CHƯƠNG SÁU CHÍN
Dịch Thủy rốt cuộc đã minh bạch, lại quay người đối diện với ánh mắt thâm sâu của hắc y nam tử kia, vừa hay hắn ta lên tiếng: “Vương huynh, ngươi chính là vì người này mà bỏ qua thời cơ tấn công quý giá sao?”, hắn miệng nói nhưng động tác vẫn không đình trệ, chớp mắt đã vọt tới chặn Phong Nhiễm đang sắp thoát ra ngoài, không nói không rằng đoạt lấy bình giải dược trong tay hắn rồi quăng lại cho viên thị tùng: “Đi đi, tùy tiện lựa kẻ nào đem cho Hạ Hầu Lan, lần này Phong Nhiễm không đi.”
A Ba Kim sầm mặt, lên tiếng: “Lão tam, ngươi theo khuôn phép một chút, Phong Nhiễm dù sao cũng là thần tử của Trẫm, ngươi xem ngươi đang làm gì vậy? Coi chừng mạo phạm khách quý.”, loại bại hoại ‘ăn thịt người’ không nhả xương này, sao có thể để hắn diễn trò cường bạo trước mặt Dịch Thủy chứ; vạn nhất khiến Dịch Thủy hiểu lầm ta cũng giống hắn thì biết làm sao? – A Ba Kim đương bất mãn ngút ngàn nên cũng quên bẵng đi chính hắn cũng không khác chi tên tam đệ kia.
A Ba Thái bĩu môi: “Giờ đâu cần nói những lời ấy, Vương huynh, ngươi còn muốn cho Hạ Hầu Lan giải dược, vậy ngươi dự tính chừng nào mới kết thúc chiến trận lần này đây? Này không phải ta muốn dưỡng chí khí kẻ khác mà tự diệt uy phong của mình, nhưng nếu cứ để Hạ Hầu Lan thụ thương mà chết, Vương phi của hắn thì đã ở đây rồi, vậy trận này khỏi nhọc công tốn sức, chúng ta cùng mấy quốc gia kia tính chuyện chia phần Tuyết Duyên được rồi. Vậy mà giờ ngươi lại muốn cứu tên kia, hừ, không lẽ ngươi thực cho rằng mình có thể địch lại hắn? Chưa nói ngươi còn giữ Vương phi của hắn, hắn không phát điên mới lạ. Không chừng vì phẫn nộ thay hồng nhan, đến Hoa Lặc quốc chúng ta hắn cũng hùng hổ đánh chiếm nốt.”
A Ba Kim nhíu mày: “Hừ, ngươi giỏi suy diễn. Hạ Hầu Lan luôn tự xưng lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, vì bách tính khả dĩ vứt bỏ độc tài chuyên chế gì gì đó. Hắc hắc, lần này ta sẽ khiến hắn vì thiên hạ vứt bỏ chính Vương phi của mình… mà nói cho đúng, chẳng phải Dịch Thủy vẫn không đáp ứng gả cho hắn sao? Hơn nữa Dịch Thủy đối với hắn oán hận đến mức Hoàng Hà cuồn cuộn cũng rửa không trôi, giờ hắn quay đầu sà vào lòng ta cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa*…” Hắn đương nói chợt câm bặt, căn nguyên là vì sau gáy từ thuở nào đã bị lưỡi bảo kiếm sắc lạnh kề sát.
“Ngươi lặp lại lần nữa xem.” Dịch Thủy nghiến răng gằn từng tiếng.
“Giỡn thôi giỡn thôi mà.” A Ba Kim cười hì hì rón rén quay lại, cẩn thận đẩy bảo kiếm lui ra, “Ây da, có chuyện gì từ từ nói, đao kiếm không có mắt a. Bất quá Dịch Thủy à, Trẫm nói cũng đâu có sai? Ngươi không hận Hạ Hầu Lan sao? Không lẽ ngươi đã quên…”
Bảo kiếm lần thứ hai kề tới cổ, “Chuyện ấy không đến lượt ngươi quản, ngươi nói rõ ràng, lừa ta đến đây là có mục đích gì?!”
“Chậc chậc, Hạ Hầu Lan coi trọng ngươi đến vậy thì ra không phải nhờ trí thông minh, xem ra bộ dạng vừa mắt một chút cũng dùng được a. Ừm, nghe nói lúc tác chiến cũng dũng mãnh ra trò, bất quá cái đầu thực là làm ta không dám khen tặng. Việc này kẻ ngu si cũng đoán được, hoàng huynh tự kỷ của ta chính là vừa mắt ngươi rồi a.” Tam Vương gia ngơ ngơ ngáo ngáo giải đáp mối nghi hoặc cho Dịch Thủy, lập tức bàn tay mềm mềm của Phong Nhiễm đang bị nắm cứng trong tay hắn liền giãy ra, cấu hắn một cái, báo hại A Ba Thái kêu lên oai oái.
Phần Dịch Thủy, hắn bắt đầu bối rối tự hỏi lúc này mình đào tẩu liệu còn kịp không đây? Cặp huynh đệ trước mắt này quả thực không khác kẻ điên; đến giờ hắn càng thấy hoài niệm Hạ Hầu Lan, mặc kệ thế nào, tên hỗn đản ấy cũng còn là người bình thường.
***
Tạm quên việc Dịch Thủy ở trong quân doanh địch bị tên tự kỷ cực điểm A Ba Kim xoay như chong chóng; lại nói Hạ Hầu Lan, hắn đã được uống giải dược, độc tố Thi Hương Lan cuối cùng cũng bị vô hiệu. Vừa mở mắt ra, không thấy Dịch Thủy bên người, lại nhớ tới lời hắn nói trước khi mình hôn mê, Hạ Hầu Lan lập tức vùng dậy khỏi giường: “Dịch Thủy đâu?! Thư nhi, ngươi không thấy hắn sao?! Hắn… hắn… hắn đi đổi giải dược cho ta rồi phải không?”
Hạ Hầu Thư chỉ quỳ phục xuống, cúi gằm đầu, trầm mặc không đáp, hắn tuy không nói nhưng sự tình cũng đã hoàn toàn sáng tỏ. Hạ Hầu Lan ngây người nhìn thuộc hạ tâm phúc quỳ trên mặt đất, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm: ‘Dịch Thủy đi rồi, hắn đi rồi, vì giải dược cho mình… hắn đã bị tên hỗn đản A Ba Kim cưỡng ép bắt đi rồi.’
Trước mắt vụt tối sầm, nhưng hắn không thể để mình ngã gục, Vương phi của hắn, Dịch Thủy của hắn còn đang đợi hắn, tam quân tướng sĩ của hắn cũng đang đợi hắn… hắn không thể cứ thế ngã gục. Dịch Thủy đã hi sinh đến vậy, sao có thể để hắn thất vọng.
Tròng mắt nồng đậm sát khí, Hạ Hầu Lan gằn giọng: “A Ba Kim, tên hỗn đản ngươi. Hạ Hầu Lan ta phát thệ tại đây, không đoạt lại Dịch Thủy, ta thề không làm người. Ngươi có gan thì chớ vội cuồng chân cút về cố quốc, chờ Bản vương, chờ ta cùng ngươi quyết một trận tử chiến. A Ba Kim, ngươi chờ xem!!!” Sáu chữ cuối cùng hốt nhiên đã thành tiếng rống hận vang rền, đến cả đám binh sĩ ở thao vũ tràng cũng nghe được rõ mồn một.
“Thư nhi, khởi giá đến thao vũ tràng, Bản vương muốn thông cáo với các huynh đệ.” Tự minh bạch lúc này tâm thần rối loạn càng không thể giải quyết chuyện gì, Hạ Hầu Lan lập tức nhảy xuống giường, bình tĩnh mặc mũ giáp, trong lòng thầm nhấn từng từ: ‘Dịch Thủy, ngươi đợi ta, đợi ta đến đón ngươi. Ta nhất định đón ngươi trở về, bởi vì ngươi là Vương phi duy nhất của ta, ta quyết không nuốt lời.’
Lòng thầm phát thệ, hắn lại quay về phía Hạ Hầu Thư đang chuẩn bị ra khỏi trướng, nói thêm: “Còn nữa, gửi chiến thư cho A Ba Kim, sáng sớm mai Bản vương sẽ tấn công Lam Thủy thành, đuổi hắn và lũ liên quân của hắn cút khỏi bờ cõi Tuyết Duyên. Phải rồi, còn nữa, nếu hắn dám thương tổn một sợi tóc Dịch Thủy, ta… Bản vương thề với liệt tổ liệt tông, quyết tắm máu Hoa Lặc quốc, để thân nhân và thần dân của hắn cùng xuống địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!”
——-
*chuyện thiên kinh địa nghĩa: chuyện dĩ nhiên, hợp với lẽ thường.
***
Danh sách chương