Phong rất hợp thời thổi thổi… Đoàn Thăng chưa bao giờ giống như thế này cùng một người trên đường mòn thong thả bước đi, cảm giác thật đúng là kỳ quái nói không nên lời.
Trữ Ngự Diệp một câu cũng đều chưa nói, cứ như vậy làm cho không khí càng thêm trầm mặc.
Thật đúng là khác thường. Đoàn Thăng nghĩ thầm.
” Cái kia…” Đoàn Thăng lần đầu tiên mở miệng tìm đề tài. Hắn cảm thấy còn tiếp tục không buồn hé răng mà tiêu sái như vậy, giống như sẽ không biết đi đến địa phương nào… Thật là kỳ quái, rõ ràng chính mình từ nhỏ vẫn thường đi đi về về trên con đường mòn trong hoa viên này, sao lần đầu tiên lại có cảm giác nó dài như thế? ” Cái gì?” Trữ Ngự Diệp vẫn là một khuôn mặt tươi cười, nhưng kỳ thật đáy lòng y đang rất khẩn trương…
Làm sao đây!? Y căn bản không dám mở miệng nói…
” Ân?” Đoàn Thăng nhất thời tìm không thấy đề tài. Từ trước đến nay, hắn là người không giỏi về nói chuyện phiếm, không giống như Trữ Ngự Diệp…” Ách… Ngươi không đi ra ngoài một chút, ngươi cũng khó có dịp nghỉ ngơi…?” Đoàn Thăng là thật cảm thấy không khí có chút xấu hổ.
Trữ Ngự Diệp mặt nhăn mày nhíu.” Đi ra ngoài? Ngươi hy vọng ta đi ra ngoài sao…?” Trữ Ngự Diệp thì thào tự nói.
Y rất hiểu nam nhân khi có tiền xuất môn sẽ làm việc gì. Không phải thượng tiệm rượu, chính là đi thanh lâu, bằng không chính là sòng bạc…
Hắn cảm thấy ta là người như thế sao?
Trữ Ngự Diệp lắc đầu.” Mấy thứ kia, ta không có hứng thú.” Ngữ khí có chút thất vọng. Y hiện tại chỉ thích một mình hắn, làm sao có thể đi tìm hoan ái chứ?
” Mấy thứ kia là cái gì?” Đoàn Thăng hỏi lại.
Hắn là thật sự không hiểu…
” Thanh lâu…” Trữ Ngự Diệp nóng bỏng nhìn hắn.” Ta nói ta không có hứng thú.”
Thanh lâu!? Đoàn Thăng ngạc nhiên.
” Ta không phải ý đó!” Đi ở bên cạnh Trữ Ngự Diệp, Đoàn Thăng đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập.
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
” Ngươi có biết truyền thuyết đêm thất tịch không?” Trữ Ngự Diệp kéo tay Đoàn Thăng, ở gác xép ngồi xuống.
Thật là ngoài ý muốn, Đoàn Thăng lại lắc đầu.
Trữ Ngự Diệp ngây cả người, không nghĩ tới Đoàn Thăng thông minh như thế, cũng có cái gì đó không biết. Hắn như vậy, Trữ Ngự diệp cảm thấy thật đáng yêu.
” Truyền thuyết về đêm thất tịch… chính là… từ trước, có một người tên là Ngưu Lang, yêu thương một tiên nữ tên là Chức Nữ.” Trữ Ngự Diệp dừng một chút, phát hiện Đoàn Thăng đang rất chăm chú lắng nghe.” Cho nên bọn họ liền mến nhau. Nhưng mà Chức Nữ là tiên nữ trên trời, cho nên nàng phải quay về trời… thế là nàng liền cùng Ngưu Lang vĩnh biệt, trở về thiên đình. Thế nhưng Ngưu Lang yêu nàng, yêu phi thường sâu đậm, nên Ngưu Lang một mực đuổi theo tìm kiếm người yêu.”
” Rồi sau đó?”
” Rồi sau đó, Ngưu Lang ở trên trời gặp khó khăn, hắn gặp phải một con sông ngân hà rất lớn, không cách nào vượt qua. Nhưng thành tâm của hắn đã làm động lòng chim khách. Cho nên mỗi lần đến đêm thất tịch, chim khách sẽ giúp hai người yêu nhau kia bắc cầu, làm cho bọn họ qua sông gặp gỡ.”
Trữ Ngự Diệp nhẹ giọng nói, trộm tới gần Đoàn Thăng một chút.
Hắn không phát hiện.
” Phải không? Truyền thuyết thật kỳ quái a.” Đoàn Thăng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao không làm một con thuyền chứ?
” Nếu có thể qua sông gặp gỡ, kia vì sao Ngưu Lang không cùng Chức Nữ qua sông?”
Trữ Ngự Diệp mỉm cười nhìn Đoàn Thăng.
” Truyền thuyết thôi… ngươi không biết là truyền thuyết như vậy, cảm giác rất đẹp sao? Chính là bởi vì Ngưu Lang cùng Chức Nữ, một năm chỉ có thể gặp gỡ một lần, cho nên mới động lòng người.”
Đoàn thăng không nói, tựa hồ đang tự hỏi cái gì đó.
Trữ Ngự diệp nghĩ thầm, tận dụng thời cơ, hôm nay y đến cũng không phải là để nói về truyền thuyết của đêm thất tịch, y đến là để tỏ tình a.
” Nghe nói… vào đêm thất tịch, cùng người mình thích xác nhận tâm ý lẫn nhau, sẽ tìm được hạnh phúc…” Đoàn Thăng ngẩng đầu nhìn Trữ Ngự Diệp, Trữ Ngự Diệp cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
” Này cũng là nguyên nhân ta hẹn ngươi ra.”
Đầu óc Đoàn Thăng trống rỗng. Hắn cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên biết câu nói này là có ý gì.
” Thăng… ta thích ngươi…” Trữ Ngự Diệp thấp giọng nói. Y đã cố lấy dũng khí lớn nhất của mình, liều một phen.
Bầu không khí nhất thời trở nên rất kỳ quái, Đoàn Thăng không biết nên trả lời như thế nào mới hảo…
Thích ta…? Đây là thật sự?
Đình ngoại bỗng nhiên lất phất mưa phùn.
” Trữ Ngự Diệp, ngươi xem… trời mưa.” Đoàn Thăng thay đổi một cái đề tài. Hắn vươn tay ra, cảm nhận những hạt mưa mát lạnh, thật dễ chịu.
Mưa không lớn, không đến nỗi ướt người.
” Đây là bởi vì… khi tình nhân gặp gỡ, ông trời cảm động mà rơi nước mắt.” Bồi hắn xem mưa, Trữ Ngự Diệp sắp tan nát cõi lòng.
Phản ứng mới vừa rồi, như vậy là có ý cự tuyệt sao? Quả nhiên…
” Là như thế này a…” Đoàn Thăng nghe ra trong giọng nói của y có hàm chứa chút gì đó cô đơn.
” Nếu đã dành cho nhau, thì có cái gì mà hảo khóc đâu?” Đoàn Thăng nhẹ giọng nói, đầu cũng không nâng lên” Cho nên… ngươi cũng không cần khổ sở …”
Trữ Ngự Diệp ngốc lăng.
Này… ta không có nghe lầm đó chứ?
” Thăng…” Trữ Ngự Diệp ngữ khí run rẩy.” Ý của ngươi là nói…” Ngươi cũng thích ta?
Thật rõ là ngốc! Ngay cả như vậy cũng nhìn không ra!?
Đoàn Thăng nhẹ nhàng thở dài một hơi, đẩy ra Trữ Ngự Diệp, đứng dậy.
” Ta phải đi về.”
Trữ Ngự Diệp vội vàng giữ chặt tay Đoàn Thăng, cảm xúc chợt dâng lên làm cho hai người đều run rẩy.
” Ta tiễn ngươi!” Trữ Ngự Diệp vội vàng nói. Khó được cơ hội như thế, y thật sự không muốn cùng hắn tách ra.
Đoàn Thăng nhìn Trữ Ngự Diệp liếc mắt một cái.
” Không việc gì, ta có thể chính mình đi.” Đoàn Thăng ý vị thâm trường nhìn nhìn bên ngoài.” Huống chi… còn có tiểu bằng hữu đang đợi ngươi a.”
Di? Tiểu bằng hữu…?
Trữ Ngự Diệp mờ mịt, rồi Đoàn Thăng mới nhặt một viên tảng đá, ném về phía bụi cây ở gần đấy.
Nghe được vài tiếng hô đau, Trữ Ngự Diệp nhất thời hiểu được.
Có người đang nghe lén a…
Chính mình bởi vì chuyên tâm nghĩ về Đoàn Thăng, cho nên cái gì cũng không phát hiện ra.
” Ngày mai gặp…” Đoàn Thăng cúi đầu bước đi, ở bên tai Trữ Ngự Diệp nói câu gì đó.
Trữ Ngự diệp nhìn bóng dáng hắn rời đi, muốn nói đều nói không được. Trên thực tế, y hiện tại đã muốn ngây ngẩn cả người rồi.
Từ trong bụi cây thoát ra vài người, cầm đầu đúng là người cực lực giựt giây y, Yến Hinh.
” A a a… xảy ra chuyện gì… xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là… Đoàn tổng quản đã nói với ngươi cái gì đó đúng không? Có phải là đã tỏ tình hay không a?”
Trữ Ngự Diệp đột nhiên tươi cười.
” Không phải…” Trữ Ngự Diệp giấu không được ý cười. Đoàn Thăng thật là… rất đáng yêu ~!
” Thế thì hắn nói cái gì? Các ngươi có hôn nhau không? Ngươi vừa rồi cư nhiên không hôn hắn, không khí đang tốt như thế… ai a, hắn lại còn nói chúng ta là tiểu bằng hữu!”
Một đoàn người vây quanh Trữ Ngự Diệp, loạn thất bát tao??? Nói chuyện. Nhưng mà Trữ Ngự Diệp một chút cũng không cảm thấy phiền toái, bởi vì y vẫn đang nghĩ đến lời mà Đoàn Thăng nói với y lúc nãy…
” Lần sau ngươi có thể lại chủ động hơn một chút…” Tự do tự tại.