Ngày hôm sau.

Trần Phong một đêm qua cũng không ngủ, sau khi trở về doanh trại thì một mực chăm chú tu luyện, Tỏa Long xích cùng Tế Thiên được hắn diễn luyện ngày càng thành thục, đã có thể vận dụng trong chiến đấu.

"Trần Phong, nguy rồi!"

Lạc Hoa Mân không biết từ đâu xông vào, sắc mặt cực độ khó xem, nói:

"Đồng Lâm Sơn chết rồi!"

Trần Phong đứng bật dậy, hỏi lại:

"Chết?"

"Không chỉ có hắn, ngay cả Ngao Kim Luân cũng không biết tung tích!"

Lúc này thiếu niên mới hồi tưởng lại câu nói lúc đêm của Huyễn Thanh Vân, trong lòng không khỏi nặng nề. Năm người bọn hắn kết thành đồng minh, thường sẽ đi lại rất gần nhau, để tránh cho việc bị Ngao Hoàng chia ra đánh bại từng người một. Mà nếu chia ra thì bọn hắn cũng sẽ đi thành nhóm hai người một, ví như Ngao Kim Luân cùng Đồng Lâm Sơn, dù địch không lại nhưng Ngao Hoàng muốn xử lí bọn hắn thì đó là chuyện không tưởng! Hắn liền lấy ra một mảnh ngọc bài, truyền Linh lực vào đó, chỉ thấy không thể kết nối với bất cứ ai, lập tức đứng dậy, nói:

"Hoa Mân, nói với Lạc Điền Không mau nhổ trại, cho toàn quân chạy đến trung tâm Thánh Long đài. Lần này chuyện ngoài tầm kiểm soát rồi!"

Cô nàng hiểu ý, lập tức chạy ngay đi. Một lúc toàn trại liền lên đường, hơn trăm vị Lạc Long tộc toàn lực chạy đến trung tâm của Thánh Long đài.

Trên đường thỉnh thoảng lại gặp mấy tổ đội cũng đang chạy đi, hai bên cố gắng giữ khoảng cách, tránh cho bị phe bên kia đánh lén.

Một lúc lâu sau bọn hắn có thể thấy một tòa tế đàn khổng lồ, diện tích dễ phải đến cả cây số vuông, xung quanh tản ra từng trận Long khí tinh thuần đến cực hạn, hóa thành một đám Long hình vươn nanh múa vuốt.

Ngày thứ nhất cùng thứ hai là để các thiếu niên Long tộc thu hoạch Long tinh, từ đó tiến đến nhận Long huyết tẩy lễ. Còn ngày thứ ba thì có đôi chút khác biệt, tất cả sẽ tập trung tại đây cùng nhau thi tài dưới sự chứng kiến của Thánh Long Tượng. Lúc đó sẽ hiện ra một tấm Long bảng xếp hạng vị trí của bọn hắn, từ đó ban thưởng Long huyết tẩy lễ. Đối với những kẻ không quá nổi bật thì đây là cơ hội ngàn vàng, bởi vì Long bảng xếp hạng không dựa theo thắng thua, mà dựa vào thực lực biểu hiện ra bên ngoài.

Bởi vậy mỗi người đều chọn đối thủ rất kĩ lưỡng, tránh cho việc gặp kẻ địch quá yếu khiến thực lực bản thân không thể hoàn toàn bộc phát, cũng như là gặp kẻ địch quá mạnh khiến bản thân bị đè đánh.

Toàn bộ thiếu niên Lạc Long tộc dừng lại, đáp vào một cây trụ đá khổng lồ. Nhìn lên cao treo một màn sáng, trên đó hiện ra tên tuổi của ba ngàn thiếu niên trẻ tuổi, chẳng qua trong số đó thì tên của hơn hai trăm người đã tối đen như mực, nói rõ bọn hắn đã sớm chết đi.

Trần Phong nhìn lên trên cao nhất, chỉ thấy nơi đó chễm chệ tên của Ngao Hoàng, tiếp đó là Ngao Kim Luân, tiếp nữa là Ly Tiểu Diêu, tiếp nữa là Đồng Lâm Sơn, chẳng qua tên hắn đã tối đen như mực.

"Không ngờ tên kia chết thật."

Trần Phong cau mày suy nghĩ, chiến lực của Đồng Lâm Sơn cực kì cao, một chiêu Long Nhãn Minh Kính chiếu kia cực kì khủng bố, kẻ có thể đánh bại hắn chỉ sợ đếm le que không có mấy, còn muốn giết hắn? Không có hai cao thủ top mười trở lên thì đừng hòng!

Hắn lại thấy ở nơi xa xa, Ngao Hoàng chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đạm bạc nhìn sang bên này, không khỏi rùng mình, lập tức tế ra Kim Long Luân, biểu lộ chiến ý.

Gã ta thấy vậy thì cười nhạt, đột nhiên vẫy tay, theo đó hai tên Ngao Bạch Lãng, Ngao Phú Thương cùng mười mấy tên khác tiến về phía Lạc Long tộc, cao giọng nói:

"Ngao Hoàng có lệnh, các ngươi giao Lạc Hoa Mân ra đây, chúng ta sẽ tha chết cho. Còn nếu vẫn tiếp tục phản kháng, giết bất luận tội."

Lạc Điền Không vung vẩy trường thương, cười phá lên:

"Ngươi nghĩ bọn ta sợ hay sao? Cút về chuồng nhà ngươi đi!"

"Ngươi!!!"

Ngao Phú Thương lộ ra vẻ giận dữ, đang định tiến lên thì Ngao Bạch Lãng đã chặn ngang lại, rồi nói:

"Mặc kệ chúng, nếu chúng không nghe thì làm theo lệnh ngài Ngao Hoàng."

Tên kia thở phì phì, nhưng rồi cũng đành nghe theo lệnh, lập tức xoay người rời đi.

"Mấy tên kia sẽ nhắm đến Lạc Long tộc chúng ta. Nhớ nhắc mọi người cẩn thận."

Lạc Điền Không ra lệnh, mà lúc này có không ít người trù trừ do dự, rốt cục có kẻ tiến lên, nói:

"Thủ lĩnh, sao chúng ta không giao..."

"Ngươi nói cái gì?"

Lạc Điền Không trừng mắt nhìn khiến gã lập tức im miệng không nói thêm, nhưng nhìn bộ dáng là biết trong lòng còn nhiều mâu thuẫn.

Lạc Quân Thường thấy vậy thì không khỏi lo lắng, truyền âm cho hắn:

"Điền Không, ngươi trấn áp được một người, nhưng không trấn áp được tất cả. Uy danh Ngao Hoàng quá lớn, không ai muốn là địch với hắn."

"Ta biết, nhưng cô ấy là đồng tộc của chúng ta, sao có thể dễ dàng đưa cho bọn chúng?"

Lạc Điền Không rung rung thân thương, khí huyết dần dần kéo lên, sẵn sàng chiến đấu.

Chỉ mất một lúc thì đám Ngao Thị có hành động. Bọn hắn lập tức cho Ngao Phú Thương xông lên, gọi đích danh Lạc Giao Bình để khiêu chiến.

"Lạc Giao Bình, ngươi đừng quan tâm! Tên kia là cao thủ trong top một trăm, thực lực cực mạnh, ngươi không phải là đối thủ!"

Lạc Giao Bình suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, nói:

"Ta phải chiến. Ta là một trong những người hộ vệ của Lạc Hoa Mân, nếu ta bỏ chiến thì những người khác sẽ bị dọa cho sợ hãi, như vậy chỉ càng có lợi cho bọn hắn."

Nói xong Lạc Giao Bình liền xách kiếm, nhảy ra khỏi cột trụ, rơi vào trong tòa tế đàn.

Ngao Phú Thương thấy vậy thì cười gằn, thoáng quét ánh mắt về phía Trần Phong, cười ha hả:

"Ta sẽ đánh chết ngươi!"

Nói rồi gã bùng nổ một thân Long Khí Long lực, hóa thành hình thái bán Nguyên Thủy. Lạc Giao Bình thấy vậy thì lập tức vận dụng Long bộ để né tránh.

Theo hai người chiến đấu thì bên trên Long bảng thứ hạng cũng dần thay đổi. Ngao Phú Thương thứ hạng dần dần nâng cao, từ ngoài top một trăm nay tiếng thẳng vào top một trăm, hơn nữa còn đang hướng đến thứ hạng cao hơn!

Mà cuộc chiến của bọn hắn cũng giống như ngòi nổ, theo đó vô số người cũng lao vào trong tế đàn, tìm kiếm đối thủ để chiến đấu. Cũng vì vậy mà thứ tự trên Long bảng thay đổi điên cuồng, có những kẻ đang ở vị trí hai ngàn nay nhảy thẳng vào nhóm trăm vị trí đầu, có kẻ vốn xếp trong top năm mươi nay lại rơi ra ngoài top hai trăm....

Có những kẻ từ lâu đã giấu tài, đến tận bây giờ mới thể hiện ra, chấn nhiếp quần hùng.

"Ngao thị Ngao Hải Lâu chiến bại! Thật không thể tin nổi!"

"Kiếm Long tộc Kiếm Điền Sinh không ngờ lại đánh bại được cao thủ trong top ba mươi!"

"Cuồng Sa Song Vân Nham cũng không vừa, không thẹn với cái danh đó!"

Cả đám người nhao nhao lên, mà lúc này, Ngao Kim Thanh từ phía xa xa đạp không mà tới, từ trên cao nhìn xuống mà nói với Trần Phong:

"Lạc Long tộc Lạc Phong, có dám chiến một trận với ta?"

"Ngươi không được."

Trần Phong lắc đầu, nói tiếp:

"Thực lực ngươi tạm ổn, tuy nhiên chưa đủ tư cách."

"Chưa đủ tư cách? Ha ha ha."

Gã cười phá lên, theo đó quanh thân hiện ra từng đạo Đao quang xoay tít, mà trên đỉnh đầu thì hiện ra một thanh Cốt đao, nhìn qua là biết đồng dạng đồng nguyên với Long Cốt Đại Minh đao của Ngao Kim Luân.

"Đổi lại tên Ngao Kim Luân thì còn được."

Đao quang rực sáng, tựa như nước lũ vọt về phía Trần Phong. Hắn không chút lo ngại, Kim Long Luân cũng đồng thời vận chuyển, xoẹt xoẹt xoẹt mấy tiếng liền cắt nát Đao quang.

Trần Phong vươn vai đứng dậy, hai bàn tay siết lại, thản nhiên nói:

"Niệm tình ta và ngươi không có thù oán, ta chỉ đánh ngươi trọng thương."

Nói rồi hắn bước ra khỏi cột trụ, tiến vào tế đàn. Cũng đúng lúc này Kim Long Luân của hắn bắn ra, một đường cắt về phía Ngao Kim Thanh, chỉ nghe xẹt xẹt mấy tiếng như kéo cắt giấy, nhìn lại thì thấy gã ta đã bị chém bay một cánh tay, máu tươi phun ra như mưa.

"Ngao Hoàng, ta khiêu chiến ngươi!"

Lời này vừa ra, tức thì khí thế Trần Phong tựa như núi lửa phun trào, thân thể hóa Long Lân, theo đó thứ hạng trên bảng cũng điên cuồng thay đổi. Vốn đang nằm ngoài hai ngàn nay trực tiếp nhảy vào top một trăm, rồi hóa thành một luồng sáng xông phá top mười, chễm trệ ở vị trí thứ hai!

"Không ngờ ngươi lại che dấu sâu như vậy. Thực lực không tệ lắm, có thể khiêu chiến ta."

Ngao Hoàng chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng dậy, cao giọng nói:

"Tuy nhiên, muốn khiêu chiến ta thì phải trả giá rất đắt. Ngươi thua trận thì sẽ phải làm nô bộc cho ta một trăm năm, dám hay không?"

Trần Phong không chút do dự đáp:

"Ta đồng ý. Nhưng nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta."

"Ồ, điều kiện của ngươi. Rất thú vị, nói cho ta nghe xem sao." Ngao Hoàng vuốt vuốt mấy sợi râu rồng, cười nói.

"Nếu ta thắng...."

Giọng nói Trần Phong càng ngày càng lớn, tựa như thiên lôi:

"Ngươi phải hủy hôn ước với Lạc Huyên! Còn có, không được truy sát Lạc Hoa Mân nữa."

Ngao Hoàng nghe vậy thì hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền cười lớn, đáp:

"Thú vị, thật thú vị. Được, được, ta đồng ý!"

Gã vừa thốt ra hai chữ đồng ý một đạo Kim Luân đã nghiền ép tới, đánh gã bay ra khỏi khu vực tế đàn!

Cùng lúc này hai con mắt Thánh Long tượng sáng rực lên, theo đó hóa thành một kết giới bao phủ lấy hai người bọn hắn.

"Trần Phong, cứ dùng toàn lực! Ta sẽ phong ấn nơi đây cho!"

Khoai bay ra khỏi cơ thể hắn, trong tay hiện ra một đám phù văn kỳ quái, theo đó một màn sáng mờ ảo che phủ toàn bộ không gian xung quanh, không ai có thể thấy được bên trong xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài Thánh Long đài, vô số con mắt nhìn chằm chặp về phía Trần Phong và Ngao Hoàng, tất cả đều lộ ra vẻ không tin nổi.

"Tên kia lại dám khiêu chiến Ngao Hoàng, thật sự là gan to bằng trời!"

"Nhưng sao hắn lại yêu cầu Ngao Hoàng hủy hôn ước với Ngao Chính thất? Có lẽ nào..."

Tất cả đồng thời đều hướng cặp mắt về phía Lạc Huyên, còn thiếu nữ lúc này cũng loạn như tơ vò, nhớ lại ngày hôm đó, thiếu niên đã hỏi nàng một câu:

"Nói thật với tôi, cô có muốn cưới hắn ta hay không?"

Ngày hôm đó, cô nàng không hề nghĩ rằng thiếu niên ấy lại có ngày chiến đấu vì mình.

"Trần Phong, cậu...."

Cô nàng siết chặt hai tay, trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh một thiếu niên Long tộc trẻ tuổi. Nghĩ đến đây thì lồng ngực cô như thắt lại. Bởi thiếu niên Long tộc ấy đã bị đánh cho tàn phế, Long châu bị hủy, trở thành kẻ sinh sống ở tầng dưới chót nhất của Đông Hải.

Hết chương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện