CHƯƠNG BA CHÍN
Ông còn chưa nói xong, Hạ Hầu Lan hai mắt đã lóe lệ quang, nghèn nghẹn nói: “Ta biết ta thương tổn các ngươi, ta biết các ngươi còn hận ta… nhưng ta van cầu ngươi, van cầu ngươi nói cho ta biết Dịch Thủy trước khi chết đã nói gì? Van cầu ngươi nói cho ta biết…” Hắn gục đầu xuống thân thể lạnh giá của Dịch Thủy, cố giấu hàng lệ đã không còn kìm được mà trào khỏi mi mắt.
Dịch ông thở dài, cuối cùng đành nói: “Ai… giờ còn biết những điều ấy để làm gì? Thủy nhi trước lúc chết thần trí hôn mê, nói ra nhiều điều đại nghịch bất đạo…”
Lão nô lệ đích thực vẫn sợ Hạ Hầu Lan biết được chân tướng rồi sẽ gây khó dễ cho cả những người xóm giềng tới thăm Dịch Thủy lúc đó; dù sao bản tính nô lệ đã ngấm sâu trong con người ông, nên đối diện với sự thống khổ của Hạ Hầu Lan hiện tại, ông cũng không sao tin tưởng Vương gia cao cao tại thượng này lại thực lòng nghiêm túc với một nô lệ.
Chẳng đợi cha nói xong, Dịch Châu đã nhịn không nổi, cái chết của ca ca ngay trước mắt đối với cô bé là một đả kích sâu sắc, giờ bao nhiêu điều hắn nói đều chất chồng trong lòng cô, chỉ chờ bộc phát. Bạo gan tiến lên một bước, cô bé hướng về phía Hạ Hầu Lan, lớn tiếng nói:
“Không có, ca ca không có hôn mê. Mấy ngày qua, chỉ có trước khi chết là lúc thần trí ca ca minh mẫn nhất. Thời khắc cuối cùng… thân thể ca ca vốn cạn kiệt khí lực, đột nhiên bật dậy như cương thi, thất thanh thét lên: ‘Hạ… Hạ Hầu Lan… Ta thực… hận ngươi… Ta thực hận ngươi a… Ta thực hận…’”
Dịch Châu dù chỉ bắt chước thanh âm của Dịch Thủy đêm trước mà mọi người xung quanh nghe thấy vẫn một phen chấn động kinh tâm. Cô bé lại quệt nước mắt, nói tiếp:
“Sau đó tiếng ca ca tắc nghẹn, không nói thêm được lời nào. Cho tới lúc đoạn khí, hai mắt hắn vẫn mở rất lớn, ca ca ta hắn… nhất tâm bị người gạt mất, hắn chết không nhắm mắt. Giờ nếu ở dưới suối vàng có biết, ca ca nhất định cũng không cần người ôm hắn thế này đâu!”
Mười ngón tay Hạ Hầu Lan lần lần trên y phục đơn bạc của Dịch Thủy, bên dưới lớp vải thô ráp là thân thể đã cứng lạnh; lại nghe những lời Dịch Châu nói, hắn có thể mường tượng ra Dịch Thủy khi chết đã oán hận và không cam tâm tới nhường nào. Trái tim hắn từng tấc từng tấc tê dại, cảm giác đau đớn đến chết lặng khiến hắn như ngộp thở; đột nhiên hắn nghĩ nếu giờ mình chết… liệu có thể nào đuổi kịp Dịch Thủy trên cầu Nại Hà? Có thể nào giải thích với hắn?? Nhưng giải thích cái gì đây? Là hắn không tin tưởng Dịch Thủy, là hắn đối với Dịch Thủy làm chuyện tuyệt tình… Giờ hắn có thể thanh minh cái gì cùng Dịch Thủy đây? Không phải tất cả đều là lỗi của hắn hay sao.
“Xin Vương gia buông tha a, ca ca đã chết rồi, chúng ta cũng không dám có lòng oán hận với chủ nhân, chỉ sợ vạn nhất ca ca biến thành lệ quỷ đòi mạng Vương gia, đến lúc đó chúng ta trăm triệu lần không gánh nổi trách nhiệm đâu. Thỉnh người lên đi, để ca ca ta sớm được yên ổn nhập thổ*.”
Vừa nghe Dịch Châu nói vậy, đám nô lệ xung quanh cũng phụ họa gật đầu theo.
Hạ Hầu Lan nhìn bọn họ, một giàn những khuôn mặt rụt rè hèn mọn; chợt nhớ lại ngày trước ở Vương phủ, khi mình đề nghị đem quân công của Dịch Thủy ra đổi lấy cuộc sống no đủ hơn cho chúng nô lệ, Dịch Thủy không những lập tức đáp ứng mà còn mở miệng cảm tạ nữa. Lúc đó hắn rất nghi hoặc, bằng tính tình của Dịch Thủy, hắn chịu đáp ứng đã là khó tưởng. Hạ Hầu Lan đã cho rằng dù hắn có đồng ý nhất định cũng phải tỏ vẻ tức tối cực kỳ, đâu dè Dịch Thủy một chút cũng không bất bình, lại còn chân tình cảm tạ hắn.
