CHƯƠNG BẢY TƯ

“Ngươi nói cái gì?!” Hạ Hầu Lan không dám tin vào tai mình, khiếp sợ nhìn Dịch Thủy: “Ngươi… lặp lại… lần nữa đi…”

Không, không thể nào, Dịch Thủy của hắn, là Dịch Thủy của hắn a! Dịch Thủy của hắn không đời nào đáp ứng A Ba Kim, hắn không đời nào đáp ứng trở thành Hoàng hậu của A Ba Kim! Không thể, tuyệt đối không thể có chuyện đó! “Kỳ thực đâu cần lặp lại làm chi, ta tự thấy mình vừa nói đã đủ rõ ràng rồi.” Trên mặt Dịch Thủy nhìn không ra biểu cảm gì, hắn nhắc lại nhanh như gió: “Hạ Hầu Lan, ngươi phụ ta một lần, rồi lại dùng Định Hồn châu cứu lại mạng ta. Lần này ngươi đỡ cho ta ba mũi tên, ta cũng dùng chính thân mình đổi cho ngươi giải dược. Nợ nần giữa chúng ta, tất cả coi như đã thanh toán hết rồi. Thái độ của ta đối với ngươi, chính ngươi cũng tự rõ, ta tuyệt đối không về bên ngươi lần nữa đâu. Con người như ta, chỉ có một quốc gia như Hoa Lặc quốc, không phân bì thân phận quý tộc, nô lệ mới là nơi thích hợp. Ta đã để A Ba Kim cho người đón cha mẹ, muội muội; chờ bọn họ cùng đến, ta và Tuyết Duyên quốc, một điểm quan hệ cũng không còn. Lần này ngươi nghe đã rõ chưa?”

“Dịch Thủy, ngươi sao có thể nói vậy?! Tuyết Duyên… là tổ quốc của ngươi a! Dù có là nơi bất hảo đến đâu… cũng là tổ quốc a, ngươi từng bao phen liều mạng chiến đấu vì Tuyết Duyên, giờ cớ sao những lời ấy ngươi cũng nói được chứ?!” Không đợi Hạ Hầu Lan mở miệng, Hạ Hầu Thư đã thở phì phì nhảy dựng lên, hắn bảo sao cũng không dám tin mới qua mười ngày ngắn ngủi, Dịch Thủy đã như biến đổi thành một người hoàn toàn khác.

“Ngươi bị ép buộc đúng không? Dịch Thủy, nhất định là tên A Ba Kim kia bức ép ngươi đúng không?” Ánh mắt Hạ Hầu Lan lần thứ hai lóe lên tia nguy hiểm, “Ta biết ngươi sẽ không ly khai ta, trước khi ngươi ra đi, những lời ngươi nắm tay ta nói, ta nghe từng chữ đều là tâm huyết. Dịch Thủy, ngươi tuyệt không phải kẻ thiện biến*. Ngươi nhất định đã bị ép buộc đúng không?! Ngươi đừng sợ, Dịch Thủy, vô luận A Ba Kim dùng cái gì bức ép ngươi, Bản vương đều khả dĩ…”

“Chớ nên cố tự mình đa tình!” Dịch Thủy tức giận ngắt lời hắn, “Lẽ nào ngươi còn chưa rõ sao? Đây là lựa chọn của ta, ta tất nhiên phải chọn điều có lợi cho mình rồi. Ta chính là người như vậy. Hạ Hầu Lan, không sai, ta không thiện biến, nhưng không có nghĩa ta không thể thay đổi, những ngày ở cùng người Hoa Lặc quốc, ta mới phát giác đó chính là cuộc sống ta muốn, không ai cho ta là nô lệ, không ai vì thân phận nô lệ trước kia của ta mà xì xào chỉ trỏ. Mỗi người bọn họ đều xem ta như một con người, đối đãi với ta như huynh đệ, ta thích ở cùng họ. Mà hơn nữa, ta càng căm ghét ngươi, căm ghét Tuyết Duyên! Hạ Hầu Lan, hình ảnh khuất nhục của cha mẹ ta, ta cả đời không thể quên được, vết thương ấy trong lòng ta vô pháp liền miệng, ngươi có hiểu không?!” Dịch Thủy ngoài miệng lớn tiếng la lối, ngược lại trong lòng chỉ vì mấy câu tán dương Hoa Lặc quốc mà muốn nôn ọe tới tấp.

Hạ Hầu Lan thoáng ngây người, chằm chằm nhìn Dịch Thủy rồi đột nhiên hắn luống cuống chân tay, vội vàng phân trần: “Ta biết… Dịch Thủy, ta… ta biết ngươi căm ghét chế độ nô lệ. Nhưng… nhưng ta nhất định sẽ từ từ cải tổ, ta… dù sao ta cũng không thể một tay che trời… ngươi phải cho ta thời gian a.” Thế này là sao, này là sao chứ?! Dịch Thủy của hắn, Dịch Thủy của hắn không lẽ thực lòng muốn làm Hoàng hậu của A Ba Kim sao?!

“Ha ha ha, Hạ Hầu Lan, ngươi nghe rõ chứ hả?! Dịch Thủy cao khiết đến vậy, ngươi dám cho rằng hắn vì bị bức ép mà nói ra những lời trái lương tâm sao?!” A Ba Kim đắc ý cười phá lên: ‘Hắc hắc, Hạ Hầu Lan, ngươi đã tin chưa, ngươi phải tin đặng ngươi mới tuyệt vọng~ Ngươi tuyệt vọng rồi Dịch Thủy mới có thể chân chính vứt bỏ ngươi, quay sang tiếp nhận tình cảm của Trẫm a~’

“Ngươi trước kia… trước kia đã chấp nhận làm Vương phi của ta mà, ngươi… đã cùng ta ước định hai tháng sau…” Hạ Hầu Lan yếu ớt nhắc lại lý lẽ cuối cùng của mình, nhưng lời còn chưa hết đã bị Dịch Thủy lạnh lùng cắt ngang: “Hiện giờ ta tuyên bố, tất cả đều bỏ qua hết. Ta sẽ không làm Vương phi của ngươi, ngươi cũng không cần nhớ đến ước định kia nữa, ngươi… thảo hiệp định đình chiến xong, mau trở về Tuyết Duyên được rồi. Nhanh chóng quên ta đi, tìm lấy một giai nhân cho mình, hừ, dù sao tiểu thư công hậu quý tộc mới xứng đáng tại vị Lạc Vương phi, không phải sao?”

“Dịch Thủy…” Hạ Hầu Lan còn muốn nói thêm nữa nhưng chính Dịch Thủy lại tỏ ra nóng nảy không buồn nghe tiếp, hắn đứng dậy nói với A Ba Kim: “Đại vương, còn lại là chuyện của các ngươi, điều phải nói ta đều đã nói rõ ràng rồi. Đàm luận nhanh nhanh một chút, nhường nhịn vài phần cũng được, ai bảo các ngươi đem quân đánh Tuyết Duyên trước. Quan trọng là chúng ta sớm hồi cung, đại lễ lập Hậu của Hoa Lặc quốc các ngươi thật phiền phức, ta còn nhiều chỗ chưa hiểu a.”

“Ừm, yên tâm đi bảo bối nhi, Trẫm cũng không thèm ở đây phung phí thời gian với Hạ Hầu Lan đâu.” A Ba Kim nghiêng đầu hôn phớt một cái lên má Dịch Thủy, lập tức bụng hắn bị Dịch Thủy âm thầm thụi một quyền, hại hắn đau đến suýt la toáng lên. Bất quá thấy Hạ Hầu Lan vẫn ngồi ngây như phỗng, tâm tình hắn lại nhanh chóng hớn hở lên: “Nào nào, Lạc Vương gia, đừng để chuyện nữ nhi thường tình làm lỡ quốc gia đại sự. Ngươi không phải vẫn coi quốc gia, bách tính làm trọng sao? Nghìn vạn lần chớ có tại đây mà tự hủy trường thành a.”

Rốt cuộc chính mình đã bước khỏi đại trướng của A Ba Kim như thế nào, Hạ Hầu Lan căn bản không nhận thức được. Hắn chỉ biết mình vốn một lòng vui mừng tới đón Dịch Thủy, kết quả lại trúng một đòn cảnh tỉnh như trời giáng. Bao nhiêu lửa hưng phấn hừng hực trong lòng phút chốc bị một khối hàn băng vạn năm vô tình dập tắt, khiến hắn nhất thời thần trí cũng hóa hồ đồ.

Hạ Hầu Thư cũng im lặng không nói, hắn theo Hạ Hầu Lan hai mươi năm, ngoại trừ khi Dịch Thủy chết, hắn chưa từng thấy Vương gia bị đả kích đến thế này. Đã như vậy, nhưng lúc ký hiệp nghị đình chiến, Hạ Hầu Lan vẫn đủ sức chế trụ tâm thần hỗn loạn mà cẩn trọng từng câu chữ trong hiệp nghị, quả không thể không tính là kỳ tích. Nhưng loại kỳ tích này, tối hậu chỉ càng khiến hắn bất bình thay cho Hạ Hầu Lan mà thôi.

“Dịch Thủy, hắn sao có thể đáp ứng A Ba Kim, làm Hoàng hậu của hắn ta chứ?! Dịch Thủy, hắn sao lại như vậy được?! Hắn rõ ràng đã nói muốn làm Vương phi của Bản vương, hắn rõ ràng đã bắt Bản vương hứa tới đón hắn mà…” Hạ Hầu Lan tâm thần hỗn loạn để Hạ Hầu Thư dìu vào Lam Thủy thành, dọc đường đi hắn một điều khác cũng không nói, chỉ lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại mấy câu ấy. Hạ Hầu Thư cũng điên đầu vì hắn, bụng chỉ sợ chủ tử nếu cứ thế này, sức khỏe chưa hồi phục lại thêm ủ rũ mê muội, không khéo đến phát điên. Này đâu phải là chuyện đùa chơi được.

———

*thiện biến: dễ thay lòng, thay đổi.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện