CHƯƠNG MƯỜI TÁM

Dịch Thủy đau đớn tới mức chân mày nhăn tít, hai hàm răng nghiến chặt tưởng như nghe thấy cả tiếng kin kít, thế nhưng hắn kiên quyết không kêu lấy một tiếng, lòng thầm nghĩ sớm muộn cũng phải làm chi bằng cố chịu lúc này cho xong. Bởi thế hắn một chút cũng không dám nhúc nhích, đợi tới khi Hạ Hầu Lan đưa cự vật hoàn toàn tiến vào rồi Dịch Thủy chỉ còn cảm giác ruột gan đều muốn nứt vỡ, cả người thoáng chốc cứng đờ.

Hạ Hầu Lan nhìn trán hắn toát đẫm mồ hôi lạnh, mỉm cười đưa tay quệt bớt, rồi đưa một ngón tay lách vào trong miệng hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu đau thì kêu lên một chút, thứ nhất giảm bớt đau đớn, thứ hai… chuyện này đang làm mà một chút âm thanh đều không có cũng không còn tình thú a.”

Hắn nói xong liền đưa ngón tay khuấy động trong vòm miệng Dịch Thủy, không để hai hàm răng được khép kín lại nữa; quả nhiên chỉ một lát sau tiếng rên rỉ đến tiêu hồn thực cốt bắt đầu khe khẽ thoát ra.

“Vương… Vương gia, ta… ta đau quá.” Dịch Thủy vừa thở dốc vừa đưa tay vô thức quờ quào trên ngực Hạ Hầu Lan.

Hạ Hầu Lan xót xa nghĩ hắn chưa qua luyện tập gì đã phải hầu hạ, liền mặc kệ chính mình đã dục hỏa thiêu đốt, chỉ cúi xuống hôn lên môi Dịch Thủy, một hồi mê mải mút lấy bờ môi mềm mại đồng thời tự tay đưa xuống vuốt ve chồi non nguyên sơ bên dưới – một việc mà bản thân hắn chưa từng làm cho bất cứ ai.

Dịch Thủy cũng sớm thẹn đến muốn chui xuống đất, mới cựa quậy nghĩ muốn thoát ra khổ nỗi tiểu vật bên dưới vốn chưa từng trải qua kích thích, không đợi hắn kịp giãy giụa… trong chớp mắt đại não trống trơn, đến khi tỉnh trí lại đã thấy Hạ Hầu Lan rời môi ra; cười cười nói: “Nguyên lai lại chịu đựng kém vậy a, mới đụng một chút đã tiết xuất rồi. Ngươi nói thật cho Bản vương, đây là lần đầu tiên của ngươi sao?”

Dịch Thủy đỏ bừng mặt, lầm bầm: “Ai dám bì với Vương gia, tình nhân vô số. Chúng ta là nô lệ, mỗi ngày làm lụng xong mệt rã rời, nằm xuống chỉ muốn ngủ. Còn hơi sức đâu nghĩ đến chuyện đó.”

Hạ Hầu Lan nghe thế lại hớn hở nói: “Quả nhiên là lần đầu tiên a. Thế lại càng hay, đằng trước, đằng sau của ngươi đều là ta khai phá a.”

Dịch Thủy oán giận khẽ mắng: “Phá cái gì chứ, ngươi lại còn cao hứng nữa. Đủ biết Vương gia thường ngày người người ngưỡng mộ cũng chẳng cao nhã gì cho cam.”

Vừa dứt lời, hậu đình nãy giờ hơi yên ổn lại bị một trận tiến nhập mãnh liệt. Dịch Thủy thất thanh “A!” lên một tiếng, phút chốc đầu váng mắt hoa, tựa hồ chết ngất; không ngờ bên tai vẫn vang vang lên tiếng Hạ Hầu Lan ác ý trêu chọc: “Lại dám mạnh miệng, hôm nay không dụng chút thủ đoạn hàng phục ngươi, ngươi cũng không biết Bản vương lợi hại ra sao.” Hắn nói xong thì bắt đầu nhịp nhàng đưa đẩy, lúc sâu lúc cạn; mỗi lần thấy Dịch Thủy quá đau đớn lại hơi dừng lại cho hắn tạm nghỉ chốc lát.

Thoáng chốc xuân sắc ngập tràn, thân thể Dịch Thủy hoàn toàn bị Hạ Hầu Lan khống chế, giữa hồ nước mờ ảo nhấp nhô di động; mái tóc đen mướt tùy tiện lập lờ trong nước… tự nhiên phác thành một vẻ quyến rũ không tả xiết. Hạ Hầu Lan tinh tế lướt môi khắp thân thể hắn, sau cùng dừng lại trên hai khỏa hồng anh vì bị kích thích mà đang cứng thẳng lên, thỏa sức nhay cắn.

Không gian bên dưới mặt nước hồ càng hơn phần *** mỹ; tại nơi hai người đang gắn kết, bọt nước len theo cự vật đang tiến nhập mà tùy tiện theo vào tràng đạo… Dịch Thủy đối với chuyện phòng the không có một chút kinh nghiệm nào, chỉ cảm thấy toàn thân tựa như bốc hỏa, càng lúc càng bừng bừng khát khao muốn thiêu đốt chính mình, lại được Hạ Hầu Lan bụng dạ xấu xa cố tình dây dưa kiềm chế. Cho đến khi hắn đỏ ửng mặt mày, bật ra một tiếng “Ân a…” Hạ Hầu Lan mới đột nhiên hứng khởi, vật bên dưới mãnh liệt thúc đẩy, dốc sức tiến vào… cũng may tiểu huyệt lúc này đã thả lỏng, thuận tiện cho hắn tiến xuất mà không gây thương tích; đến mức ấy rồi mà Dịch Thủy vẫn phải chịu tội không ít…

Đáo qua đáo lại bao lần, thẳng tới nửa đêm Hạ Hầu Lan mới vừa tận hứng, Dịch Thủy lúc đó đã xuội lơ, thân mềm như bún, không muốn tựa vào người Hạ Hầu Lan cũng không xong. Tiểu huyệt của hắn lần đầu tiên đã phải chịu đựng công kích mãnh liệt như vậy, bình thường mà nói dĩ nhiên phải thụ thương tới ngất xỉu; cũng may Hạ Hầu Lan còn biết xót xa, nên mới không đến nỗi ấy. Có điều đến khi Hạ Hầu Lan kiểm tra qua một chút thì toàn bộ tiểu huyệt tuy chưa thụ thương đến chảy máu, cũng đã sưng đỏ như trái đào chín.

Hắn liền lập tức ôm Dịch Thủy về ngọa thất*, giường bên trong đã có bọn nha đầu trải sẵn chăn đệm tử tế, đốt huân hương thượng đẳng. Đặt Dịch Thủy nằm xuống, đắp chăn gấm cho hắn xong, Hạ Hầu Lan cũng thấy mệt mỏi, liền nằm xuống bên cạnh… không lâu sau cũng thiu thiu ngủ.

Được một chốc, chợt nghe thấy bên tai có tiếng động, hắn lập tức mở mắt, trầm giọng quát hỏi: “Ai?!”

Lập tức bên giường nghe soạt một tiếng, rõ ràng có người vừa quỳ xuống, sợ hãi trả lời: “Bẩm Vương gia, tiểu nhân theo lệnh tổng quản đến đây, định dẫn tính nô này đến phòng khác nghỉ ngơi.”

Nguyên lai Hạ Hầu Lan từ nhỏ sinh trưởng trong vương tộc, từng trải qua không ít chuyện rạn nứt, tranh giành; phu thê phản bội, huynh đệ tương tàn hắn đều quá quen thuộc. Cũng vì thế tâm lý đề phòng rất nặng nề, không bao giờ cho phép ai ở cạnh mình qua đêm; thầm e không biết lúc nào người kề bên gối sẽ một đao hành thích mình.

Tất nhiên Hạ Hầu Thư và toàn bộ hạ nhân trong phủ đều biết thói quen đó của hắn, nên bất kể ở đâu, chỉ cần là nơi hắn ngủ lại, tất cả người ở quanh đó sẽ nhanh chóng bị trục xuất. Đó coi như đã là tập tục căn cố của Vương phủ.

Có điều hôm nay nhìn Dịch Thủy say sưa ngủ, hắn thực lòng cảm thấy thương yêu tới mức không nỡ khuấy động; thầm nghĩ mặc dù đối với chuyện bị mình trói buộc Dịch Thủy vẫn canh cánh trong lòng, nhưng bản tính hắn lương thiện, lại vô cùng quang minh lỗi lạc… nhất định sẽ không làm những hành vi ám muội như lén lút hạ thủ. Huống chi cứ cho hắn có tâm địa hại mình, thì với thực lực của hắn cũng vô phương thực hiện… Cuối cùng sau một hồi trầm ngâm, Hạ Hầu Lan chỉ nói: “Thôi, cho ngươi lui. Hôm nay để hắn ngủ cùng ta.”

Hắn nói xong liền nằm xuống, cũng vì thế mà không thấy hai hàng mi của Dịch Thủy đang nhắm nghiền trong phút chốc khẽ rung động.

—-

*ngọa thất: phòng ngủ.

:”) mình cố tình ngâm tới khi mần xong cả 3 chương có H mới up luôn a XD~ vì mình nghĩ cái này đọc ngắt quãng thiệt mất hứng (+_+ mà edit ngắt quãng cũng sao sao đó luôn +__+).

Nhân bữa thư thả mình xin cảm ơn tất cả những bạn đang theo dõi và để lại phản hồi cho bản edit của mình ^^. Thật tình vì mình làm một mình từ A-Z nên không tránh được sai sót nhiều chỗ, bạn nào iêu mình (chút xíu thôi XD) thì rộng lòng rộng luôn tay chân mờ nhiệt tình góp ý ha XD~ *khấu đầu*~~ *ôm ôm* X’3~~

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện