hôm sau tôi vẫn phải thức sớm để phụ mẹ với dì Thu chuẩn bị bữa sáng, mà thực ra tôi cũng không ngủ được, thật là đứa bé này rất khó chiều, ăn không được, ngủ cũng không ngon người cứ lâng lâng sao ý, không biết bao giờ mới hết cái giai đoạn này.

Tầm tám giờ sáng Hùng đến, tay cầm hộp quà to đùng, mẹ chồng tôi niềm nở ghê lắm, một câu con, hai câu con ngọt hơn cả chè.

Sau màn chào hỏi giới thiệu thì tôi biết nhà Hùng cũng giàu có, chuyên kinh doanh thức ăn nhanh, trên anh ta còn có một bà chị đã đi lấy chồng. Nhưng có vẻ anh ta với Tú đang trong quá trình tìm hiểu, nên Tú ra chừng đảm đang nhu mì lắm, nó nhận bữa sáng là do nó nấu, cả cơm nhà nó cũng hay làm, báo hại Tuấn xém sặc mấy lần vì độ nói dối của nó.

Mẹ chồng tôi quý Hùng ra mặt, sởi lởi hỏi đủ thứ, còn tâng bốc Tú bà giỏi dắn, vừa ngoan vừa hiền, ặc ặc, tôi nghe mà đau cả ruột.

Bữa ăn sáng tôi để ý Hùng lén nhìn tôi mấy lần, ánh mắt đấy không hề đơn thuần, anh ta còn dùng chân chạm chạm vào chân tôi nữa, khiến tôi giật bắn người,thu chân vội vã. Cũng may là Tú bà lo nói chuyện nên không thấy, nếu không lại thêm rắc rối.

Xem ra anh chàng này không tốt rồi. Khuôn mặt nhìn phong lưu đa tình lắm. Nói trắng ra là đểu đểu sao ấy.

Ở chơi đến trưa thì Hùng xin phép ra về vì còn việc cần xử lý, Tú bà hỏi ý kiến mọi người về cậu ta, ba chồng tôi thì bảo phải tìm hiểu thêm, chứ mới gặp một lần chưa đánh giá được, thế nhưng mẹ chồng tôi gạt đi, khen lấy khen để "chàng rể tương lai".

Nhớ đến hành động cậu ta lúc nãy, Tôi góp ý:

- - Ba nói đúng đấy Tú, từ từ xem cậu ta là người thế nào, không nên vội đâu em ạ.

Mẹ chồng liền nạt ngang lời tôi:

- - Từ từ để con khác nó hốt à? Vớ va vớ vẩn, việc của chị là lo cho bản thân mình kìa, chửa thôi mà, có bệnh hoạn gì đâu mà về nhà là chui tọt vào phòng trốn việc,không phụ giúp ai.

Tuấn:

- - Mẹ, Hiền bị nghén chứ có sung sướng gì đâu mà mẹ nói thế, mẹ không thấy vợ con bị tụt cân à?

- - Mày làm như một mình vợ mày biết chửa vậy, ngày xưa làm bục mặt đến sanh thì thôi, có biết nghĩ ngơi là gì đâu, chưa kể ăn uống kham khổ, bây giờ sướng quá hoá màu mè.. Chê õng chê ẹo, món này không ăn, món kia không ăn..tôi không hầu nổi đâu mấy cô cậu giờ đâu.

- - Cái bà này.. Bớt nói lại đi.. Ăn với nói không suy nghĩ gì cả, thời nào thì theo thời ấy, sao lại đi so sánh kiểu đấy được. Còn Hiền, nếu không kham nổi thì nghỉ việc đi con ạ, ở nhà mà tịnh dưỡng, hoặc là về quê chơi với ông bà thông gia, ở quê không khí trong lành, thích hợp với phụ nữ mang thai hơn thành phố.

Mẹ chồng tôi nghe nói tôi về quê liền nhảy dựng lên, phản bác:

- - ở nhà biết bao việc, rảnh rỗi đâu mà đi chơi, không làm ở công ty thì ra cửa hàng mà trông phụ, có chửa mà cứ nằm ì một chỗ thì đẻ đái kiểu gì? Đi đứng mạnh dạn lên chứ.

Bà lạ thật, mỗi lần mà nhắc đến về quê là bà đều bàn ra, chẳng cho tôi về, mà một năm tôi về được mấy lần đâu,.

- - Vẫn cố làm ba ạ, giờ tìm việc đúng chuyên ngành cũng không dễ, thêm con có thai nên không làm nhiều như mọi ngày, với lại được về sớm hơn một tiếng so với đồng nghiệp nên ba cứ yên tâm. Khi nào hết nổi con mới xin nghỉ không lương. Chứ bỏ việc thì tiếc lắm.

- - Ừ, liệu theo sức khoẻ mà tính.. Nhà mình cũng chẳng nghèo khổ gì, để con dâu vất vả, ba không muốn..



Hôm sau tôi với Tuấn vẫn đi làm như bình thường, rồi mạnh ai nấy về phòng mà làm việc. Đến bàn làm việc của mình, tôi bất ngờ với một bó hoa cúc họa mi to đùng nằm chễm chệ trên bàn, nghĩ là ai đó đặt nhầm tôi hỏi chị Mai:

- - ơ chị Mai, hoa của ai mà để trên bàn em vậy?

Chị Mai nhún vai:

- - chả biết, từ lúc bọn chị vào là đã thấy rồi. Mà có cả giấy nữa đấy, hình như là đúng tên em mà.

Chị nói tôi mới để ý, đặt chiếc túi xuống ghế liền cầm tờ giấy trong bó hoa ra xem "chúc em đầu tuần vui vẻ, yêu em".

Chị Mai trêu:

- - gớm, đừng nói là Tuấn nhá.. Làm bọn chị ganh tị đây này.

Tôi cười trừ, không thể là Tuấn, tôi chắc chắn, Tuấn không phải là người lãng mạn thế này đâu, chỉ có thể là.. Bất giác tôi đưa mắt nhìn về căn phòng phía trước, bắt gặp cái nhìn lại của Vinh, chả lẽ suy đoán của tôi là đúng, cậu ấy muốn làm gì đây.

Từ hôm công tác về cậu ấy đối với tôi hoàn toàn đúng nghĩa là sếp với cấp dưới, tôi cũng không muốn lằng nhằng nên hạn chế gặp gỡ cậu ấy, mà nói trắng ra là không gặp ngoài lúc công việc.. Tuấn coi vậy chứ cũng rất ghen.

Đến gần trưa, thì cậu ấy gọi mọi người lại để bàn về kế hoạch sắp tới của quý 2, như thường lệ, đầu mỗi quý thì trưởng phòng sẽ cùng nhân viên đi khảo sát các hạng mục, Vinh chỉ định tôi đi cùng.

_- Từ đây cô dời vào làm việc chung với tôi để tiện trao đổi.

- - Tôi sao?

Vinh gật đầu:

- - Tôi vừa xem qua hồ sơ được biết vốn tiếng Anh cô là tốt nhất, cô làm cùng sẽ đỡ phải thêm một thông dịch viên. Ok. Quyết định vậy nhé. Mọi người làm việc đi.

Tôi chau mày, chẳng phải Vinh cũng rất giỏi Tiếng Anh hay sao, sao lại nhất thiết là tôi chứ.

Tôi kệ nệ sắp xếp đồ đạc rồi chuyển vào trong cùng Vinh, mà công nhận dự án đợt này khá lớn, số liệu được tính bằng triệu đô, choáng cả mắt.

- - Uống cốc trà gừng đi, sẽ tốt cho cậu đấy.

Vinh đặt lên bàn tôi ly trà còn nóng hổi.

- - Cảm ơn cậu.

Vinh không nói mà đi lại làm việc tiếp tục, hình như cậu ấy có điều gì muốn nói, thấy có vẻ ngập ngừng rồi lại thôi.

Cả mấy tuần liền Vinh vẫn bình thường như thế, vẫn tập trung cho công việc, khi đi ra ngoài thì vẫn chừng mực, không làm gì đi quá giới hạn, nhưng sâu xa hơn, tôi thấy cậu ấy thi thoảng nhìn tôi một lúc lâu, khi tôi ngước lên thì cậu ấy lại quay đi.

Mà là lắm nha, từ đó đến giờ hôm nào tôi cũng nhận một bó hoa tương tự trên bàn với những lời chúc tốt đẹp, có khi là một phần ăn sáng nữa, mọi người bắt đầu xì xầm, to nhỏ, chuyện đến tai Tuấn, tối đó về anh hỏi, nhưng thật tình là tôi không biết ai gửi cả.

- - Em không biết, họ không để tên. Mỗi khi em vào là có sẵn sẵn rồi. Em đang bực bội đây này. Người ta không biết cứ đồn bậy bạ.

- - Quái lạ, anh mà biết thằng nào anh dằn nó ra bã, dám thả thính vợ anh. Đồ chết tiệt.. Mà ngày mai đến hẹn khám thai rồi phải không, anh lấy ô tô chở em đi.

- - Mai khám, dọn dẹp nhà cửa, ăn sáng rồi em với anh đi. Dì Thu về quê thăm con rồi, chắc hai ba ngày mới lên, nghe bảo con dì bị ốm.

- - Để con Tú nó làm, em sao mà làm được.

- - Tú mai nó về nhà cậu Hùng rồi, mới vừa qua mượn mỹ phẩm em kìa. Mà anh này, em thấy cậu Hùng đó không đáng tin lắm. Mà nói Tú nó đâu chịu nghe.

Tuấn cầm điện thoại lên chơi game liên quân gì đó, trả lời qua loa:

- - kệ nó đi, nó ngang như cua ấy, nói nó chẳng được đâu, thêm mẹ nữa.. Em cứ kệ, sướng khổ gì thì nó chịu, anh thấy mặt thằng đó là không ưa rồi, bữa anh góp ý bị mẹ chửi, khen thằng đó tận mây xanh, để coi được bao lâu..

Mẹ chồng tôi thì khỏi nói, mà suốt ngày so sánh tôi với bà ngày trước, bà cực khổ, chịu đựng ra sau, vâng vâng và vâng vâng, tôi nghe thì nghe nhưng chẳng để tâm, tôi quen rồi, nhưng lắm khi bà làm quá, tôi bực, tôi cũng trả lời lại khiến bà im tịt, mẹ chồng tôi chỉ được cái lý luận cùn,hay chửi mắng chứ khi mà nói lý lẽ một hồi là bà đuối ngay, chẳng qua bà là mẹ của Tuấn, là mẹ chồng tôi nên tôi không muốn nhà cửa lúc nào cũng có chuyện.. dù bà có ghét tôi cỡ nào thì bà cũng không thể phủ nhận tôi là dâu của bà được.. Mặc kệ vậy.

Mà điều tôi quan tâm là lâu rồi không thấy cá Linh xuất hiện, tự dưng nó biến mất không một dấu vết, cả con Tú cũng không biết nó đi đâu, lạ thật.

Hôm sau, tôi rửa bát sạch sẽ, rồi nấu ăn sáng xong xuôi định tắm để đi khám thì mẹ chồng bảo lau nhà rồi hẵng đi, tôi đáp lại:

- - về rồi con lau, sợ đi trễ quá đợi lâu mẹ ạ.

- -Ối giời, chị lau đi rồi đi, giờ phòng khám họ mở đến khuya, đến lúc nào mà chả được, tí nữa mấy người bạn của tôi sang chơi, để nhà cửa bẩn thế này người ta cười cho à, chị làm ơn, siêng lên một chút cho tôi nhờ chị Hiền ạ, lười chảy nhớt ra..

Bà bước vài bước còn ngoảnh lại:

- - À, nhớ lau bằng tay nhá, lau máy không sạch đâu, tý tôi kiểm tra đấy.

Nhà mấy tầng, lúc bình thường tôi còn không lau nổi huống gì giờ có thai, bà không thương tôi cũng phải thương cháu chứ, sao lại đày ải tôi như vậy.. Thôi bà không thương tôi thì tôi tự thương lấy mình, tôi vào trong lôi cái máy lau sàn nhà ra sử dụng, được tầm mười phút thì Tuấn đi xuống, thấy tôi lau nhà, anh hoảng hốt chạy xuống giật lấy:

- - Em làm gì vậy, sao lại lau nhà nguy hiểm lắm biết không? Lỡ ngã thì sao?

Tôi thở dài,đưa tay lấy lại nhưng Tuấn giữ chặt:

- - Đưa em lau nhanh để đi.

- - Mẹ lại bảo em làm à.. (kêu lớn) mẹ, mẹ ơi..

Bà từ phòng đi ra, tóc còn uốn hai lọn hai bên:

- - Cái gì mà gọi inh ỏi vậy?

- - Mẹ, sao mẹ lại bắt vợ con lau nhà, cô ấy đang có thai mà, chẳng phải hôm trước con đã nói là không được để Hiền làm gì có nước sao? Sàn nhà trơn trợt, nguy hiểm thế mà mẹ lại..

Bà nhìn tôi mà nói:

- - nhờ chị làm một chút chị cũng đi mách lẻo với nó nữa, thôi chị không làm thì để đó tôi làm, già rồi, tay chân nhức mỏi cũng không nhờ cậy con cái được... Nhìn dâu con người ta mà phát ham, nhìn nhà mình mà chán.. Chỉ tổ ăn rồi hại là giỏi.. Nhà cửa không làm, lương cũng chẳng bằng ai, nhiều lúc ra đường chẳng dám nhận chị là dâu luôn kìa.. Khổ thế là cùng..

Tôi thật là không chịu nổi sự so sánh của mẹ nữa,lên tiếng:

- - Mẹ thấy ai giỏi hơn thì nhận họ làm dâu đi, con không ý kiến đâu. Con mệt rồi..

Tôi bỏ lên phòng để thay đồ, phía dưới vẫn còn vang tiếng chửi rủa của mẹ chồng và tiếng cãi của Tuấn, cuộc sống của tôi bao giờ mới bình yên thực sự..

Chuẩn bị xong tôi với Tuấn lại đèo nhau đến phòng khám hôm trước để khám lại, bác sĩ nhìn màn hình đến đâu thì chau mày đến đấy, bà hỏi tôi:

- - cháu đã có bé nào chưa?

Tôi đáp:..

- - chưa ạ

- - vậy có tiền sử thai lưu hay từng hút thai, phá thai gì không?

Tôi lắc đầu, lòng ngờ ngợ, một cảm giác không tốt kéo đến:

- - cũng không ạ? Vợ chồng cháu hơn một năm rồi mới có bé.

Bác sĩ ra hiệu cho tôi xuống ghế ngồi nói chuyện, chờ y tá in giấy siêu âm ra.

- - Cháu bình tĩnh nhé, thai này không thể giữ được.

Tôi choáng váng:

- - Sao.. Sao..vậy..?

- - Thai mười tuần nhưng chưa có phôi lẫn tim thai, thai ngừng phát triển ít nhất mười ngày rồi, thời điểm này hút là tốt nhất.

Tôi như không tin vào tai mình, mọi thứ cơ hồ mụ mị, bé con của tôi, sao lại..

Tôi cuống quýt, nắm tay mà hỏi bác sĩ:

- - Bác sĩ, chắc là có nhầm lẫn gì rồi, con của cháu vẫn bình thường đúng không?

Nước mắt tôi đã giàn giụa trên khuôn mặt, miệng không ngừng cầu xin bác sĩ kiểm tra lại nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu đến đáng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện