CHƯƠNG SÁU SÁU
Khuôn mặt này, từ ngày rời khỏi Vương phủ, hắn không ngày nào không bắt mình quên đi, thế nhưng càng muốn quên… lại càng thêm khắc sâu vào trái tim, trí óc. Trước kia còn hận hắn, nên luôn tự nhủ điều ấy chẳng qua càng chứng minh cho mối hận khắc cốt ghi tâm của mình thôi, nhưng giờ thì sao? Giờ hắn còn lý do gì để tự thuyết phục mình nữa, nói rằng đã vô thương vô hận Hạ Hầu Lan, rằng mình có thể nhẹ lòng mà đón nhận kết cục phân ly ư? Rõ ràng trái tim trong ngực hắn đây… từ lâu đã chỉ đập vì chủ nhân gương mặt này rồi.
Những trò lẵng nhẵng phiền nhiễu của hắn ngày ở nông trường, vẻ âu lo khổ tâm của hắn suốt đường hành quân, phong thái oai dũng hiên ngang của hắn trên chiến trận, còn cả khi cải trang thành Chu Nhật hầu hạ bên cạnh hắn, ánh mắt lúc giảo hoạt lúc nghiêm nghị của hắn, cách hắn tự hữu ý tự vô tâm săn sóc mình, bộ dạng cẩn cẩn dực dực che giấu tâm sự khi đã sớm nhận ra mình là ai…. tất cả những ký ức ấy giờ như đều hiển hiện trước mắt. Dịch Thủy bật ra một tiếng cười khổ; hà tất còn phải dối gạt lòng mình làm chi, tất thảy đều rõ ràng đến vậy, trong lòng khắc ghi từng lời nói, từng tiếng cười của hắn, nhất cử nhất động, cứ tự nhiên mà in sâu trong trí não mình….
Tất cả những điều ấy… minh chứng cho cái gì, Dịch Thủy đã quá minh bạch, mà hắn cũng không muốn trốn tránh thêm nữa…
“Ta… rốt cuộc lại tin tưởng ngươi lần nữa sao? Hạ Hầu Lan, ngươi nói cho ta biết… ta… còn có thể tin tưởng ngươi lần nữa không?” Nắm bàn tay bất động của Hạ Hầu Lan, Dịch Thủy dần dần nhận thức được vị đạo trên khóe môi mình lúc này… mằn mặn… hắn mới chợt nhận ra toàn thân mình đang run rẩy. Là sợ hãi… là nỗi sợ hãi toát ra từ nội tâm và không sao chối bỏ. Hình ảnh cha mẹ khuất nhục quỳ gối sau bình phong, cả những cái bàn sắt nung đỏ rực một lần nữa hiện ra trước mắt hắn. Là như vậy, mỗi lần đều như vậy, mỗi khi hắn đủ can đảm hoài niệm về những ngày ái ân hạnh phúc cùng người đang nằm trước mặt hắn đây; thì tất cả những hình ảnh đáng sợ kia sẽ không thể kìm hãm mà xô tràn ra trước mắt. Phảng phất như muốn cảnh cáo hắn, chúng gần như đã trở thành một thứ chú ngữ*, mỗi lần vang lên là một lần dễ dàng trói chặt lại trái tim vừa rụt rè rung động trong ngực hắn.
Nhưng lúc này không còn như trước nữa, hắn sắp ra đi, vận mệnh phía trước ra sao chính hắn cũng không thể biết, lúc này có chăng đã là vĩnh biệt, hắn không muốn tiếp tục giấu giếm tâm ý đích thực của mình nữa, hắn không muốn lao đao giữa số phận mịt mùng với nỗi tiếc nuối vô biên trong lòng.
Dịch Thủy siết chặt bàn tay Hạ Hầu Lan, mồ hôi lạnh trên người đã toát ra lấm tấm, hắn từng mãi tránh né, mãi như một con rùa yếu nhược nấp trong mai, không dám để nam nhân này có cơ hội thương tổn mình lần nữa, mặc kệ tình cảm của hắn là thực hay giả, chỉ một mực co cuộn mình lại. Nhưng thời khắc này, ánh mắt Dịch Thủy như bị thôi miên vào đôi mắt đang bình yên nhắm kín kia, rồi hắn cúi xuống, từng chút một.
Thực là sánh ngang những phút giây chiến đấu tàn khốc, khó khăn nhất trong đời. Tay Dịch Thủy đã run rẩy mà toàn thân hắn còn run hơn, thậm chí đến cả hai cánh môi thẫm đỏ cũng kìm giữ không được mà rung rung thành những ánh hồng muốn hoa mắt người.
Nhưng… nhưng rốt cuộc cũng chạm tới, hắn rốt cuộc cũng hôn lên môi Hạ Hầu Lan, dùng hành động trực tiếp nhất có thể để phá vỡ chú ngữ chính mình tạo ra.
