” Ngươi biết không?” Yến Hinh đem Trữ Ngự Diệp kéo sang một bên, thần bí hề hề cười hỏi.” Ngươi có biết gần đây sắp đến ngày gì không?”
” Cái gì?” Trữ Ngự Diệp không hiểu ra sao.
” Sắp đến đêm thất tịch a, nghe nói là… vào đêm thất tịch nếu cùng người mình thích kể ra tình ý, như vậy cơ hội được ở bên nhau có thể sẽ phi thường phi thường cao a.” Không cần thiết nói cũng biết, Yến Hinh là tới xem náo nhiệt, nên đang nỗ lực hình thành náo nhiệt.
Trữ Ngự Diệp ngẩn ngơ.
Cái gì!?” Yến… Yến Hinh cô nương, ta không có người thích, ngươi nói với ta việc này… cũng không có tác dụng gì a.” Trữ Ngự Diệp đang cố tình lảng tránh. Nhưng vẫn không tự chủ cảm thấy khẩn trương.
Thật… thật vậy chăng? Ở…bên nhau? Ta cùng Đoàn Thăng? Trữ Ngự Diệp nghĩ thầm, rồi lại lập tức lắc đầu.
Ai ~ coi như hết… hắn luôn phi thường bận rộn, căn bản không có khả năng cùng mình bên nhau… qua đêm thất tịch. Chính mình lại là si tâm vọng tưởng rồi~!
Còn nữa… chính mình phải nói với hắn như thế nào đây? Này vẫn là vấn đề lớn…
” Yến… Hinh cô nương… như vậy đêm thất tịch, những người đó đều là làm sao để kể ra tình ý a?” Trữ Ngự Diệp lúng túng hỏi.
Yến Hinh cười cười… mọi người ai cũng biết, y thích Đoàn Thăng. Chỉ là đương sự vẫn còn đang ngại ngùng, không chịu nói ra mà thôi.
Thế là Yến Hinh liền trịnh trọng đề cử một người cho y.
” Ân?” Đoàn Thần Phi một bên xem sổ sách, một bên nghe Trữ Ngự Diệp nói.” Đêm thất tịch?”
” Đúng vậy…” Trữ Ngự Diệp suy yếu đáp.
Thật sự là cái tên ngu ngốc. Chẳng lẽ y còn nhìn không ra thái độ Đoàn Thăng đối với y, ít nhất còn có một tia hảo cảm sao? Nếu không xuống tay vi cường, chỉ sợ với cá tính không được tự nhiên của Đoàn Thăng, sẽ rất khó có cơ hội đi!? Hai người kia đều là muốn làm khó cho nhau! Phiền toái!
Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng liếc y một cái.” Bằng không…” Đoàn Thần Phi nghĩ nghĩ.” Sét đánh không kịp bưng tai! Mang lên giường thôi!”
” Mang… mang lên giường?” Trữ Ngự Diệp nhất thời đỏ mặt. Loại chuyện này… y là nam nhân, không phải không từng nghĩ tới. Trên thực tế, người mà mình ngày đêm mong nhớ ngay tại trước mặt, xúc tua có thể đụng rồi lại không gặp được. Loại sự tình này…y không biết đã nghĩ tới mấy trăm lần rồi!
Huống chi, y cũng không phải không có kinh nghiệm, loại sự tình này, y cũng có lúc cần đến.
Thế nhưng, Đoàn Thăng luôn đối với y như gần như xa, rất muốn tới gần một chút, hắn liền giảo hoạt trốn tránh; khi đang muốn buông tha cho… hắn lại vô thanh vô tức đến hấp dẫn chính mình…
Đối với một nam nhân bình thường mà nói, gặp được loại tình huống này, cũng chưa biện pháp cầm giữ đi.
Y sắp điên lên rồi.
Y đương nhiên có thể ngạnh thượng Đoàn Thăng, thậm chí là cường bạo hắn. Chính là hắn thật sự là người mà chính chính yêu thương, y hiện tại còn không rõ ràng cảm giác hắn đối với y… y sợ hãi nếu cưỡng ép làm loại sự tình kia, bọn họ ngay cả bằng hữu đều không thể tiếp tục.
Y muốn có được hắn, nhưng phải hoàn hoàn là tự nguyện!
Đương nhiên không chỉ là thượng thân thể… y hy vọng có thể nghe được chính miệng người kia nói ra là thích y.
Loại dày vò này, y đã muốn chịu không nổi !
Y uỷ uỷ khuất khuất nhìn thoáng qua thiếu gia. Đương nhiên, đối với vị thiếu gia đã có hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn chắc sẽ không có khả năng lý giải a.
Đoàn Thần Phi khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thật là một tên khờ khạo!
Không đi trước thử xem thì làm sao biết được? Dù sao… người chết cũng không phải Đoàn Thần Phi ta. Là y chính mình yêu thích Đoàn Thăng, nên dù có chút khổ sở cũng phải chịu đựng chứ!?
” Như vậy đi… giúp ngươi một lần.” Đoàn Thần Phi đơn giản muốn làm người tốt!” Đêm thất tịch ngươi bạo gan hẹn hắn đi!”
” Thật… thật vậy chăng?” Trữ Ngự Diệp tim đập gia tốc.
Không biết là tại sao, vào đêm thất tịch, lượng công việc tại trướng phòng giảm đi một cách thần kỳ.
Đến chạng vạng, cơ hồ tất cả công tác đều làm xong, này cơ hồ là trăm năm mới gặp một lần a… Đoàn Thăng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng chưa nói cái gì.
” Tổng quản… cùng đi uống một chén đi.” Bọn Khoả Kế giấu không được vui sướng, khó được cơ hội kết thúc công việc trước thời gian. Cùng hẹn nhau đi ra ngoài dạo mấy vòng, uống mấy chén rượu.
Đoàn Thăng vẫn còn ngồi.” Không được, các ngươi cứ đi đi. Ngày mai nhớ rõ không cần người đầy mùi rượu, nếu tính sai, các ngươi sẽ không còn miệng mà uống.” Chỉ thế thôi…
” Sẽ không đâu! Tổng quản…” Bọn Khoả Kế đi ra trướng phòng.” Ngài thật sự không đi? Hôm nay chính là đêm thất tịch a… tiểu nhân giới thiệu mấy cô nương xinh đẹp bồi ngài, bằng không sẽ rất tịch mịch a.”
” Đi thôi đi thôi, nam các thu nguyệt không tồi đâu…”
Cái gì!?
Đoàn Thăng khí huyết dâng trào.” Ngươi còn muốn lắm miệng!?” Tuỳ tay cầm lấy chén trà, hướng trên mặt người lên tiếng ném tới.” Cút!”
Bọn Khoả Kế kinh hãi.” A… vâng vâng vâng…” Nhanh chóng đóng cửa, bước nhanh tránh ra.
Đoàn Thăng bực bội … Hừ, cho tới bây giờ… chưa có người nào dám nói với hắn những lời hạ lưu không đứng đắn như vậy.
Sao lại như vậy… mặt đột nhiên có điểm hồng…
Hôm nay là đêm thất tịch? Là có ý nghĩa gì chứ?
Đoàn Thăng lại cúi đầu nhìn sổ sách chính mình vừa mới tính qua một lần, lại kiểm tra một lần xem có sai lầm gì hay không.
” Thăng?” Đột nhiên có tiếng kêu to, truyền vào lỗ tai Đoàn Thăng.
” Trữ Ngự Diệp? Sao ngươi lại đến đây?” Bóng người liền đứng ở ngoài cửa sổ, không phải Trữ Ngự Diệp thì là ai chứ? Đoàn Thăng đi qua, đem cửa sổ đẩy ra.
” Ngươi hôm nay không cần gác đêm sao? Ngươi sao lại tới… a…” Trữ Ngự Diệp ôm cả người Đoàn Thăng nâng ra ngoài, Đoàn Thăng nhất thời không phòng bị, lúc hoàn hồn lại, thân mình đã ra ngoài cửa sổ.
” Ta muốn gặp ngươi, cho nên mới tới đây.” Sau khi ôm người đi ra, Trữ Ngự Diệp sa vào xúc cảm mê người, nên luyến tiếc không buông tay.
Đêm thất tịch… thật sự có thể như vậy mà ôm lấy hắn, giống như đang nằm mộng a.
Này… là đang làm cái gì!?” Buông tay!” Đoàn Thăng gầm nhẹ.” Sẽ có người nhìn thấy!”
Đoàn Thăng không có giãy giụa. Trữ Ngự Diệp chú ý tới.
Là bởi vì như thế này mà cảm thấy xấu hổ sao?
” Không quan hệ… tất cả mọi người đều đi ra ngoài rồi. Hiện tại bên trong phủ chỉ còn lại tuần vệ.” Trữ Ngự Diệp cười cười.
Đoàn Thăng nhất thời tỉnh ngộ.
Đây chắc chắc là âm mưu của y. Đem tất cả mọi người điệu khai…Còn có, hôm nay trong trướng phòng việc ít như thế, xem ra thiếu gia cũng có tham dự trong đó.
Chính mình bị mọi người ám toán…
Nhận tri đến điểm ấy, Đoàn Thăng cảm thấy rất kỳ quái… lần này cư nhiên lại không sinh khí, cứ như vậy mặc cho Trữ Ngự Diệp ôm ấp.
Tại sao…? Là bởi vì hôm nay là cái ngày gọi là đêm thất tịch ư?