CHƯƠNG MƯỜI LĂM
Khó trách Hạ Hầu Lan thoáng nhìn đã nhớ mãi không quên, rốt cuộc sau hai năm, tới ngày hôm nay đã mang được hắn về đây.
“Dịch Thủy hả?” Nàng nhìn danh bài* trong tay hắn, nhẹ giọng hỏi.
Dịch Thủy khẽ gật đầu: “Vâng, Vong Nguyệt cô nương. Vương gia có lệnh bảo ta lập tức tới đây theo cô nương học tập quy củ trong Vương phủ.”
Thái độ khiêm nhường của hắn nhanh chóng khiến Vong Nguyệt phát sinh hảo cảm, nàng cười đầy ẩn ý, nói: “Vương gia nói vậy sao? Những cái đó thì có gì phải gấp gáp thế, chỉ sợ ngài sốt ruột là chuyện khác kìa.”
Trong lòng Dịch Thủy lập tức hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, nhưng mặc dù cảm thấy khó chịu hắn vẫn biết nàng nói không sai. Bởi vậy hắn chỉ cúi đầu cười cười, cũng không đáp lại.
Vong Nguyệt thu lại danh bài rồi dẫn Dịch Thủy đi qua hết một con đường mòn, vào tận sân trước của một khu nhà nhỏ có vẻ tịch mịch. Nàng nói: “Từ nay ngươi sẽ ở lại đây, ngươi là người đích thân Vương gia dặn dò ta săn sóc nên sau này nhất định sẽ có trang viện riêng; những tính nô khác có lẽ còn không biết tới nơi này đâu. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ qua lại đây dạy ngươi một số thứ, cốt để sau này ngươi hầu hạ Vương gia không phải chịu đau đớn nhiều, đương nhiên càng là để khiến Vương gia được thoải mái. Không cần xấu hổ, trong Vương phủ bất luận tính nô hay thị thiếp, đều phải trải qua bước này cả.”
Dịch Thủy gật đầu: “Ta biết rồi, đã vào đến đây ta tự khắc cũng phải chuẩn bị chu toàn mọi sự. Phong lưu thì tốt, mà uất nhục cũng không sao; ta đều chịu đựng được. Chuyện này cũng không ngại, có điều Dịch Thủy muốn nhờ cô nương… một việc khác.”
Vong Nguyệt cười hỏi: “À, chứ ngươi muốn nhờ ta chuyện gì?”
Dịch Thủy nói: “Ta muốn biết chữ để đọc sách, liệu cô nương có thể sắp xếp ai đó nhân lúc rảnh rỗi lại đây dạy ta được không?”
Nghe hắn nói thế Vong Nguyệt không khỏi nhướng mày, chăm chú quét mắt nhìn hắn vài lần, lại chậm rãi bước một vòng quanh hắn, bụng nghĩ thầm: quả không thể xem thường nô lệ này, đúng là một người trong lòng ôm chí lớn. Nàng liền cười nói:
“Ngươi là người hầu hạ Vương gia, học chữ làm gì? Nếu có điều gì không hiểu, cứ hỏi tỷ tỷ một chút còn nhanh hơn. Ngươi xem Vương gia có hai người thị thiếp, đều không phải người dễ đối phó đâu. Huống hồ sau này sẽ có cả Vương phi, ngươi không lẽ chưa nghe người ta nói con chim bay lên trước cũng là con bị trúng tên trước* sao?”
Dịch Thủy cười đáp: “Cô nương nghĩ đi đâu vậy, ta bất quá chỉ nghĩ sau này rảnh rỗi nhiều nên muốn học đôi ba chữ giết thời gian mà thôi. Dù sao ta cũng chỉ là một nô lệ, có tâm địa gì được chứ.”
Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn một mảnh lạnh lẽo, thầm cười nhạt: ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ’; Vương phi không lẽ là trời sinh ra sao? Ta dù là một nô lệ, nhưng càng muốn làm cho các người xem.
Vong Nguyệt gật đầu: “Hảo, vậy mỗi ngày buổi trưa ngươi tới chỗ ta, ta dạy ngươi học chữ, lúc đó ta cũng rảnh rỗi.” Nàng nói xong liền dẫn hắn đi vào, vừa bước qua cửa đã thoang thoảng ngửi thấy một làn hương khí lẩn khuất tỏa lại; vào sâu trong nội thất mới thấy bàn ghế gỗ lim, màn trướng hoa lệ, đều là hoàn mỹ không gì sánh được. Trên cổ đổng giá* bày những đồ cổ các loại kim, ngân, ngọc khí*; long lanh đến chói mắt người. Một màu phú quý xa hoa bao trùm nhưng vẫn toát nên khí chất thanh nhã. Dịch Thủy mặc dù không hiểu gì về kiến trúc nhưng cũng biết chỗ này không hề tầm thường chút nào; thật không ngờ Hạ Hầu Lan đối với mình lại coi trọng đến thế.
Vong Nguyệt dẫn hắn tới bên bàn, mở một cái hộp đặt trên đó ra, chỉ thấy bên trong xếp hai hàng nam hình* bằng thủy tinh, thứ tự lớn nhỏ; tất cả đều được chế tác vô cùng tinh xảo. Dịch Thủy vừa nhìn đã không kìm được đỏ mặt trong khi Vong Nguyệt chẳng hề biến sắc, thản nhiên hỏi: “Ngươi biết những thứ này để dùng ở đâu chứ?”
Dịch Thủy ngần ngừ một chút rồi gật đầu, liền thấy Vong Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nhạt giọng giải thích: “Trước kia lúc ở chiến trường, lính tráng nói chuyện với nhau chủ yếu toàn chuyện ***, trong đó… cũng có nói tới cái này.”
“Thì ra là thế.” Vong Nguyệt có vẻ rất hài lòng, nói tiếp: “Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, tối nay ta sẽ phái người tới hầu hạ ngươi tắm rửa, thượng du*, thử dùng ngọc thế*.” Nàng nói xong liền quay người rời đi, Dịch Thủy vốn định nói thêm gì đó nhưng nghĩ một thoáng lại thôi.
Chiều đến, quả nhiên có hai tiểu tư* bộ dạng thanh tú xuất hiện, biết ở đây chính là người hiện đang được Vương gia sủng ái, cả hai đều bày ra vẻ mặt tươi cười, đồng thanh nói:
“Chúng nô tài là người Vong Nguyệt cô nương sai tới hầu hạ Công tử chu tất việc chuẩn bị, còn phần phục vụ sinh hoạt hằng ngày có các nha đầu khác chăm lo, hiện họ đang chờ bên ngoài, muốn đợi một lát nữa mới vào yết kiến.”
Dịch Thủy nhìn bọn họ một hồi rồi chậm rãi từ trên giường đứng dậy, lộ ra một nụ cười sầu thảm: “Cuộc đời ta hận nhất chính là hai chữ ‘nô tài’, các ngươi về sau đừng tự xưng như vậy. Ta là ai đâu, bất quá chỉ là một nô lệ mà thôi. Trước kia so với các ngươi còn xa mới bằng được.” Nói đến đó mặt hắn thoáng hồng lên, lại tiếp: “Các ngươi vừa nói giúp ta việc chuẩn bị, chuyện đó cũng không cần đâu. Chỉ cần tỉ mỉ nói cho ta biết phải làm thế nào, tự ta làm được rồi.”
Hai tiểu tư đồng thanh kêu lên: “Công tử, như vậy đâu được. Sau này ngộ nhỡ có sai sót gì, đầu chúng ta cũng khó giữ a.”
Dịch Thủy lắc đầu: “Thế nên ta mới bảo các ngươi chỉ dẫn cho ta thật tỉ mỉ, các ngươi yên tâm, ta sao dám đem mạng mình ra giỡn chứ. Hầu hạ Vương gia không chu đáo ta mới là người gặp họa đầu tiên đây. Chỉ có điều… có điều… không lẽ các ngươi tình nguyện hầu hạ ta chuẩn bị việc ấy?”
Hai tiểu tư chột dạ liếc nhìn nhau, rồi cùng lặng lẽ không đáp. Thẳng thắn mà nói, bọn họ sao có thể tình nguyện làm việc đó, lại càng không đời nào chính miệng nói có; bên tai lại nghe Dịch Thủy nói tiếp: “Các ngươi cứ nói đi, ta cũng dám tự nhận thông minh, chỉ cần nghe một lần sẽ làm được, không để các ngươi tốn công đâu.”
Cuối cùng bọn họ mới cười cười, nói: “Nếu đã thế, Công tử theo bọn ta lại đây… những chuyện này giảng giải phải phối hợp với công cụ mới dễ hiểu.”
—
*danh bài: thẻ ghi tên.
*chim bay lên trước cũng là con bị trúng tên trước: (có lẽ) ý nhắc Dịch Thủy trong hoàn cảnh hiện tại càng thể hiện bản thân càng dễ bị hãm hại. (này mình ghi lại thoát thoát ý thôi, vì câu gốc cũng không được viết thành một thành ngữ hoàn chỉnh.)
*cổ đổng giá: tủ (giá) bày đồ cổ.
*kim, ngân, ngọc khí: làm bằng vàng, bạc, ngọc.
*nam hình + *ngọc thế: cái đó.đó.đó của nam nhân (mờ ở đây được tẩn mẩn làm bằng thủy tinh) í :”> ~
*thượng du: thoa dầu (nếu tớ hiểu hêm nhầm thì là ‘bôi trơn’ đó *v*~)
*tiểu tư: người sai vặt.
có người sắp.bị.ăn nha *A*~
***
Danh sách chương