CHƯƠNG HAI TƯ

Vừa bước vào đình viện của Yến Niếp, đã thấy hai phu nhân phục sức hoa mỹ, đích thân đứng chờ đón Dịch Thủy, cả hai cười tươi như hoa: “Bọn ta sớm đã muốn mời công tử lại chơi, chỉ là công tử luôn phải ở cạnh hầu hạ Vương gia, ít được rảnh rỗi; tỷ muội chúng ta biết dù có lòng như vậy nhưng công tử cũng không có thời gian ứng bồi. Vừa hay hôm nay Vương gia vào triều, lại đúng lúc hoa quế nở, tỷ muội chúng ta mới bàn nhau nhanh nhanh nhân lúc có cơ hội, bằng không để chậm công tử lại phải hầu hạ Vương gia.”



Dịch Thủy tuy rằng thông minh, nhưng nào quen thói hai mặt, nghe hai nàng nói vậy liền mỉm cười, ôn hòa nói: “Hai vị phu nhân quá lời rồi, Dịch Thủy sao có thể sánh cùng các phu nhân. Bất quá Vương gia một hồi ham mới lạ mà thôi.”

Qua lại đôi câu xã giao, ba người cùng ngồi xuống bàn, liền nghe một làn hương thơm ngát thoảng tới… quả nhiên bên ngoài song cửa có thể nhìn thấy hai gốc quế hoa nở rộ, phồn hoa cẩm tú, hương khí mê người; Dịch Thủy cũng gật gù thầm tán thưởng.

Lúc sau bọn nha đầu bưng lên một mâm trái cây điểm tâm, lại thêm một bầu rượu. Yến Niếp nâng bầu rượu lên, nói: “Công tử, ta mời ngươi một chén. Đừng lo, đây là rượu hoa quế tự ủ, uống không say a.” Nàng nói xong một hơi uống cạn chén, Dịch Thủy cũng không biết chối thế nào, đành uống theo. Lại được bên kia San Hô cũng nâng chén mời thêm rượu.

Thoáng cái đã qua mấy tuần rượu, Yến Niếp lẳng lặng liếc mắt ra hiệu cho San Hô gì đó. Dịch Thủy tất nhiên vẫn nhận ra, bụng hắn thầm nhủ: đến đây, để xem rốt cuộc các nàng muốn đối phó với ta thế nào.

Chẳng ngờ lúc sau Yến Niếp chỉ cố mượn lý do để cáo lui, thành ra còn lại Dịch Thủy và San Hô một mình trong phòng.

San Hô làm như tiện miệng nói: “Vừa xong công tử thật khiêm tốn quá, lại nói mình không sánh được với chúng ta. Lời này ta nghe được tự thấy thẹn lắm, thầm nghĩ chúng ta giờ đã như hoa cúc sắp tàn, còn công tử ở bên Vương gia đang được thập phần ân sủng; phải nói chúng ta sao dám sánh cùng mới phải.

Cơ mà công tử dù vậy cũng từng nghe qua câu: ‘đem thân hầu hạ kẻ khác, liệu được mấy ngày tốt đẹp’ chưa? Chẳng nói đâu xa, cứ xem chúng ta đây là ví dụ nhỡn tiền. Nhớ ngày trước… ầy, công tử đừng chê cười, ta cùng Yến tỷ tỷ không phải cũng từng được hưởng vài ngày phong lưu ư? Thế nhưng ‘hồng nhan vị lão ân tiên đoạn’; âu cũng là số phận của những kẻ hầu hạ Vương gia như chúng ta. Ta cũng vì nghĩ cho công tử, mới muốn khuyên công tử câu này: chính là nên sớm biết lo liệu cho mình thôi.”

Dịch Thủy ngồi yên nghe nàng nói một tràng, cuối cùng nhàn nhạt đáp: “Ai~ nghe lời phu nhân nói quả rất có đạo lý, thế nhưng ta có thể tính toán gì được đây? Chúng ta dù sao cũng chỉ là người hầu kẻ hạ của Vương gia a. Huống hồ ta đầu óc ngu muội, mong phu nhân có thể chỉ vẽ đôi điều.”

San Hô liền cười tươi như hoa, nói ngay: “Công tử khiêm tốn rồi. Cơ mà ta cũng thật có ý này muốn mách cho ngươi, cái này tự thân ngươi vị tất nghĩ ra được.” Nàng nói xong liền ghé sát bên tai Dịch Thủy, hạ giọng thì thào:

“Chẳng hay công tử có thỏa mãn với địa vị hiện tại không? Liệu có chút nào ao ước muốn được trọng vọng hơn nữa?”

Dịch Thủy nhất thời rung động trong lòng, nhưng vẫn vờ không hiểu, hỏi lại: “Được trọng vọng hơn nữa? À, thật tâm ta cũng muốn được sánh ngang với các phu nhân, đáng tiếc ta chỉ là một nô lệ, lại còn là nam nhân… có muốn được làm thị thiếp của Vương gia, cũng là hữu tâm vô lực thôi.”

San Hô khẽ phẩy khăn tay, tỏ ý bất mãn: “Ai da, địa vị của chúng ta cũng có gì là tốt? Đều bị Vương gia dễ dàng lãng quên thôi. Ta xem công tử tướng mạo rất khá, tuyệt không phải mạng số nô lệ; nên ta mới quyết tâm cùng công tử nói chuyện này. Vương gia yêu chiều ngươi thực đến tận xương tủy, trước nay chưa từng thấy hắn quan tâm đến ai nhiều như vậy. Chưa nói vì ngươi mà bỏ công tìm về tự thể, bút lông quý giá; thậm chí đến ẩm thực hàng ngày của ngươi hắn cũng muốn săn sóc. Ngày đêm cùng thân thân cận cận, không khéo Vương phi sau này cũng không được Vương gia tận tâm yêu thương bằng.

Bởi thế ta cùng Yến tỷ tỷ đều bảo nhau: ngươi chỉ cần có ý quyết tiến thân, thì muốn làm Vương phi cũng ắt đã quá khó. Công tử, ngươi xem có phải không?”

Lời này… có thể nói là động trúng lòng dạ Dịch Thủy. Con người hắn tính cách cường liệt, không chịu thua ai; chính vì không muốn làm tính nô mà cố tình để bị đánh rớt. Cuối cùng lại vì số phận trêu ngươi, rốt cuộc hắn không thoát được phận hầu hạ Hạ Hầu Lan. Kể từ lúc đó trong lòng Dịch Thủy đã ngầm bất phục, thầm nghĩ không làm thì thôi… đã làm nhất định phải làm Vương phi.

Bất quá khi ấy chỉ là một lời thề nguyền trong lúc quẫn bách… Đâu ngờ Hạ Hầu Lan thực đối với hắn trăm phương sủng ái, lời thề rõ ràng bất khả thực hiện tự nhiên trở thành le lói hy vọng.

Hôm nay bên tai nghe những lời San Hô nói như vậy, đích thực cũng là ý niệm sâu kín trong lòng Dịch Thủy.

San Hô liếc thấy hắn trầm ngâm do dự, biết rằng đã nói đúng tâm rồi. Nàng thầm cười lạnh, nghĩ: thật là tên nô tài coi trời bằng vung, ỷ được Vương gia sủng hạnh mà đến thân phận cũng dám quên. Phen này không cho ngươi rớt khỏi mộng hão mà chết, ta và tỷ tỷ sao yên được.

Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười cười, nói: “Công tử không cần lo ngại, ta biết ngươi muốn nói ta đời nào có lòng tốt như vậy. Cũng không sai; người không vì mình, trời tru đất diệt; ta tất nhiên cũng không phải vì một mảnh thành tâm mà đi toan tính thay ngươi. Thật lòng mà nói, ta cũng là có lý lẽ của mình mới cố sức muốn giúp đỡ công tử.”

Đó chính là phần cao minh của Yến Niếp, bởi nếu nói các nàng thành tâm muốn giúp Dịch Thủy thì kẻ ngu si cũng không thèm tin. Thế nhưng thay bằng những lời vừa xong, ắt Dịch Thủy sẽ bớt phần nghi hoặc.

Bất quá Dịch Thủy cũng không dễ gạt đến vậy, hắn chỉ ngồi nghe rồi hơi nhíu mày: “Ừm, phu nhân đã nói vậy… ta cũng muốn nghe một chút. A, phu nhân đừng để bụng, không phải ta không tin ngươi, nhưng ta cũng vừa nhận rồi, bản thân thực rất vụng về… bởi vậy muốn được nghe qua cao kiến của các phu nhân, cũng để tự mình mở mang một chút.”

San Hô che miệng cười, nói: “Công tử hà tất phải khách khí như vậy. Sở dĩ ta mong ngươi được làm Vương phi, cũng chỉ vì ngày sau của ta và Yến Niếp tỷ tỷ mà thôi. Nếu đổi thành một tiểu thư quyền quý khác, khó tránh nàng ta gây khó dễ, dồn ép chúng ta; ta xem công tử là người tốt, lại đứng đắn, khiêm nhường. Nghĩ sau này phải chịu giày vò, chẳng bằng giúp công tử trở thành Vương phi, chúng ta chẳng dám cầu công trạng, chỉ mong công tử rộng lòng cho chúng ta sống thảnh thơi là được rồi.”



ó_õ tình hình là mình hơi nhụt chí với mấy màn đưa đẩy vòng vo nầy ồi… ba cái sự toan tính nầy nó đang mần hư Thủy Thủy ọ__ọ ~

ồi~ cố thêm xíu nữa nah các tình iêu, qua chương nữa tụi mình được nếm mùi ‘nghịch luyến’ ồi =.= ~~ sao lại có lối ngồi chờ nghịch luyến như nầy vầy chời =”=~~

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện