CHƯƠNG SÁU HAI

Dịch Thủy nghe xong suýt chút nữa nghẹn thở, gương mặt đã đỏ bừng, đợi một hồi nữa hắn tựa hồ thẹn quá hóa giận, lạnh giọng: “Lão tướng quân nói đùa.”

Trong lúc nói chuyện, Mễ Chính đã sớm bước tiến về phía Hạ Hầu Lan, hắn cúi xuống nhìn kĩ một hồi rồi chợt nghiêm mặt nói: “Xem tình trạng này có lẽ trong thời gian ngắn cũng chưa nguy tới tính mạng, thế nhưng quân y đều thúc thủ vô sách*, phải xử lý sao đây?” Hắn nói đến đây lại quay lại phía Dịch Thủy, than: “Tiểu oa nhi ngươi coi vậy mà làm Vương gia của chúng ta khốn đốn không ít a.”

Dịch Thủy im lặng không đáp, nhưng trong bụng không khỏi rủa thầm: ‘Cũng đâu phải ta ép hắn làm thế, thủ hạ của Hạ Hầu Lan với hắn trên dưới quả nhiên đều là đồ quái thai~’… Chưa rủa tới đâu, lại chợt nghĩ dù thế nào hắn rốt cuộc cũng đều vì mình mà liều mạng, nói như vậy quả thực có điểm vô lương tâm a.

Đương lúc quàng xiên suy tưởng, lại thấy Mễ Chính từ tốn bước tới trước mặt hắn, trịnh trọng nói: “Dù thế nào, chuyện Vương phi ngươi nhất định phải tiếp tục đảm đương, bằng không hậu quả khó lường.”

Dịch Thủy cùng Hạ Hầu Thư thấy thái độ hắn nghiêm trọng như vậy, không khỏi đồng thanh hỏi: “Sao? Không lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi?”

Mễ Chính đáp: “Chuyện thì chưa có, nhưng nếu giờ ngươi phủ nhận địa vị Vương phi, biến cố sớm muộn cũng phát sinh thôi.” Lại thấy hai người còn chưa hiểu ra, hắn thở dài nói tiếp: “Vương gia thụ thương, sinh tử khó lường, các ngươi cho rằng hiện giờ quân tâm đang nhờ ai mà chống trụ đây?”

Hắn nói đến thế Dịch Thủy cùng Hạ Hầu Thư rốt cuộc đã ngộ ra, trong lòng tam quân tướng sĩ, Vương phi này là người Hạ Hầu Lan tận lực truy cầu, địa vị sánh ngang Lạc Vương gia; hơn nữa Dịch Thủy cũng không có bộ dạng mỏng manh yếu nhược, phấn sáp mỹ miều, trái lại sau trận chiến Đông Vãn, kỳ tích anh dũng cùng với câu chuyện Vương phi đã sớm lan truyền khắp thiên hạ; bởi vậy, hiện giờ Dịch Thủy đích thực đang gánh vác vị trí trụ cột quân tâm thay cho Hạ Hầu Lan đang trọng thương.

Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, Dịch Thủy nhất thời trầm lặng, hắn trước nay vẫn không tin số mệnh, ai ngờ tạo hóa trêu người, cùng Hạ Hầu Lan kinh qua bao nhiêu sóng gió như vậy, rốt cuộc vẫn trở thành Vương phi của hắn. Ngẫm lại những ngày thăng trầm trước nay, Dịch Thủy thật không biết trong lòng mình lúc này là cảm giác gì nữa.

Đột nhiên bên ngoài truyền vào một trận huyên náo xôn xao, Mễ Chính vội ra khỏi trướng, rồi chốc lát sau đã thấy hắn quay vào, nói: “Vương phi, thỉnh ngài dù sao cũng ra mặt trấn an tướng sĩ một chút, bọn họ đang vô cùng lo lắng cho thương thế của Vương gia. Quân đội nhân số đông đảo, khó tránh có kẻ cố tình trà trộn, nếu lúc này có tin tức bất lợi cố tình truyền ra khiến quân tâm bất ổn, tất bất chiến tự bại, Tuyết Duyên nguy mất.”

Hạ Hầu Thư vội nói ngay: “Ây, hiện giờ đây mới là chuyện hệ trọng nhất, Vương phi, thỉnh ngài lấy đại cục làm trọng a. Về phần Vương gia ở đây, nếu quân y có thể duy trì cho Vương gia qua một tháng, nô tài nguyện cấp tốc phi khoái mã về kinh thành, thỉnh Quốc sư đại nhân hạ giá tới đây hoặc xin một hạt Định Hồn châu nữa mang về.” Nguyên lai Hạ Hầu Thư vẫn tưởng Du Liễm đã nói Vương gia lần này hữu kinh vô hiểm, tất vì hắn tin tưởng có thể đến cứu Vương gia kịp thời bất cứ lúc nào.

Dịch Thủy gật đầu, giắt bội kiếm vào thắt lưng rồi sải bước ra khỏi trướng, phút chốc đã thấy hơn mười vạn tướng sĩ tề tụ đông đủ ở thao vũ tràng. Dịch Thủy bước lên đài cao chính giữa, một đôi mắt phượng uy nghiêm quét nhìn toàn thao tràng. Hắn tuy xuất thân nô lệ nhưng tự trọng đầy mình, bởi vậy dáng đứng thẳng tắp, mục quang lưu chuyển, tự nhiên đã toát nên khí khái ngạo thị thiên hạ.

“Vừa rồi, là ai nói Vương gia trọng thương vô phương chữa trị?” Ánh mắt sắc bén lại quét một vòng, thanh âm trầm thấp vang lên đầy áp bách; hắn vẫn nhớ Hạ Hầu Lan từng có lần triệu tập một số quý tộc vào phủ, trong số ấy có một kẻ mưu đồ soán vị. Khẩu khí lãnh khốc âm trầm này chính là học được từ cách hỏi chuyện của Hạ Hầu Lan lúc đó, ừm, lúc này đem ra sử dụng quả nhiên không sai.

Thao võ trường rộng lớn lập tức im phăng phắc đến mức tựa hồ cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng, lác đác mấy kẻ có tâm cơ đã vội vàng cúi gằm mặt, miệng câm như hến. Dịch Thủy thấy đòn uy hiếp đã có hiệu quả, thầm nhủ nếu tiếp tục truy vấn nữa, để quân sĩ biết chắc trong quân doanh thực tồn tại sự lục đục, ly gián tất chỉ khiến lòng người thêm bất an, quân tâm không yên. Bởi vậy, hắn bắt đầu hòa hoãn lại ngữ khí, nói tiếp:

“Vương gia mặc dù trúng Thiên Quân tiễn, nhưng may mắn hắn võ nghệ siêu quần, tên không trúng phải nơi yếu hại*, hiện nay chỉ vì mất máu nên còn hôn mê. Về phần trúng độc, quân y đều là những ngự y dày dạn kinh nghiệm, không tới ba ngày tất sẽ tìm ra giải dược cho Vương gia.” Ngữ âm lại lần nữa biến chuyển, trở lại giọng trầm thấp bức người: “Hiện nay tối trọng yếu là các huynh đệ phải đoàn kết một lòng, trụ vững trước thế tiến công của địch quân, để tranh thủ thời gian cho thương thế của Vương gia bình phục.”

Chốt cùng, hắn đột nhiên đề cao thanh điệu, lớn tiếng: “Các ngươi đã minh bạch chưa?!”

“Minh bạch!” Thao trường bên dưới ầm ầm vang lên tiếng hưởng ứng, Dịch Thủy đứng trông một hồi, đợi tiếng huyên náo dịu xuống mới thỏa mãn gật đầu: “Vương gia tất thắng! Tuyết Duyên tất thắng!”

“Vương gia tất thắng! Tuyết Duyên tất thắng!!!” Tiếng hò reo lại cuồn cuộn như thủy triều chấn động thanh thiên.

“Hảo. Còn những kẻ phao tin nhảm nhí gây nhiễu loạn quân tâm, chiếu quân pháp nghiêm trị.” Dịch Thủy một lần nữa nghiêm khắc quét mắt khắp toàn thao tràng: “Được rồi, toàn quân giải tán, trở về tăng cường luyện tập. Địch nhân lần này không dễ đối phó đâu.” Hắn nói rồi hiên ngang bước xuống, rời khỏi thao trường.

Vừa đụng mặt Hạ Hầu Thư, đã thấy hắn ta vẻ mặt kính phục, giơ ngón cái tán thưởng. Dịch Thủy cười khổ một tiếng, ai hiểu được vừa rồi hắn căng thẳng tới mức nào, mũ giáp vừa tháo xuống đã thấy trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Lại trở lại bên Hạ Hầu Lan, nhìn hắn hô hấp đã bình ổn, nhưng sắc mặt vẫn phủ một tầng xanh xám ảm đạm, lòng Dịch Thủy càng thêm sầu muộn. Rốt cuộc là thứ độc gì vậy? Hắn… hắn sẽ không sao chứ? Dịch Thủy tự biết chính mình đang quá mâu thuẫn, rõ ràng lòng tự nhủ chẳng cần quá thương tâm, chờ mọi chuyện yên lành trôi qua, hai người sẽ lại đường ai nấy đi như trước. Thế nhưng mỗi lần chợt nghĩ có khi nào Hạ Hầu Lan… không qua khỏi, trái tim hắn đột nhiên tê liệt, đau đớn… Lẽ nào chính mình rốt cuộc vẫn không học được bài học, lại một lần nữa luyến ái hắn ta??

Hay nói đúng hơn… là tới tận bây giờ vẫn chưa từng chạy thoát?

“Hạ Hầu Thư, ta nghĩ… phải vào doanh trại địch tìm giải dược.”

Dịch Thủy đột nhiên mở miệng, khiến Hạ Hầu Thư giật mình nhảy dựng, nhưng không đợi bị ngăn cản, hắn đã nói tiếp: “Ta e loại độc này… không đợi ngươi về kinh thỉnh Quốc sư đại nhân được…”

Lời còn chưa nói hết, hốt nhiên bên ngoài đã có binh sĩ bẩm báo: “Khởi bẩm Vương phi, sứ thần Hoa Lặc quốc cầu kiến, hiện đang đợi truyền bên ngoài trướng.”

——

*thúc thủ vô sách: bó tay không tìm được phương pháp tháo gỡ.

*nơi yếu hại: chỗ trọng yếu, chỗ hiểm.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện