Chờ cho đến lúc tỉnh lại, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, Mạc Ngôn vừa tỉnh còn có người hầu hạ, có người quan tâm, làm cho hắn cảm thấy… chính mình không phải cô đơn một mình. Nhưng mà hiện tại… vừa nhìn thấy phòng ở hoàn toàn xa lạ, hắn biết, chính mình đã bị Đoàn phủ vứt bỏ.
Đây là sự thật!
Trong lòng luôn lo sợ cái hạnh phúc ngắn ngủi xa vời kia sẽ đến ngày chấm dứt, rốt cuộc cái ngày ấy đã thành hiện thực rồi.
Một đám người kỳ quái vây quanh hắn. Thân thể Mạc Ngôn cứng đờ, một cử động cũng không dám.
” Ngươi là người ở nơi nào?” Có một người lên tiếng hỏi. Thanh âm thô thô, vừa hỏi vừa đi từng bước tới chỗ giường hắn đang nằm.
” Xảy… xảy ra việc gì?” Mạc Ngôn cực kỳ sợ hãi, trợn mắt nhìn quanh căn phòng kỳ quái, mọi người bốn phía không ai quen biết. Khắp nơi… tản mát ra một loại tanh tưởi như mùi người chết, nhà tranh cũ nát không chịu nổi, nơi nơi có mùi bần cùng nguy hiểm. Mạc Ngôn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, hắn cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Nơi này là chỗ nào? ” Ngươi không nhớ rõ? Ngươi ngất xỉu trên đường cái, là huynh đệ chúng ta mang ngươi về đây.” Có một người ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào hắn.” Ngươi không phải đều đã quên hết đi?” Thanh âm chuyển cao.
Mạc Ngôn sửng sốt.
Này… là như thế này a… Nơi này là một địa phương nguy hiểm. Hắn phải rời đi!
Mạc Ngôn thử mở miệng.” Cám… cám ơn.” Hết sức làm cho thanh âm chính mình không phải phát run.” Thật cảm kích các ngươi. Thế nhưng, ta còn có việc…”
Nói còn chưa xong, đám người bốn phía liền đánh trống reo hò đứng lên.
” Đang vui đùa cái gì? Ngươi đùa giỡn lão tử a? Có thể cho ngươi đi dễ dàng như vậy sao?”
Mạc Ngôn rụt lui một chút.
” Mặc quần áo xa hoa như vậy, ngươi nhất định là tiểu thư gia đình giàu có… nói mau, nhà ngươi ở nơi nào?”
Mạc Ngôn trừng lớn ánh mắt. Bọn họ là muốn… Đáng chết! Chính mình không thể nói!
” Ta không có nhà. Ta ở một mình.” Mạc Ngôn suýt chút nữa đã vọt miệng nói ra tên của Đoàn phủ. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, tuy rằng hắn đã không phải là người của Đoàn phủ, nhưng hắn biết, nếu hắn xảy ra chuyện gì, vẫn có thể đi tìm một số người… bọn họ có lẽ sẽ trợ giúp. Nhưng mà, làm điều này chỉ vì nể mặt gia mà thôi.
Ngày một lâu, chính mình cũng liền… không còn giá trị lợi dụng.
Hẳn chính là cái dạng này… chính mình sở dĩ ở Đoàn phủ được mọi người bảo hộ, bởi vì mình là thê thiếp danh chính ngôn thuận do Đoàn phủ dùng kiệu rước về.
Một khi đã thoát ly Đoàn phủ, chính mình là cái gì cũng không phải.
Cho nên hắn không thể nói!
Một đám người lại đánh trống reo hò đứng lên.
” Làm cái gì a? Kia không phải rõ ràng bọn ta đã cứu ngươi sao? Ngươi bồi thường tổn thất cho chúng ta như thế nào đây a?” Một bàn tay vươn đến đẩy hắn một phen, Mạc Ngôn áp chế ý niệm sợ hãi trong đầu.
Hắn phải bình tĩnh! Hắn phải nghĩ biện pháp thoát thân.
” Không bằng đem nàng bán thanh lâu đi! Xinh đẹp như vậy có thể xem như hàng thượng đẳng… nói không chừng giá trị sẽ rất cao đấy!” Một đám người oanh cười rộ lên, nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn xem xét.
” Chờ… từ từ…” Chính mình không thể đi loại địa phương kia a… chết cũng không muốn…” Ta nơi này…” Mạc Ngôn nhắm lại hai mắt, từ trong ngực lấy ra cái gì đó.” Thả ta.”
Chính mình thật vô dụng…
” Ngọc? Lão Đại, giống như không tồi đâu…” Một tay nhanh chóng cướp lấy ôn ngọc trong tay hắn. Mạc Ngôn trơ mắt nhìn khối ôn ngọc mà gia mang về từ Giang Nam tặng hắn, cứ như vậy rời đi, cũng chỉ có thể khẽ cắn môi, làm như không phát hiện.
Chính mình… đã không phải nữa rồi. Không phải là tiểu thư đã được đại kiệu nâng về.
Một bàn tay vươn tới, bắt được hắn.
” Ân… xinh đẹp như thế này lại càng đáng giá…”
Tính tính thời gian, hẳn là cũng không chậm trễ lắm.
Đoàn Thăng đứng lên, chấn động rớt xuống tro bụi trên người. Mưa tựa hồ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Vỗ vỗ hai tay, từ bên trong chuyển ra một người.
” Tổng quản, cái gì phân phó?”
Yến Hinh cùng Du Hương ngay từ đầu đã vô cùng lo lắng, đến bây giờ bất đắc dĩ nhìn nhau, lại một chút biện pháp đều không có.
Đoàn Thăng ngắn gọn dặn dò một chút nội vụ.
” Ta phải đi ra ngoài một chút, có thể về trễ. Ngươi phải chú ý thật kỹ đến việc kinh doanh.” Đoàn Thăng nói xong, Yến Hinh cùng Du Hương dõi mắt nhìn hắn.
” Vâng. Tổng quản.”
” Đi ra ngoài? Ngươi…?” Hạ nhân đi rồi, Yến Hinh thiếu kiên nhẫn, vội vàng hỏi.” Ngươi hiện tại không thể ra phủ a! Ngươi hẳn là biết, phu nhân đã hạ lệnh, không được cho ngươi ra phủ.”
Đoàn Thăng không để ý nàng, thuận tay cầm dù, rồi lấy từ trong hòm ra một sấp ngân phiếu.
” Đi thôi!” Đoàn Thăng nói, Du Hương trước hết đi theo. Yến Hinh tuy rằng đầy ngập nghi hoặc, nhưng vẫn là đi theo ở phía sau. Bọn họ rời khỏi phòng thu chi, đi theo đại lộ.
Yến Hinh nghĩ, Đoàn Thăng ở trong này lâunhư vậy, có lẽ đã nhận được tin tức bí mật nào đó?
” Ngươi muốn từ nơi này đi ra ngoài?”
Đoàn Thăng thoải mái trải qua đại sảnh, trước khi ra khỏi mái hiên liền bung dù.
” Từ cửa chính đi ra ngoài a?” Yến Hinh cùng Du Hương nhìn nhau, ai cũng không hiểu.
Phía trước chính là đại môn, có hai người đang đứng gác. Thế nhưng Đoàn Thăng không chút do dự, thẳng tắp đi thẳng về phía trước.
Du Hương cũng bung dù, xa xa Yến Hinh theo sát ở phía sau hắn.
Cửa đang mở ra. Vấn đề là hai người kia…
Đoàn Thăng trải qua đại môn, bình thản bước đến bên cạnh hai người kia. Cư nhiên không có ngăn trở!?
Như là đã sớm dự đoán được, hắn thậm chí còn vỗ nhẹ bả vai cứng ngắc của hai thủ vệ kia.” Hảo hảo trấn thủ.”
” Vâng… tổng quản…”
Tội nhân hàng đầu Đoàn phủ, cứ như vậy dễ dàng rời đi.
” Hảo… kỳ quái… Du Hương… tả hữu thủ vệ tại sao không ngăn cản hắn?”
Du Hương không nói. Trong lòng thầm nghĩ, nếu là chính mình đại khái cũng không dám cản trở hắn đi…
Hai người kia… sẽ còn gặp không ít khó khăn vì bọn họ …