Hôm nay cuối cùng hắn đã hiểu, đã minh bạch cảm giác của Dịch Thủy. Những nô lệ này chịu áp bức đời đời kiếp kiếp đến mất cả bản ngã rồi, thậm chí bị méo mó thành một khối vật không còn tình cảm chân chính, chỉ còn biết nương theo ý chí của chủ nhân mà thôi.
Hắn có thể tưởng tượng con người cao ngạo bất khuất như Dịch Thủy ngày ngày phải nhìn thân nhân, bằng hữu một vẻ yếu nhược như vậy, thâm tâm hắn tuyệt vọng và thống khổ tới chừng nào.
Hạ Hầu Lan một lần nữa cúi nhìn khuôn mặt đã không còn một tia sinh khí trong lòng mình… vì sao, vì sao tới giờ hắn mới hiểu?? Vì sao hắn mãi không chịu tin tưởng tiểu nô lệ của hắn? Thậm chí một câu giãi bày cũng không chịu nghe???
Là hắn bức tử Dịch Thủy. Là tự tay hắn bức tử người này… người… hắn yêu thương nhất cuộc đời.
Máu tươi lần nữa trào ra bên khóe miệng Hạ Hầu Lan, từng giọt từng giọt nhiễu xuống thấm vào lần vải áo trên người Dịch Thủy. Đến lúc này cả Dịch Châu tựa hồ cũng phảng phất cảm nhận được nỗi thống khổ, bi ai nơi Vương gia cao ngạo, cô bé chỉ còn biết thất thần nhìn hai người dưới huyệt mộ.
Sườn núi xác xơ trầm lặng… chỉ còn ngọn gió thu nức nở lạc qua.
Mảnh giấy thô ráp nhàu nhĩ trong tay Dịch Châu bị cuốn bay theo gió, cô bé như sực tỉnh, vội vã với theo bắt lại… nhưng không kịp, mảnh giấy đã la đà rơi xuống ngực Dịch Thủy, ngay trước mặt Hạ Hầu Lan.
“Mặt trời xế bóng xa xa,
Dưới ánh tà dương
Trơ trọi ngô đồng thả lá vàng.
Tiếng dao cầm nhà ai xa vắng,
Đứng tựa nơi đây lòng nát tan.
Rượu hướng phương nao, thê lương cô nhạn.
Có ai hay?
Cũng từng liền đôi.
Vạn lý thanh thiên sải cánh bay
Giật mình mộng kê vàng chợt tỉnh
Rốt cuộc, chỉ càng thấu bi thương.
Giương mắt nhìn mênh mông đường phía trước
Gió mưa mịt mùng.
Bên gối hương xưa còn thoang thoảng
Có nhớ chăng?
Màn trướng đêm xưa lời thề tạc dạ,
Người vẫn thay lòng.
Quả nhiên mới hiểu, quân tâm* như sương khói.
Một đời không phai, ngày tiền hoa hạ nguyệt*,
Đến chót cùng, ôm di hận* mãn lòng
Xưa kia hà tất nhẹ buông lời ân ái,
Há kết thành tình oán nan bồi?
Hoa rơi rụng, người cũng mất.
Để lại mình ngươi sương tuyết tóc mai,
Xuân ấm, gió thu… cô độc lần hồi.”
Câu từ chẳng được gọt giũa, chữ viết cũng thô mộc vô cùng; nhưng xét Dịch Thủy ở trong Vương phủ học chữ chẳng được bao nhiêu ngày, từ chỗ nửa chữ không biết mà giờ viết được đến thế này đã là thành tựu lắm rồi. Có điều… thông suốt toàn bài, không một câu nào không chất ngập là oán là hận… hận sâu tới mức từng chữ từng chữ đều như giằng xé tim gan.
Hạ Hầu Lan xem trọn bức tự, cả người bất động; Hạ Hầu Thư đứng bên trên nhìn sợ đến vã mồ hôi, thêm cả Vong Nguyệt đến giờ cũng đã tỉnh táo lại, thấy chủ tử thất thần như vậy, nàng cũng phát run, vừa mở miệng định khuyên giải đôi câu đột nhiên thấy Hạ Hầu Lan ngả người tựa vào vách mộ, tay vẫn ôm siết thân thể Dịch Thủy, miệng hắn lẩm bẩm:
“Dịch Thủy, ngươi oán hận ta đến vậy ư, hận tới mức nhẫn tâm để ta suốt đời đơn độc sống trong sự dày vò, tưởng niệm ngươi ư? Ngươi thực là hiểu rõ phải dằn vặt ta thế nào lắm… nhưng lần này ta không cho ngươi như nguyện đâu.”
Hắn nói đến đó chợt ngẩng lên hướng về phía đám nô lệ, nhướng mắt hỏi:
“Các ngươi không phải muốn chôn hắn sao? Tát đất đi. Hay còn nghĩ một huyệt này hai người cùng nằm sẽ làm Dịch Thủy thấy chật chội? Vậy đào lớn hơn một chút. Ta muốn ở đây cùng hắn, ta muốn xuống âm giới gặp hắn… mặc kệ hắn hận ta thế nào, mặc kệ cuối cùng hắn có tha thứ hay không… ta nhất định phải mãi mãi bám riết lấy hắn.”
————
*nhập thổ: chôn.
*quân tâm: lòng vua.
*tiền hoa hạ nguyệt: bên hoa, dưới trăng (có lẽ ý chỉ những ngày lãng mạn, hạnh phúc )
*di hận: hận suốt đời.
***
Danh sách chương