CHƯƠNG HAI HAI

Góc trời chơi vơi một mảnh trăng non buông rơi ánh vàng nhàn nhạt. Đêm đã xuống, con đường lớn không còn mang vẻ náo nhiệt ồn ào của ban ngày nữa, chỉ thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua khiến chim chóc đậu trên cây cối ven đường lại một phen nhốn nháo.

Dịch Thủy ngồi trong chiếc xe ngựa sang trọng, nghe thấy tiếng phu xe bên ngoài nóng nảy thúc ngựa chạy nhanh mấy lần, rốt cuộc hắn không nhịn được, ló đầu ra: “Hàn đại ca, không cần thúc ngựa bạt mạng thế này, thời gian vẫn còn mà. Ta cố tình về sớm một chút, không phải để chúng ta khỏi phải vội vàng sao?”

Phu xe tên gọi Hàn Lãng phá lên cười, nói: “Được rồi, nghe lời tiểu ca vậy.” Tốc độ quả nhiên chậm lại một chút, hắn lại có vẻ khó hiểu, nói tiếp:

“Cũng không phải ta có ý gì, nhưng không hiểu ngươi nghĩ sao vậy? Khó khăn lắm mới có dịp, lại không cùng người thân trò chuyện một hồi, sớm đã thấy đi ra. Lúc trước nghe ngươi nói qua, không phải là rất nhớ nhà sao? Cũng chỉ là mấy con ngựa, sao phải bận tâm thế?”

Dịch Thủy bật cười, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Hàn đại ca, ta không phải vì chiếu cố mấy con ngựa, chỉ là ta nghĩ mình với chúng thật cảnh ngộ như nhau… Trước kia khi chưa vào quân ngũ, chúng ta như vậy còn không phải cũng như trâu ngựa của Vương gia sao?” Hắn nói rồi vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ là Hàn Lãng nghe xong những lời ấy liền trầm mặc không lên tiếng nữa.

Một đường chạy thẳng về tới Vương phủ, vừa vặn giờ Tý một khắc. Hạ Hầu Lan còn chưa ngủ, đích thân ra đón, miệng tươi cười: “Dịch Thủy nha, ngươi thế này là về trễ rồi. Muốn chịu phạt sao đây?”

Dịch Thủy đáp ngay: “Phạt thế nào Vương gia cứ định đoạt, nhưng phu xe đại ca không can hệ gì, ngài nghìn vạn lần đừng trách tội hắn.”

Nghe hắn nói thế, Hạ Hầu Lan nhịn không được phá lên cười: “Ngươi a~ Ngươi a~ Thật là lòng mềm yếu mà, coi người khác so với mình còn quan trọng hơn. Dịch Thủy à, đây chính là nhược điểm của ngươi đó, tương lai chỉ sợ sẽ vì vậy mà chịu thiệt thòi mất.”

Dịch Thủy mỉm cười, nói: “Có Vương gia bảo vệ ta, ta còn sợ gì?”, rồi cùng Hạ Hầu Lan đi vào phòng. Nhìn sang thấy hắn tựa hồ nghe được câu vừa rồi thì rất cao hứng, ra sức gật đầu: “Không sai, không sai! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bất kể chuyện gì, bất kể lúc nào, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.” – lời nói hiển lộ chân tình, đích thực là dẫn ra từ tâm can.

Lòng Dịch Thủy không nén được một khắc rung động, ánh mắt cũng nhất thời nhu hòa, hắn cười hỏi: “Ngươi dám khẳng định chắc chắn thế à? Không sợ đến lúc ta giết người phóng hỏa sao?”

Hạ Hầu Lan lắc lắc đầu: “Ngươi? Giết người phóng hỏa? Ha ha ha, chẳng thà dạy heo tập bay còn dễ thành hơn. Dịch Thủy a, ngươi là người thế nào ta còn không rõ sao; cao ngạo lại nhẹ dạ; giết người phóng hỏa – ngươi không thèm làm mà cũng không nỡ làm đâu.”

Dịch Thủy ngẩn người, rồi yên lặng không cãi lại… hắn cũng không ngờ chỉ ở cạnh nhau một thời gian ngắn ngủi mà Hạ Hầu Lan có thể hiểu rõ bản thân mình đến vậy. Một nô lệ thực đáng cho hắn dụng tâm thế sao? Nghĩ đến đây, Dịch Thủy mơ hồ cảm thấy tấm lưới bao phủ trái tim chính mình tận lực trói cột dường như đang bị lén lút xuyên rách, và có thứ gì cũng theo đó mà mạnh mẽ len lỏi tiến vào. Hắn vội vã lắc lắc đầu, cố hòng xua đi mớ suy tưởng hỗn độn.

Một hồi sau ngẩng lên đã thấy Vương gia cao quý hai tay khệ nệ bưng một khay đồ ăn, dáng bộ như đang chuẩn bị cống tiến bảo vật: “Lại xem ta để phần ngươi cái gì này; là tổ yến thượng đẳng nha. Tào đại trù* kia cất công ngồi chưng nửa ngày, tính lén ăn một mình a, vừa hay Bản vương bắt được liền tịch thu hết sạch. Hắc hắc, ngươi không được thấy cái mặt hắn lúc đó, thật tốt chơi a.”

Dịch Thủy tròn mắt nhìn Hạ Hầu Lan, không ngờ hắn bỏ đi bộ dạng cao cao tại thượng lại có thể lộ ra thêm một loại mỵ lực lạ lùng; tinh nghịch ranh mãnh không khác con nít, tự nhiên lại khiến người ta sinh ý yêu mến muốn thân cận hơn.

Dịch Thủy nhịn không được bật cười, bưng bát lên, nói: “Ngươi tịch thu toàn bộ thật sao? Thật giỏi chơi xấu a, Tào đại thúc còn không hận chết ta.”

Hắn nói xong cả hai người cùng lúc cười rộ lên khanh khách. Trong khi ấy trong trù phòng* sau viện, Tào đại trù còn đang mếu mếu máo máo ngửa cổ oán thán: “A a a a a, Vương gia thực vô tình a!! Người sao nỡ tịch thu hết tổ yến, một chút cũng không để lại cho ta a?!?!! Cất công chưng hết sáu canh giờ mới xong a… dù sao cũng phải tính công người ta chứ~~~ Ô ô ô ô….~~”

….

“Thế nào? Về nhà gặp cha mẹ có vui không? Ngươi thấy Hạ Hầu Thư an bài cho bọn họ đã chu đáo chưa?”

Đêm muộn, sau khi tận tình ‘nghiêm phạt’ xong xuôi, Hạ Hầu Lan nằm song song bên Dịch Thủy trên giường gấm, lúc này hắn mới chịu hỏi tới chuyện đứng đắn.

“Tất nhiên phải vui chứ, chỉ tiếc thời gian ngắn ngủi quá… không thật thỏa lòng. Lần sau Vương gia thư thả cho ta mấy ngày được…” Dịch Thủy còn chưa nói xong, Hạ Hầu Lan đã vội vàng la lên: “Không nên! Không nên a! Bản Vương hôm nay còn đang hối hận vì để ngươi về nhà lâu quá đây này~” Hắn vừa dài giọng giả bộ nhay nhay vừa đưa tay vân vê những lọn tóc của cả hai đang xõa tung trên gối. Chợt nghe tiếng Dịch Thủy hỏi:

“Vương gia, ngươi nói chúng ta thế này có phải giống như người ta vẫn gọi là ‘kết tóc’ hay không?”

Hạ Hầu Lan cúi nhìn hắn, bật cười hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao mà hỏi thế?”

Dịch Thủy cố ý tỏ vẻ thờ ơ, như thể lười biếng đáp: “A~ cũng không có gì. Gần đây ta cũng học được một vài chữ, lâu lâu mở sách đọc thử thường thấy người ta nhắc cái gì ‘kết phát phu thê’… Ta nghe không hiểu lắm, tự nhiên giờ thấy tóc chúng ta quấn vương một chỗ, tựa như thủy nhũ giao dung*; trong ngươi có ta, trong ta có ngươi… khiến ta chợt hiểu ra. Chỉ không biết ta hiểu đúng hay sai, Vương gia giải thích cho ta được không?”

Hắn nói xong chỉ ngước lên nhìn Hạ Hầu Lan, ánh mắt ngời sáng lấp lánh, mà trong ngực trái tim không hiểu vì sao vô thức quýnh quáng đập dồn.

—–

*đại trù: đầu bếp.

*trù phòng: nhà bếp.

*thủy nhũ giao dung: nước sữa hòa nhau (ý chỉ quan hệ hòa hợp, gắn bó).



-__- còn nói gì gì mà ‘quyết không động lòng’ blah blah~~ đôi nầy lúc hầm hè thì ra dáng lắm, cơ mà tới khúc đong đưa cũng tới nơi tới chốn quá a… *O* ~~

:”> mà có bạn nào (giống tớ) từ đầu vẫn nghĩ Lan Lan ảnh lạnh lùng ác ma hêm? tớ mần tới mấy chương gần đây thì tự chột dạ vì sự con nít của Lan Lan nha… cơ mà bằng lương tâm fangơ, tớ thề thốt với các bạn ba cái khúc nhí nhảnh đó tớ hêm có chế biến mắm muối đâu a ( XD nếu có cũng xíu xíu thôi)~

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện