CHƯƠNG SÁU TƯ
“Dịch Thủy.” Kì thực ngay lúc Hạ Hầu Lan tỉnh lại, chính hắn cũng phải phi thường cảm tạ trời đất, bằng không tiểu nô lệ khả ái này của hắn hiện giờ cao giọng hô đánh hô chém sứ thần, nhưng cuối cùng nhất định lại vì hắn mà thuận tình diện kiến A Ba Kim thôi. Nếu nói trước kia hắn không hiểu gì về Dịch Thủy thì đến giờ hắn dám tự tin đã chân chính thấu hiểu rồi, mà càng hiểu lại càng thêm yêu thương hắn… quả thực đã đến mức không còn lý giải nổi sao có thể yêu đến vậy.
“Người đâu, lôi hai tên sứ giả này ra ngoài chém, đem thủ cấp bêu trên cột cờ thị chúng*, Bản vương muốn cho A Ba Kim minh bạch quyết tâm tử chiến cùng bọn chúng của chúng ta.” Bản tính lãnh khốc tàn bạo của Hạ Hầu Lan rốt cuộc đã hoàn toàn hiển lộ, chữ ‘chém’ hắn nói ra phảng phất tự nhiên như quyết định ngày mai cưỡi ngựa ra ngoài thành đạp thanh*, săn bắn, ngữ điệu bình thản khiến Hạ Hầu Thư cũng nhịn không được phát rùng mình một cái, còn Dịch Thủy đã sớm ngây người sững sờ.
Lại nói Phong Nhiễm và Hồn Thái, một văn nhân một võ tướng, năng lực của bọn họ chỉ có A Ba Kim cao cao tại thượng có thể lý giải, nhưng trình độ ngô nghê của hai người này số người nhìn ra lại không ít. Thử nhìn hai kẻ dở hơi vừa nghe nói Hạ Hầu Lan muốn giết mình, lập tức ôm nhau khóc rống lên, lại nhất tề sụt sùi: “Vương gia a, ngươi làm sao nỡ tùy tiện xuống lệnh giết chúng ta a? Ngươi tưởng hiện giờ ngươi tỉnh lại tức là độc đã được giải sao? A a a, ngươi quá sức coi thường Thi Hương Lan của chủ thượng chúng ta rồi, độc này sẽ khiến ngươi lúc tỉnh lúc mê, qua mười ngày mà chưa có giải dược, ngươi sẽ hoàn toàn hôn mê, ba ngày sau tất hồn quy Ly Hận*, trừ phi có Quốc sư Du Liễm của các ngươi, bằng không ngươi chết chắc a.”
Tự nhiên cũng hiểu, mấy câu vừa rồi tuyệt đối không thể đánh động tới Hạ Hầu Lan, Phong Nhiễm và Hồn Thái còn chưa ngốc đến mức hòng khiến một nam nhân đang ngùn ngụt đố kị động tâm. Người bọn họ muốn nhắm tới, đương nhiên là kẻ khác.
Quả nhiên, hai tiếng “Chậm đã!” đột ngột vang lên, đã thấy Dịch Thủy vội vã xua hai binh sĩ vừa tiến vào theo lệnh Vương gia ra ngoài, rồi hắn nhìn hai người kia chằm chằm: “Các ngươi vừa nói đều là sự thật hả?” Hắn nguyên lai muốn tới trước mặt bọn sứ giả, quan sát tỉ mỉ đôi mắt bọn chúng, hắn tin ánh mắt con người không thể dối trá được. Khốn nỗi Hạ Hầu Lan như thể sợ hắn bay mất, cánh tay rõ ràng phải thoát lực suy yếu lại không khác gì gọng kìm, gắt gao giữ chặt lấy hắn không chịu buông ra.
“Đương nhiên là thật, bằng không chúng ta sao dám tới đây? Bọn ta sống còn chưa đủ a.” Phong Nhiễm và Hồn Thái cùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mạng nhỏ được cứu rồi. Lão Thiên phù hộ a.
“Người đâu, thỉnh hai vị sứ thần đi dùng cơm trước, rồi dọn dẹp một trướng bồng* cho họ nghỉ lại.” Dịch Thủy kiên quyết hạ lệnh, đã thấy Hạ Hầu Thư đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, trái lại Hạ Hầu Lan thì tiu ngỉu mặt mày; không lẽ vừa bị thương một cái, uy nghiêm Vương gia đã bị coi thường tới mức này sao? Có chém hai tên sứ giả mà cũng không ai thèm theo lệnh hắn nữa.
“Dịch Thủy, sao không cho ta giết bọn chúng? Chúng là sứ giả địch quốc, mà ta trước nay giao chiến đâu có cần để ý cái quy củ chó má ‘Hai nước giao tranh không chém sứ giả’ đâu…” Hắn luôn miệng cằn nhằn bất mãn.
“Ngươi biết thân phận thực sự của ta từ lúc nào hả?” Đợi đám sứ giả oan oan ức ức bị lôi ra ngoài, Dịch Thủy quay ngoắt lại, đối mặt với Hạ Hầu Lan còn đang cảm thán hư danh, hắn đột nhiên hỏi thẳng nghi vấn lớn nhất trong lòng; nhãn thần lấp lánh chiếu thẳng vào đối phương, tựa hồ muốn dùng ánh mắt xuyên thấu bụng dạ hắn.
“Ai da~ bỗng dưng bụng ta đau quá a~” Hạ Hầu Lan lập tức ôm bụng kêu la. Ầy, né được bao lâu là phải cố mà né a, tiểu nô lệ của hắn, ậy, không phải, giờ phải đổi thành tiểu Vương phi… đảm bảo tiểu Vương phi của hắn không muốn nghe câu trả lời đích thực đâu.
“Chớ có giả bộ với ta!” Dịch Thủy tức tối gắt lên, con mắt tên này một chút thống khổ cũng không có mà đòi đau đớn gì. Hắn không khách khí kéo cổ áo Hạ Hầu Lan: “Nói ta biết, ngươi rốt cuộc nhận ra từ bao giờ!?”
Hạ Hầu Thư đứng một bên nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng, kiểu này mà làm ‘nữ’ chủ nhân Vương phủ thật, không khéo ngày sau Vương gia… khó yên ổn a.
“Ấy, Thủy nhi, à không, là Ái phi, Ái phi, nhẹ tay nhẹ tay~ Ta thở không nổi…” Hạ Hầu Lan chụp cứng hai tay Dịch Thủy, coi bộ dạng là đang giãy giụa, kỳ thực là không ngớt rờ rẫm. Hành động của tên sắc lang vô sỉ này suýt chút nữa làm Dịch Thủy tức đến chết ngất, giờ là lúc nào chứ, tên hỗn đản này dĩ nhiên vẫn không quên lợi dụng; tất nhiên ngoài miệng hắn vẫn không chịu thua, tiếp tục la lối:
“Ngươi bị ăn đòn chưa đủ phải không?!” Dịch Thủy dứ dứ nắm tay: “Nói mau, đừng ép ta động thủ với bệnh binh.”
Hạ Hầu Lan nhìn gương mặt tuấn tú của hắn giận đến đỏ bừng, trong lòng tự nhiên ấm áp bội phần, nhịn không được thú thực: “Kỳ thực ngay đêm hôm đó ta đã biết rồi, Ái phi a, này không phải ta tuệ nhãn như đuốc, thật sự vì bản tính ngươi quá ngay thẳng, bởi vậy không thể thành thục thuật ngụy trang nên mới bị ta dò xét mấy câu đã lộ.”
Mấy lời này quả nhiên sức nặng kinh người, mặt mày Dịch Thủy lẫn Hạ Hầu Thư lập tức một phen méo mó, Hạ Hầu Thư dĩ nhiên là vì sợ, còn Dịch Thủy thì… tức giận. Thêm nữa, rõ ràng hắn bị mấy câu nói ấy đả kích ghê gớm, rốt cuộc chỉ biết thì thào lắp bắp: “Ngươi nói… ngươi nói ngay từ đầu… ngươi đã biết sao?”
….
Màn đêm buông xuống, vệ binh đi tuần hốt nhiên giật mình nghe thấy một tiếng rống giận rung trời: “Hạ Hầu Lan!! Ta giết ngươi, ta phải giết ngươi…” Liền tiếp sau là một trận la hét loạn xạ:
“A~~ Dịch Thủy, chớ quá kích động… A, chớ chớ… muốn giết hắn từ từ chờ lúc khác…”
“Ấy ấy, Ái phi, Bản vương còn có thương trên người a~~ Ái da, đừng nhắm đúng chỗ ấy chớ, đau chết đi đau chết đi… tên vừa mới rút a…”
Muôn vì sao nhấp nhánh lóe sáng trên bầu trời đêm, tựa hồ cũng đang ngầm hiểu ý mỉm cười…
Đêm, hãy còn rất dài… mà câu chuyện, cũng còn xa mới tới hồi kết thúc.
——
*thị chúng: công khai trước công chúng.
*đạp thanh: đi chơi trong tiết Thanh minh ( :”> Vân, Kiều a ~)
*hồn quy Ly Hận: chết *A* ~
Ly Hận Thiên vốn là một thế giới trong Kinh Phật. Kinh Phật có nói chính giữa Tu Di sơn có một Thiên, tứ phương mỗi phương có tám Thiên, tổng cộng ba mươi ba Thiên. Tồn tại phía trên ba mươi ba Thiên này là Ly Hận Thiên. Trong Tây Du Ký, Thái Thượng Lão Quân ở tại một cung trong Ly Hận Thiên *v* ~
“Hồn quy Ly Hận Thiên” thường dùng trong trường hợp cái chết khiến cho đôi nam nữ ôm hận, mãi mãi không được tương phùng.
*trướng bồng: lều trại.
***
Danh sách chương