” Không có? Ngươi xác định?” Vừa ra Đoàn phủ, Đoàn Thăng liền thẳng bước đến một khách điếm gần nhất, hỏi thăm tin tức Mạc Ngôn.

Vẫn chưa nhận được đáp án như mong muốn. Không ai nhìn thấy hắn đi vào bất kỳ một khách điếm nào.

Đoàn Thăng đứng ở giữa đại lộ, tự hỏi.

Chính mình nhớ rõ lần cuối cùng…nhìn thấy là một gương mặt rất đỗi kỳ quái…

Mạc Ngôn lần thứ hai tỉnh lại, nhưng không giống với nơi vừa rồi, lần này… Đầu còn đau muốn chết.

Tại sao có thể như vậy? Nơi này là chỗ nào…? Một cái phòng nhỏ có chút khác biệt, bất quá không phải Đoàn phủ. Cách bày trí cũng không giống. Mạc Ngôn nằm ở trên giường, kinh ngạc khi phát hiện y phục trên người mình đã được thay sạch sẽ … Hắn chậm rãi ngồi dậy, đi đến cạnh cửa chỉ cách vài bước chân.

Mở không ra…? Chẳng lẽ chính mình đã bị nhốt? Chính mình đến tột cùng là đang ở nơi nào!?

Cuối cùng giống như… chính mình cái gì cũng không nhớ rõ. Phía sau gáy rất đau… xem ra là bị bọn họ đưa đến nơi này!?

Một mạt cười khổ chậm rãi tràn ra, xem ra chính mình vẫn là trốn không thoát rồi…

Đợi cho đến buổi tối, cửa mới chậm rãi mở ra. Một nam tử trầm mặc đem một chén cháo đặt lên bàn, lại muốn rời đi.

” Từ từ!” Mạc Ngôn vội vàng gọi gã lại.

Nam tử hờ hững quay đầu lại.

” Nơi này là chỗ nào?” Mạc Ngôn vội vàng hỏi, nhưng câu trả lời của nam tử kia lại làm cho hắn kinh hoảng không sao thở nổi.

” Nơi này là kỹ viện! Ngươi đã bị bán tới nơi này. Biết chưa?” Nam tử nhấn giọng, làm thế là muốn Mạc Ngôn phải ngoan một chút, lại mở cửa, đi ra ngoài.

Để lại Mạc Ngôn một mình ngây ngốc trong phòng.

Thanh… thanh lâu kỹ viện? Không thể nào…

Mạc Ngôn bắt đầu toàn thân rét run. Đối với tương lai cảm thấy sợ hãi. Mới vài ngày trước đây, hắn còn là Thiếu phu nhân Đoàn gia được mọi người ca ngợi, giờ lại lưu lạc đến kỹ viện.

Nếu gia biết thì sẽ thế nào đây?

Y nhất định… sẽ phỉ nhổ ta… ngay cả nhìn chắc cũng không chịu gặp mặt ta một chút …

Cơ hồ là phản ứng trực giác, Mạc Ngôn lập tức nghĩ vậy. Trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ thản nhiên bi ai.

Người đầu tiên ta yêu… cũng là người đầu tiên làm cho trái tim ta ấm áp, cư nhiên… chính mình ngay cả một câu tái kiến cũng chưa nói cùng người đó.

Thói quen tính sờ một chút nơi thắt lưng, không có xúc cảm ôn lãnh bình thường.

Ngọc đã không còn nữa rồi. Không thể xu cát tị hung nữa.

Một khi đã như vậy, cho dù ta có chết cũng không sao… nhưng mà, hy vọng đừng cho gia biết, ta hiện tại cái dạng này… y nhất định sẽ chán ghét ta…

Mạc Ngôn hai tay ôm gối, lui ở một góc.

Nếu phải như vậy… hắn tình nguyện chết đi!

Cửa lại nhẹ nhàng mở ra, một nữ nhân đi vào.

” Ngươi… tỉnh?” Mạc Ngôn từ rất xa đã nghe được mùi son phấn. Một nữ tử ước chừng hơn bốn mươi tuổi đến bên cạnh hắn.

” Tại sao ngươi lại không ăn?” Nàng thật tự nhiên ngồi ở bên giường Mạc Ngôn.” Ngươi nhất định đã đói bụng.”

Mạc Ngôn lắc đầu.

Lúc nữ nhân kia muốn vươn tay sờ hắn, bị Mạc Ngôn một tay hất trở ra.

” Tấm tắc… Ta chưa từng thấy qua một nam nhân nào xinh đẹp mỹ miều như vậy…” Nữ nhân này thoạt nhìn rất giống tú bà kỹ viện.

” Muốn làm cái gì?” Mạc Ngôn cau mày hỏi.

Đã đến loại địa phương này, sự tình đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tự  sát.

” Ha hả…” Nữ nhân kia cười khẽ.

” Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì…muốn tìm cái chết cũng không phải là chuyện tốt. Thanh lâu có cái gì không tốt? Chúng ta không ép buộc ngươi tiếp khách, cuộc sống lại thật nhẹ nhàng, đôi khi chỉ việc bồi khách nhân uống chút rượu còn có bạc lấy. Kỳ thật nam nhân xinh đẹp giống như ngươi vậy, thậm chí chỉ cần ngẫu nhiên đi ra lộ mặt mày rạng rỡ liền có một đống đại gia mỗi ngày tìm tới mà bao hạ rồi.” Nữ nhân tiếp tục nói.

” Ta cũng không kiêng dè nói cho ngươi biết, đến nơi này của chúng ta, đều là bản thân cam tâm tình nguyện. Đãi ngộ cũng không kém, chúng ta cũng đều xem mỗi người như là bảo vật, hết mực chiều chuộng.”

” Nếu thật sự không quen, ngươi cũng có thể không cần tiếp khách. Như thế nào?”

Mạc Ngôn trầm mặc trong chốc lát.

” Ta không cần.” Hắn lắc đầu.

Nữ nhân cảm thấy mình đoán rất đúng. Nàng vừa nhìn thấy Mạc Ngôn đã biết, hắn là nam nhân tính tình thật quật cường.

” Hảo…” Nữ nhân cố tình thở dài.” Như vậy đi, ngươi đã không cần, ta sẽ cho ngươi đi… nơi này của chúng ta là bất lưu nhân.”

Mạc Ngôn giật mình nhìn nàng.

” Thế nhưng… ta dùng một ngàn hai ngân lượng mua ngươi, ngươi cũng nên trả lại cho ta đi?” Nữ nhân xoè tay về phía hắn.

Đang vui đùa cái gì chứ, ngươi chính là cây hái ra tiền của ta…sao có thể cho ngươi đi dễ dàng như vậy!?

Mạc Ngôn lại ngây ngẩn cả người.

Một… một ngàn hai…? Như thế nào có thể? Hắn làm sao có số tiền lớn như vậy…

Mạc Ngôn trầm mặc, nữ nhân kia lại cười khẽ.

” Không có tiền đúng không? Vậy thì ở trong này trả nợ đi! Trả xong rồi sẽ cho ngươi đi. Lão nương cũng rất sảng khoái a!”

Mạc Ngôn trừng mắt nhìn nữ nhân kia, một câu cũng không thốt ra khỏi cổ họng.

Không được…cứ để hắn tự do như vậy, hắn khẳng định sẽ tự  sát!

Nữ nhân đi tới cửa, lớn tiếng gọi.

” Người đâu… đem hắn trói lại cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện