Mùa hè nắng chói chang, Ninh Thành vào tháng Sáu dần ấm lên, trong xe không người lái thường xuyên phát ra hai tiếng ho khan.
“Khụ, khụ khụ…”
Vân Kiều che miệng, trong điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của bạn tốt: “Kiều Kiều, sao tớ nghe cậu cứ ho mãi thế, bị cảm rồi à?”
“Không sao, có thể dính cảm cúm thôi, đúng lúc tớ cũng muốn đến bệnh viện thăm ông nội, thuận tiện lấy thuốc luôn.”
“Cảm cúm? Trời nóng thế này mà cậu muốn đi đâu chịu lạnh...” Bạn tốt Khương Tư Nguyên nói thầm trong điện thoại, tâm trạng Vân Kiều trầm xuống.
Kết thúc kỳ thi đại học, cô dư dả thời gian, còn công việc của bạn trai Văn Cảnh Tu bận rộn, gần đây mỗi ngày anh ta đều tăng ca. Vất vả lắm mới hẹn được một bữa tối, cô đến chung cư của Văn Cảnh Tu, tự tay nấu một bàn ăn, món nào cũng mang hương vị mà anh ta thích.
Người nọ chậm chạp chưa về, cô chờ mãi chờ mãi, không biết đã thiếp đi trên sô pha từ lúc nào, điều hòa thổi cả đêm.
Buổi sáng lúc cô rời đi, Văn Cảnh Tu còn chưa về, cô gọi điện thoại hỏi, anh ta chỉ bảo: “Xin lỗi Kiều Kiều, tối qua xử lý công việc quá muộn nên đành ở lại công ty.”
Vân Kiều yên lặng nghe anh ta xin lỗi, xử lý toàn bộ thức ăn đã nguội lạnh, sau khi về nhà thì cô xuất hiện triệu chứng của bệnh cảm.
Khương Tư Nguyên dặn dò cô mau chóng uống thuốc, rồi hỏi đến chuyện hôm qua đã hẹn: “Vậy buổi chiều chúng ta có tới tiệm làm bánh nữa không?”
“Có chứ.”
“OK, buổi chiều gặp.”
Bấy giờ, hệ thống giọng nói của tài xế phát ra âm thanh “Đã tới gần đích”. Cô rời khỏi xe không người lái, hơi nóng oi bức ùa vào mặt, Vân Kiều nắm chặt túi trong tay, quen đường tiến vào phòng bệnh của khu nội trú.
Lúc Vân Kiều đến, điều dưỡng đang đỡ ông cụ lên xe lăn, chuẩn bị đẩy ra ngoài hít thở không khí.
“Ông nội.”
“Kiều Kiều đến rồi à.” Vừa thấy cô, ông cụ đã nở nụ cười, khuôn mặt tang thương đầy nếp nhăn, nhưng trong mắt Vân Kiều thì vẫn hiền lành.
Đầu tiên, ông cụ hỏi thành tích thi tốt nghiệp trung học của cô, từ trước đến nay Vân Kiều luôn phát huy ổn định, ông cụ nghe được thì trong lòng vui mừng, cuối cùng ông vẫn nhắc tới chuyện tình cảm của cháu gái: “Gần đây cháu với Cảnh Tu thế nào?”
Động tác bóc chuối hơi khựng lại, ánh mắt Vân Kiều dao động, cô nở nụ cười: “Ông nội yên tâm, chúng cháu tốt lắm.”
“Đã lâu không gặp thằng bé.” Năm đầu tiên nằm viện, Văn Cảnh Tu đến chăm chỉ nhất, thời gian dần trôi qua, người cứ cách hai ngày kiên trì không ngừng tới bầu bạn với ông cụ chỉ còn mỗi cô cháu gái này.
“Ông biết đấy, anh ấy tiếp quản công ty mới hai năm thôi, bận mà ạ.” Vân Kiều đưa chuối cho ông.
Văn Cảnh Tu lớn hơn cô năm tuổi, cô còn đang đi học, Văn Cảnh Tu đã chính thức lèo lái sản nghiệp của nhà họ Văn. Vì công việc anh ta bận rộn, hai người gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều.
“Không biết bộ xương già này của ông còn khả năng chống đỡ được đến ngày cháu mặc áo cưới lấy chồng không?”
“Ông nội, sức khỏe ông rất tốt, cháu cũng còn nhỏ ạ.”
Cháu gái ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ông cụ làm nũng, lòng ông tràn đầy thương tiếc, ông chỉ hy vọng thân thể tàn tạ già nua này có thể trụ vững lâu hơn một chút.
Năm nay cháu gái mười chín tuổi, vốn nên sống vui vẻ phóng khoáng, không nên nhắc về chuyện hôn nhân sớm như vậy. Ông chỉ sợ sau khi mình qua đời, chẳng ai thật lòng bảo vệ và chăm sóc cô, nên mới hy vọng nhân lúc còn sống, tận mắt nhìn thấy cô tìm được chốn về.
Người đã định hôn ước từ nhỏ như Văn Cảnh Tu, là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
Vân Kiều hàn huyên với ông cụ, trước khi rời đi, cô sang văn phòng bác sĩ điều trị chính, lúc ra ngoài thì mặt ủ mày chau.
Ba năm trước, ông nội không may trúng gió, trải qua điều dưỡng ý thức, ông dần bình phục, nhưng hai chân không còn đứng vững. Ba năm nay ông luôn điều trị ở bệnh viện, đáng tiếc thay, tuổi già chân suy yếu là điều không thể nào tránh khỏi.
Sức khỏe của ông nội, nhiều thì một năm rưỡi, ít thì....
Bác sĩ chỉ lắc đầu với cô: “Trong thời gian này, ông cụ phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để ông chịu kích thích và tổn thương từ bên ngoài, cố gắng giữ cho ông cụ vui vẻ. Nếu ông cụ còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, người nhà hãy tranh thủ thời gian.”
Việc ông nội đau đáu nhất, chính là để lại cô đơn độc lẻ loi.
Nhà họ Vân và nhà họ Văn vốn là thế giao, thời thơ ấu, người lớn định ra hôn ước miệng cho hai người, cô và Văn Cảnh Tu cũng nhờ đó mà thân thiết hơn so với người khác. Khi lớn lên, cô đã hiểu được “vị hôn phu” có nghĩa là gì.
Văn Cảnh Tu sở hữu bề ngoài xuất chúng, thành tích học tập ưu việt, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, cộng thêm xuất thân của anh ta, chuyện cô rung động với anh ta là điều rất đơn giản.
Vào một năm trước, đôi bên chính thức xác nhận quan hệ yêu đương. Sinh nhật tuổi mười tám của cô, một người bạn là con trai ở trường học đã nhân cơ hội tặng quà để thổ lộ, Văn Cảnh Tu ghen tị mang cô đi, cả hai thẳng thắn bày tỏ tình cảm.
Đã quen biết nhiều năm, sau khi ở bên nhau, họ nhanh chóng bước vào thời kỳ ngọt ngào. Văn Cảnh Tu tiếp quản tập đoàn nhà họ Văn gặp vô vàn khó khăn, ngay cả sinh nhật cũng ở nơi khác không kịp trở về. Cô lấy hết dũng khí mua vé máy bay chạy tới tìm anh ta, ắt hẳn Văn Cảnh Tu rất cảm động, ôm cô và hứa hẹn: “Chờ sang năm em thi đại học xong, chúng ta sẽ chính thức đính hôn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều nghĩ vậy, trong mắt hiện lên vài phần chờ mong.
Cô chưa đủ tuổi, không thể kết hôn, họ treo danh nghĩa hôn phu hôn thê nhiều năm, lại thích nhau trên cơ sở liên hôn, nếu có một nghi thức đính hôn thì ai nấy cũng vui vẻ.
Buổi chiều, Vân Kiều đúng hẹn tới tiệm làm bánh, sau khi gặp bạn tốt, được ông chủ tiệm bánh chỉ dẫn từng bước, hai người bắt đầu học làm bánh ngọt.
Bánh ngọt màu cam ấm áp được hình thành trong lò nướng, Vân Kiều lấy dao cắt lớp thêm vào bánh kẹp, động tác thành thạo.
Cô đã học làm bánh ngọt mấy ngày nay, chỉ vì muốn tặng cho vị hôn phu bánh kem chất chứa tấm lòng mà cô tự tay làm vào sinh nhật của anh ta.
“Sao cậu tốt với anh ta vậy?” Khương Tư Nguyên không khỏi cảm thán.
Vân Kiều thuần thục trét đều bơ, đôi mắt sáng ngời lấp lánh nét cười: “Anh ấy đối xử với tớ rất tốt mà, trước kia...”
Hễ cô nhắc tới mối quan hệ giữa cô và Văn Cảnh Tu, sẽ là một đoạn hồi ức kéo dài.
Thuở bé, bác cả nhốt cô trong căn phòng tối đen, người ấy ở bên ngoài đàn guitar kể chuyện cho cô, tặng cô viên kẹo ngọt ngào, giúp cô chạm đến tia sáng giữa bóng tối trống rỗng kia. Mãi đến khi, sau khoảng thời gian ra ngoài mở rộng công việc kinh doanh, ông nội về nhà, rốt cuộc phát hiện cô đang bị bắt nạt. Ông không chỉ thay cô phạt bác cả, mà còn định ra hôn ước với nhà họ Văn.
Tiếp theo đấy, Văn Cảnh Tu càng che chở cô, gặp chuyện sẽ thay cô ra mặt, một người như vậy, sao cô có thể không phải lòng được chứ? “Tóm lại là đối xử tốt với nhau đó.” Cô gái nhớ về bao điều tốt đẹp trước kia, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Vân Kiều làm việc vô cùng kiên nhẫn, hôm nay Khương Tư Nguyên chạy tới học tập chỉ vì bất chợt nổi hứng, làm được một nửa thì bỏ cuộc ngay. Cô ấy tựa vào ghế nghỉ ngơi, nhân tiện chờ đợi bánh kem thành phẩm của Vân Kiều.
Cô ấy nhàm chán lướt điện thoại di động, đột nhiên một dòng tiêu đề chói mắt hiện lên trước mắt: Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Văn và ngôi sao nổi tiếng Lương Cảnh Ngọc ra vào có đôi…
Khương Tư Nguyên nhướn mày, lặng lẽ liếc nhìn Vân Kiều cách đó không xa, nhấn ngón tay vào bức ảnh.
Trên hình, người đàn ông diện âu phục màu đen đang ở trong tư thế thân mật với một người phụ nữ mặc váy đỏ quyến rũ, và một trong những nhân vật chính nọ, không ai khác ngoài vị hôn phu mà Vân Kiều cực kỳ tin tưởng - Văn Cảnh Tu.
“Tư Nguyên.”
“Bịch!”
Vân Kiều bất ngờ xuất hiện sau lưng cô ấy, Khương Tư Nguyên sợ tới mức tay run lên, di động rơi xuống đất.
“Ấy!” Khương Tư Nguyên sốt ruột định nhặt lên, nhưng đã có người khom lưng nhanh hơn cô ấy một bước. Thoáng thấy Vân Kiều đang cúi người thì cứng đờ, Khương Tư Nguyên thầm nghĩ không ổn.
Ngay khi cô ấy đang do dự không biết mở miệng ra sao, Vân Kiều đã cầm điện thoại lên rồi trả cho cô ấy: “Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ màn hình.”
Khương Tư Nguyên nuốt nước miếng.
Màn hình…
Màn hình vẫn sáng lên hoàn hảo không sứt mẻ gì, bị tấm ảnh giải trí ồn ào kia chiếm hết, chắc chắn Vân Kiều đã thấy rồi.
“Kiều Kiều, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Cũng không biết có phải cô đang tự an ủi mình không, giọng cô vẫn dịu dàng như nước: “Tớ tin anh Cảnh Tu.”
Chuyện tin đồn thất thiệt trên mạng không ít, càng nổi tiếng thì càng dễ vướng vào scandal. Hai năm nay, Văn Cảnh Tu bị chụp ảnh không dưới một lần, sau đó Văn Cảnh Tu đã giải thích rõ ràng với cô, có lẽ lần này cũng chỉ mượn góc mà chụp thôi.
Khương Tư Nguyên không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ đành ngượng ngùng gật đầu.
Bông hoa vốn dĩ sắp hoàn thành, đã bất cẩn bị hỏng một cánh, Vân Kiều không chịu nổi chút tỳ vết vào, bèn bỏ cả chiếc bánh kem.
Miệng nói không để ý, nhưng trong lòng vẫn có phần không thoải mái.
Hai người tạm biệt nhau ở tiệm bánh, ngay cả cơm tối cũng không hẹn.
Vân Kiều về nhà uống thuốc sớm, không có khẩu vị gì, cô nằm xuống ngủ một giấc.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã tối.
Tim đập dữ dội, cô giơ tay sờ trán, bản thân không cảm nhận được, chỉ thấy đầu hơi nặng nề. Không mở điều hòa thì nóng, mở điều hòa sẽ lạnh, trên người quấn chăn vẫn chẳng thoải mái.
Khi con người mắc bệnh, phòng tuyến tâm lý của họ cũng sẽ giảm xuống, cô quan sát căn phòng trống trải như một đứa trẻ cô độc không ai giúp đỡ. Cô cầm điện thoại di động, trằn trọc nhìn vài người liên lạc ít ỏi, cuối cùng không kiềm chế được, nhấn gọi một trong hai số điện thoại duy nhất được ghim ở phía trên cùng.
“Anh Cảnh Tu, hình như em hơi sốt.”
“Trong nhà có thuốc không?”
“Có thuốc cảm.”
“Em uống thuốc trước, uống nhiều nước ấm hơn nhé, bên anh...” Văn Cảnh Tu vội vàng dặn dò, một bóng dáng yểu điệu lọt vào mắt, anh ta nhanh chóng ngước nhìn, lúc nói chuyện cố ý hạ giọng: “Anh sắp lên máy bay, tạm thời không thể đến thăm em.”
“Lên máy bay? Anh phải đi đâu à?” Trong quá khứ, Văn Cảnh Tu đi xa nhà đều báo cho cô biết trước. Lúc còn đi học, nếu dành ra được chút thời gian, cô sẽ tiễn anh ta lên máy bay. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô hoàn toàn không biết gì về lịch trình của anh ta.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đi công tác.” Văn Cảnh Tu không nói vị trí cụ thể, có lẽ phát hiện thái độ của mình quá lạnh nhạt, anh ta bèn nhỏ giọng bổ sung một câu: “Kiều Kiều ngoan, trở về sẽ tặng em kẹo sữa em thích nhất.”
Văn Cảnh Tu dỗ dành cô qua điện thoại, Vân Kiều mơ màng, nghe được giọng nói dịu dàng kia, cứ như cô đã trở về thời điểm quan hệ nồng thắm trước đây.
“Cảm ơn anh Cảnh Tu.”
“Mau uống thuốc nghỉ ngơi nhé, nếu tình trạng nặng thêm, nhớ tới bệnh viện.”
“Vâng.”
Cô gái ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, không nỡ cúp máy, bỗng nhiên nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ đang gọi tên anh ta - Cảnh Tu.
Cách xưng hô thân thiết hơn so với người bình thường gợi lên lòng hiếu kỳ của Vân Kiều: “Ai kêu anh thế?”
“Đồng nghiệp thôi, em mau nghỉ ngơi nhé.” Văn Cảnh Tu quan tâm thúc giục, chủ động ngắt điện thoại.
Cô nhìn màn hình, một cảm giác mất mát khó nén dâng lên.
Lúc mới yêu đương, hai người gọi điện thoại luôn lưu luyến không rời, lần nào Văn Cảnh Tu cũng chờ cô cúp máy trước, bây giờ mới bao lâu chứ, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Có lẽ do công việc bận rộn.
Cô còn là sinh viên, Văn Cảnh Tu đã làm việc, từ đó sinh sôi nảy nở ra nhiều điểm khác biệt hết sức sâu sắc, cũng không trách được ai.
Không biết vì khổ sở hay cơn cảm khiến tim đập nhanh, ngực Vân Kiều rầu rĩ khó chịu, cô chống đỡ thân thể yếu ớt xuống giường, rót nửa ly nước uống. Trước khi ngủ, cô cầm lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn: [Anh Cảnh Tu, khi nào anh trở về?]
Bấy giờ Văn Cảnh Tu đã lên máy bay.
“Cảnh Tu, anh đang nghĩ gì vậy?”
Người phụ nữ kế bên bỗng nghiêng người tới gần, Văn Cảnh Tu lập tức tắt màn hình di động.
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, dưới vành nón rộng thùng thình lộ ra một gương mặt xinh đẹp mặn mà, chính là người vừa lên hotsearch giới giải trí với Văn Cảnh Tu - ngôi sao lớn Lương Cảnh Ngọc.
“Nói anh sang Paris với em, có làm phiền công việc của anh không?”
“Sao có thể chứ.” Người đàn ông nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, ánh mắt mập mờ di chuyển trên khuôn mặt tinh xảo: “Có thể đi một đoạn đường cùng cô Lương, là vinh hạnh của anh.”
Người đàn ông trong lòng mình, khi nói chuyện đã tâng bốc cô ta lên địa vị cao, hoàn toàn khác với việc người hâm mộ ủng hộ, cảm giác hư vinh của người phụ nữ được thỏa mãn vô cùng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm hơi nhếch lên.
Văn Cảnh Tu cầm di động, ngón tay vô thức mân mê màn hình, bên tai vang vọng giọng nói yếu ớt của Vân Kiều.
Việc anh ta phải làm quan trọng hơn hẳn tình cảm nam nữ, từ nhỏ Kiều Kiều đã ngoan ngoãn thấu hiểu, nhất định cô sẽ thông cảm cho anh ta.
Sau khi xuống máy bay, trên điện thoại di động xuất hiện một tin nhắn chưa đọc, Văn Cảnh Tu do dự liên tục, vẫn trả lời thời gian chuyến bay trở về.
Mấy ngày sau, Văn Cảnh Tu đi công tác bên ngoài chỉ gọi về đúng một lần.
Nghe dặn dò “uống thuốc đúng giờ” và “uống nhiều nước ấm”, Vân Kiều cúi đầu nhìn kim truyền dịch trên mu bàn tay, nở nụ cười chua xót, mũi cay xè.
-
Ngày Văn Cảnh Tu về nước, Vân Kiều ăn diện hơn, váy liền thân màu xanh nước biển phác họa vòng eo tinh tế, cách trang điểm thanh nhã khiến đôi mắt cô tỏa sáng. Đôi mày cong, bờ môi màu đào mật, đủ để tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô.
Vân Kiều đón xe đến sân bay trước một tiếng.
Cô đã gửi tin nhắn nói mình sẽ đến đón cho Văn Cảnh Tu từ lâu, cũng không biết người nọ thấy chưa.
Sân bay kẻ đưa người đón, khung cảnh nhộn nhịp, Vân Kiều tìm được vị trí thích hợp nhất để chờ đợi, đặt hai tay lên đầu gối. Cô đã tiếp nhận nền giáo dục từ tấm bé, tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh, sẽ không lười nhác dựa vào ghế lướt điện thoại, hoặc vắt chéo chân lắc lư ở nơi công cộng như người khác.
Cô vẫn dán mắt về phía nào đó, đợi đến khi chuyến bay hạ cánh, cô đứng lên, dùng thị lực tốt của bản thân để tìm kiếm giữa dòng người.
Thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt Vân Kiều bỗng lấp lánh, cô định tiến lên, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám người xông về trước, bọn họ giơ tấm bảng trong tay, miệng hô tên ai đó.
Vân Kiều cẩn thận phân biệt, nghe thấy họ đang la “Lương Cảnh Ngọc”, bảng hiệu giơ cao trên đỉnh đầu cũng viết tên Lương Cảnh Ngọc.
Lương Cảnh Ngọc là hoa đán nổi tiếng gần đây, lượng fan đông đảo, nhân viên bảo vệ chặn bọn họ lại. Vân Kiều không vào được, cũng không lùi được, bị chen chúc trong đám người.
Dường như Văn Cảnh Tu nhận ra gì đấy, chợt nhìn sang bên này, Vân Kiều giơ cao tay, hy vọng anh ta có thể thấy mình.
Giờ phút này, Lương Cảnh Ngọc được người đại diện che chở bước ra, nhóm người hâm mộ như phát cuồng đột ngột xô lấn về phía trước, Vân Kiều tránh không kịp, bị đẩy ngã xuống đất.
Bịch...
Vừa vặn đụng vào bên cạnh, Vân Kiều cắn răng nhịn đau, lấy điện thoại gọi cho Văn Cảnh Tu, còn chưa kết nối đã bị cúp máy.
Vân Kiều hoài nghi nhìn màn hình di động, đảo mắt qua lòng bàn tay bị trầy xước, làn sóng âm thanh bên tai cô dần biến mất, cô tận mắt chứng kiến vị hôn phu mà mình nhung nhớ từ chối nghe điện thoại và cẩn thận che chở người phụ nữ khác rời đi.
“Khụ, khụ khụ…”
Vân Kiều che miệng, trong điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của bạn tốt: “Kiều Kiều, sao tớ nghe cậu cứ ho mãi thế, bị cảm rồi à?”
“Không sao, có thể dính cảm cúm thôi, đúng lúc tớ cũng muốn đến bệnh viện thăm ông nội, thuận tiện lấy thuốc luôn.”
“Cảm cúm? Trời nóng thế này mà cậu muốn đi đâu chịu lạnh...” Bạn tốt Khương Tư Nguyên nói thầm trong điện thoại, tâm trạng Vân Kiều trầm xuống.
Kết thúc kỳ thi đại học, cô dư dả thời gian, còn công việc của bạn trai Văn Cảnh Tu bận rộn, gần đây mỗi ngày anh ta đều tăng ca. Vất vả lắm mới hẹn được một bữa tối, cô đến chung cư của Văn Cảnh Tu, tự tay nấu một bàn ăn, món nào cũng mang hương vị mà anh ta thích.
Người nọ chậm chạp chưa về, cô chờ mãi chờ mãi, không biết đã thiếp đi trên sô pha từ lúc nào, điều hòa thổi cả đêm.
Buổi sáng lúc cô rời đi, Văn Cảnh Tu còn chưa về, cô gọi điện thoại hỏi, anh ta chỉ bảo: “Xin lỗi Kiều Kiều, tối qua xử lý công việc quá muộn nên đành ở lại công ty.”
Vân Kiều yên lặng nghe anh ta xin lỗi, xử lý toàn bộ thức ăn đã nguội lạnh, sau khi về nhà thì cô xuất hiện triệu chứng của bệnh cảm.
Khương Tư Nguyên dặn dò cô mau chóng uống thuốc, rồi hỏi đến chuyện hôm qua đã hẹn: “Vậy buổi chiều chúng ta có tới tiệm làm bánh nữa không?”
“Có chứ.”
“OK, buổi chiều gặp.”
Bấy giờ, hệ thống giọng nói của tài xế phát ra âm thanh “Đã tới gần đích”. Cô rời khỏi xe không người lái, hơi nóng oi bức ùa vào mặt, Vân Kiều nắm chặt túi trong tay, quen đường tiến vào phòng bệnh của khu nội trú.
Lúc Vân Kiều đến, điều dưỡng đang đỡ ông cụ lên xe lăn, chuẩn bị đẩy ra ngoài hít thở không khí.
“Ông nội.”
“Kiều Kiều đến rồi à.” Vừa thấy cô, ông cụ đã nở nụ cười, khuôn mặt tang thương đầy nếp nhăn, nhưng trong mắt Vân Kiều thì vẫn hiền lành.
Đầu tiên, ông cụ hỏi thành tích thi tốt nghiệp trung học của cô, từ trước đến nay Vân Kiều luôn phát huy ổn định, ông cụ nghe được thì trong lòng vui mừng, cuối cùng ông vẫn nhắc tới chuyện tình cảm của cháu gái: “Gần đây cháu với Cảnh Tu thế nào?”
Động tác bóc chuối hơi khựng lại, ánh mắt Vân Kiều dao động, cô nở nụ cười: “Ông nội yên tâm, chúng cháu tốt lắm.”
“Đã lâu không gặp thằng bé.” Năm đầu tiên nằm viện, Văn Cảnh Tu đến chăm chỉ nhất, thời gian dần trôi qua, người cứ cách hai ngày kiên trì không ngừng tới bầu bạn với ông cụ chỉ còn mỗi cô cháu gái này.
“Ông biết đấy, anh ấy tiếp quản công ty mới hai năm thôi, bận mà ạ.” Vân Kiều đưa chuối cho ông.
Văn Cảnh Tu lớn hơn cô năm tuổi, cô còn đang đi học, Văn Cảnh Tu đã chính thức lèo lái sản nghiệp của nhà họ Văn. Vì công việc anh ta bận rộn, hai người gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều.
“Không biết bộ xương già này của ông còn khả năng chống đỡ được đến ngày cháu mặc áo cưới lấy chồng không?”
“Ông nội, sức khỏe ông rất tốt, cháu cũng còn nhỏ ạ.”
Cháu gái ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ông cụ làm nũng, lòng ông tràn đầy thương tiếc, ông chỉ hy vọng thân thể tàn tạ già nua này có thể trụ vững lâu hơn một chút.
Năm nay cháu gái mười chín tuổi, vốn nên sống vui vẻ phóng khoáng, không nên nhắc về chuyện hôn nhân sớm như vậy. Ông chỉ sợ sau khi mình qua đời, chẳng ai thật lòng bảo vệ và chăm sóc cô, nên mới hy vọng nhân lúc còn sống, tận mắt nhìn thấy cô tìm được chốn về.
Người đã định hôn ước từ nhỏ như Văn Cảnh Tu, là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
Vân Kiều hàn huyên với ông cụ, trước khi rời đi, cô sang văn phòng bác sĩ điều trị chính, lúc ra ngoài thì mặt ủ mày chau.
Ba năm trước, ông nội không may trúng gió, trải qua điều dưỡng ý thức, ông dần bình phục, nhưng hai chân không còn đứng vững. Ba năm nay ông luôn điều trị ở bệnh viện, đáng tiếc thay, tuổi già chân suy yếu là điều không thể nào tránh khỏi.
Sức khỏe của ông nội, nhiều thì một năm rưỡi, ít thì....
Bác sĩ chỉ lắc đầu với cô: “Trong thời gian này, ông cụ phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để ông chịu kích thích và tổn thương từ bên ngoài, cố gắng giữ cho ông cụ vui vẻ. Nếu ông cụ còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, người nhà hãy tranh thủ thời gian.”
Việc ông nội đau đáu nhất, chính là để lại cô đơn độc lẻ loi.
Nhà họ Vân và nhà họ Văn vốn là thế giao, thời thơ ấu, người lớn định ra hôn ước miệng cho hai người, cô và Văn Cảnh Tu cũng nhờ đó mà thân thiết hơn so với người khác. Khi lớn lên, cô đã hiểu được “vị hôn phu” có nghĩa là gì.
Văn Cảnh Tu sở hữu bề ngoài xuất chúng, thành tích học tập ưu việt, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, cộng thêm xuất thân của anh ta, chuyện cô rung động với anh ta là điều rất đơn giản.
Vào một năm trước, đôi bên chính thức xác nhận quan hệ yêu đương. Sinh nhật tuổi mười tám của cô, một người bạn là con trai ở trường học đã nhân cơ hội tặng quà để thổ lộ, Văn Cảnh Tu ghen tị mang cô đi, cả hai thẳng thắn bày tỏ tình cảm.
Đã quen biết nhiều năm, sau khi ở bên nhau, họ nhanh chóng bước vào thời kỳ ngọt ngào. Văn Cảnh Tu tiếp quản tập đoàn nhà họ Văn gặp vô vàn khó khăn, ngay cả sinh nhật cũng ở nơi khác không kịp trở về. Cô lấy hết dũng khí mua vé máy bay chạy tới tìm anh ta, ắt hẳn Văn Cảnh Tu rất cảm động, ôm cô và hứa hẹn: “Chờ sang năm em thi đại học xong, chúng ta sẽ chính thức đính hôn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều nghĩ vậy, trong mắt hiện lên vài phần chờ mong.
Cô chưa đủ tuổi, không thể kết hôn, họ treo danh nghĩa hôn phu hôn thê nhiều năm, lại thích nhau trên cơ sở liên hôn, nếu có một nghi thức đính hôn thì ai nấy cũng vui vẻ.
Buổi chiều, Vân Kiều đúng hẹn tới tiệm làm bánh, sau khi gặp bạn tốt, được ông chủ tiệm bánh chỉ dẫn từng bước, hai người bắt đầu học làm bánh ngọt.
Bánh ngọt màu cam ấm áp được hình thành trong lò nướng, Vân Kiều lấy dao cắt lớp thêm vào bánh kẹp, động tác thành thạo.
Cô đã học làm bánh ngọt mấy ngày nay, chỉ vì muốn tặng cho vị hôn phu bánh kem chất chứa tấm lòng mà cô tự tay làm vào sinh nhật của anh ta.
“Sao cậu tốt với anh ta vậy?” Khương Tư Nguyên không khỏi cảm thán.
Vân Kiều thuần thục trét đều bơ, đôi mắt sáng ngời lấp lánh nét cười: “Anh ấy đối xử với tớ rất tốt mà, trước kia...”
Hễ cô nhắc tới mối quan hệ giữa cô và Văn Cảnh Tu, sẽ là một đoạn hồi ức kéo dài.
Thuở bé, bác cả nhốt cô trong căn phòng tối đen, người ấy ở bên ngoài đàn guitar kể chuyện cho cô, tặng cô viên kẹo ngọt ngào, giúp cô chạm đến tia sáng giữa bóng tối trống rỗng kia. Mãi đến khi, sau khoảng thời gian ra ngoài mở rộng công việc kinh doanh, ông nội về nhà, rốt cuộc phát hiện cô đang bị bắt nạt. Ông không chỉ thay cô phạt bác cả, mà còn định ra hôn ước với nhà họ Văn.
Tiếp theo đấy, Văn Cảnh Tu càng che chở cô, gặp chuyện sẽ thay cô ra mặt, một người như vậy, sao cô có thể không phải lòng được chứ? “Tóm lại là đối xử tốt với nhau đó.” Cô gái nhớ về bao điều tốt đẹp trước kia, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Vân Kiều làm việc vô cùng kiên nhẫn, hôm nay Khương Tư Nguyên chạy tới học tập chỉ vì bất chợt nổi hứng, làm được một nửa thì bỏ cuộc ngay. Cô ấy tựa vào ghế nghỉ ngơi, nhân tiện chờ đợi bánh kem thành phẩm của Vân Kiều.
Cô ấy nhàm chán lướt điện thoại di động, đột nhiên một dòng tiêu đề chói mắt hiện lên trước mắt: Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Văn và ngôi sao nổi tiếng Lương Cảnh Ngọc ra vào có đôi…
Khương Tư Nguyên nhướn mày, lặng lẽ liếc nhìn Vân Kiều cách đó không xa, nhấn ngón tay vào bức ảnh.
Trên hình, người đàn ông diện âu phục màu đen đang ở trong tư thế thân mật với một người phụ nữ mặc váy đỏ quyến rũ, và một trong những nhân vật chính nọ, không ai khác ngoài vị hôn phu mà Vân Kiều cực kỳ tin tưởng - Văn Cảnh Tu.
“Tư Nguyên.”
“Bịch!”
Vân Kiều bất ngờ xuất hiện sau lưng cô ấy, Khương Tư Nguyên sợ tới mức tay run lên, di động rơi xuống đất.
“Ấy!” Khương Tư Nguyên sốt ruột định nhặt lên, nhưng đã có người khom lưng nhanh hơn cô ấy một bước. Thoáng thấy Vân Kiều đang cúi người thì cứng đờ, Khương Tư Nguyên thầm nghĩ không ổn.
Ngay khi cô ấy đang do dự không biết mở miệng ra sao, Vân Kiều đã cầm điện thoại lên rồi trả cho cô ấy: “Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ màn hình.”
Khương Tư Nguyên nuốt nước miếng.
Màn hình…
Màn hình vẫn sáng lên hoàn hảo không sứt mẻ gì, bị tấm ảnh giải trí ồn ào kia chiếm hết, chắc chắn Vân Kiều đã thấy rồi.
“Kiều Kiều, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Cũng không biết có phải cô đang tự an ủi mình không, giọng cô vẫn dịu dàng như nước: “Tớ tin anh Cảnh Tu.”
Chuyện tin đồn thất thiệt trên mạng không ít, càng nổi tiếng thì càng dễ vướng vào scandal. Hai năm nay, Văn Cảnh Tu bị chụp ảnh không dưới một lần, sau đó Văn Cảnh Tu đã giải thích rõ ràng với cô, có lẽ lần này cũng chỉ mượn góc mà chụp thôi.
Khương Tư Nguyên không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ đành ngượng ngùng gật đầu.
Bông hoa vốn dĩ sắp hoàn thành, đã bất cẩn bị hỏng một cánh, Vân Kiều không chịu nổi chút tỳ vết vào, bèn bỏ cả chiếc bánh kem.
Miệng nói không để ý, nhưng trong lòng vẫn có phần không thoải mái.
Hai người tạm biệt nhau ở tiệm bánh, ngay cả cơm tối cũng không hẹn.
Vân Kiều về nhà uống thuốc sớm, không có khẩu vị gì, cô nằm xuống ngủ một giấc.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã tối.
Tim đập dữ dội, cô giơ tay sờ trán, bản thân không cảm nhận được, chỉ thấy đầu hơi nặng nề. Không mở điều hòa thì nóng, mở điều hòa sẽ lạnh, trên người quấn chăn vẫn chẳng thoải mái.
Khi con người mắc bệnh, phòng tuyến tâm lý của họ cũng sẽ giảm xuống, cô quan sát căn phòng trống trải như một đứa trẻ cô độc không ai giúp đỡ. Cô cầm điện thoại di động, trằn trọc nhìn vài người liên lạc ít ỏi, cuối cùng không kiềm chế được, nhấn gọi một trong hai số điện thoại duy nhất được ghim ở phía trên cùng.
“Anh Cảnh Tu, hình như em hơi sốt.”
“Trong nhà có thuốc không?”
“Có thuốc cảm.”
“Em uống thuốc trước, uống nhiều nước ấm hơn nhé, bên anh...” Văn Cảnh Tu vội vàng dặn dò, một bóng dáng yểu điệu lọt vào mắt, anh ta nhanh chóng ngước nhìn, lúc nói chuyện cố ý hạ giọng: “Anh sắp lên máy bay, tạm thời không thể đến thăm em.”
“Lên máy bay? Anh phải đi đâu à?” Trong quá khứ, Văn Cảnh Tu đi xa nhà đều báo cho cô biết trước. Lúc còn đi học, nếu dành ra được chút thời gian, cô sẽ tiễn anh ta lên máy bay. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô hoàn toàn không biết gì về lịch trình của anh ta.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đi công tác.” Văn Cảnh Tu không nói vị trí cụ thể, có lẽ phát hiện thái độ của mình quá lạnh nhạt, anh ta bèn nhỏ giọng bổ sung một câu: “Kiều Kiều ngoan, trở về sẽ tặng em kẹo sữa em thích nhất.”
Văn Cảnh Tu dỗ dành cô qua điện thoại, Vân Kiều mơ màng, nghe được giọng nói dịu dàng kia, cứ như cô đã trở về thời điểm quan hệ nồng thắm trước đây.
“Cảm ơn anh Cảnh Tu.”
“Mau uống thuốc nghỉ ngơi nhé, nếu tình trạng nặng thêm, nhớ tới bệnh viện.”
“Vâng.”
Cô gái ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, không nỡ cúp máy, bỗng nhiên nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ đang gọi tên anh ta - Cảnh Tu.
Cách xưng hô thân thiết hơn so với người bình thường gợi lên lòng hiếu kỳ của Vân Kiều: “Ai kêu anh thế?”
“Đồng nghiệp thôi, em mau nghỉ ngơi nhé.” Văn Cảnh Tu quan tâm thúc giục, chủ động ngắt điện thoại.
Cô nhìn màn hình, một cảm giác mất mát khó nén dâng lên.
Lúc mới yêu đương, hai người gọi điện thoại luôn lưu luyến không rời, lần nào Văn Cảnh Tu cũng chờ cô cúp máy trước, bây giờ mới bao lâu chứ, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Có lẽ do công việc bận rộn.
Cô còn là sinh viên, Văn Cảnh Tu đã làm việc, từ đó sinh sôi nảy nở ra nhiều điểm khác biệt hết sức sâu sắc, cũng không trách được ai.
Không biết vì khổ sở hay cơn cảm khiến tim đập nhanh, ngực Vân Kiều rầu rĩ khó chịu, cô chống đỡ thân thể yếu ớt xuống giường, rót nửa ly nước uống. Trước khi ngủ, cô cầm lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn: [Anh Cảnh Tu, khi nào anh trở về?]
Bấy giờ Văn Cảnh Tu đã lên máy bay.
“Cảnh Tu, anh đang nghĩ gì vậy?”
Người phụ nữ kế bên bỗng nghiêng người tới gần, Văn Cảnh Tu lập tức tắt màn hình di động.
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, dưới vành nón rộng thùng thình lộ ra một gương mặt xinh đẹp mặn mà, chính là người vừa lên hotsearch giới giải trí với Văn Cảnh Tu - ngôi sao lớn Lương Cảnh Ngọc.
“Nói anh sang Paris với em, có làm phiền công việc của anh không?”
“Sao có thể chứ.” Người đàn ông nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, ánh mắt mập mờ di chuyển trên khuôn mặt tinh xảo: “Có thể đi một đoạn đường cùng cô Lương, là vinh hạnh của anh.”
Người đàn ông trong lòng mình, khi nói chuyện đã tâng bốc cô ta lên địa vị cao, hoàn toàn khác với việc người hâm mộ ủng hộ, cảm giác hư vinh của người phụ nữ được thỏa mãn vô cùng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm hơi nhếch lên.
Văn Cảnh Tu cầm di động, ngón tay vô thức mân mê màn hình, bên tai vang vọng giọng nói yếu ớt của Vân Kiều.
Việc anh ta phải làm quan trọng hơn hẳn tình cảm nam nữ, từ nhỏ Kiều Kiều đã ngoan ngoãn thấu hiểu, nhất định cô sẽ thông cảm cho anh ta.
Sau khi xuống máy bay, trên điện thoại di động xuất hiện một tin nhắn chưa đọc, Văn Cảnh Tu do dự liên tục, vẫn trả lời thời gian chuyến bay trở về.
Mấy ngày sau, Văn Cảnh Tu đi công tác bên ngoài chỉ gọi về đúng một lần.
Nghe dặn dò “uống thuốc đúng giờ” và “uống nhiều nước ấm”, Vân Kiều cúi đầu nhìn kim truyền dịch trên mu bàn tay, nở nụ cười chua xót, mũi cay xè.
-
Ngày Văn Cảnh Tu về nước, Vân Kiều ăn diện hơn, váy liền thân màu xanh nước biển phác họa vòng eo tinh tế, cách trang điểm thanh nhã khiến đôi mắt cô tỏa sáng. Đôi mày cong, bờ môi màu đào mật, đủ để tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô.
Vân Kiều đón xe đến sân bay trước một tiếng.
Cô đã gửi tin nhắn nói mình sẽ đến đón cho Văn Cảnh Tu từ lâu, cũng không biết người nọ thấy chưa.
Sân bay kẻ đưa người đón, khung cảnh nhộn nhịp, Vân Kiều tìm được vị trí thích hợp nhất để chờ đợi, đặt hai tay lên đầu gối. Cô đã tiếp nhận nền giáo dục từ tấm bé, tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh, sẽ không lười nhác dựa vào ghế lướt điện thoại, hoặc vắt chéo chân lắc lư ở nơi công cộng như người khác.
Cô vẫn dán mắt về phía nào đó, đợi đến khi chuyến bay hạ cánh, cô đứng lên, dùng thị lực tốt của bản thân để tìm kiếm giữa dòng người.
Thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt Vân Kiều bỗng lấp lánh, cô định tiến lên, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám người xông về trước, bọn họ giơ tấm bảng trong tay, miệng hô tên ai đó.
Vân Kiều cẩn thận phân biệt, nghe thấy họ đang la “Lương Cảnh Ngọc”, bảng hiệu giơ cao trên đỉnh đầu cũng viết tên Lương Cảnh Ngọc.
Lương Cảnh Ngọc là hoa đán nổi tiếng gần đây, lượng fan đông đảo, nhân viên bảo vệ chặn bọn họ lại. Vân Kiều không vào được, cũng không lùi được, bị chen chúc trong đám người.
Dường như Văn Cảnh Tu nhận ra gì đấy, chợt nhìn sang bên này, Vân Kiều giơ cao tay, hy vọng anh ta có thể thấy mình.
Giờ phút này, Lương Cảnh Ngọc được người đại diện che chở bước ra, nhóm người hâm mộ như phát cuồng đột ngột xô lấn về phía trước, Vân Kiều tránh không kịp, bị đẩy ngã xuống đất.
Bịch...
Vừa vặn đụng vào bên cạnh, Vân Kiều cắn răng nhịn đau, lấy điện thoại gọi cho Văn Cảnh Tu, còn chưa kết nối đã bị cúp máy.
Vân Kiều hoài nghi nhìn màn hình di động, đảo mắt qua lòng bàn tay bị trầy xước, làn sóng âm thanh bên tai cô dần biến mất, cô tận mắt chứng kiến vị hôn phu mà mình nhung nhớ từ chối nghe điện thoại và cẩn thận che chở người phụ nữ khác rời đi.
Danh sách chương