Nguyên bản chỉ định chạm lướt môi một cái như cánh chuồn chuồn lướt nước, mà thực ra kỹ xảo hôn môi của Dịch Thủy cũng chẳng đến đâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chủ động hôn Hạ Hầu Lan, bất tri bất giác đầu lưỡi thơm mềm vươn ra một chút… mà này chính thị tự gây họa, lập tức đã thấy nam nhân vốn đang hôn mê trên giường đột nhiên mở choàng mắt như kỳ tích, không đợi đại não tiêu hóa hết tình thế hiện tại hay nguyên nhân phát sinh, hắn theo bản năng choàng tay chụp lấy Dịch Thủy, giữ chặt cái đầu còn đang nao núng e sợ, thoáng cái thế bị-hôn-lướt đã đảo ngược thành một nụ hôn chủ động mãnh liệt.
“Đừng… ưm ưm…” Dịch Thủy hoảng hồn trợn tròn nhìn con mắt đã đỏ hồng của nam nhân sát sạt; Hạ Hầu Thư chết tiệt, dám nói cái gì Vương gia đang hôn mê!? Vậy cái tên sinh lực dư thừa này hẳn là quỷ hồn a?! Hắn liều mạng giãy giụa, còn may Hạ Hầu Lan dù sao cũng đang trúng độc, lúc này đích thị bệnh miêu đả nhân vô trảo, giảo nhân vô nha*, rốt cuộc cũng bị hắn đẩy ra.
Dịch Thủy tức tối quệt môi: “Ngươi điên rồi sao? Làm gì thô bạo thế hả!?”
Hạ Hầu Lan hồng hồng vành mắt nhìn hắn, khàn giọng lẩm bẩm: “Không sai, ta điên rồi, ta điên thật rồi, Dịch Thủy, ta có thể không điên sao!? Ngươi biết ta đợi thời khắc này bao lâu mà, Dịch Thủy, ngươi…” Hắn bất chợt nhào dậy ôm lấy Dịch Thủy, cư nhiên bật ra một tiếng nức nở: “Ta đợi tới rồi Dịch Thủy, ta đợi tới rồi phải không? Ngươi nói cho ta đi, Dịch Thủy!”
Nước mắt của hắn rốt cuộc đã hòa tan vách băng do dự cuối cùng, Dịch Thủy khao khát được vòng tay ôm lại nam nhân đang khóc đến muốn hồ đồ này, nhưng hắn không thể… Ly biệt trước mắt, nếu thời khắc này nói yêu thương, không nghĩ cũng hiểu Hạ Hầu Lan thà liều mạng cũng nhất định không để hắn đi.
Đương im lặng tìm một lý do để gạt Hạ Hầu Lan, đột nhiên lại nghe tiếng hắn hỏi: “Ngươi muốn đi đổi giải dược đúng không?” Hắn buông Dịch Thủy ra, nhãn thần sắc bén thấu nhân tâm không buông tha một tia biến chuyển nào trong đôi mắt người yêu.
Dịch Thủy trầm mặc không đáp, hắn hiểu rõ khả năng của nam nhân này, thậm chí đôi khi hắn chợt hoài nghi phải chăng Hạ Hầu Lan hiểu thuật đọc tâm. Quả nhiên, phút chốc đã nghe hắn rống lên: “Không được!!! Ta không cho ngươi đi!!! Ta cần gì thứ giải dược chó má kia, mệnh ta ta quản, trời không quản được! Người đâu, chém hai tên sứ thần Hoa Lặc quốc!!” – bệnh miêu phát uy gào thét ầm ĩ.
“Hạ Hầu Lan, ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội. Sau hai tháng kể từ ngày hôm nay, nếu chiến tranh đã kết thúc, ngươi tới Vương cung của A Ba Kim đón ta. Dù ta chết rồi, ngươi cũng phải đem thi thể về, ngươi… ngươi nguyện ý đáp ứng thỉnh cầu của ta không?”
“Dịch Thủy, ta không cho ngươi đi!” Hạ Hầu Lan còn đang gào rống đã bị Dịch Thủy ôn nhu bịt miệng lại, đôi con ngươi trong suốt chăm chú nhìn hắn: “Hạ Hầu Lan, ngươi chỉ cần trả lời, ngươi có đáp ứng ta không?”
Phảng phất như trúng mê độc, Hạ Hầu Lan hốt nhiên si ngốc gật đầu: “Ta nhất định đến đón ngươi, Dịch Thủy, ta nhất định đến. A! Không được… ta không cho…”
Không chờ hắn nói xong, Dịch Thủy đã cương quyết: “Nhớ kĩ lời hứa của ngươi, Hạ Hầu Lan. Lần này ngươi chớ để ta lại thất vọng.”
Lời nói xong, nắm tay hắn vung lên, một quyền đánh bất tỉnh nam nhân đang ôm chặt lấy hắn. Rồi hắn thật nhẹ nhàng cẩn trọng gỡ hai cánh tay đang vòng trên lưng mình, tham lam nhìn nam nhân kia lần cuối cùng…
Cuối cùng, Dịch Thủy đứng dậy bước khỏi trướng mà không quay đầu lại.
——
*chú ngữ: lời chú, thần chú.
*bệnh miêu: mèo bịnh =))~
– đả nhân vô trảo, giảo nhân vô nha: cào người mà hêm có vuốt, cạp người mà hêm có nanh=))~~
***
Danh sách chương