CHƯƠNG BẢY SÁU
“Vương gia, vật này là Dịch Thủy phó thác ta mang tới cho ngươi, hắn nói nếu ngươi không giết ta, kể như hắn công nhận lòng trân trọng của ngươi với hắn… ngươi khả dĩ tới chỗ hắn đòi phần thưởng.”
Hạ Hầu Lan nói sao cũng là Lạc Vương cơ trí lẫy lừng, dù đương lúc tâm can tan nát, nhưng một hồi ngẫm lại lời Phong Nhiễm, hắn chợt ngộ ra ẩn ý, vội gọi Hạ Hầu Thư lại: “Thư nhi, Bản vương suy nghĩ kỹ rồi, Dịch Thủy hắn đích thị đang thử thách ta.”
Hạ Hầu Thư mấy ngay nay quả thực bị hành đến đầu đau muốn nứt, bụng thầm nhủ: ‘Lại nữa rồi lại nữa rồi, Vương gia a, người lúc nào mới chắc chắn được đây?~’ khốn nỗi ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ chăm chú, lại nghe Hạ Hầu Lan nói: “Vật này là Dịch Thủy phó thác tên sứ giả kia mang đến cho ta, ngươi nhớ hắn nói gì lúc ấy không? Hắn nói Bản vương chỉ cần không giết Phong Nhiễm, kể như hắn công nhận lòng trân trọng của Bản vương với hắn, khi ấy ta khả dĩ tới chỗ hắn đòi phần thưởng. Việc ấy xảy ra cách ngày đàm phán chỉ vài ngày a, nếu hắn có quyết định gì, đến khi ấy nhất định cũng đã quyết rồi. Vậy cớ sao còn nói Bản vương trân trọng hắn thì có thể tới đòi phần thưởng!? Này không phải rõ ràng muốn ám thị với ta, chớ vội nản chí, chỉ cần tuân thủ ước định nhất định có thể đưa hắn trở về, còn không phải sao??”
Hạ Hầu Thư gật gật đầu đáp: “Ừm, có đạo lý. Nếu đã vậy Vương gia, ngươi cũng chớ nên quá đau buồn nữa…”, hắn còn đương nói dở đã thấy Hạ Hầu Lan cư nhiên đứng lên thu xếp sửa soạn, vừa làm vừa cười nói: “Nhất định là vậy rồi, không sai, ừm, lần trước Bản vương đã nhìn thấu dụng tâm thử thách của hắn, hiềm nỗi quân doanh bề bộn sự tình phải xử lý, vả lại kỳ hạn hai tháng ước định còn xa. Giờ không thể như vậy được, Bản vương phải nhanh nhanh chuẩn bị, ra roi thúc ngựa tới Hoàng cung Hoa Lặc đón Vương phi của ta về. Thư nhi, ngươi không cần đi theo, quân doanh cần ngươi và Mễ Chính trấn giữ, việc thủ thành Bản vương cũng đã bố trí thỏa đáng, lũ liên quân nếu dám lật lọng, ngươi và Mễ Chính không cần khách khí, cứ đánh bọn chúng tan tác, cúp đuôi hồi quốc.”
Hạ Hầu Thư trợn mắt cứng họng, lắp bắp hỏi: “Vương gia… sao vậy được… không lẽ người định một mình ăn gió nằm sương, không người hầu hạ sao?! Hơn nữa…”, hắn len lén liếc nhìn sắc mặt Hạ Hầu Lan rồi cẩn trọng nói tiếp: “Này không phải nô tài muốn xấu miệng, nhưng vạn nhất người đoán sai dụng ý Dịch Thủy, nếu hắn thật muốn thành hôn với A Ba Kim, đến lúc đó người tới nơi ấy rồi phải làm sao a.”
Động tác của Hạ Hầu Lan thoáng ngừng lại, một hồi lâu sau hắn mới thở dài một hơi, đáp: “Thư nhi, kỳ thực ta… ta cũng không dám nghĩ tới khả năng ấy. Ngươi chưa từng kinh qua tình ái, nên ngươi không hiểu được, tình ái đã thậm sâu, khả dĩ như gươm đao thương tổn lòng người. Dịch Thủy nếu thực trở thành Hoàng hậu Hoa Lặc, một đao này sẽ vĩnh viễn găm trong tâm ta. Thế nhưng, dù hắn thực tâm muốn thay lòng, ước định này, vô luận thế nào ta vẫn phải thực hiện. Ta từng cùng hắn thề non hẹn biển, rốt cuộc vi lợi bội ước… Đến giờ, ta không thể sai lầm lần nữa. Dù lần này đi, chỉ để nhìn hắn cùng A Ba Kim thành thân, ta… bất kể lòng đau thế nào, cũng sẽ vì hắn… chúc phúc… ta nhất định sẽ vì hắn…”
Hạ Hầu Thư trầm mặc không nói, thầm tự hỏi đây rốt cuộc là thứ thâm tình gì lại có thể thành ra nông nỗi này; thực không dám tin Vương gia thường ngày hô phong hoán vũ, cao cao tại thượng, một ngày phạm vào chuyện tình ái cũng vô pháp thoát ly. Hắn nghĩ đến đây, lòng cảm thán càng thêm thổn thức.
Phần Hạ Hầu Lan, hắn cũng không dông dài thêm nữa, chỉ đơn giản sửa soạn vài món đồ dùng cá nhân, mang theo đủ ngân lượng rồi một mình khởi hành tới đất Hoa Lặc. Hắn biết A Ba Kim dù cũng đáng coi là bậc đại trượng phu đỉnh thiên lập địa nhưng cũng giống như hắn, phàm đối với người hoặc vật đã yêu thích đều khả dĩ không từ thủ đoạn. Lại nghĩ ban đầu Dịch Thủy đơn thân đầu nhập địch doanh, tất đã có sẵn dự định trong đầu, bởi vậy mới bảo hắn tới hoàng cung Hoa Lặc đón mình chứ không phải giữa chiến trường, thậm chí cả chuyện sống chết hắn cũng tự định liệu rồi. Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Lan càng thấy cảm động, lòng tin tưởng cũng vững vàng thêm, thầm tự nhủ Dịch Thủy khi ấy thái độ cương liệt đến vậy, mười ngày ngắn ngủi sao có thể khiến hắn cải biến chủ ý được.
Tạm gác lại hành trình gian khổ của Hạ Hầu Lan, lại nói Dịch Thủy, từ ngày bị A Ba Kim đưa về hoàng cung Hoa Lặc, hắn đêm ngày chỉ trông ngóng Hạ Hầu Lan mau chóng xuất hiện. Mà thời gian hẹn ước càng cận kề, lòng hắn càng thêm thấp thỏm, thầm tự vấn phải chăng khi ấy mình nói quá tuyệt tình, khiến hắn tin thực mất rồi? Nếu như vậy thật thì phải làm sao a?! Hắn sao có thể thuận theo lời hẹn chấp nhận gả cho A Ba Kim được?! Càng nghĩ càng não lòng, Dịch Thủy nhịn không được lại tiện tay vơ lấy bội kiếm khua chém loạn xạ, miệng mắng nhiếc: “Hạ Hầu Lan hỗn đản, đại hỗn đản!! Ta xem lần này ngươi có dám nuốt lời không, xem ngươi có dám nuốt lời không!” Rủa tới rủa lui, trong lòng cũng không an tâm hơn bao nhiêu, ngay giữa lúc hắn đương tùy tiện xả giận, chợt nghe bên tai thanh âm hoan hỉ khó nén:
“Ai nha, Hoàng hậu! Ngươi lại đập phá loạn lên rồi~ Phá đi, phá đi~ Dù sao cũng không còn mấy cơ hội a. Vì ngày đại hỉ của chúng ta sắp tới nơi rồi, mười ngày sau, Trẫm biết là ngày ngươi ước định cùng Hạ Hầu Lan, ngươi yên tâm, nếu hắn thực đến đây như lời hứa, Trẫm sẽ để ngươi đi cùng hắn. Ngược lại, nếu hắn không tới được, ngươi từ nay về sau chính là Hoàng hậu Hoa Lặc ta a, ha ha~ Trẫm cũng ưa trò đánh cược kích thích này a, sao hả, Hoàng hậu còn có ý kiến chi không?”
Dịch Thủy cứng người, một hồi lâu mới lạnh lùng đáp: “Được, ta không có ý kiến.” Hắn nói rồi quay lưng bỏ đi, trong lòng dâng trào uất ức: ‘Hạ Hầu Lan, ngày đó ngươi dám không đến, ta nhất định sẽ chết rồi hóa thành lệ quỷ hiện về tìm ngươi tính sổ!!’
***
Danh sách chương